“Tĩnh lặng, lương thiện và bình thản”. Làm được 3 thứ này khi về già bạn mới là hạnh phúc đích thực của đời người, cũng là cảnh giới cao thượng của người khôn ngoan.
Tĩnh lặng
Chỉ khi con người buông bỏ được thì tâm hồn thanh thản, bình yên và thông suốt suốt được lẽ sống và tìm ra hướng đi của hạnh phúc.
Khi còn trẻ chúng ta dễ mắc phải những sai lầm, do tính tình nóng vội, làm việc bốc đồng thiếu suy nghĩ nên cuộc sống dạy cho chúng ta nhiều bài học về sự thất bại và đau khổ.
Để rồi năm tháng trôi qua chúng ta trưởng thành và chín chắn, cũng bình tĩnh hơn, sống bớt ồn ào bon chen hơn và rồi dần buông bỏ bớt những ham muốn hư không ngoài đời, để lặng lẽ sống bình thản.
Nhất là khi đã về già, thể lực và tinh thần suy giảm, làm việc chỉ hơi rối loạn liền dễ dàng phạm sai lầm. Chỉ có thời thời khắc khắc giữ được đầu óc thanh tỉnh, mới không làm ra những chuyện hồ đồ để rồi phải hối hận.
Như câu nói “Tĩnh tâm sinh trí tuệ”, người già nếu làm được chữ “Tĩnh” này, phúc khí cũng sẽ theo sau.
Lương thiện
Người xưa có câu: “Người làm việc thiện, phúc tuy chưa tới, họa đã rời xa; người làm việc ác, họa tuy chưa tới, phúc đã rời xa”.
Chúng ta khi làm việc thiện tất nhiên không phải để được người khác biết ơn, nhưng nó có thể khiến chúng ta cảm thấy thanh thản trong khi hưởng phước, cũng khiến cho chúng ta trở thành người cao quý, được mọi người tôn trọng.
Đặc biệt là lúc tuổi già, một người nếu luôn giữ được thiện niệm, phó xuất vì người khác, trợ giúp càng nhiều nhân duyên càng tốt đẹp, nội tâm càng hạnh phúc.
Bình thản
Tuổi trẻ chúng ta không sống một cuộc đời đơn giản, nhàn tản, lao ra đời để hơn thua với người, đấu tranh với đời và người. Theo đuổi công danh sự nghiệp, cạnh tranh náo nhiệt, so sánh với người khác, rơi vào mẫu thuẫn khắp chốn.
Cuộc sống trải qua bao năm tháng, mưa nắng bão giống, đau khổ hạnh phúc giống chúng ta đều nếm trải. Còn còn gì mà không bình thản được khi về già. Chúng ta sinh ra để trở thành một bản thân tốt nhất, không phải để tìm cách hơn thua với đời. Vây nên, khi về già còn gì mà tiếc nuối nên cứ bình thản mà sống.
Chỉ khi về già, đã trải qua đủ cung bậc của một đời người mới biết đó chỉ là danh vọng trôi qua, càng bị ám ảnh bởi danh lợi thì càng đau khổ khi sống một mình. Chỉ khi con người buông bỏ được mới thực sự nhẹ nhõm thực sự, hài lòng với thực tế của cuộc sống.
Về già bình đạm mới là cuộc sống. Khi chúng ta già đi, nếu có thể sống cuộc sống bình đạm, tận hưởng những niềm vui tầm thường, đó mới là hạnh phúc thực sự của nhân sinh.