Tôi là Linh, năm nay đã 35 tuổi, cái tuổi mà người ta thường nói là “đủ chính chắn và chín muồi” để hiểu về cuộc đời. Nhưng thực ra, có những thứ dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng chẳng thể hiểu hết, và gia đình chồng là một trong số đó.
Tôi và chồng kết hôn đã được mười năm. Anh tên Hoàng, con trưởng trong gia đình có ba người con, dưới anh còn hai cô em gái nữa. Chúng tôi sống chung với mẹ chồng từ khi cưới. Căn nhà của mẹ rộng rãi, nằm giữa khu đất lớn, bố mẹ chồng tôi xưa kia làm ăn khá giả nên tích cóp được nhiều tài sản. Bố chồng tôi mất cách đây hơn ba năm, để lại cho mẹ chồng tôi và các con một khối tài sản kha khá.
Từ khi bố chồng tôi qua đời, gia đình có sự thay đổi rõ rệt. Mẹ chồng tôi trở nên khép kín hơn, ít nói và cũng lạnh nhạt hơn với con dâu. Dù ở chung nhà, nhưng tôi với mẹ ít khi trò chuyện với nhau. Bà không nói, tôi cũng không biết mở lời thế nào. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn cố gắng sống hài hòa, làm tròn trách nhiệm của mình.
Chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ khi một ngày mẹ chồng tuyên bố sẽ bán mảnh đất lớn. Đó là khu đất mà cả gia đình đã ở bao năm, có lẽ nó cũng là nguồn tài sản lớn nhất mà mẹ chồng tôi nắm giữ. Mẹ nói sẽ bán đất chia đều cho ba đứa con, mỗi người sẽ được 2 tỷ. Nghe đến đây, tôi thầm mừng, vì số tiền đó sẽ giúp vợ chồng tôi trang trải cuộc sống và có thể lo cho con cái trong tương lai.
Vài tuần sau, mẹ chồng tôi thật sự bán được đất. Một buổi tối, sau khi bán đất xong, bà gọi cả nhà lại. Hai cô em gái chồng, đã lấy chồng ra ở riêng, đều được bà đưa cho mỗi người một bọc tiền khá lớn. Tôi liếc nhìn, trong đó có tờ giấy xác nhận giao dịch ngân hàng, đúng là 2 tỷ như mẹ nói. Cả hai cô em vui vẻ cám ơn mẹ và ra về ngay sau đó.
Đến lượt vợ chồng tôi, mẹ chồng chỉ im lặng móc trong túi áo ra một tờ tiền. Tờ 200 nghìn. Bà đưa cho Hoàng, ánh mắt không chút cảm xúc, rồi quay lưng bước vào phòng. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ tiền, không tin nổi vào mắt mình. Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chẳng lẽ mẹ nhầm? Sao lại đưa cho chúng tôi, là con trưởng, chỉ một tờ tiền lẻ như vậy?
Tôi không kìm được, quay sang chồng hỏi nhỏ: “Anh à, sao mẹ lại đưa chúng ta có 200 nghìn? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hoàng thở dài, mắt không nhìn thẳng vào tôi, chỉ buông lời thờ ơ: “Mẹ cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không có đồng nào còn hơn. Coi như mẹ vẫn nhớ tới mình.” Câu trả lời của anh khiến tôi sốc nặng. Tôi biết tính Hoàng vốn không hay tranh cãi, nhưng lần này tôi thật sự không thể hiểu nổi. Làm sao mà một người mẹ có thể đối xử bất công với con trai trưởng như vậy? Đáng lý, vợ chồng tôi phải là những người được quan tâm nhất, thế mà…
Cảm giác bị bỏ rơi, bị bất công dâng lên trong lòng tôi. Tôi không hiểu lý do gì khiến mẹ và chồng lại như vậy. Cả tối hôm đó, tôi không nói thêm một lời nào với chồng. Tôi lên giường mà tâm trí rối bời, trằn trọc mãi không ngủ được.
Đến giữa đêm, tôi cảm thấy khát nước, liền dậy đi xuống nhà dưới để uống nước. Khi đi qua phòng mẹ chồng, tôi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Giữa đêm khuya, tôi tò mò đứng lại lắng nghe. Tiếng mẹ chồng vang lên nhỏ nhưng rõ ràng.
“Hoàng à, con nhớ giữ kín chuyện này, đừng để Linh biết. Con bé mà biết thì chắc sẽ làm ầm lên mất.”
Tiếng của Hoàng đáp lại, có chút trầm tư: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Chuyện gì con cũng nghe theo mẹ mà. Nhưng thật sự con thấy có lỗi với Linh.”
Mẹ chồng tôi thở dài: “Con hiểu mà, việc chia tiền cho con không như các em là có lý do riêng. Linh tính toán chi li, mẹ sợ nếu cho hai vợ chồng số tiền lớn thì con bé sẽ không để con giúp mẹ như xưa nữa. Con là con trưởng, trách nhiệm của con lớn hơn, nhà cửa này rồi sẽ thuộc về con hết. Mẹ chỉ tạm thời giữ vậy thôi, khi nào cần thì mẹ sẽ đưa cho con. Đừng để Linh can thiệp.”
Nghe đến đây, tôi chợt hiểu ra tất cả. Hóa ra không phải mẹ chồng tôi bất công, mà bà đang có những tính toán riêng. Bà muốn giữ tiền lại để kiểm soát Hoàng, vì sợ tôi sẽ không đồng ý nếu biết chồng tiếp tục chu cấp cho mẹ. Cảm giác tức giận, thất vọng và đau lòng xâm chiếm tâm trí tôi. Bao nhiêu năm nay tôi đã sống hết lòng vì gia đình, vì chồng, thế mà cả mẹ chồng lẫn chồng đều không tin tưởng tôi, lại giấu giếm tôi như vậy.
Tôi quay người bước nhẹ về phòng, lòng nặng trĩu. Tôi phải làm gì bây giờ? Nói ra tất cả và đối mặt với sự thật? Hay tiếp tục im lặng và chấp nhận rằng trong gia đình này, tôi mãi mãi là người ngoài cuộc?
Ngày hôm sau, tôi vẫn giữ im lặng, như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì. Nhưng lòng tôi đã thay đổi. Tôi không còn cảm thấy gắn bó với ngôi nhà này nữa. Cả mẹ chồng và chồng đều không coi tôi là một phần quan trọng của gia đình. Tình yêu và lòng tin mà tôi dành cho Hoàng cũng lung lay. Tôi bắt đầu nghĩ đến những ngày tháng phía trước, liệu tôi có nên tiếp tục sống như thế này hay không?
Mỗi ngày trôi qua, tôi càng cảm thấy lạc lõng trong ngôi nhà mà đáng lẽ ra tôi phải là một phần không thể thiếu. Hoàng dường như vẫn không nhận ra sự thay đổi của tôi, hoặc có lẽ anh cố tình không để ý. Nhưng tôi biết, mối quan hệ này đã có một vết nứt mà khó có thể hàn gắn được.
Thời gian sau đó, tôi âm thầm chuẩn bị cho mình một lối thoát. Tôi tìm hiểu về các quyền lợi pháp lý của mình, về tài sản chung và riêng của vợ chồng. Tôi không muốn mình bị bỏ lại với hai bàn tay trắng nếu có ngày phải ra đi. Tôi cũng bắt đầu tìm kiếm một công việc ổn định để có thể tự chủ hơn về kinh tế. Tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, không có gì chắc chắn hơn chính bản thân mình. Mọi thứ khác đều có thể thay đổi.
Một ngày nọ, khi tôi cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Hoàng. Tôi kể cho anh nghe những điều tôi đã nghe thấy trong đêm hôm đó, về cảm giác của tôi suốt thời gian qua, và về quyết định của mình.
Hoàng ngỡ ngàng, nhưng anh không thể phủ nhận những gì tôi nói. Anh im lặng lắng nghe, rồi thở dài: “Anh xin lỗi. Anh thật sự không muốn mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng mẹ là mẹ, anh không thể làm trái lời bà được.”
Tôi cười buồn: “Em hiểu. Nhưng em không thể sống trong một gia đình mà người ta không tin tưởng em, không coi em là người quan trọng. Em đã làm hết sức mình, nhưng giờ thì em cần phải nghĩ cho bản thân và con cái nữa.”
Cuộc nói chuyện đó là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi dọn ra khỏi nhà, bắt đầu lại cuộc sống mới với niềm tin rằng, chỉ khi mình tự chủ, mình mới có thể hạnh phúc. Và điều đó đúng. Sau khi chia tay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ.
Còn về phần mẹ chồng và Hoàng, tôi không còn quan tâm nữa. Họ có thể giữ lại tài sản của mình, nhưng họ đã đánh mất một điều quan trọng hơn, đó là sự tin tưởng và tình yêu thương của tôi.