Vừa qua, nam tài tử điện ảnh Thương Tín vang bóng một thời đã có cuộc giao lưu với khán giả về chuyện đời, chuyện nghề và lên tiếng đính chính về những scandal trong cuốn hồi kí gây sốc của mình.
Hồi kí là phải nói thật, nếu không nói thật thì đừng viết
Về chuyện tôi viết hồi ký kể về cuộc tình với những cô bồ cũ một cách chi tiết, kể cả việc phá thai này nọ thì tôi khẳng định, hồi ký là phải nói thật. Chuyện dắt bạn gái đi phá thai trong hồi ký của tôi là thật. Nếu không nói thật thì đừng viết.
Tôi rất sợ kiểu viết hồi ký chỉ nói tốt về mình, bao nhiêu cái xấu giấu đi hết. Tôi có bao nhiêu cái xấu thì nói ra hết để lớp diễn viên sau này còn biết được mà tránh.
Tôi là người thẳng tính, nên hay nói thẳng và dễ gây đụng chạm. Nhưng bây giờ tôi cũng muốn gửi lởi xin lỗi tới những người tôi nhắc tới trong hồi ký vì đã xúc phạm tới họ.
Thực ra, đó cũng là nỗi đau của chính tôi và tôi giãi bày ra như vậy chứ đâu có vui vẻ gì đâu. Ai mà chẳng muốn sống bình yên, hạnh phúc. Những chuyện đó xảy ra tôi cũng đau lắm chứ, bị người khác hiểu lầm lại càng đau hơn.
Đau nhất là bị một số người nói tôi đang cố tình khoe chiến tích tình ái. Đau lắm! Nhưng thôi, đời mà!
Khi tôi viết như vậy, đa số bạn bè đều lên tiếng bảo vệ. Chỉ có Hồng Đào (người được Thương Tín dắt đi phá thai trong hồi kí) tuyên bố sẽ trả lời tôi bằng cuốn hồi ký của cô ta.
Lúc vợ tôi đọc được cuốn hồi ký và biết tôi đã trải qua nhiều tình ái như vậy, cô ấy chỉ nói một từ: “Hay”. Cô ấy không ngờ rằng cuộc đời tôi lại nhiều biến cố đến thế và thấy hay vì không phải ai cũng có một cuộc đời như tôi.
Nhiều người hỏi sao không viết hồi ký về sự nghiệp nghệ thuật mà chỉ viết về đời tư. Tôi không viết được vì như thế thì dài lắm. Tôi đóng hơn 200 phim, hơn 100 vở kịch, nên nếu có cuốn hồi ký như thì quá dày.
Trong hồi ký, tôi có nhắc đến Hồng Nhung, nhưng không phải cô Hồng Nhung răng khểnh hát nhạc Trịnh mà là một cô ca sĩ người Hoa.
Trong chuyện tình với cô Hồng Nhung này, tôi không chơi hoa bẻ cành như người ta nói mà yêu thương thật sự nên mới ở với nhau tới 11 năm liền. Chỉ vì không có con nên mới phải chia tay. Lúc đó, tôi thèm có một đứa con lắm.
Bây giờ, thi thoảng cô ấy và tôi vẫn gặp nhau mỗi khi cô ấy về Việt Nam. Cô ấy còn nói với tôi: “Em sẽ không bao giờ gặp người nào như anh”. Cô ấy cũng là người phụ nữ mà tôi gắn bó nhất.
Từng có fan cuồng
Thời hoàng kim của tôi khác với bây giờ. Hồi đó thông tin rất ít nên khó giao lưu được với khán giả. Chỉ lâu lâu nhận được thư của người hâm mộ mà thôi.
Trong số những người gửi thư, tôi ấn tượng nhất là một cô gái 16 tuổi ở Hải Phòng. Cứ 2, 3 ngày cô ấy lại gửi cho tôi một lần, liên tục trong vài tháng. Tới khi tôi về Hải Phòng giao lưu người hâm mộ, cô ấy chạy tới ôm chầm lấy tôi giữa đám đông.
Lúc đó tôi có nói rõ rằng tôi không tốt đẹp như các nhân vật trong phim đâu, ở ngoài cũng bình thường như bao người thôi, nhưng cô ấy vẫn không nghe.
Sau đó, gia đình cô gái có gọi điện than phiền rằng có nhiều người tới hỏi cưới cô ấy, cả nước ngoài cũng về hỏi, nhưng cô ấy không chịu, nguyện rằng cả đời chỉ lấy Thương Tín, không lấy được là thôi. Như thế cũng gọi là có fan cuồng.
Trông thế thôi, nhưng khi người ta yêu mình mà mình không đáp lại được thì cũng bứt rứt lắm, đào hoa chẳng sung sướng gì đâu.
Việc nổi tiếng là do hên xui
Việc tôi nổi tiếng và đóng được nhiều phim đi vào lịch sử cũng do hên xui mà thôi.
Bắt đầu từ 1971, tôi học kịch ở trường Quốc gia Âm nhạc – Kịch nghệ Sài Gòn khóa 4 năm. Tới 1975 xảy ra biến cố nên tôi phải học lại 4 năm nữa mới được phép đi diễn, thành ra 8 năm liền.
Trước 1975 thì tôi học kịch theo ảnh hưởng của Pháp, sau đó lại phải học kịch theo Liên Xô. Nhưng cũng chính vì học nhiều nên mình đóng được nhiều loại nhân vật hơn.
Sau khi ra trường, tôi về làm cho đoàn kịch nói Nam bộ cũ và được hẳn 6 huy chương vàng toàn quốc về kịch. Đây là điều không đơn giản chút nào.
Tôi đóng kịch nhiều lắm, đi lưu diễn khắp nước, nhưng vẫn không mạnh và ghi dấu như điện ảnh. Bởi vậy, tôi liền chuyển hẳn qua điện ảnh.
Phim đầu tiên tôi đóng là một phim ngắn đoạn. Bộ phim này bị báo chí dập tơi tả vì lỗi của đạo diễn, khiến tôi không còn tâm trí đâu mà đóng phim. May mà hồi đó được động viên nên mới đóng tiếp.
Nổi tiếng nhờ Biệt động Sài Gòn, nhưng khi đóng phim đó, tôi không nghĩ rằng người ta lại yêu thích vai diễn của tôi đến thế. Vì nó rất đơn giản, không có gì phức tạp cả.
Tôi cũng rất buồn vì những vai diễn nổi bật của tôi toàn từ thời 20, 25 tuổi, giờ tôi 62 tuổi rồi thì phải già, phải xấu. Thế nhưng mọi người lại cứ tỏ ra bất ngờ và chê tôi sao gầy thế, xấu thế.
Phải ở trọ dưới gầm cầu và chấp nhận đóng phim thị trường để nuôi con
Hồi đó đóng phim gian khổ lắm. Ở những pha hành động, tôi phải tự đóng hết, không có kĩ xảo gì cả, nên cả người xước xát hết cả. Lúc ấy, việc bị thương đến chết khi đóng phim là chuyện bình thường. Luôn phải đổ máu.
Thời bao cấp catse thấp lắm, chỉ bằng công nhân thôi, đóng thì đóng, không đóng thì thôi. Nhưng lúc đó tôi yêu nghề vô cùng, nên toàn tâm toàn ý vì vai diễn, không có khái niệm kiếm tiền lớn như bây giờ. Đi đường cứ nhẩm đi nhẩm lại lời thoại như thần kinh vậy đó.
Bây giờ, cũng cần thông cảm cho diễn viên trẻ, vì ham muốn kiếm tiền đôi khi nhiều quá mà lấn át mọi thứ, không còn tập trung như xưa nữa.
Phim bây giờ không phải là phim, phim ngày xưa tôi đóng để chiếu ra rạp mới là phim. Nhưng tôi vẫn phải chấp nhận đóng vì con. Con tôi mới có 4 tuổi nên cần phải có kinh tế để nuôi dưỡng nó.
Trước đây, tôi và gia đình ở phòng trọ công nhân dưới gầm cầu. Nhưng bây giờ, tôi phải đưa vợ con về quê vì cuộc sống ở Sài Gòn đắt đỏ và vất vả quá.
Tôi thì dễ thích nghi nên sống sao cũng được, chỉ thương con gái mình không được hưởng những gì mình đã từng có lúc trẻ, không được sống cùng mình trong thời hoàng kim.
Tuy nhiên, tôi cũng chỉ đóng vài ba năm thôi. Sau đó tôi từ chối hết vì mất hết xúc cảm đóng phim. Làm diễn viên mà chai sạn cảm xúc thì không thể đóng tốt được.
Bây giờ tôi là diễn viên tự do, chẳng được trợ cấp hay được cái gì hết, nên mới phải đi cày kiếm tiền nuôi con.
Có lúc tôi tính bỏ nghề luôn. Nhưng sau đó lại nghĩ, để kiếm tiền nuôi con thì chẳng nghề nào hơn nghề này. Thôi thì đành chấp nhận những kiểu phim thị trường mới này vậy. Mình phải biết mình đang ở đâu, phải sống thực tế theo xã hội thì mới sống tốt hơn được. Thà đóng phim để kiếm tiền nuôi con còn hơn chẳng làm gì để có tiền.
Lúc đầu, nhiều khán giả chưa hiểu hết nên ném đá tôi. Nhưng sau này họ cũng hiểu dần mà thông cảm cho tôi.
Gần đây, tôi cũng tham gia một số bộ phim mới, cả truyền hình lẫn phim chiếu rạp. Tôi đóng cả phim hài với Hoài Linh, Trường Giang… Dù phải đóng phim chung với các diễn viên cách xa nhiều tuổi, nhưng tôi thấy khá vui vì họ vẫn thương mình, tôn trọng mình.
Về vấn đề catse, cho đến bây giờ, chưa ai mời tôi đóng phim mà hỏi tôi lấy bao nhiêu. Vì tôi mà đòi tôi sẽ đòi cao lắm, nên để họ tự trả. Tiền catse họ trả cho tôi cũng thấp, nhưng do phân đoạn của mình ít chứ không phải catse không cao. Bởi vậy, thu nhập của tôi hiện tại cũng tạm ổn chứ không nhiều.
Bị chọc ghẹo vì có con ở tuổi 60
Ở tuổi gần 60 mà mới có con nhỏ nên nhiều người chọc ghẹo tôi lắm. Lúc đầu tôi cũng buồn. Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi thấy vẫn hạnh phúc vì đó đứa con thay đổi cuộc sống của mình. Tôi coi đứa con này như niềm an ủi cuối đời mình, muốn hướng nó sống thật tốt.
Từ lúc có con tôi thay đổi tâm tính, con người đổi khác rất nhiều, không còn lả lơi tán tỉnh phụ nữ như trước. Nhiều lúc ngồi cạnh phụ nữ mà chẳng biết nói gì, làm gì.
Với cô vợ của tôi bây giờ, nếu không có đứa con này thì chắc chắn không còn vợ chồng gì hết. Đó là điều mà tôi phải nói thật. Có thể vợ tôi sẽ buồn khi biết điều này nhưng tôi không che đậy nó.
Vì lứa tuổi của tôi và vợ cách xa nhau nên đứa con kéo hai người lại gần nhau hơn. Nhiều khi gây lộn với nhau mà có nó nên cũng đỡ. Ở tuổi này, tôi mà làm đám cưới thì kì lắm, nên chỉ giới thiệu vợ con với bạn bè thôi. Vợ tôi cũng thông cảm cho tôi điều này.
Cuối cùng, tôi vẫn luôn là người sống thật và thẳng thắn, không giấu diếm điều gì.