“Biết huỷ cưới là một điều vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến bố mẹ hai bên, khách khứa các kiểu. Thế nhưng đời em chỉ có một lần lấy chồng, gặp phải người đàn ông chỉ nghĩ đến vật chất như vậy em không cần, thà ở giá còn hơn”
Em nghĩ đúng là mình tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa các chị ạ. Định cưới bao nhiêu lần nhưng rồi vì lý do này lý do khác mà em từ chối mấy mối hôn sự rồi.
Giờ thì em huỷ đám cưới hẳn, thôi thì chắc duyên của mình chưa đến thật sự, có cố ép cưới sau này khổ mình chứ khổ ai.
Em năm nay mới 28 tuổi thôi, nói là già thì cũng không hẳn, nhưng trẻ chắc chắn không rồi. Em đủ chín chắn để quyết định có gắn bó với một người nào đó cả đời hay không.
Trước kia em tồ lắm, vào đại học vẫn chưa có người yêu. Bọn bạn thân thì chia tay mấy lần rồi nhưng em vẫn chưa tìm được người ưng ý. Cũng tại nhìn các bạn với các chị trải qua bao nhiêu thăng trầm, buồn vui, đau khổ vì yêu em cũng thấy ngán không dám mở lòng.
Mặc dù trông mình cũng không đến nỗi nào, nhiều anh theo đuổi, có lúc còn nhắn tin cháy cả máy. Thế nhưng em vẫn không muốn yêu ai, chỉ chú tâm vào học hành thôi.
Đến lúc thấy bạn bè yêu đương nồng nhiệt, chìm đắm trong hạnh phúc không hiểu sao em vẫn rất tỉnh. Hồi đang là sinh viên, em ở chung phòng trọ với 2 đứa bạn thân, tụi nó đều có người yêu, cứ tuối tuần là đến rúc rích với nhau rồi chở đi chơi các kiểu.
Nhiều lúc em ngứa mắt quá còn bảo:
“Yêu nhau lắm rồi cắn nhau đau thôi, tụi mày nên tém tém lại”.
Con bạn em nó còn giận dỗi, nói ngược lại mình:
“Mày ghen ăn tức ở nên cứ thích trù ẻo người khác chứ gì”.
Đi đón dâu nhưng chú rể hậm hực vì không có vàng, cô dâu liền huỷ hôn-1 Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Lúc em ra trường đi làm thì cũng có anh theo đuổi. Anh ấy người cùng quê, ra thành phố lập nghiệp, bọn em trước không học cùng trường cấp ba nên không biết nhau. Đến khi hai đứa cùng tham gia sinh hoạt câu lạc bộ đồng hương xa quê gặp gỡ rồi thích thích nên yêu.
Vậy nhưng em vẫn có cái tính đề phòng từ trước nên yêu đương rất lý trí. Mỗi lần hẹn hò anh ấy tỏ ý muốn đi quá giới hạn nhưng em toàn từ chối khéo.
Tuy nhiên có một lần trời mưa mưa, đang đi chơi ở phố đi bộ thì anh ấy lấy xe, không chở em về mà đèo thẳng vào nhà nghỉ.
Lúc đấy em đã tát anh một cái rồi bảo: “Đồ đểu, em không muốn thì anh đừng có ép”.
Rồi em chạy ra ngoài bắt xe ôm về phòng trọ. Hôm đấy anh nhắn tin cho em bảo:
“Cô đúng là loại cá rô đực, giờ yêu mà không cho nhau thì đừng có yêu nữa”.
Em không ngờ mình lại vớ phải thể loại đểu như thế, người không tôn trọng mình em chẳng cần. Thế là hai đứa chia tay lãng xẹt như vậy đấy. Bạn ở cùng phòng em thì bảo:
“Mày yêu mà không cho người ta thì họ chia tay là đúng. Giờ có ai yêu chay nữa đâu bà già”.
Nói thật em quá sợ lối suy nghĩ đó, mặc dù chính bản thân tự hiểu trong tình yêu không thể thiếu chuyện ấy nhưng khi em chưa sẵn sàng dâng hiến cho một ai đó thì đừng có ép.
Từ đó em lại khép mình, chỉ chuyên tâm đi làm thôi. Thỉnh thoảng bạn bè hay anh chị em có giới thiệu cho mối này mối kia, mấy lần em định nhắm mắt đưa chân rồi.
Thế nhưng không hiểu sao cái phần lý trí trong con người mình nó mạnh mẽ đến mức cứ phát hiện ra một điểm nào đó ở đối phương mà mình khó chấp nhận em lại tự huỷ bỏ, chủ động chia tay trước cho lành.
Thế nhưng nhiều người nói ra nói vào quá, em lại bắt đầu mở lòng để yêu đương. Lần này em quen anh ấy qua bạn bè giới thiệu, bọn em đi ăn, đi cà phê với nhau một vài lần rồi yêu.
Anh ấy đúng là không thô lỗ như người trước, lúc nào cũng chọn vị trí ngồi đối diện với em chứ ít khi hai đứa ngồi chung ghế lắm. Anh đang làm trong một công ty của nước ngoài, lương tháng gọi là ổn định, nhà thì có sẵn ở phố rồi.
Nếu tính về kinh tế thì lấy anh ấy em không phải lo nghĩ gì nhiều. Vậy nhưng có mỗi cái là anh rất chi li tính toán và coi nặng vật chất hơi thái quá.
Mỗi lần em về nhà anh chơi, nấu nướng ăn uống thì anh luôn dặn rất tỉ mỉ:
“Cái chảo rán đấy anh mua hơn 300 nghìn đấy, em nấu thì đừng có dùng đũa quẹt mạnh quá nó xước mất chống dính”.
Về nhà em thì anh soi mói đủ thứ, còn hỏi bố vợ tương lai: “Bác mua cái tivi này bao nhiêu tiền thế?”.
Cái gì anh cũng hỏi giá xem bố mẹ em mua đồ bao nhiêu tiền. Lúc đầu em cũng chỉ nghĩ anh hỏi cho có câu chuyện làm quà. Vậy nhưng khi hai đứa quyết định cưới thì anh ấy cứ dò hỏi:
“Bố mẹ em trông cũng có điều kiện nhỉ. Hôm cưới liệu ông bà có cho được cây vàng để làm của hồi môn không?”
“Chuyện này em cũng chưa hỏi bố mẹ. Ông bà cho từng nào thì biết từng ấy thôi chứ không đòi hỏi anh ạ”.
Thế nhưng anh ấy vẫn không thôi, lại hỏi tiếp:
“Nhà em có mỗi hai chị em gái nhỉ. Vậy chắc kiểu gì sau ông bà chẳng chia tài sản cho hai chị em. Đất thì anh chả cần, vì trên đó làm gì bán được giá. Em bảo ông bà cứ quy thành tiền mặt hoặc vàng cho nó dễ”.
Em nghe đã thấy rất bực mình rồi. Cứ như thể anh chỉ muốn cưới em vì tiền hay của thôi chứ không phải vì chính bản thân mình. Nhiều lúc em lại dùng lý trí để phán đoán, phân tích xem anh là con người thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại trên đời này không có ai hoàn hảo, nếu mình chấp nhận được tính cách của người ta thì mọi thứ sẽ bình thường.
Với lại nghĩ kỹ thì anh ấy cũng nghiêm túc, tôn trọng và giữ gìn cho người yêu. Công việc anh ổn định, không hút thuốc, ít rượu bia, biết tính toán và giữ tiền.
Như thế cũng chấm được 6, 7 điểm rồi chứ không đến nỗi quá tệ. Thà anh ấy ham tiền còn hơn ham những thứ khác như gái gú, rượu chè còn khổ hơn.
Thế nhưng càng đến gần ngày cưới, anh càng tỏ vẻ quan trọng việc em được bao nhiêu của hồi môn. Nhắn tin cho em mà anh cứ nói chuyện tiền nong, còn bảo:
“Riêng tiền mừng cưới của em thì phải giữ riêng rồi cầm theo đấy. Bố mẹ anh đã đưa 10 triệu tiền thách cưới rồi, em mà đi tay không về thì đừng có kêu ngại mặt, xấu hổ nhé””
Không nói ra nhưng em cứ thấy bực tức trong lòng, chỉ vì mấy đồng tiền mừng thôi mà anh nhai đi nhai lại, làm như to tát lắm không bằng.
Em cũng thấy ấm ức nên sáng đó thợ trang điểm đến thấy bộ trang sức kèm theo váy cưới quá đẹp nên em mới đeo chứ không mang kiềng vàng mẹ cho. Định là về đến nhà trai rồi, lúc làm lễ thành hôn bố mẹ em mới lên sân khấu trao cho con gái để nở mày nở mặt.
Thế nhưng vừa đến đón dâu, câu đầu tiên anh hỏi: “Ơ anh thấy cô dâu nào cũng đeo vàng, em không có à?”
Lúc đấy đang rối bời, lại bị giục nên em cũng đáp qua loa là chưa thấy bố mẹ cho. Vậy mà lên xe mặt chồng em cứ như cái bơm ấy. Anh còn không thèm nắm tay cô dâu, không nói gì.
Đi được 20km rồi em mới hỏi: “Em khát nước quá, trên xe có chai nào không anh?”
Chồng em không lo vợ khát nước mà anh hậm hực hỏi ngược lại: “Ơ thế đi lấy chồng mà không có vàng à?”
Nghe anh hỏi thế mà em hụt hết cả hẫng. Đang khát nước lại tủi thân, rồi sự sức giận bốc lên đầu nên em bảo anh lái xe:
“Anh cho em xuống mua chai nước với”.
Anh lái xe cũng dừng lại, xuống xe rồi em bảo với chồng:
“Anh cưới em hay là cưới vàng của em? Từ lúc đón dâu em đã bảo anh là bố mẹ chưa có trao. Nhưng em biết ông bà đi mua vàng cho em từ mấy tuần trước rồi.
Tiền em gửi bố mẹ từ lúc đi làm đến giờ được hơn trăm triệu ông bà cũng cho em cả không lấy xu nào. Anh làm em thất vọng quá, giờ không cưới xin gì nữa hết. Anh với đoàn nhà trai về đi, em với nhà gái quay xe”.
(Ảnh minh hoạ)
Lúc đấy chồng em mặt ngắn tũn lại, xin lỗi các kiểu, vậy nhưng cái tôi của em nó lấn át hết tất cả. Em quyết định huỷ cưới, lên xe nhà gái về thẳng chứ không đến nhà trai nữa.
Bố mẹ em với mọi người cũng ngơ ngác không hiểu gì, nhưng khi nghe bọn em cãi nhau chuyện vàng với của hồi môn thì ai cũng lắc đầu bảo chú rể hành xử vậy là không được.
Từ hôm đó nhà trai vẫn chưa lên nhà em nói chuyện đàng hoàng. Nhưng em kệ, may là hai đứa chưa đăng kí kết hôn, giờ mình rút lui vẫn còn kịp. Biết huỷ cưới là một điều vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến bố mẹ hai bên, khách khứa các kiểu.
Thế nhưng đời em chỉ có một lần lấy chồng, gặp phải người đàn ông chỉ nghĩ đến vật chất như vậy em không cần, thà ở giá còn hơn.