Ngày ấy, anh Hưng, một người đàn ông 40 tuổi, là hình mẫu của sự vững chãi, mạnh mẽ trong mắt nhiều người trong làng. Dù tuổi đã khá lớn, anh vẫn độc thân vì dành cả tuổi trẻ để chăm sóc cha mẹ và gánh vác gia đình. Khi cha mẹ qua đời, Hưng quyết định rằng mình không thể sống một mình mãi. Trong một lần tình cờ, anh gặp Mai, một cô gái 19 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Trái tim anh Hưng rung động trước cô gái trẻ, và anh nhanh chóng quyết định theo đuổi Mai, mặc dù sự chênh lệch về tuổi tác giữa hai người khiến không ít người ngạc nhiên.
Hưng biết rằng Mai còn trẻ, có nhiều sự lựa chọn tốt hơn anh, nên để giữ được vợ, anh nghĩ rằng việc có con sẽ là cách tốt nhất để trói buộc cô với gia đình. Sau khi cưới, chỉ trong vòng vài năm, Mai liên tục sinh con, hết đứa này đến đứa khác. Cứ mỗi lần Mai tỏ ý mệt mỏi, muốn ngưng lại, anh Hưng lại hứa hẹn rằng có thêm con sẽ làm gia đình thêm gắn bó, và Mai chỉ cần cố gắng thêm chút nữa.
Khi Mai sinh đến đứa con thứ 15, gia đình họ trở thành một câu chuyện quen thuộc trong làng. Người ta không khỏi thương cảm cho Mai, một cô gái từng tràn đầy sức sống, giờ đây hao gầy, mệt mỏi sau nhiều năm mang thai liên tục và phải chăm sóc một đàn con nhỏ. Cả gia đình đông đúc sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, tồi tàn. Anh Hưng là trụ cột duy nhất, nhưng thu nhập ít ỏi từ công việc lao động tay chân không đủ để nuôi nổi cả nhà.
Những đứa trẻ phải sống trong cảnh đói nghèo, áo quần rách nát, cơm ăn không đủ no. Mỗi buổi sáng, Mai lại lặng lẽ chia từng bát cơm nhỏ, cố gắng nhường nhịn để các con có chút gì bỏ bụng trước khi ra đồng làm việc phụ giúp cha mẹ. Trong lòng cô luôn chất chứa một nỗi đau, sự bất lực và cả sự giận dỗi với chồng.
Mai từng ao ước có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng giờ đây, cuộc đời cô chỉ toàn là những gánh nặng. Cô yêu thương các con vô bờ bến, nhưng không thể không cảm thấy mình đã bị cầm tù trong một cuộc sống không lối thoát. Cô biết chồng cô không xấu, anh muốn giữ cô bằng tình yêu, nhưng sự ích kỷ của anh đã biến cuộc sống của cả gia đình thành địa ngục.
Trong khi đó, Hưng vẫn không nhận ra sai lầm của mình. Anh nghĩ rằng đông con sẽ là niềm vui, là cách để gia đình thêm gắn bó, và không nhận ra rằng sự nghèo đói đã đè nặng lên cả đàn con nheo nhóc, khiến chúng lớn lên trong thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Lớn lên trong cảnh nghèo khó, những đứa con của Mai và Hưng không có nhiều cơ hội học hành. Đứa lớn chăm đứa nhỏ, đứa nhỏ nhặt nhạnh những thứ còn sót lại để sống qua ngày. Một số đứa sớm bỏ học, ra ngoài làm việc từ khi còn rất nhỏ để phụ giúp gia đình. Tuy vậy, trong tâm hồn mỗi đứa con luôn tồn tại một niềm khao khát mãnh liệt về cuộc sống tốt đẹp hơn, và chúng tự nhủ với nhau rằng, một ngày nào đó, chúng sẽ thoát khỏi cảnh nghèo khó, không bao giờ trở lại cuộc đời đầy khốn khó như cha mẹ chúng.
Mỗi đứa một cách, các con của Mai và Hưng tìm cách mưu sinh, từ làm thuê, buôn bán nhỏ lẻ đến rời làng ra thành phố kiếm sống. Những năm tháng đầu tiên đầy gian nan, nhưng nhờ sự kiên trì và ý chí quyết tâm thoát nghèo, chúng dần dần có được công ăn việc làm ổn định.
Trong suốt quá trình đó, chúng gần như phải tự lo cho nhau, vì cha mẹ không đủ sức hỗ trợ. Mai và Hưng vẫn ở quê, sống trong căn nhà cũ, lo lắng cho những đứa con nhưng không thể làm gì hơn. Thỉnh thoảng, Hưng tự hỏi liệu quyết định có nhiều con của mình có sai lầm không, nhưng rồi anh lại an ủi bản thân rằng, ít nhất thì anh đã giữ được gia đình mình, giữ được Mai bên cạnh.
Mười năm sau, những đứa con của Mai và Hưng đã trưởng thành. Đứa thì mở tiệm sửa xe, đứa thì buôn bán ở thành phố, có đứa đã lập gia đình, và hầu hết đều có cuộc sống tạm ổn định hơn so với những ngày thơ ấu. Dù mỗi đứa một nơi, nhưng chúng vẫn luôn nhớ về gia đình, nơi cha mẹ và những năm tháng khó khăn đã hun đúc nên lòng kiên cường của chúng.
Một ngày nọ, đàn con quyết định quay trở về làng để thăm cha mẹ. Chúng không chỉ trở về với tấm lòng của những đứa con đã xa nhà, mà còn muốn mang đến một bất ngờ lớn cho bố mẹ – chúng đã cùng nhau góp tiền để xây lại căn nhà cũ kỹ mà gia đình đã sống bấy lâu nay.
Khi đàn con bước vào ngôi nhà nhỏ, Mai và Hưng không thể tin vào mắt mình. Những đứa trẻ ngày nào giờ đây đã lớn, ăn mặc tươm tất, rạng rỡ và tràn đầy sức sống. Chúng mang theo những món quà, những câu chuyện và cả những giọt nước mắt hạnh phúc khi được gặp lại cha mẹ. Hưng nhìn thấy con cái mình trưởng thành, trái tim anh bỗng dưng thắt lại. Những năm tháng anh cho rằng mình làm đúng, cuối cùng lại chính là nguyên nhân khiến cả gia đình chịu cảnh khốn khó.
Nhưng điều làm anh thực sự xúc động không phải là những món quà vật chất. Đứa con trai cả đứng lên, thay mặt cả đàn con, nói với bố mẹ:
“Bố mẹ ơi, tụi con biết rằng suốt những năm qua gia đình mình đã gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng nhờ có bố mẹ, nhờ sự hy sinh của mẹ, mà tụi con mới có thể trưởng thành như ngày hôm nay. Giờ đây, tụi con muốn đền đáp công ơn của bố mẹ, mong rằng từ giờ, bố mẹ có thể sống thoải mái hơn.”
Lời nói ấy khiến Hưng không thể cầm được nước mắt. Anh hiểu rằng, dù cuộc sống đã đầy khó khăn, dù quyết định của anh có sai lầm, nhưng tình yêu của những đứa con và sự kiên trì của chúng đã mang lại một cái kết hạnh phúc. Mai, người vợ trẻ ngày nào, giờ cũng nở nụ cười hiền lành, ánh mắt lấp lánh sự tự hào và xúc động.
Sau khi đàn con trở về, cuộc sống của gia đình Mai và Hưng đã thay đổi. Ngôi nhà mới khang trang hơn, Mai và Hưng không còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc như trước. Các con của họ dù không giàu có, nhưng luôn gửi tiền về phụ giúp bố mẹ.
Hưng giờ đây mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là sự chiếm giữ hay trói buộc bằng cách sinh nhiều con. Anh đã học được bài học quý giá rằng, điều quan trọng nhất trong một gia đình là sự hiểu biết, chia sẻ và tình yêu thương