Cuộc đời tôi, từ khi nghỉ học cấp 3, đã rẽ vào một ngã rẽ mà có lẽ tôi không bao giờ ngờ tới. Tôi tên là Hùng, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó, nơi mà những giấc mơ về tương lai dường như quá xa vời. Ba mẹ tôi làm nông, quanh năm lam lũ, cuộc sống chỉ đủ ăn đủ mặc. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, việc học hành với tôi chẳng có mấy ý nghĩa. Tôi nghỉ học khi vừa hết lớp 10, bỏ lại sau lưng những ngày tháng đến trường với mớ sách vở mà tôi thấy chẳng ích lợi gì. Khi bạn bè tôi vẫn tiếp tục con đường học hành, tôi quyết định lên thành phố làm công nhân phụ hồ, kiếm tiền để đỡ đần gia đình.
Thành phố hoa lệ đón tôi bằng những tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi và cuộc sống hối hả. Công việc của tôi là phụ hồ cho các công trình xây dựng, từ sáng sớm đến tối mịt, cả người luôn trong trạng thái mệt mỏi và bám đầy bụi bẩn. Lương không cao, nhưng cũng đủ để tôi gửi chút tiền về quê cho ba mẹ. Ngày qua ngày, tôi dần quen với cuộc sống nơi đây, dù rằng nó chẳng có gì ngoài những đêm mệt nhoài nằm dài trên chiếc giường cứng ngắc trong căn phòng trọ chật chội.
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi tôi gặp ông Quý, một chủ thầu xây dựng mà tôi đã làm việc cùng trong một dự án lớn. Ông Quý không giàu có như những ông chủ khác, nhưng ông có tài sản kha khá và là người khá kín tiếng. Sau nhiều lần làm việc với ông, tôi dần được ông để ý vì tính cách chịu khó, ít lời nhưng chăm chỉ. Một hôm, ông gọi tôi ra ngoài sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả và mời tôi đi ăn tối. Điều này đối với tôi rất bất ngờ, vì tôi chỉ là một người thợ phụ, còn ông là chủ thầu.
Sau vài ly rượu, ông Quý bắt đầu tâm sự về gia đình mình. Ông có một cô con gái tên Lan, năm nay đã 45 tuổi nhưng vẫn chưa có chồng. Điều này khiến ông lo lắng vô cùng, vì tuổi của Lan đã quá lớn để kết hôn mà vẫn “ế chồng”. Nguyên nhân chính, theo ông nói, là vì Lan nặng tới 140kg và không có vẻ ngoài ưa nhìn. Cô ấy cũng không khéo léo hay dịu dàng như những người phụ nữ khác. Điều này khiến cô sống khép kín, ít giao tiếp với người ngoài, và không ai ngỏ lời muốn cưới.
Ông Quý nhìn tôi một cách chậm rãi, rồi đột ngột đề nghị: “Hùng, nếu cậu đồng ý cưới Lan, tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn để làm vốn, và cả căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cậu không phải lo lắng về tương lai nữa, chỉ cần cậu đồng ý.”
Câu nói của ông khiến tôi choáng váng. Tôi, một thằng phụ hồ nghèo khổ, không có tương lai sáng sủa, lại nhận được lời đề nghị kết hôn với con gái của ông chủ, cùng với hứa hẹn một số tiền và nhà cửa. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Dù lòng có chút lo lắng, nhưng những lời của ông Quý như mở ra trước mắt tôi một con đường mới, một cơ hội thoát khỏi cảnh nghèo khó mà bao lâu nay tôi ao ước.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng, tôi quyết định chấp nhận. Tôi tự nhủ, dù Lan có thế nào đi chăng nữa, thì cuộc hôn nhân này ít nhất cũng giúp tôi và gia đình thoát khỏi cuộc sống khó khăn. Tôi cũng không còn trẻ để có thể mơ về tình yêu hay hạnh phúc như những thanh niên khác. Có lẽ, lấy Lan là một lựa chọn thực tế hơn cả.
Ngày cưới đến nhanh chóng, đám cưới diễn ra đơn giản nhưng đầy đủ nghi thức. Bạn bè và người thân ít ỏi của tôi tham dự, cùng vài người thân quen của gia đình ông Quý. Lan xuất hiện trong bộ váy cưới trắng, khuôn mặt cô không biểu lộ nhiều cảm xúc. Tôi có thể thấy được sự ngượng ngùng và mặc cảm trong đôi mắt cô. Với cân nặng của mình, cô dường như bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt tò mò, thậm chí là thương hại.
Tôi cố gắng mỉm cười và hoàn thành tất cả các nghi thức như một người chồng đáng mực. Nhưng sâu trong lòng, tôi cũng có chút lo lắng cho tương lai của mình, không biết liệu cuộc sống hôn nhân này sẽ như thế nào.
Đêm tân hôn đến, và đây chính là khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên. Khi chúng tôi trở về phòng, không khí trong căn phòng nhỏ trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Tôi ngồi trên giường, cố gắng tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng. Lan ngồi đối diện tôi, im lặng, khuôn mặt cô hiện rõ sự lo lắng và e dè. Không ai trong chúng tôi biết phải làm gì tiếp theo.
Sau một lúc im lặng, tôi quyết định bước tới giường. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cố gắng tỏ ra dịu dàng và tạo ra bầu không khí dễ chịu nhất có thể. Nhưng khi tôi kéo tấm chăn lên, định tiến tới gần hơn, thì bất ngờ tôi nhận ra một điều kinh hoàng.
Dưới tấm chăn không phải là một cơ thể phụ nữ bình thường mà tôi mong đợi. Thay vào đó, Lan đang quấn chặt quanh người mình bằng nhiều lớp vải dày cộm, che đi hầu hết cơ thể. Tôi bàng hoàng, lùi lại và không thể thốt lên lời. Lan ngồi đó, mặt cúi xuống, đôi mắt rưng rưng.
“Em xin lỗi…” – Lan nói nhỏ, giọng cô run run – “Em biết anh không thể chấp nhận em với thân hình này, nên em đã cố gắng… Em đã mặc những lớp vải này để che đi, để anh không thấy em xấu xí như thế nào.”
Tôi ngồi đó, bàng hoàng không biết phải nói gì. Cảm giác bị s-ốc, bất lực và bối rối lấn át tâm trí tôi. Tôi không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào.
Đêm đó, tôi không thể ngủ. Cả đêm tôi chỉ nằm lặng yên bên cạnh Lan, nghe tiếng cô khóc thầm trong bóng tối. Những cảm xúc phức tạp đan xen khiến tôi không thể nào suy nghĩ được rõ ràng. Liệu tôi có thể sống với một người phụ nữ mà tôi không có chút tình cảm nào chỉ vì tiền bạc? Liệu hôn nhân này sẽ đi đến đâu?
Những ngày sau đó, cuộc sống hôn nhân của tôi và Lan không hề dễ dàng. Cô ấy luôn cố gắng che giấu cơ thể mình, không dám đối diện với tôi. Còn tôi, dù đã chấp nhận kết hôn với cô, nhưng lòng tôi luôn cảm thấy nặng nề và bế tắc. Chúng tôi sống chung nhà, nhưng giữa chúng tôi luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào lấp đầy. Những lời hứa về tiền bạc và cuộc sống sung túc từ ông Quý cũng không thể làm dịu đi cảm giác trống trải trong lòng tôi.
Rồi một ngày, tôi quyết định đối diện với sự thật. Tôi ngồi xuống trước mặt Lan và nói thẳng: “Lan, chúng ta không thể sống như thế này mãi được. Em không cần phải che giấu bản thân mình trước anh. Anh đã đồng ý cưới em, và anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nhưng anh cần em phải thành thật với anh và với chính bản thân mình.”
Lan nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên má. Cô ấy gật đầu và từ đó, chúng tôi bắt đầu mở lòng với nhau hơn.