Tôi không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Sao nó lại ập đến với tôi chứ?
Tôi và chồng cũ ly hôn đã tròn 5 năm. Từ đó đến nay, tôi không yêu ai cả. Tôi sống vì con trai. Chồng cũ không chu cấp, tôi cũng không cần. Nghe đâu anh ta đã lập gia đình mới, cuộc sống hạnh phúc lắm. Tôi chỉ thấy thương con, có cha mà cũng như không.
Vì tương lai của con, tôi phải làm việc tăng ca thường xuyên. Nếu chịu khó tăng ca liên tục thì mỗi tháng, tôi cũng kiếm được hơn 15 triệu. Với công nhân mà nói, đó là mức lương cao rồi. Nhưng tôi không có thời gian dành cho con. Việc ăn học, đưa đón đều do bố mẹ tôi hỗ trợ, giúp đỡ.
Năm ngoái, công ty cần 2 công nhân đến xưởng khác ở thành phố làm việc. Mức lương 20 triệu/tháng. Tôi đã xung phong đi. Tôi cần kiếm tiền. Con càng lớn, tiền chi phí học hành càng cao, tôi còn trẻ, phải cày vì tương lai của con. Tôi nhất định sẽ khiến chồng cũ phải hối hận, phải cắn rứt lương tâm vì đã không ngó ngàng đến con.
Gần một năm nay, tôi chỉ về nhà vào những dịp lễ lớn. Con trai 8 tuổi thương mẹ, không bao giờ trách cứ mà còn động viên mẹ cố gắng. Mỗi khi gọi điện, con luôn dặn dò tôi ăn uống và giữ sức khỏe. Mẹ tôi cũng khen thằng bé rất hiểu chuyện, tự giác học bài, còn phụ bà ngoại việc nhà nữa.
Ảnh minh họa
Tối qua, tôi đang tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà run rẩy một lúc rồi mới báo cho tôi một tin dữ: Con tôi bị một khối u trong phổi, cần phải nhập viện điều trị gấp. Tôi bàng hoàng, ngã quỵ xuống nền nhà.
Tại sao chuyện này lại ập đến với mẹ con tôi chứ?
Tôi tất tả đến bệnh viện. Con tôi đã được làm thủ tục chuyển viện đến thành phố, nơi tôi đang sống và làm việc. Thấy con nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, xung quanh là mấy cái máy đo nhịp tim, huyết áp… tim tôi như quặn thắt lại. Mẹ tôi kể, nói thằng bé cứ ho mãi, uống thuốc không đỡ. Mấy ngày trước, con ho ra máu ở trường và được cô giáo đưa đến bệnh viện xã. Bệnh viện xã khám rồi làm giấy tờ cho con chuyển đến tuyến huyện.
Mẹ tôi cứ nghĩ cháu bị cảm thông thường nên không gọi cho tôi. Đến khi bác sĩ thông báo tình hình và làm thủ tục chuyển tuyến, bà mới tá hỏa.
Hiện tại, con tôi vẫn còn nằm viện dài ngày, chi phí điều trị rất cao. Sau hàng loạt xét nghiệm, chụp chiếu, làm sinh thiết, bệnh viện thông báo con bị ung thư phổi. Tôi đau đớn đến gục ngã. Con còn bé bỏng quá, đáng yêu quá. Sao lại…
Mẹ tôi bảo gọi điện cho bố nó biết. Tôi không muốn. Nhưng làm thế, tôi có lỗi với con. Tôi có nên chủ động gọi điện báo tin cho chồng cũ để anh ta đến chăm sóc con không?
ôi nghe lời mẹ, gọi cho chồng cũ để báo tin về con. Lúc đầu, tôi còn hy vọng rằng, dù sao anh ta cũng là bố thằng bé, máu mủ tình thâm chắc sẽ không quay lưng trong lúc con nguy kịch. Nhưng cuộc gọi vừa bắt đầu, đầu dây bên kia chưa phải giọng anh ta mà là giọng mẹ chồng cũ.
Bà nói lớn, đầy tức tối:
- “Cô gọi làm gì? Nhà tôi không có đứa cháu nào như vậy. Từ lúc cô bước chân ra khỏi cửa, cô và con cô không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa. Đừng nghĩ đến chuyện đòi hỏi gì!”
Tôi lặng người. Trái tim như bị bóp nghẹt. Dẫu biết rằng gia đình chồng cũ chưa từng mặn mà với con tôi, nhưng những lời này vẫn như nhát dao cứa sâu vào lòng. Tôi muốn nói gì đó, nhưng bà không cho tôi cơ hội. Tiếng “tút tút” lạnh lùng vang lên sau khi bà dứt lời.
Tôi ngồi thẫn thờ bên hành lang bệnh viện, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nhưng rồi, tôi lau khô nước mắt. Không thể yếu đuối mãi được. Thằng bé cần tôi. Nếu nhà họ không thừa nhận con tôi, tôi sẽ một mình chiến đấu để bảo vệ con.
Thời gian trôi qua…
Con tôi kiên cường hơn tôi nghĩ. Thằng bé chịu đựng đau đớn, phẫu thuật, hóa trị với nụ cười hiền lành. Tôi làm mọi cách để chạy chữa cho con, từ vay mượn, tăng ca đến xin tài trợ từ các tổ chức từ thiện. Căn bệnh đã lấy đi của chúng tôi nhiều thứ, nhưng đổi lại là một bài học quý giá về tình yêu và nghị lực.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin bố chồng cũ đang hấp hối. Gia đình họ tổ chức tang lễ lớn, gọi mời đầy đủ người thân quen. Mẹ tôi bảo tôi dẫn con đến, vì dù sao thằng bé cũng là cháu nội. Tôi đồng ý, nhưng không phải để cầu xin sự thừa nhận.
Tôi dẫn con bước vào nhà họ, thằng bé nắm chặt tay tôi, ánh mắt ngây thơ nhưng đầy sức sống. Trong tay tôi là tập hồ sơ bệnh án của con, từng trang giấy là minh chứng cho sự chiến đấu dai dẳng mà tôi và con đã trải qua.
Tôi bước vào phòng khách, nơi cả nhà họ đang bàn bạc. Mẹ chồng cũ thoáng sững người khi thấy chúng tôi, nhưng lập tức quay mặt đi. Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn, nhìn thẳng vào mắt bà:
- “Đây là cháu nội mà bà đã tuyên bố không thừa nhận. Thằng bé đã sống sót, dù không có một xu nào từ gia đình này. Nhưng tôi đến đây không phải để trách móc, mà để các người nhìn cho rõ: Đây là sức mạnh của tình mẫu tử và nghị lực của một đứa trẻ mà các người quay lưng.”
Cả phòng im lặng. Chồng cũ tôi nhìn con, ánh mắt bối rối nhưng không dám lại gần. Tôi nắm tay con, cúi đầu chào rồi bước đi, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Từ đó, tôi quyết tâm sống vì con và chính mình, không cần sự công nhận hay chu cấp từ bất kỳ ai. Tôi biết rằng, con tôi là món quà quý giá nhất và sức mạnh lớn nhất của tôi trên đời.