Mười năm kết hôn, chồng tôi dẫn tiểu tam về nhà, trước mặt tôi, cầu xin mẹ chồng tác thành.
Mẹ chồng gật đầu đồng ý cho tôi với chồng ly hôn. Mẹ chồng nhận tôi làm con gái, sau đó nắm tay tiểu tam, chân thành nói: “Sau này việc nhà giao cho con.”
Tiểu tam: “Con sẽ cố gắng.”
Mẹ chồng: “Yên tâm, không khó lắm đâu, mẹ sẽ dạy con.”
Tiểu tam: “Con cần làm những gì?”
Mẹ chồng: “Năm giờ dậy nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa trẻ đi học, tám giờ bắt đầu dọn dẹp, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, giờ nghỉ trưa giặt quần áo, chiều hai giờ chuẩn bị trà chiều…”
Tiểu tam: …
* * *
Tôi với Lâm Tự đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, Kiều Hinh Hinh đã không kịp chờ đợi mà xách vali đến ở trong biệt thự nhà họ Lâm, còn nói rằng mẹ chồng tôi đã đồng ý.
Dù sao thì căn nhà này cũng đứng tên mẹ chồng.
Kiều Hinh Hinh xách vali vào phòng ngủ chính, sau đó hét về phía tôi:
“Hai người đã ký giấy ly hôn rồi, cô sẽ không còn muốn bám lấy anh Tự ngủ cùng nữa chứ, anh ấy nói nhìn thấy cô là thấy ghê tởm.”
Tôi đang do dự không biết nên chuyển đồ đạc của mình đi đâu thì mẹ chồng đến.
Mẹ chồng nghiêm giọng nói: “Tiểu Nguyệt, con chuyển đồ đạc lên phòng khách ở tầng hai đi.”
Kiều Hinh Hinh cho rằng mẹ chồng đang giúp mình, vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên, nở nụ cười đắc thắng với tôi.
Mẹ chồng là người mạnh mẽ nghiêm khắc, tôi cũng khó mà đoán được ý định của bà.
– Mẹ chồng nhìn thẳng vào Kiều Hinh Hinh đang đắc ý: “Phòng ngủ chính ở tầng một gần bếp hơn, mỗi sáng nhớ chuẩn bị bữa sáng.”
– Mẹ chồng lại dặn tôi: “Con bé mới đến, nhiều việc không biết, Tiểu Nguyệt con nhớ viết một tờ hướng dẫn nấu bữa sáng đưa cho con bé, để con bé làm theo.”
– Kiều Hinh Hinh lộ vẻ khó tin: “Mẹ, con không biết nấu ăn, việc nhà không phải đều do Thập Nguyệt làm sao.”
– Mẹ chồng lập tức đặt ra quy tắc cho cô ta: “Thập Nguyệt bây giờ là con gái của mẹ, cũng là em gái của con, sau này con phải tôn trọng con bé, con bé phải chăm sóc con cái.”
– “Có thể thuê người giúp việc mà.” Kiều Hinh Hinh lẩm bẩm: “Bây giờ nhà giàu ai mà không có người giúp việc.”
– Mẹ chồng nghiêm nghị cảnh cáo cô ta: “Nhà chúng ta chỉ có người mang phận làm vợ mới được làm việc nhà, mẹ không thích người ngoài xen vào việc nhà, nếu con không muốn, có thể dọn đi ngay, mẹ không cản con.”
“Con… được rồi, mẹ.” Kiều Hinh Hinh bất đắc dĩ đồng ý.
* * *
Tôi vừa mới chuyển quần áo cùng với đồ dùng cá nhân lên phòng khách ở tầng hai thì mẹ chồng đến.
Bà đưa cho tôi một tờ đơn đăng ký học kế toán: “Không có nghề nghiệp thì khó xin việc lắm, bây giờ con phải bắt đầu lại từ đầu, cố gắng học hỏi.”
Nhìn tờ đơn đăng ký với học phí mẹ chồng chuyển cho, tôi bỗng nhiên nước mắt lưng tròng.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng bà nhận tôi làm con gái chỉ là để dỗ dành tôi ly hôn với Lâm Tự sớm thôi.
Mẹ chồng vỗ vai tôi: “Cố lên, không có chồng thì cũng không chết được, sau này có thể sống tốt hay không đều dựa vào chính con, không ai có thể giúp con.”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, hoàn cảnh hiện tại của tôi giống hệt mẹ chồng năm xưa, bà dựa vào năng lực của mình không chỉ nuôi lớn Lâm Tự mà còn gây dựng được sự nghiệp.
Mẹ chồng đóng cửa đi ra ngoài, nước mắt tôi không kìm được nữa mà trào ra.
Trên đường về từ cục dân chính, tôi vô cùng hoang mang về tương lai.
Nhà mẹ tôi trọng nam khinh nữ, em trai đã lấy vợ, nếu tôi dẫn hai đứa trẻ về thì chỉ bị ghét bỏ mà thôi.
Tôi ở nhà chăm con toàn thời gian đã mười năm rồi, hoàn toàn mất đi sức cạnh tranh trên thị trường việc làm.
Cho dù tôi có thể chịu khổ, tôi cũng không thể để hai đứa trẻ chịu khổ cùng tôi.
Mẹ chồng có thể hết lòng giúp đỡ tôi như vậy, thực sự khiến tôi hơi bất ngờ.
Những năm kết hôn sống chung với bà, thái độ của bà luôn không mặn không nhạt, tuy không làm khó tôi nhưng cũng không khiến tôi cảm thấy ấm áp chút nào.
Miệng dao găm lòng đậu phụ, có lẽ nói về những người như mẹ chồng.
Tôi dọn dẹp đồ đạc xong thì định đi đón con tan học, trong phòng khách, mẹ chồng đang dặn dò Kiều Hinh Hinh đang không muốn làm: “Con đi theo để nhớ đường, sau này tiện đón con.”
Kiều Hinh Hinh nhảy dựng lên: “Đó không phải con con, tại sao con phải đón.”
“Đó là con của Lâm Tự, nếu con muốn ở bên nó thì phải học cách chấp nhận, không muốn chấp nhận thì bây giờ có thể cút đi.”
Trên đường đi đón con cùng tôi, Kiều Hinh Hinh gọi điện thoại gọi Lâm Tự về, anh ta chỉ trích tôi:
“Giang Thập Nguyệt, cô có thể giữ chút thể diện cho mình không, đã ly hôn rồi thì dẫn theo con nhanh chóng rời khỏi nhà tôi, cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”
Anh ta vô tình với tôi thì thôi, anh ta đối với con cái cũng vô tư bộc lộ sự ghét bỏ như vậy sao!
Mẹ chồng coi trọng hai đứa trẻ, vì tương lai của hai đứa trẻ, tôi cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Lâm.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, nói: “Bây giờ chúng ta là anh em ruột, anh đối xử với em gái ruột của mình như vậy sao! Chỉ cần tôi chưa đi lấy chồng, tôi vẫn là con gái của mẹ, nhà của mẹ, chỉ cần mẹ không đuổi tôi đi thì không ai có tư cách đuổi tôi đi cả!”
Lời nói của tôi khiến Lâm Tự cùng Kiều Hinh Hinh cứng họng.
Lâm Tự nhận ra không thể chủ động thuyết phục tôi rời đi, chỉ có thể đi cầu xin mẹ chồng.
Mẹ chồng là người nói một không hai, bà nhấn mạnh: “Con muốn ở với ai thì mẹ không quan tâm nhưng mẹ không thể rời xa cháu trai cháu gái, con không nên thân thì còn hai đứa nó có thể nối nghiệp mẹ.”
Kiều Hinh Hinh tiến lên nịnh nọt mẹ chồng: “Mẹ, con cũng có thể sinh cháu trai cháu gái cho mẹ.”
Mẹ chồng trừng mắt: “Bụng cô có gì hay không còn chưa biết, cô đã muốn hưởng trước rồi sao?”
Mẹ chồng cũng không muốn nói chuyện vô ích với hai người: “Chuyện trong nhà cứ quyết định như vậy, ai có ý kiến thì có thể dọn đi, tôi không cản.”
Nguồn: Cải trắng nhỏ.
Bài và ảnh sưu tầm