Home Blog Page 11

Ngày đầu về làm dâu tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy bố mẹ chồng lạnh nhạt với nhau không như vẻ bề ngoài. Chồng nói nhỏ với tôi rằng bố mẹ anh sống như vậy đã 20 năm rồi. Giữa 2 người họ có tảng đá vô hình khá lớn. Thờ ơ là thế nhưng 3 ngày trước bà khá quan tâm đến việc ông đổi điện thoại xịn 2 lần trong 1 tháng. Trước giờ dù có tiền thì bố chồng tôi cũng không ham xài mấy thứ công nghệ, ông trung thành với cái điện thoại cảm ứng cũ suốt 6-7 năm liền không thay. Cũng từ đó, mẹ chồng tôi ra một quyết định mà tôi thấy nó thật dũng cảm…

0

Có lẽ đó là cánh cửa duy nhất để giải thoát cuộc hôn nhân bế tắc suốt 40 năm của bố mẹ chồng tôi.

Từ ngày về làm dâu đến nay, gần như năm nào tôi cũng nghe bố mẹ chồng cãi nhau vài lượt vì một chuyện trong quá khứ. Đó là kỉ niệm về mối tình đầu của bố chồng – người phụ nữ khiến mẹ chồng tôi tuyên bố là “căm hận” suốt đời.

Bề ngoài thiên hạ ai cũng nghĩ gia đình chồng tôi hạnh phúc lắm. Họ giàu có nhưng kín tiếng, ít ai biết cuộc sống hàng ngày của họ ra sao. 4 thế hệ cùng sống trong căn biệt thự lớn gần hồ Tây, chưa bao giờ xảy ra điều tiếng gì khiến mọi người xung quanh dòm ngó.

Tuy nhiên bước chân vào làm dâu tôi mới biết sự thật bên trong căn nhà rộng lớn này hoàn toàn không giống vẻ bên ngoài hào nhoáng. Nếu nói về hạnh phúc chân thật thì chỉ có ông bà nội chồng thôi, hơn 90 tuổi rồi mà họ vẫn yêu thương nhau lắm, mỗi ngày ông bà run run ngồi bên nhau ngắm nắng sớm và tâm sự về những chuyện xa xưa. Còn những người khác trong nhà thì ai cũng có bí ẩn riêng, tôi tò mò mà chẳng bao giờ dám tìm hiểu.

Biệt thự có 2 toà nối nhau thì gia đình bác trai chồng sống ở căn bên cạnh. Căn chính là gia đình chồng tôi ở với ông bà. 7 phòng ngủ thì ông bà 1 phòng, vợ chồng tôi 1 phòng, em chồng 1 phòng, 2 của giúp việc, 2 phòng còn lại là của bố mẹ chồng.

Ngày đầu về ở tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy họ ngủ riêng. Chồng nói nhỏ với tôi rằng bố mẹ anh sống như vậy đã 20 năm rồi. Giữa 2 người họ có tảng đá vô hình khá lớn, vừa lạnh lẽo lại vừa chứa đựng cả đống mâu thuẫn cảm xúc u ám, tích tụ lại suốt mấy chục năm trời.

Bố mẹ chồng tôi đối xử với nhau như người lạ chung nhà là vì một người phụ nữ đang sống ở tận nước Úc xa xôi. Đấy là mối tình đầu dang dở của bố chồng, họ còn suýt cưới nhau nữa cơ nhưng vì vấn đề gì đó nên chia tay đột ngột. Sau đó bố chồng bị ép lấy người khác, không có tình cảm gì nhưng vẫn nhắm mắt kết hôn. Mẹ chồng tôi bị coi là “thế thân” của người phụ nữ kia, sống cùng người đàn ông không hề yêu thương mình dù có hẳn 2 đứa con chung.

Bố chồng tôi vẫn đối xử tốt với vợ nhưng tôi cảm nhận rõ nó chỉ là tình nghĩa lâu năm thôi. Hơn nữa mẹ chồng tôi chẳng làm gì sai để bị đối xử tệ bạc, bố chồng tôi luôn nhẹ nhàng với bà và im lặng trước những cơn phẫn nộ bởi ông biết rõ bản thân có lỗi với cuộc đời của bà. Mỗi lần họ cãi nhau, mẹ chồng tôi đều lặp đi lặp lại một câu: “Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là làm vợ của ông”.

Mẹ chồng tôi kiên quyết ly hôn ở tuổi 62 sau khi bóc trần sự thật chuyện bố chồng lén đổi điện thoại 1 tháng 2 lần- Ảnh 1.

Bố chồng tuy không nói ra nhưng có vẻ vẫn nhớ về người cũ. Em chồng kể rằng vài lần nó trông thấy bố lén mở tấm ảnh kẹp trong cuốn sách cũ ra xem. Nó đoán đấy là người cũ của bố, là bức tường chia cách tình cảm bố mẹ nó suốt 40 năm qua.

Mọi người trong nhà đã quen với tình cảnh đó nên họ kệ không nói gì cả. Tôi cũng không hỏi han câu nào dù rất muốn tâm sự với mẹ chồng. Phụ nữ dễ đồng cảm với nhau, tôi hiểu nếu sống với người không yêu thương mình thì đau khổ lắm, còn kinh khủng hơn là chết đi. Mẹ chồng tôi chịu đựng mấy chục năm thế là mạnh mẽ lắm rồi, chả ai dám trách móc bà điều gì cả.

Kỳ lạ ở chỗ họ chì chiết nhau bao năm như thế, vô cảm với nhau như thế nhưng lại chưa từng nhắc đến chuyện bỏ nhau. Hoặc có thể tôi không tận tai nghe họ nói đến việc ly hôn, quanh quẩn chỉ có vài mâu thuẫn lặp đi lặp lại thôi. Cho đến hôm nay thì mẹ chồng mới chính thức tuyên bố một việc chấn động, đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân bế tắc của mình.

Bà thông báo với cả nhà rằng sẽ nộp đơn ly hôn. Mọi người giật mình hỏi 62 tuổi rồi còn bỏ nhau, mẹ chồng liền nói rõ lý do khiến bà dứt khoát như vậy.

Bà phát hiện ra “bạch nguyệt quang” của chồng đã về nước. Năm xưa cô ấy bỏ đi theo người khác nên mới vội chia tay bố chồng tôi, làm ông khổ sở day dứt mấy chục năm trời không nguôi nổi. Biết tình đầu ra hẳn nước ngoài nên bố chồng tôi chẳng làm gì được, đành lập gia đình khác và tiếp tục cuộc sống của mình.

40 năm đùng cái “tình cũ” tái xuất, việc đầu tiên cô ấy làm là tìm gặp bố chồng tôi. Không rõ quá trình họ gặp lại nhau như thế nào. Chỉ biết là bố chồng tôi thay đổi hẳn thái độ, cả tháng nay trông vui tươi vô cùng. Tôi lại cứ nghĩ rằng do ông mới tham gia hội phụ lão đánh tennis nên “hồi xuân”, ai dè nguyên nhân là tái ngộ người yêu cũ.

Bao năm mẹ chồng tôi thờ ơ nhưng tự dưng đợt này bà để ý thấy chồng đổi điện thoại xịn 2 lần trong 1 tháng. Trước giờ dù có tiền thì bố chồng tôi cũng không ham xài mấy thứ công nghệ, ông trung thành với cái điện thoại cảm ứng cũ suốt 6-7 năm liền không thay. Ấy thế mà đột nhiên ông có chiếc iPhone màu trắng đời mới nhất giá hơn 30 triệu, xong sau đấy lại đổi sang một cái màu đen.

Cả tôi và mẹ chồng cùng tinh ý nhận ra vài dấu hiệu lạ ở bố chồng nhưng bản thân tôi không tiện thắc mắc. Chỉ có mẹ chồng âm thầm tìm hiểu, rồi bà phát hiện ra ngày nào chồng cũng gặp tình cũ ở sân tennis. Họ chuyện trò với nhau rất tình tứ, còn tay trong tay đi ăn uống mua sắm nữa. Già cả rồi mà họ hẹn hò nhau như đôi trẻ. Người ngoài không biết đều tưởng họ mới là vợ chồng.

Đúng là tiếc nuối cả một đời rồi nên giờ bố chồng tôi mới ra sức bù đắp cho tình cũ. Nghe đâu bà ấy bỏ đến 2 đời chồng ở nước ngoài, giờ quay về nối lại duyên xưa chẳng rõ là vì mục đích gì? Biết bố chồng tôi có vợ con cháu nội đề huề rồi mà vẫn không tha.

Tận mắt thấy chồng mình hạnh phúc với tình yêu đích thực xong mẹ chồng tôi quyết định buông tay. Bà đồng ý tác hợp cho họ về với nhau, dù cả 3 sắp đến tuổi thất thập cổ lai hy rồi nhưng có lẽ ly hôn mới là điều tốt nhất.

Bố chồng tôi không đồng ý với yêu cầu của vợ. Ông gắt gỏng kêu cứ mạnh ai nấy sống như bao năm qua là được rồi, tại sao phải ly dị lúc tuổi già làm gì cho thiên hạ cười chê. Mẹ chồng tôi thản nhiên đáp lại rằng bà chẳng quan tâm đến điều tiếng hay thể diện của ai nữa. Bà muốn được tự do thoải mái nốt những năm cuối đời, sống theo cách bà muốn và vứt bỏ quá khứ đi cho nhẹ nhõm.

Vợ chồng tôi và cô em chồng ngầm ủng hộ quyết định của mẹ. Bà xứng đáng có được hạnh phúc sau 40 năm chịu đựng thiệt thòi. Vốn dĩ bà chẳng có lỗi gì cả, điều duy nhất bà sai là gả nhầm cho người không thương mình…

L:ộ rõ thái độ của bà Phương Hằng sau khi nghe tin ông Thích Minh Tuệ CHÍNH THỨC RA đi tìm kiếm nơi đất phật, khiến hàng triệu người hâm mộ rơi nước mắt

0

Ông Thích Minh Tuệ vừa có thư viết tay bày tỏ mong muốn đi bộ đến Ấn Độ, quê hương của Đức Phật, để lễ và tri ân các thánh tích. Hành trình này khó khăn nên ông nhờ mọi người hướng dẫn, tư vấn giúp.

Mới đây, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh là Lê Anh Tú, 43 tuổi, trú tại xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) vừa viết thư tay gửi đến mọi người bày tỏ mong muốn được đến đất nước Ấn Độ để lễ các thánh tích cũng như học tập và tri ân về Đức Phật.

Theo thư ông Minh Tuệ, hộ chiếu và các giấy tờ liên quan của ông đang được người thân làm giúp.
Ông Thích Minh Tuệ mong muốn đi bộ đến Ấn Độ - 1Ông Thích Minh Tuệ bày tỏ mong muốn đi bộ đến đất Phật (Ảnh: Chí Anh).

Bản thân ông mong muốn được đến quê hương của Đức Phật nhưng phải đi bộ qua nhiều nước như Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar, Bangladesh. Mỗi quốc gia có quy định về giấy tờ, thủ tục nhập cảnh khác nhau.

Ông Minh Tuệ cho rằng, bản thân rất muốn đi bộ; nếu phải đi bằng phương tiện khác là hạ sách vì không đúng với phẩm hạnh đạo đức, với sự tôn kính của ông với Đức Phật. Vì vậy, ông Minh Tuệ mong được mọi người hướng dẫn giúp ông về thủ tục, giấy tờ và đường đi.

Trước đó, ông Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng kiến nghị người dân không quay phim, chụp ảnh và đưa hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép; không tụ tập, làm mất trật tự, an toàn giao thông.

Sau đó, ông đã có thông báo về việc sẽ ngưng đi khất thực trong thời gian tới bởi mọi người tụ tập đông gây mất an ninh trật tự và không đúng với chánh pháp, ảnh hưởng đến quá trình tu tập.

Sư Thích Minh Tuệ Đi Bộ Qua Nhiều Nước Đến Đất Phất Ấn Độ

Theo Ban Tôn giáo Chính phủ, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh Lê Anh Tú, quê xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh) đăng ký hộ khẩu thường trú ở xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai.

Giáo hội Phật giáo Việt Nam khẳng định ông Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo và bản thân ông Lê Anh Tú cũng không nhận mình là tu sĩ Phật giáo, chỉ là công dân tu học theo lời dạy của Đức Phật.

Từ năm 2017 đến năm 2023, ông Lê Anh Tú tự tu, thực hành hạnh khất thực; đã 3 lần đi bộ từ Nam ra Bắc và ngược lại.

Năm 2024 là lần thứ 4 ông Tú đi bộ xuất phát từ tỉnh Khánh Hòa, theo trục đường chính lên Cao Bằng – Hà Giang.

Mới đây, Trước những phát ngôn có phần nặng nề về cư sĩ Minh Tuệ, CEO Nguyễn Phương Hằng đã bị nhiều người sáng tác nhạc chế để chỉ trích và lên án.

CEO Nguyễn Phương Hằng bị chỉ trích bằng nhạc chế

Những ngày qua, phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Nhiều người tỏ ra bất ngờ và khó hiểu khi CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố “đòi quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào” trong khi vị cư sĩ này chưa hề gặp gỡ cũng chưa hề có bất kỳ phát ngôn nào đụng chạm đến bà Nguyễn Phương Hằng. Nhiều người tỏ ra phẫn nộ vì cho rằng CEO Nguyễn Phương Hằng đang vượt quá giới hạn của “tự do ngôn luận”, có những phát ngôn mất kiểm soát đến cư sĩ Minh Tuệ.

CEO Nguyễn Phương Hằng bị hăm dọa bằng nhạc chế về phát ngôn đòi quất sư Minh Tuệ- Ảnh 1.

Những phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng về cư sĩ Minh Tuệ đã gây nhiều phẫn nộ. Ảnh: TL

Đặc biệt, trên mạng xã hội đã lan truyền nhiều bài nhạc chế hoặc nhạc tự sáng tác mang tính kể tội, chỉ trích, lên án… CEO Nguyễn Phương Hằng vì những phát ngôn liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ. Trong đó, có bài nhạc chế đặt tựa “Thầy tôi tội gì?” dựa trên nền nhạc của bài “Đứa con tội lỗi” do một tử tù ở Nghệ An sáng tác năm 1995.

Bài nhạc chế có những lời như: “Cô ra tù được bốn năm hôm, địa nồi cơm sư Thích Minh Tuệ. Cô không nhìn mình sai hoặc đúng, cứ sồn sồn nói lời lộng ngôn. Tuy cô giàu nhưng rất hơn thua, dù là luôn làm phước đi chùa. Sư Minh Tuệ ngài tu thư thái, chưa bao giờ biết hờn một ai… Đại Nam vắng tanh, kể từ khi nhắc đến sư thầy, mới ra tù làm sao cô hiểu, sư Minh Tuệ đâu phải phàm nhân“.

Bài nhạc chế này ngay sau khi tung lên mạng đã được lan truyền chóng mặt. Thậm chí, còn có cả bản karaoke để mọi người có thể hát.

Ngoài ra, còn có một bài được đặt tựa đề “Than trách” do Nguyễn An Nhiên viết nhạc, Đông Hải viết lời, Thảo My thể hiện. Bài hát này có những đoạn: “Đụng tới thầy tôi bị quay xeliền chứng tỏ mình hay phán xét làm chi. Nói chuyện người ta tôi không chen vào nhưng chạm tới thầy làm sao tôi ngó lơ. Đâu phải người quen, không phải người nhà thì hà cớ chi mà nói người ta. Đâu phải ỷ mình oai mà ép người tài, thầy muốn yên bình tu tập thế thôi…“.

Trao đổi với Dân Việt về câu chuyện này, Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên – nguyên Thứ trưởng Bộ VHTTDL cho rằng, không phủ nhận thời gian qua CEO Nguyễn Phương Hằng cùng chồng và công ty làm được nhiều việc tốt, giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bà Nguyễn Phương Hằng muốn nói gì thì nói, đụng chạm đến ai thì đụng chạm.

“Tôi có cảm giác như bà Nguyễn Phương Hằng thích gây sự chú ý của mọi người, muốn nổi tiếng, muốn là ngôi sao. Bà Nguyễn Phương Hằng làm được nhiều việc tốt nhưng cũng luôn đi kèm với ồn ào. Nhiều người cũng làm việc tốt nhưng người ta âm thầm, lặng lẽ… và tôi thích tuýp người thứ 2 hơn.

Cần phải có sự cảnh tỉnh để bà Nguyễn Phương Hằng biết mình là ai và cũng phải có điểm dừng. Không thể vì làm được việc tốt là có quyền động chạm đến bất cứ ai, làm bất cứ việc gì”.

Theo Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên, CEO Nguyễn Phương Hằng nên biết tôn trọng danh dự, nhân phẩm, tự do, tín ngưỡng… của người khác. Nếu phát hiện ai đó sai phạm thì báo cáo lên cơ quan chức năng (nếu có bằng chứng) để họ xử lý theo quy định của pháp luật. Không nên tự tạo ra một diễn đàn để thỏa mãn sự hiếu kỳ của một số người (có thể hết người này sẽ đến người khác, hết chuyện này đến chuyện khác…), chưa kể là cách nói rất cảm tính.

CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố sẽ rút lui, không tạo thêm thị phi

Chiều qua (20/10), CEO Nguyễn Phương Hằng đã có buổi nói chuyện tại Khu du lịch Đại Nam với chủ đề “Thông cảm hay vô cảm”. Trước đó, CEO Nguyễn Phương Hằng khẳng định chắc nịch rằng, trong talkshow này, bà sẽ “quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào”. Chính điều này khiến cho rất nhiều người hồi hộp chờ đợi để xem CEO Nguyễn Phương Hằng nói gì về sư Minh Tuệ nói riêng và một số người bà đã đề cập trước đó nói chung.

CEO Nguyễn Phương Hằng bị hăm dọa bằng nhạc chế về phát ngôn đòi quất sư Minh Tuệ- Ảnh 3.

CEO Nguyễn Phương Hằng và chồng trong talkshow “Thông cảm hay vô cảm” diễn ra tại KDL Đại Nam chiều 20/10. Ảnh: FB

CEO Nguyễn Phương Hằng bị hăm dọa bằng nhạc chế về phát ngôn đòi quất sư Minh Tuệ - Ảnh 5.

Tuy nhiên, trong talkshow này, bà Nguyễn Phương Hằng lại không “quất sư Minh Tuệ” như đã nói trước đó mà “đánh lái” sang một câu chuyện nhạy cảm khác. Tại buổi trò chuyện này, CEO Nguyễn Phương Hằng cũng thừa nhận quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội.

“Bây giờ, tôi chỉ nghe ngóng chuyện xã hội để biết tình hình xã hội thôi, chứ để đi sâu vào bàn luận… tôi không còn cảm xúc nữa. Tôi quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội rồi. Tôi đi xa… xa quá!”, CEO Nguyễn Phương Hằng nói.

CEO Nguyễn Phương Hằng cũng tâm sự rằng, bà sẽ vẫn xuất hiện thường xuyên ở Khu du lịch Đại Nam để giao lưu, chụp ảnh với mọi người. Nhưng không can thiệp vào những câu chuyện trên mạng xã hội nữa vì “như thế thì cô sỉ nhục cô quá!”.

“Con gái của tôi nói với tôi một điều mà tôi cảm thấy xấu hổ với con. Con nói rằng: “Mẹ ơi! Con van xin mẹ. Hai năm rưỡi qua mẹ đi tù, ba khổ vì mẹ quá nhiều rồi. Có những lúc ba rất cô đơn, ba rất buồn… con không dám nhìn ba. Mẹ hãy chăm sóc ba đi, chăm sóc mẹ đi, chăm sóc tụi con đi. Con thấy người ta chửi mẹ mà không biết làm gì để bảo vệ mẹ. Con thương mẹ, mẹ đã đau khổ quá nhiều. Con xin mẹ! Mẹ hãy thương ba đi, thương mẹ đi”.

Những lời nói của con khiến tôi thật sự thấy mình có lỗi. Thời gian qua, tôi có lỗi với chồng, với con tôi… đó là sự thật. Có lỗi rất là nhiều. Ngược lại, tôi cũng đã làm cho mọi người biết được nhiều cái xấu. Nhưng xã hội mà… tôi đã làm hết sức có thể. Tôi sẽ rút lui trong danh dự, rút lui trong sự yêu mến của mọi người. Tôi có tuổi rồi, tôi không bon chen làm gì nữa”, CEO Nguyễn Phương Hằng trải lòng thêm.

Giá vàng trưa hôm nay 27.11: Đảo chiều hồi phục, nụ cười đã trở lại

0

Giá vàng hôm nay 27.11: Sau hai phiên sụt giảm mạnh, giá vàng thế giới đảo chiều hồi phục.

Đám cưới đang chuẩn bị rước dâu thì shipper gọi ra nhận hàng, rõ là cái vòng hoa trắng toát mà cứ khẳng định gửi cho tôi rồi còn đưa thêm 1 mẩu giấy nhỏ, bảo gửi riêng cho câu dâu: Mở ra xem, thấy lời nhắn họ để lại, em b::àng h::oàng ch::ế:t l:ặng đi vào h::ủy h:ôn ngay lập tức

0

Em chẳng biết bây giờ phải thế nào nữa các chị ạ. Chuyện em bỏ về nhà mẹ đẻ ngay trong ngày cưới đã được mọi người biết cả rồi. Có lẽ bây giờ, ai cũng cười nhạo vì việc này có hay ho gì đâu. 

Em và Hưng yêu nhau được hơn một năm rồi. Bọn em ở xa quê, nhà hai đứa cách nhau đến 400km. Đợt ấy Hưng đến làm công trình ở chỗ em, hai người mới gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm. Khi biết em có ý định muốn lấy chồng xa, bố mẹ cũng phản đối kịch liệt lắm. Ông bà là người đi trước, thành ra cũng có kinh nghiệm trong vấn đề này.

Nhưng yêu vào mà, làm gì còn quan tâm đến lời người khác nói nữa. Còn nhớ khi quyết định kết hôn, em vẫn mạnh miệng nói với bố mẹ:

“Cuộc đời con cứ để con tự quyết định. Mai này con sướng thì được hưởng, còn khổ thì con tự chịu. Có như nào cũng không về trách bố mẹ đâu”.

Đám cưới quê: Mua cả tấn thịt làm cỗ

Em đã nói vậy rồi, bố mẹ còn bảo sao được nữa. Thế là cuối cùng, mẹ em vẫn phải đồng ý tổ chức đám cưới cho con gái. Khi chuẩn bị lên kế hoạch, em mới thấy chồng sắp cưới của mình có nhiều vấn đề. Đầu tiên là thái độ của nhà chồng đối với em. Bình thường mọi người khi gặp gia đình chồng thì thế nào? Riêng em, em thấy mình được nuông chiều một cách thái quá. Ai trong gia đình cũng có gì đó muốn che giấu. Vì vậy mà khi em đến chơi, mọi người cứ giành làm hết việc. Sau đó còn hỏi xem em có ưng ý hay không nữa.

Hôm đó em đang rửa bát trong bếp thì có cô hàng xóm sang nhà. Có lẽ vì không biết em ở trong nên cô ấy mới hỏi mẹ người yêu em:

“Này, con bé ấy biết chuyện chưa bác? Nó vẫn chấp nhận lấy thằng Hưng hả?”.

Khi thấy em đi ra, cô ấy tỏ ra lúng túng lắm. Sau đó thì vội vàng đi về. Còn em cũng thắc mắc lắm chứ, có chuyện gì mà em chưa biết hay sao? Thế rồi tối ấy về nhà, em mới hỏi Hưng rằng anh có gì giấu mình hay không. Hưng vẫn không chịu nói sự thật, cứ bảo là anh còn nợ vài trăm triệu. Ngày xưa kinh doanh thua lỗ mà bây giờ vẫn chưa trả hết. Người lớn thì hay lo xa, cứ nghĩ có nợ nên không ai dám cưới. Thành ra cô hàng xóm nhà anh mới lo hỏi như vậy.

Nghe cũng có lý nên em không thắc mắc gì thêm nữa. Chỉ là có điều này cũng thấy lạ lắm. Bố mẹ em đi xem ngày, người ta bảo cưới xong một tuần rồi đi đăng ký kết hôn là đẹp ngày nhất. Nhưng Hưng thì cứ giục em đăng ký sớm. Còn bảo bình thường khi tổ chức đám cưới là đã xong xuôi hết cả rồi. Cũng may lúc ấy em tỉnh táo, nhất quyết không chịu đăng ký kết hôn luôn. Đời người chỉ có một lần, em muốn mọi thứ được trọn vẹn nhất có thể. Thầy đã chọn ngày rồi, làm gì phải vội vàng mà tìm ngày khác nữa?

Đám cưới triệu đô ở quê nghèo

Thế rồi hôm tổ chức đám cưới, em thấy nhà trai cứ vội vã thế nào ấy. Cho đến khi Hưng đi tiếp khách trong nhà, em thì đang đứng ngoài nói chuyện với bạn bè, bỗng có một người chở chiếc vòng hoa đến rồi lúng túng dừng lại gọi hỏi người gửi. Bạn em thấy vậy nên mới chạy vào mách, bảo ra ngoài có người gửi đồ, nhưng món đồ ấy lạ lắm. Em chạy ra thì thấy đúng tên mình và chồng rồi. Mỗi tội đó là cái vòng hoa các chị ạ. Khi ấy em giận lắm, còn nghĩ không biết ai lại trêu đùa quá trớn như thế. Nhưng hỏi đi hỏi lại, anh ta vẫn bảo đúng địa chỉ. Rồi còn đưa cho em một tờ giấy nhắn và bảo có chị gửi cho cô dâu.

Mở tờ giấy ra, em chết sững luôn các chị ạ. Người đó nói chồng em đã làm người yêu cũ có thai. Sau đó lại rũ bỏ trách nhiệm. Bây giờ đã 5 năm nhưng anh chưa từng chu cấp cho các con xu nào.

Vòng hoa viếng đám ma cúc trắng lan trắng

Ngay lập tức, em quay vào hỏi Hưng. Thấy em đã biết chuyện, Hưng đành thú nhận sự thật. Những gì viết trong tờ giấy có phần là sự thật. Nhưng anh cũng có nỗi khổ của riêng mình. Cụ thể thế nào, anh bảo sẽ giải thích cho em sau. Còn đám cưới thì cứ tổ chức cho xong đã. Kẻo mọi người lại nhìn vào rồi dị nghị, như thế mang tiếng lắm. Có điều ngồi tổ chức đám cưới, lòng em cứ ngổn ngang với rất nhiều suy nghĩ. Nếu không có gì khuất tất, sao Hưng và gia đình anh lại không nói ngay từ đầu cơ chứ? Với cả đứa bé ấy nếu là con của Hưng, sao anh không có trách nhiệm với đứa bé? Để rồi ngay trong ngày cưới lại bị người yêu cũ phá đám như vậy.

Nghĩ vậy, khi nhà gái lên xe ra về, em cũng theo xe về luôn. Bố em biết chuyện cũng ủng hộ con gái, còn bảo không cần cưới xin gì nữa. Bây giờ là một tuần sau cưới, em vẫn đang ở nhà đẻ các chị ạ. May là chưa đăng ký kết hôn. Nhưng hôm qua, em lại phát hiện mình có bầu. Để con không có bố thì cũng thấy có lỗi với con. Còn vì chuyện này mà quay lại, em không biết có đáng hay không. Các chị cho em xin lời khuyên với.

Không còn là tin đồn nữa: Ông Thích Minh Tuệ đi thật rồi mọi người ạ, tờ A4 có giấu đỏ chính thức công khai rồi, chúc thầy vạn dặm bình an…

0

Ông Thích Minh Tuệ vừa có văn bản viết tay bày tỏ mong muốn được bộ hành đến Ấn Độ để đảnh lễ, tri ân các thánh tích.

Tuy nhiên, con đường đi phức tạp nên nhờ mọi người hướng dẫn, tư vấn giúp.

Ngày 25/11, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh là Lê Anh Tú, 43 tuổ.i, trú tại thôn 6, xã Ia Tô, huyện Ia Grai, Gia Lai) vừa có văn bản viết tay, gửi đến tất cả mọi người bày tỏ mong muốn được đến đất nước Ấn Độ để đảnh lễ 4 thánh tích cũng như học tập và tri ân về Đức Phật.

Mở đầu thông báo, ông Thích Minh Tuệ cho biết: “Con có ước nguyện khất thực từng nhà tại thôn 6 xã Ia Tô, Ia Grai, Gia Lai nhưng không thực hiện được. Con mong mọi người dân thôn 6 hoan hỷ khi nào đủ duyên con tập học lại”.

Ông Thích Minh Tuệ viết thư tay mong muốn được bộ hành đến Ấn Độ - Hình 1

Văn bản viết tay của ông Thích Minh Tuệ bày tỏ mong muốn được đi đến đất nước Ấn Độ để đảnh lễ 4 thánh tích, để học tập và tri ân về Đức Phật. Ảnh: T.H

Theo ông Tuệ, bản thân mong muốn được đến quê hương của Đức Phật nhưng phải đi qua nhiều nước như Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar, Bangladesh. Mỗi nước lại có cách làm giấy tờ thủ tục nhập cảnh khác nhau và rất phức tạp.

Cũng theo ông Thích Minh Tuệ, việc làm hộ chiếu đã xong nên nhờ mọi người hướng dẫn làm thủ tục, giấy tờ và chỉ đường giúp, bản thân sẽ tự đi, không làm ảnh hưởng đến người khác.

Ông Thích Minh Tuệ cho rằng, nếu đi bộ không được, ông buộc phải đi bằng các phương tiện khác thì không đúng với phẩm hạnh đạo đức, với sự tôn kính của bản thân đối với Đức Phật.

Ông Thích Minh Tuệ viết thư tay mong muốn được bộ hành đến Ấn Độ - Hình 2
Ông Thích Minh Tuệ trong một lần đi khất thực tại quê nhà. Ảnh Trần Hoàn

Trước đó, ngày 8/11, ông Thích Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng, tổ chức, gia đình và cá nhân toàn xã hội về việc không tụ tập đông người, làm mất trật tự an toàn giao thông, không được quay phim chụp ảnh và đưa hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép.

Tiếp đó, ngày 17/11, ông Thích Minh Tuệ lại có thông báo về việc sẽ ngưng đi khất thực trong thời gian tới bởi nhiều người đứng hai bên đường chào đón, la ó, kêu gào ồn ào, không đúng với chánh pháp, ảnh hưởng đến quá trình tu tập.

Chăm bố mẹ vợ 4 năm ròng. Ai ngờ ông bà bán hết đất đai ôm tiền vào Nam với con trai còn nhà tôi chẳng được chia x::u l:ẻ nào. Đó là sự lựa chọn của bố mẹ, tôi cũng chẳng thể can thiệp. Nhưng ấm ức nhất là sau khi bán hết mọi thứ thì ông bà không chia cho vợ chồng tôi một đồng nào cả, mang hết vào xây nhà cho con trai. Tôi l::ặng ng::ười khi biết hàng động sau đó của chồng…

0

Anh luôn coi bố mẹ vợ chẳng khác gì bố mẹ đẻ. Tôi biếu xén tiền nong cho bố mẹ bồi bổ và chữa bệnh, anh cũng chẳng bao giờ tính toán chi li.

Gia đình tôi có 2 anh em trai, tôi là con gái út của bố mẹ. Anh trai tôi học hết cấp 3 thì tha phương làm ăn rồi lấy vợ định cư trong Nam. Bố mẹ tôi vẫn ở ngoài Bắc, tôi lấy chồng cũng gần nhà nên thường xuyên ghé về nhà.

Tôi lấy chồng không lâu thì bố mẹ tôi liên tiếp gặp sự cố không may về sức khỏe. Bố tôi trong lúc đi làm bị trượt chân ngã rạn xương đùi. Sau đó một thời gian, mẹ tôi đi chợ bán hàng lại bị một gã say rượu tông trúng. Thêm tuổi già sức khỏe càng ngày càng kém, ông bà thường xuyên đau nhức mình mẩy, thoái hóa xương khớp, hoa mắt chóng mặt.

Trong suốt 4 năm, chỉ có tôi và chồng bên cạnh chăm sóc bố mẹ tôi. Anh trai tôi đưa vợ con về chơi được 2 lần, mỗi lần vài ngày. Còn lại anh phó mặc mọi chuyện cho vợ chồng em rể và em gái. Thế như chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn nửa lời. Anh luôn coi bố mẹ vợ chẳng khác gì bố mẹ đẻ. Tôi biếu xén tiền nong cho bố mẹ bồi bổ và chữa bệnh, anh cũng chẳng bao giờ tính toán chi li. Tôi cảm thấy rất tự hào và may mắn khi có một người chồng tốt như anh.

4 năm sau ngày cưới của tôi, anh trai tôi bỗng gọi về bảo bố mẹ bán hết đất đai, nhà cửa vào trong đó sống với vợ chồng anh. Bố mẹ tôi lúc nào cũng thương nhớ con trai, dù anh thờ ơ và vô tâm với ông bà. Vừa nghe con trai đề nghị, ông bà lập tức gọi người bán hết mọi thứ để vào đó với anh.

Đó là sự lựa chọn của bố mẹ, tôi cũng chẳng thể can thiệp. Nhưng ấm ức nhất là sau khi bán hết mọi thứ thì ông bà không chia cho vợ chồng tôi một đồng nào cả, mang hết vào xây nhà cho con trai. Ông bà giải thích rằng muốn xây nhà to đẹp nên không còn dư tiền chia cho vợ chồng tôi.

Chăm sóc bố mẹ vợ 4 năm ròng mà chẳng được chia xu lẻ nào, chồng tôi vẫn vui vẻ bình thường, ai ngờ đúng một năm sau anh tuyên bố câu chết điếng - Hình 1

Tôi cứ nghĩ chồng sẽ tức giận lắm nhưng anh vẫn vui vẻ bình thường trước quyết định của bố mẹ vợ. Điều đó khiến tôi vừa ngạc nhiên và cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng biết ơn và cảm kích trước tấm lòng của anh hơn.

Bố mẹ tôi vào với anh trai được một năm, khi căn nhà đã hoàn thiện xong xuôi thì ông bà lại đột ngột thông báo sẽ về quê. Mẹ tôi khóc lóc kể rằng không ở được với chị dâu. Lúc nhà chưa xây xong, chị ngọt nhạt lấy lòng bố mẹ chồng lắm. Nhưng nhà mới vừa khánh thành thì chị lập tức trở mặt. Anh trai tôi đứng về phía vợ khiến ông bà rất đau đớn và chua xót. Nhà xây trên đất của anh chị, ông bà như người đi ở nhờ. Không chịu được cảnh đó, bố mẹ tôi quyết định về quê. Nhà cửa đã không còn, ông bà muốn đến nhà tôi ở.

Chồng tôi nghe xong chỉ đủng đỉnh nói một câu: “Trách nhiệm phụng dưỡng ông bà đã xong, ông bà thế nào không liên quan gì đến vợ chồng mình nữa. Em muốn đón ông bà về ở cùng thì chúng ta ly hôn”.

Tôi lặng người không biết phản bác thế nào vì thực sự bố mẹ tôi cũng rất quá đáng. Nhưng bây giờ cứ kệ mặc ông bà thì lương tâm tôi không thể thanh thản. Tư cách của anh trai tôi thì quá rõ rồi, nếu anh ấy thương bố mẹ đã chẳng cư xử như vậy. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục chồng đồng ý cho bố mẹ vợ về ở chung?

Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà rồi làm sổ tiết kiệm đứng tên con gái, thông gia ngại quá hóa thẹn bắt con trai ly hô:;n luôn, nhà tôi hí hửng mở tiệc ăn mừng cho con gái thoát khỏi nhà chồng h::ãm, nào ngờ ăn chưa xong bữa đã nhận tin động trời, cả làng đến….

0

Biết nhà thông gia không có điều kiện nên nhà tôi không thách cưới, thậm chí còn tặng cho các con một căn nhà để ổn định cuộc sống.

Tôi và chồng chỉ có với nhau một cô con gái, cuối năm ngoái nó mới đi lấy chồng. Nhà thông gia điều kiện không tốt. Bố của con rể tôi đã mất từ lâu, nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con, kinh tế cũng chẳng dư dả gì.

Vì thế khi con gái mới yêu, tôi đã khuyên con nên suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng con vẫn kiên quyết tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Vợ chồng tôi tôn trọng con nên không can thiệp quá nhiều vào quyết định của con nữa.

Biết nhà thông gia không có điều kiện nên nhà tôi không thách cưới, thậm chí còn tặng cho các con một căn nhà để ổn định cuộc sống. Bởi lẽ hai đứa nó làm việc ở thành phố, vẫn chưa có nhà mà với đồng lương ba cọc ba đồng thì biết đến khi nào mới mua được nhà.

Khi đó, con rể cảm kích nói:

– Con cảm ơn bố mẹ, từ nay về sau con sẽ chăm sóc Ngân thật tốt.

Ngân là con gái tôi, và tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe con rể hứa hẹn như thế. Và, con rể đã không làm tôi thất vọng.

Tặng con gái căn nhà khi con đi lấy chồng, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán nhà - 1

Khi con gái mới yêu, tôi đã khuyên con nên suy nghĩ kỹ lưỡng về mối quan hệ này. (Ảnh minh họa)

Không lâu sau khi hai đứa kết hôn, con gái tôi mang thai. Khoảng thời gian đó, con rể chăm sóc con gái tôi rất chu đáo. Tôi và bà thông gia cũng thường xuyên gửi đồ ăn lên cho hai đứa nó tẩm bổ.

Ngày con gái gần sinh, tôi lên thành phố ở cùng con để chờ ngày sinh. Khi con vào viện, bà thông gia cũng từ quê lên để cùng tôi chăm con chăm cháu.

Mặc dù ở chung một nhà nhưng tôi với bà thông gia khá hợp tính nhau. Tôi phụ trách nhiệm vụ chăm cháu là chính, bà thông gia đảm nhận việc nấu nướng, dọn dẹp, mỗi người một việc, không ai nạnh ai cả. Mỗi buổi chiều, tôi và bà thông gia còn cùng nhau đi dạo dưới sân của khu dân cư, trò chuyện rôm rả.

Chẳng mấy chốc mà tới ngày cháu đầy tháng. Tôi và bà thông gia phấn khởi lắm, cùng nhau đi chợ, làm một bữa thịnh soạn để chúc mừng ngày đầy tháng cháu. Hôm đó, chồng tôi ở quê cũng lên.

Vợ chồng tôi tặng cho cháu 10 triệu đồng tiền mặt. Còn bà thông gia, bà ấy đã tháo đôi bông tai bằng vàng đeo trên tai xuống, trực tiếp đặt vào tay con gái tôi. Bà nghẹn ngào nói:

– Mẹ không có gì, ngày các con cưới cũng không cho được mấy đồng, mẹ thực sự áy náy. Đây là đôi bông tai mẹ đeo từ ngày cưới, đó là món đồ quý giá nhất đối với mẹ. Nay mẹ trao lại cho con.

Ai nấy đều sững sờ. Con gái tôi nhẹ nhàng xua tay, từ chối món quà của mẹ chồng vì món quà đó quá quý giá. Nó không quý ở giá trị mà nặng ở ý nghĩa. Sau đó, tôi khuyên con gái nên nhận lấy đôi bông tai vì đó là tấm lòng của bà thông gia với con.

Tặng con gái căn nhà khi con đi lấy chồng, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán nhà - 2

Ngày con gái gần sinh, tôi lên thành phố ở cùng con để chờ ngày sinh. (Ảnh minh họa)

Dẫu vậy, hành động ấy của bà thông gia vẫn khiến tôi trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ nổi. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi bàn với ông xã chuyện bán nhà:

– Anh này, suốt thời gian qua ở với bà thông gia, bà ấy là người như thế nào, đối xử với con gái chúng ta ra sao em đều thấy cả. Bà ấy thực sự rất tốt bụng và là người mẹ tuyệt vời. Em cũng nhìn ra được con rể và con gái đang có ý muốn đón bà ấy tới ở cùng, nhưng dù sao đây cũng là nhà chúng ta mua cho các con, chưa được sang tên nên hai đứa nó không dám, sợ chúng ta buồn.

Thực ra đón bà ấy tới sống cùng các con cũng là một ý hay. Bà ấy tuổi ngày càng cao, sức khỏe ngày một yếu, chỉ có mỗi một thân một mình ở quê, đón tới ở chung thì các con sẽ yên tâm mà làm việc hơn. Hơn nữa, sau này chúng ta về quê, có bà ấy ở đây chăm con chăm cháu thì các con cũng đỡ áp lực, chúng ta cũng đỡ lo lắng hơn.

Nhưng căn nhà này quá bé rồi, sau này các con sinh đứa thứ 2 thì sẽ càng chật chội hơn. Đằng nào cũng phải đổi nhà, hay là chúng mình bán căn nhà này đi, mua cho các con căn to hơn được không?

Ngẫm nghĩ một lúc, chồng tôi đồng ý. Thế là hai vợ chồng tôi âm thầm rao bán căn nhà các con đang ở, tìm căn nhà khác to hơn. Chúng tôi tính, khi nào mọi việc xong xuôi mới nói với các con và bà thông gia để tạo bất ngờ cho mọi người. Hi vọng hai con và bà thông gia sẽ thích.

Gi:ỗ 100 ngày của bố, tôi về quê thì phát hiện ra mình bị mất quyền thừa kế. Trong thời gian ở nhà, tôi thấy anh trai mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục v::ay ngân hàng. Tôi lấy xem thì phát hiện sổ đỏ toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi. Tôi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống. Tôi ngậm đắng nuốt cay lên thành phố, đúng tròn 1 năm sau nhà anh trai gặp chuyện đ::ộng tr:ời…

0

Tôi không chấp nhận được chuyện này. Tôi phải kiện để đòi lại quyền lợi cho mình.

Bố tôi mất hè năm ngoái, trước đó, ông bị ốm khoảng nửa tháng. Lúc đầu ai cũng nghĩ ông ốm bình thường thôi, vài hôm sẽ khỏe lại. Nhưng không ngờ chỉ 1 tuần sau, bệnh đến như núi lở, ông sút cân nhanh, các cơ quan trong cơ thể yếu đi rõ rệt. Khi anh trai tôi đưa bố đến bệnh viện thì bác sĩ nói không thể cứu được nữa rồi.

Cả nhà đưa bố về, chăm sóc bố những ngày cuối đời một cách tốt nhất có thể. Tôi do đang theo đuổi chương trình nghiên cứu để tốt nghiệp thạc sĩ nên rất bận, khoảng thời gian bố bệnh và sau khi ông qua đời, tôi chỉ về nhà được vài lần. Tôi biết mình có lỗi nhiều lắm vì đã không ở bên bố nhưng ông luôn động viên tôi là con gái thì cần phấn đấu nhiều hơn. Bản thân có địa vị xã hội, có thu nhập cao thì cuộc sống mới dễ chịu và không phụ thuộc vào đàn ông. Bố còn bảo, ông sống chết có số, tôi ở lại cũng chẳng giúp được gì vì ở nhà có mẹ chăm sóc bố rồi, tôi hãy cứ ở lại thành phố mà tiếp tục công việc, học tập, cố gắng từng chút cho tương lai của mình.

Sau khi tốt nghiệp, tôi xin được việc trong một công ty chứng khoán, công việc mới mẻ nên tôi càng bận rộn hơn. Bẵng đi đến hè năm nay, tôi mới lại có thời gian về nhà vào đúng ngày giỗ bố và ở lại nghỉ ngơi một tuần.

Cũng chính dịp này khiến tôi phát hiện ra một chuyện liên quan tới quyền thừa kế của mình.

Trong thời gian ở nhà, tôi thấy anh trai mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục vay ngân hàng. Tôi lấy xem thì phát hiện sổ đỏ toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi. Thời gian làm sổ là hè năm ngoái, trước khi bố tôi mất 1 tuần. Điều đó có nghĩa là trong khoảng thời gian bố ốm, anh tôi đã kịp làm thủ tục sang tên sổ đỏ.

Điều này khiến tôi rất bất ngờ. Bố tôi còn sống thì chuyện sang tên sẽ dễ dàng, vì giấy tờ đứng tên bố. Nhưng nếu ông mất, thì ngoài mẹ và anh trai ra, tôi cũng có phần thừa kế. Vậy nhưng, anh trai lại lợi dụng lúc bố còn sống để vội vã thừa kế hết đất đai tài sản trong nhà mà không chia cho tôi một mét vuông. Tôi cũng không hề biết chuyện này.

Giỗ đầu của bố, tôi về quê thì phát hiện ra mình bị mất quyền thừa kế, mọi việc đã được anh tôi tính toán cặn kẽ từ 1 năm trước- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống. Huống chi tôi có công việc tốt, không muốn sống cùng bố mẹ chồng thì tự mua nhà mà ở. Trong khi tôi chưa hề có bạn trai, mẹ đã tính toán để tôi sống ở nhà chồng!!!

Anh trai thì bảo anh là con trưởng, anh thừa kế để lo hương hỏa cho tổ tiên, đó là chính đáng, tôi không có quyền đòi chia chác.

Chị dâu lại nói thời gian bố ốm, chỉ có anh chị chăm sóc, tôi về thăm được 3 lần thì lấy quyền gì để đòi hỏi tài sản?

Tôi không chấp nhận được chuyện này. Tôi không về chăm bố được không có nghĩa tôi từ bỏ gia đình. Tôi là con của bố mẹ, dù là con gái thì cũng có quyền được phân chia tài sản, không bằng anh trai thì cũng phải một phần đủ để xây căn nhà ở tạm. Thời buổi bây giờ, tôi có làm cả chục năm cũng khó mà mua được nhà ở thành phố, nếu có sẵn nhà ở quê thì cuộc sống cũng đỡ áp lực, khi cần, tôi vẫn có thể bán đi để mua nhà nơi khác.

Vậy mà bố mẹ, anh trai chị dâu lại gạt tôi ra khỏi quyền thừa kế, để lén lút sang tên sổ đỏ. Tôi có thể kiện để đòi lại quyền lợi cho mình không?

Anh chị lấy nhau mãi không có c:on rồi quyết định l:y h:ôn. L:y h:ôn xong anh sang châu Âu làm việc dài hạn. Lâu nay anh đi làm chị ở nhà. Nhưng bao tiền cũng về đưa vợ cất giữ và đầu tư. Anh bảo vợ: em giữ lại tài sản, phụ nữ sau này nhiều việc phải cần đến. Anh đàn ông không khó xây dựng lại Chị không chịu, nói : tiền bao năm anh đưa em từng này từng này- em giữ căn nhà và lấy ít tiền để làm vốn buôn bán là được rồi anh Anh nói: không. Giữ đi em. Anh ở xa không dễ về, nhưng nếu cần gì phải ới anh ngay đấy. 8 năm rồi. Anh định cư nước ngoài, lấy vợ, cũng ko có con để rồi một ngày…

0

Ngôi nhà nhỏ cuối con hẻm vắng ngày nào cũng vang tiếng cười của anh và chị. Họ từng là cặp đôi đẹp nhất trong mắt bạn bè, hàng xóm. Nhưng năm tháng cứ trôi, hạnh phúc tưởng chừng trọn vẹn lại dần phai nhòa khi họ mãi không có con.

Đã 7 năm trôi qua, những lời bóng gió từ hai bên gia đình, ánh mắt tò mò của hàng xóm, và cả những áp lực vô hình khiến tình yêu của họ không còn như trước.

Một buổi tối, anh ngồi trước bàn ăn, nhìn chị thật lâu. Chị hiểu điều anh muốn nói trước khi anh kịp mở lời.
“Hay là… mình dừng lại, em nhé?” Anh ngập ngừng.
Chị cười buồn, gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ngày họ ra tòa, trời mưa lất phất. Anh nắm tay chị lần cuối:
“Căn nhà này em giữ, anh không cần gì hết. Cả số tiền bao năm qua anh đưa, em cũng giữ. Em là phụ nữ, sau này nhiều thứ phải lo, anh là đàn ông, không khó xây dựng lại đâu.”
Chị lắc đầu:
“Anh đừng nói vậy. Tiền này là tiền mồ hôi công sức của anh, em chỉ giữ lại căn nhà và một ít làm vốn thôi.”
Anh cười, nhưng nụ cười có chút gì đó chua chát:
“Giữ hết đi. Anh ở xa không dễ về, nhưng nếu cần gì, em cứ ới anh. Đừng ngại.”

Họ rời nhau, nhưng không rời bỏ sự trân trọng dành cho đối phương.

Chị bắt đầu một cuộc sống mới trong căn nhà quen thuộc, với góc nhỏ mở tiệm buôn bán. Ngày ngày bận rộn, nhưng đêm về, đôi lúc chị ngồi nhìn qua khung cửa sổ, nhớ đến anh. Bạn bè khuyên chị đi bước nữa, nhưng những người đàn ông đến rồi đi không ai mang lại cho chị cảm giác an toàn như anh từng làm.

Anh sang châu Âu, lao vào công việc để quên đi những ký ức cũ. Cuộc sống ở xứ người không dễ dàng, nhưng anh chịu khó, dành dụm, rồi cuối cùng cũng định cư và lấy vợ. Nhưng số phận lại trêu ngươi: dù với người vợ mới, anh vẫn không có con. Những lúc nhìn gia đình người khác hạnh phúc, anh lặng lẽ nghĩ về người phụ nữ từng là vợ mình.

Một buổi tối, trong cuộc trò chuyện với “nó” – cô em gái nhỏ luôn coi chị như hình mẫu lý tưởng, chị kể câu chuyện của mình.

“Chị từng có một người chồng tốt lắm, nhưng duyên phận ngắn ngủi,” chị cười buồn, ánh mắt xa xăm.
“Vậy… chị không tiếc à?” “Nó” hỏi, giọng run rẩy.
“Tiếc chứ. Nhưng chuyện đã qua rồi. Giờ chị sống cũng ổn. Còn anh ấy, chị chỉ mong anh ấy hạnh phúc.”
“Nó” khóc, khóc cho nỗi buồn của chị, khóc cho người đàn ông ở tận bên kia thế giới.

8 năm trôi qua, anh và chị vẫn chưa gặp lại. Đời họ, mỗi người một hướng, nhưng đều lặng lẽ và thiếu trọn vẹn.

Một lần, chị nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi:
“Anh giờ thế nào nhỉ? Liệu anh còn nhớ về em không?”

Còn anh, đứng giữa một đất nước xa lạ, nhìn tuyết rơi trắng xóa, thầm nghĩ:
“Em ổn chứ? Cuộc sống có làm khó em không?”

Đời cứ thế trôi, và chẳng ai biết nó sẽ trôi về đâu…

Hôm nay tôi thực sự hiểu câu nói “ không phải cứ không còn nữa mới là đánh mất”. 10 năm hôn nhân và 3 năm yêu nhau là 13 năm bên nhau, gia đình chúng tôi trước ánh mắt của thiên hạ là một gia đình kiểu mẫu. Chính tôi cũng vẫn luôn tự hào rằng tôi có một gia đình hạnh phúc và tôi nghĩ rằng đó là sự thành công lớn nhất của tôi thế mà ….

0
Hôm nay tôi thực sự hiểu câu nói “ không phải cứ không còn nữa mới là đánh mất”. 10 năm hôn nhân và 3 năm yêu nhau là 13 năm bên nhau, gia đình chúng tôi trước ánh mắt của thiên hạ là một gia đình kiểu mẫu.
Chính tôi cũng vẫn luôn tự hào rằng tôi có một gia đình hạnh phúc và tôi nghĩ rằng đó là sự thành công lớn nhất của tôi cho tới hôm nay khi tôi nghe được vợ nói chuyện cùng 1 cô bạn đồng nghiệp ở nhà tôi.
Sau cuộc họp tôi thấy hơi mệt nên về sớm hơn thường lệ, 2 con tôi 1 bạn lớp 8 và 1 bạn lớp 11 đều đã về quê với ông bà kể từ khi bắt đầu nghỉ hè. Nhà hiện tại chỉ còn 2 vợ chồng, do tính chất công việc nên tôi thường hay về muộn, chắc vợ nghĩ tôi về muộn nên rủ cô bạn chơi thân ở văn phòng về ăn uống.
Thi thoảng vợ tôi cũng rủ các bạn đến nhà tám chuyện khi tôi vắng nhà. Nhưng hôm nay câu chuyện tôi nghe được khiến tôi phải sốc, tôi đang đứng ngoài cửa chuẩn bị mở vào thì nghe bạn kia hỏi vợ tôi “ chị có bí quyết gì mà gia đình lại luôn êm ấm vui vẻ mà chồng con, nhà cửa xe cộ đủ cả mà anh chị vẫn yêu thương nhau thế chị, chia sẻ bí quyết đi” trong đầu tôi nghĩ rằng vợ sẽ kể cho bạn kia nghe kinh nghiệm hoặc là chém gió vui vui nhưng không, sau một lúc im lặng vợ tôi nói “ Đơn giản lắm em ạ, chỉ cần em hết yêu thì sẽ êm ấm” có lẽ bạn kia cũng sốc nhưng tôi còn sốc hơn.
Ngày thường vợ vẫn ân cần chăm sóc tôi, chăm con cái, đối nội đối ngoại tốt. Với đồng nghiệp tôi thì vợ cũng cởi mở, cô ấy rất được lòng mọi người xung quanh vì tươi tắn, hay cười nói. Tôi vẫn luôn nghĩ chắc vợ phải yêu mình lắm mới có thể làm tốt mọi thứ vậy, sao lại là hết yêu nhỉ.
Tôi im lặng để nghe tiếp câu chuyện. Cô bạn kia hỏi tiếp “ Hết yêu? Sao lại là hết yêu mà êm ấm được hả chị? Hết yêu phải buông bỏ chứ?” Vợ tôi trả lời rằng “ Vì khi hết yêu em mới có thể bao dung với nhưng lỗi lầm của chồng, vì khi hết yêu e cũng đặt chồng ở vị trí chẳng còn quan trọng, hết yêu em không lo lắng cho an toàn mỗi khi chồng đi khuya về sớm, không lo thì không sót ruột, không cằn nhằn, không cãi vã, không ca thán và cũng không ghen tuông”.
Có thể là hình ảnh về 1 người và hoa
Bạn kia hỏi tiếp “ Sao chị lại không chọn li hôn để giải thoát khi không hạnh phúc” Vợ nói là vì con nên cố gắng. Và có kể lại 1 sự việc khi đó khoảng năm 2019 công ty tôi có rất nhiều khó khăn do mới thành lập, thời gian đó tôi tập trung cho sự nghiệp và chúng tôi thường xuyên cãi vã, tưởng như li hôn đến nơi. Tôi hay phải đi xã giao để kết nối các mối quan hệ, thường xuyên về muộn có hôm 2-3h sáng mới về tới nhà.
Vợ nói vài câu là tôi cáu. Và có một hôm chúng tôi cãi nhau rất to tôi có nói “ Em nên biết điều, anh quá mệt mỏi ngoài xã hội rồi em không chia sẻ không giúp được anh thì cũng đừng gây sự. Anh có sĩ diện của anh, đường đường là …. Về nhà vợ suốt ngày chửi vợ cằn nhằn, em im lặng để anh còn tập trung công việc.”
Sau hôm đó vợ tôi thay đổi hẳn, và tối hôm sau vợ mua một con vịt nướng rủ tôi nhậu.
Tôi cứ nghĩ đó là bữa ăn vợ làm lành và hiểu ra vấn đề của mình cho đến hôm nay tôi mới nghe định nghĩa của vợ về bữa ăn đó và mới biết đó là bữa nhậu cô ấy chia tay chức vụ “ vợ” của tôi chuyển thành người dưng chung nhà.
Cô ấy nói với bạn kia rằng, đêm đó cô ấy khóc một trận đã đời và sáng hôm sau cô ấy chính thức coi tôi chỉ còn là bố của các con và là người bạn chung nhà không hơn, không kém. Đúng là sau hôm đó vợ không bao giờ còn gọi tôi khi tôi đi nhậu. Không còn cằn nhằn khi tôi về muộn. Không hỏi tôi muốn ăn gì vào bữa tối. Không còn thắc mắc hay trách tôi không đưa cô ấy và các con đi chơi .
Không hỏi tôi khi nào về. Không chiến tranh lạnh khi tôi lỡ quên tặng quà sinh nhật hay kỷ niệm nào đó. Tôi nghĩ rằng đó là sự trưởng thành, thấu hiểu của vợ nhưng đến hôm nay chính tai được nghe cô ấy nói. Đó không phải là thấu hiểu mà là hết yêu, cô ấy chọn hạnh phúc và vun vén hạnh phúc cho mình bằng những cuộc hẹn cafe cùng bạn bè, chăm con, spa tuần 3 lần.
Bạn kia lại hỏi “ vậy chị có thực sự hạnh phúc không?” Cô ấy trả lời “ Chị rất hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc của chị không hề bao gồm anh ấy. Chính anh ấy đã vứt bỏ vị trí quan trọng nhất của mình trong lòng vợ, anh ấy cần tự do vậy thì sao chị phải để anh ở vị trí quan trọng, anh ấy cần một người bạn vậy sao chị phải cố là một người vợ.
Hạnh phúc của e không nhất thiết phải bao gồm chồng em?” Tôi chết lặng người, thì ra bao năm nay tôi đã đánh mất người vợ thực sự và chỉ còn một người bạn chung nhà. Và cô ấy vốn hạnh phúc và thực sự hạnh phúc theo cách riêng của cô ấy chỉ là hạnh phúc ấy KHÔNG HỀ CÓ TÔI…..