Tôi và chồng quen nhau từ khi còn học đại học, cả hai chúng tôi đều đi lên từ khó khăn, nên sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau ra thành phố lập nghiệp. Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sau 5 năm làm việc chăm chỉ, tôi đã tích góp được số tiền kha khá, đủ để thực hiện mơ ước của hai vợ chồng là xây dựng một căn nhà khang trang ở quê.
Chồng tôi sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi mà cả gia đình anh đều sống quây quần bên nhau. Từ khi lấy nhau, chúng tôi luôn mong muốn sẽ có một ngày trở về, xây dựng một tổ ấm riêng cho mình, thoát khỏi cuộc sống thuê trọ chật vật ở thành phố. Và rồi ngày đó cũng đến, khi tôi có trong tay 4 tỷ đồng – số tiền mà cả hai đã dành dụm được suốt bao năm.
Chồng tôi vui mừng hớn hở khi tôi quyết định dùng toàn bộ số tiền để về quê xây biệt thự và mua xe mới. Tôi cũng hào hứng không kém, tưởng tượng về ngôi nhà mơ ước – một căn biệt thự 3 tầng khang trang với sân vườn rộng, nơi mà hai vợ chồng sẽ sống hạnh phúc cùng nhau. Chúng tôi cùng nhau vạch ra bản thiết kế, chọn vật liệu xây dựng, và không ngừng bàn bạc về tương lai tươi sáng. Chồng tôi trở về quê trước để giám sát công trình, còn tôi ở lại thành phố lo hoàn tất công việc.
Sau một năm miệt mài, căn biệt thự hoàn thiện. Chồng tôi gửi về cho tôi hình ảnh ngôi nhà đẹp đẽ, kèm theo bức ảnh anh đứng bên cạnh chiếc xe mới tinh. Tôi rạo rực trong lòng, không thể đợi đến ngày chính thức chuyển về ngôi nhà của mình.
Cuối cùng, ngày đó cũng đến. Tôi háo hức về quê, mang theo bao niềm hạnh phúc và tự hào. Đặt chân xuống ngôi nhà vừa xây xong, lòng tôi như vỡ òa. Ngôi nhà thật sự lộng lẫy hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài đến khi tôi bước đến cửa, thì mẹ chồng tôi chặn lại. Bà nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, rồi nói bằng giọng dửng dưng: “Con đừng vào, nhà này không phải của con.”
Tôi sững sờ. Tôi đứng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Mẹ nói gì vậy? Đây là nhà của con với chồng con mà?” Tôi lắp bắp. Bà cười khẩy, rồi chỉ tay vào chồng tôi, đang đứng im lặng bên cạnh: “Tiền là của con, nhưng nhà này là của nó và gia đình. Từ ngày xây nhà đến giờ, nó đã đăng ký tên mình trong sổ đỏ, con không có phần đâu.”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh lên tiếng giải thích, nhưng anh chỉ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tôi. Tôi hiểu rồi. Tất cả số tiền tôi đưa anh, anh đã âm thầm dùng để đứng tên căn nhà này, mà không hề có tên tôi. Những lời bàn bạc, hứa hẹn về tương lai chỉ là lời nói gió bay. Anh ta đã phản bội lại niềm tin của tôi.
Tôi ngã quỵ. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Căn biệt thự mà tôi đã dốc hết tâm sức và tiền bạc để xây dựng giờ đây không còn là của tôi. Không chỉ vậy, sự thật tàn nhẫn là tôi đã bị lợi dụng, bị lừa gạt bởi chính người mà tôi từng tin tưởng hết lòng.
Mẹ chồng tôi vẫn tiếp tục nói, giọng bà đầy sự đắc thắng: “Con ở thành phố lo việc của con, còn nhà cửa ở quê thì để chồng con và gia đình lo. Chúng ta là người nhà mà, con đâu cần tên trong sổ đỏ làm gì?”
Tôi như bị tát vào mặt. Tất cả những hy sinh của tôi, cả số tiền tích góp suốt bao năm, cuối cùng chỉ đổi lại được sự phản bội và lừa dối.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng gặp chồng để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng anh ta cứ lảng tránh, không dám đối mặt. Cuối cùng, anh thú nhận rằng từ lâu, gia đình anh đã không muốn tôi có phần trong căn nhà này. Anh nghe theo lời họ, và âm thầm làm mọi thủ tục mà không nói cho tôi biết.
Tôi trở thành người ngoài trong chính căn nhà mà mình đã bỏ công sức và tiền bạc để xây dựng. Tôi không thể nào ngờ rằng, ngày tôi về quê chồng với niềm vui về ngôi nhà mới lại là ngày tôi mất tất cả.