Ngày ngày đi làm về Thương cứ thấy 1 bà cụ ngồi ở chân cầu. Hôm thì bà nhìn xa xăm hôm thì đang ngủ trông rất đáng thương. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh cô gái trẻ mãi, nhiều lúc đi ăn hay đang hát hò vui vẻ cứ nghĩ đến bà cụ là mọi niềm vui trong Thương như tan biến.
Kể từ đó chiều nào đi làm về cô cũng mua 1 túi thức ăn rồi bảo:
– Cụ ơi, con chào cụ. Con có mua ít thức ăn cụ cầm lấy để ăn nhé.
Cụ già món mém nhìn Thương cười rồi gạt nước mắt:
– Cảm ơn cô, cô tốt bụng quá. Thương dựng xe ngồi lại bầu bạn với bà cụ. Hỏi ra mới biết bà lên đây tìm con, người ta nói bà con trai bà đã mất nhưng bà không tin. Ngày bà lang thang ăn xin, rồi đi tìm người tên là Thái Duy Thìn, đêm về bà vật vạ ngủ ở các chân cầu.
Nhìn chân bà cụ rớm máu vì đi lại nhiều Thương nhói lòng đến bật khóc. Kể từ hôm đó ngày nào đi về người ta cũng thấy 1 cô gái dừng chân lai tặng cụ bà túi thức ăn hoặc manh áo ấm.
Năm đó Thương 27 tuổi cô chưa có gì nhiều trong tay ngoài 1 vết thương lòng sâu hoẵng vì bị bạn trai đá, 1 công việc lương tạm ổn và một căn phòng ấm áp cô thuê ở trong con ngõ nhỏ. Nhưng cô đã có 1 quyết định phi thường mà không phải ai cũng làm được đó là đưa bà cụ về nhà nuôi:
– Cụ ơi, cụ về ở với con nhé. Con sẽ giúp cụ tìm lại con trai, con sẽ chăm sóc và nấu ăn mỗi ngày cho cụ.
Bà cụ già gạt nước mắt, tay run run:
– Thôi cụ không làm phiền con đâu, cảm ơn con.
– Không phiền đâu, cụ cứ về với con có gì mình ăn nấy. Cụ ở đây mưa lạnh gió rét con không yên tâm.
Thế rồi bà cụ theo Thương về nhà, từ đó người ta đi qua cầu không thấy bà cụ già ngồi đó nữa. Có người nghĩ bụng: ‘Hay cụ ấy mất rồi nhỉ”, có người lại nghĩ: “Có khi cụ bị an ninh đuổi”. Rồi dòng xe lại chạy xối xả, mấy tháng sau người ta quên đi sự hiện diện của cụ.
Từ ngày về sống chung với Thương, bà cụ được cô chăm sóc cẩn thân. Bà được tắm rửa sạch sẽ, được cắt tóc, được mặc áo đẹp và quan trọng hơn cụ có 1 mái nhà yên ấm, tránh mưa tránh rét. Những người xung quanh xóm trọ cũng rất quý mến cụ.
Đêm đêm thương kể cho cụ già nghe về chuyện tình yêu rồi chuyện gia đình của mình. Thương bảo: “Nhà con có 2 chị em, mẹ con mất khi con lên 10, bố con lấy dì ghẻ từ đó con không còn cảm nhận được hơi ấm của gia đình nữa. Bây giờ em con đã đi học đại học rồi và cụ là bà là gia đình mới của con đấy”.
Cụ già gật gù gạt nước mắt, hàng ngày đi làm cô luôn tranh thủ đăng tin tìm con trai giúp cụ. Cô còn đến công an nhờ họ tìm hiểu giúp nhưng thông tin cô nhận được chính xác là anh ấy đã mất. Hôm đó Thương thất thần ngồi ngoài ghế đá công viên đến 8 giờ đêm mới về. Cô khóc vì thương người mẹ già kia, nhưng về nhà cô vẫn không dám nói ra sự thật vì sợ cụ không còn niềm tin để sống nữa. Cô tự nhủ sau trên đời này nhiều số phận éo le đến vậy, cô hỏi quê quán cụ nhưng cụ chỉ lắc đầu: “Mất hết rồi con ơi, còn đâu quê hương nữa”.
Nhiều lần thấy bà cụ ngồi buồn trước hiên nhà, lòng Thương thấy nghẹn ngào đến khó tả. Với cô cụ giờ như người thân của mình vậy, Thương chăm sóc cụ rất chu đáo. Những hôm trái gió trở trời dù rất mệt nhưng cô vẫn ngồi bóp chân cả đêm cho cụ. Người ta bảo cô như thế thì làm sao đi lấy chồng được, Thương cười lắc đầu:
Nếu có người thương con thì sẽ hiểu và yêu mến việc con đang làm thôi. Gần 2 năm sau bà cụ bị ốm nặng, hôm đó Thương đang ở cơ quan nhận được cú điện thoại của hàng xóm cô phi như bay về nhà:
– Cụ ơi, đừng bỏ con, con xin cụ. Con còn chưa thực hiện lời hứa tìm anh Thìn cho cụ mà. Xin cụ đừng bỏ con.
Tiếng khóc của Thương khiến ai cũng thấy xé lòng, cô run sợ như đang sắp mất đi 1 người thân quý giá nhất vậy. Cô nhớ đến lúc mẹ cô mất cô cũng đã hét lên trong vô vọng như thế. Cố chút sức lực cuối cùng cụ nói:
– Ta biết nó mất từ lâu rồi, chỉ là ta cố chấp không chấp nhận đó là sự thật. Cảm ơn con nhiều lắm, thật tốt khi con đã cho ta 1 gia đình. Đây là cuốn sổ tiết kiệm 200 triệu, ta bán đất để dành cho Thìn nó lấy vợ nhưng giờ nó đi mất rồi. Con nhận lấy đi, ta cho con đấy. Cảm ơn con, cô gái bé nhỏ.
Cụ nói xong thì ra đi mãi mãi, Thương hét lên trong đau đớn:
– Con xin lỗi, cụ ơi đừng bỏ con mà. Con xin cụ đấy.
Ngày mai táng cho bà cụ già xong Thương ngồi đơ ra, cô nhớ bà rất nhiều. Cô không tin nổi bà cụ lại cho mình 1 khoản tiền lớn như vậy, giá như con cụ còn sống thì tốt quá: “Cụ yên nghỉ nhé, bên kia chắc cụ và anh đã gặp nhau rồi. Chỉ mình con ở đây là buồn thôi, con sẽ sống hạnh phúc, con hứa”.
Sống trên đời, trao đi nhiều hơn để được hạnh phúc