Gia đình chồng tôi từ lâu đã luôn được mọi người ngưỡng mộ vì sự êm ấm và nề nếp. Bố chồng tôi, ông Tư, là một người đàn ông giàu nghị lực, đã một mình nuôi lớn bốn người con sau khi mẹ chồng tôi qua đời vào năm ngoái. Tuy tuổi đã cao, ông vẫn mạnh khỏe, minh mẫn và thường xuyên chăm sóc vườn tược, trò chuyện cùng hàng xóm láng giềng. Nhưng chẳng ai ngờ, sau một năm kể từ ngày vợ mất, ông đột ngột thông báo với cả nhà rằng mình muốn cưới vợ mới.
Người phụ nữ mà ông Tư muốn kết hôn là chị Thắm, cô hàng xóm chỉ hơn 30 tuổi, đáng tuổi cháu ông. Chị Thắm là một người phụ nữ hiền lành, sống một mình từ lâu, vẫn thường hay qua lại trò chuyện với ông Tư mỗi khi rảnh rỗi. Lúc đầu, gia đình chỉ nghĩ rằng họ là hàng xóm tốt, giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Nhưng khi bố chồng tôi tuyên bố ý định cưới chị Thắm, tất cả mọi người đều sốc nặng.
Chồng tôi và các anh chị trong nhà đều ra sức can ngăn, cho rằng tuổi tác của ông đã quá cao, không nên vướng vào chuyện tình cảm nữa. Hơn nữa, sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người quá lớn, gần như là ông – cháu. Nhưng ông Tư vẫn giữ vững lập trường, khăng khăng rằng mình vẫn còn nhiều sức sống và không muốn sống nốt phần đời còn lại trong cô đơn.
“Con cái các con đều có cuộc sống riêng. Bố không muốn làm phiền các con. Bố muốn có một người bầu bạn, chăm sóc nhau khi tuổi già,” ông Tư nói, giọng kiên quyết.
Dù miễn cưỡng, gia đình đành chấp nhận quyết định của ông và đồng ý tổ chức một lễ cưới nhỏ tại nhà. Ngày cưới, mọi người đều có mặt, nhưng không khí ngập ngừng và xa lạ. Chị Thắm mặc chiếc áo dài đỏ, nhìn bối rối khi đứng cạnh ông Tư – người đã bước qua tuổi 88 với mái tóc bạc phơ và dáng đi chậm chạp. Dù vậy, ánh mắt của ông Tư lại rực sáng, tràn đầy hạnh phúc như thể ông đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, ông Tư vội vàng dắt chị Thắm lên phòng tân hôn trên tầng hai. Mọi người còn chưa kịp dọn dẹp xong thì đột nhiên từ trên lầu vọng xuống tiếng hét thất thanh của chị Thắm. Tất cả giật mình, vội vàng chạy lên xem có chuyện gì xảy ra.
Khi mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong khiến tất cả chết sững. Ông Tư nằm bất động trên giường, khuôn mặt trắng bệch và mắt nhắm nghiền. Chị Thắm đứng góc phòng, run rẩy và sợ hãi, liên tục khóc lóc gọi tên ông. Cả nhà vội vàng đưa ông Tư đi cấp cứu.
Tại bệnh viện, các bác sĩ kết luận ông bị một cơn đau tim đột ngột. Có lẽ vì quá phấn khích và hồi hộp trước đêm tân hôn nên tim ông không chịu nổi áp lực. Sau nhiều giờ cấp cứu, may mắn thay, ông Tư đã qua cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe của ông yếu đi rõ rệt sau sự cố đó.
Sau khi về nhà, ông Tư không còn nhắc nhiều về chuyện “đêm tân hôn” ấy. Cả nhà cũng cố gắng quên đi sự kiện kỳ quặc đó. Chị Thắm vẫn ở lại chăm sóc ông, nhưng tình cảm giữa họ không còn sôi nổi như trước. Có lẽ, chính ông Tư cũng nhận ra rằng, tuổi già không thể mãi đuổi theo những khát khao của tuổi trẻ.
Gia đình dần bình thường trở lại, nhưng ai cũng hiểu rằng, chuyện cưới xin của ông Tư là một bài học sâu sắc. Cuộc sống về già không chỉ cần tình yêu hay bạn đời mà quan trọng hơn cả là sức khỏe và sự bình yên trong tâm hồn.