Từ bé, tôi đã sống trong nhung lụa, không thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi sinh ra và lớn lên ở một căn nhà cổ kính, nằm giữa lòng khu phố cổ Hà Nội – nơi luôn ngập tràn ánh đèn lấp lánh và dòng người qua lại tấp nập. Bố mẹ tôi là những người thành đạt, có một chuỗi cửa hàng buôn bán đồ cổ, thu nhập ổn định. Gia đình tôi thuộc dạng khá giả, không phải lo lắng về tiền bạc.
Cuộc sống của tôi từ nhỏ đã xoay quanh những điều tốt đẹp nhất mà nhiều người mơ ước. Tôi được học trường quốc tế, tham gia các lớp nghệ thuật, được tiếp xúc với những điều hiện đại, xa hoa. Bạn bè của tôi cũng là con cái của những gia đình giàu có. Từ bữa ăn, cách ăn mặc, cho đến phong cách sống, mọi thứ đều phải chuẩn mực. Tôi tự hào về điều đó, tự hào về nguồn gốc của mình – một cô gái phố cổ.
Tôi không phải là người quá kiêu ngạo, nhưng với xuất thân của mình, tôi luôn có những kỳ vọng lớn về tương lai, về người sẽ đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời. Mẹ tôi luôn nhắc nhở: “Con gái phải lấy người môn đăng hộ đối, ít nhất cũng phải ngang hàng, không thì khổ cả đời.” Và đó cũng là quan điểm mà tôi luôn mang theo bên mình.
Năm 28 tuổi, tôi đã có một sự nghiệp khá vững vàng trong lĩnh vực thời trang, quản lý một cửa hàng boutique cao cấp trên phố. Tôi là người tự lập, nhưng vẫn giữ lối sống có phần cổ điển: muốn tìm một người chồng có học thức, tử tế, gia đình nền nếp. Tôi không cần quá giàu có, nhưng người ấy phải có chí hướng và xuất thân tốt.
Và rồi, anh xuất hiện.
Anh là Nam, một kỹ sư công nghệ, cao ráo và đẹp trai, lại rất thông minh. Tôi quen anh qua một người bạn chung, trong một buổi gặp mặt ở quán cà phê sang trọng bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Anh không phải kiểu đàn ông thích phô trương, nhưng sự điềm đạm và lịch thiệp của anh khiến tôi bị thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt.
Nam có công việc ổn định tại một công ty công nghệ lớn, thu nhập khá, và điều quan trọng nhất là anh rất yêu thương tôi. Gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, ngay lập tức cảm thấy hài lòng về anh. Bà thường nói với bạn bè: “Con gái tôi sắp lấy được một kỹ sư công nghệ, tương lai sáng lạn.” Điều này làm tôi cảm thấy yên tâm hơn về lựa chọn của mình.
Chúng tôi yêu nhau được gần một năm. Trong suốt thời gian đó, Nam luôn là người đàn ông mẫu mực. Anh chưa bao giờ làm điều gì khiến tôi phải lo lắng hay băn khoăn về tình cảm của mình. Mọi thứ giữa chúng tôi diễn ra êm đẹp đến mức tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy “hoàng tử” thực sự.
Nam ít nói về gia đình mình, nhưng tôi cũng không quá quan tâm. Tôi tin rằng nếu anh ấy đã đạt được những thành tựu như bây giờ, thì xuất thân của anh chắc chắn không tệ. Dù sao, tôi cũng luôn nghĩ rằng, với người như Nam, gia đình anh sẽ thuộc tầng lớp trung lưu, có học thức.
Một ngày, Nam nói với tôi rằng anh muốn đưa tôi về quê anh ra mắt. Điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên, vì trước đây anh ít khi nhắc đến quê hương. Anh nói rằng anh sinh ra ở một vùng nông thôn miền Bắc, một nơi không xa Hà Nội là mấy, nhưng cuộc sống ở đó khá khác biệt với thành phố. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là một chuyến đi ngắn, và sau này chúng tôi sẽ cùng sống ở Hà Nội, không có gì phải lo lắng.
Ngày hôm đó, tôi chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho chuyến ra mắt gia đình Nam. Tôi chọn một bộ váy thanh lịch, đơn giản nhưng vẫn toát lên sự tinh tế. Nam đón tôi bằng chiếc xe hơi của anh và chúng tôi cùng nhau về quê. Trong suốt chặng đường, anh kể với tôi những kỷ niệm về tuổi thơ, về bố mẹ anh. Anh nói rằng bố mẹ anh là những người rất giản dị, sống cuộc sống nông dân bình thường.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng “giản dị” nghĩa là một cuộc sống không quá giàu sang, nhưng vẫn ổn định. Tôi không bao giờ ngờ rằng khi đến nơi, tôi lại chứng kiến cảnh tượng hoàn toàn khác.
Chúng tôi lái xe vào một con đường nhỏ, gồ ghề, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt. Càng đi sâu vào làng, tôi càng cảm thấy lo lắng. Những ngôi nhà tôi nhìn thấy đều nhỏ bé, tồi tàn, khác xa với hình ảnh tôi vẫn thường nghĩ về quê hương Nam. Cuối cùng, khi xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ, tôi không thể tin vào mắt mình.
Đó không phải là một ngôi nhà, mà đúng hơn là một túp lều. Mái ngói đã sụp một phần, tường nhà bong tróc, và xung quanh là những mảnh sân đất bùn lầy lội. Mùi hôi hám xộc lên mũi ngay khi tôi bước xuống xe. Không gian u ám và lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy rợn người.
Tôi bàng hoàng, đứng sững tại chỗ, không thể tin nổi người bạn trai kỹ sư thành đạt của mình lại sinh ra và lớn lên ở nơi như thế này. Tất cả những hình ảnh về một gia đình trung lưu, ổn định trong đầu tôi bỗng chốc tan biến. Nam đứng cạnh tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
Tôi định quay lưng bỏ đi. Mọi thứ quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi không thể chấp nhận việc mình sẽ phải gắn bó với một gia đình như thế này. Cuộc sống nhung lụa của tôi từ nhỏ không cho phép tôi tưởng tượng nổi cảnh phải sống trong một ngôi nhà nghèo nàn, thiếu thốn như thế. Đúng lúc đó, Nam nhẹ nhàng đưa tay ra, giơ trước mặt tôi một tờ giấy.
Tôi cầm lấy tờ giấy từ tay Nam, tim đập nhanh vì lo lắng. Khi tôi đọc những dòng chữ trên tờ giấy, chân tay tôi bỗng dưng rụng rời.
Đó là giấy chứng nhận sở hữu đất đai, nhưng không phải là mảnh đất nhỏ nơi chúng tôi đang đứng. Nam sở hữu một dự án đất lớn ở ngoại ô Hà Nội, trị giá lên đến hàng chục tỷ đồng. Những mảnh đất đó được mua lại từ nhiều năm trước, khi giá trị đất đai còn rất thấp, và nay chúng đã trở thành tài sản khổng lồ.
Nam nhẹ nhàng nói với tôi:
- “Anh biết em sốc khi thấy nơi này. Nhưng đây chỉ là quê hương của anh, nơi bố mẹ anh sinh sống. Anh đã định mua lại đất và xây lại nhà cho bố mẹ từ lâu, nhưng họ vẫn muốn ở lại đây, nơi gắn bó với tuổi thơ của anh. Còn chúng ta, tương lai sẽ sống ở Hà Nội, và tất cả những gì anh có đều là dành cho em.”
Tôi chết lặng khi nghe những lời đó. Tất cả những lo lắng, nghi ngờ, và sợ hãi trong lòng tôi đột nhiên tan biến. Nam không hề giấu giếm điều gì, anh chỉ đơn giản là sống thật với bản thân mình và trân trọng quá khứ của gia đình. Anh yêu tôi thật lòng, và những tài sản, đất đai mà anh sở hữu đã chứng minh rằng anh không chỉ là một kỹ sư công nghệ giỏi mà còn là một người biết tính toán cho tương lai.
Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất không