Cuộc sống hôn nhân của tôi và chồng vốn dĩ rất êm đềm. Chúng tôi kết hôn sau ba năm yêu nhau, và anh luôn là người đàn ông chu đáo, ân cần, yêu thương vợ hết mực. Tuy nhiên, giữa chúng tôi có một điều khiến tôi luôn lo lắng: mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu. Mẹ chồng tôi không ưa tôi từ trước khi cưới, nhưng vì tình yêu dành cho chồng, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn và sống hòa thuận với bà.
Tôi không biết vì sao bà không thích tôi. Dù tôi đã cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu, từ chăm sóc nhà cửa, nấu ăn đến hỏi han, quan tâm sức khỏe của bà, nhưng dường như tất cả những nỗ lực của tôi đều bị bà xem thường. Bà luôn tìm cách nói những lời khó nghe, thậm chí chỉ trích tôi trước mặt mọi người, khiến tôi nhiều lúc cảm thấy tủi thân.
Dù vậy, chồng tôi vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Anh luôn đứng về phía tôi, an ủi tôi mỗi khi mẹ chồng làm khó. Nhưng lần này, một chuyện xảy ra khiến tôi không thể ngờ được rằng, sự kiên nhẫn của anh lại có giới hạn.
Chuyện bắt đầu vào một buổi chiều, khi tôi đang ở nhà lo dọn dẹp. Hôm đó, tôi mải mê làm việc trong bếp, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, thì mẹ chồng từ đâu bước vào, gương mặt hầm hầm khó chịu.
Bà chẳng nói chẳng rằng, tiến đến chỗ tôi và bắt đầu trách móc:
“Cô làm dâu kiểu gì mà nấu nướng lâu lắc, nhà cửa thì bừa bộn thế này hả? Cả ngày chỉ biết bám váy con trai tôi, không làm được việc gì cho ra hồn!”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
“Mẹ ơi, con đang nấu cơm cho cả nhà, xong bếp rồi con sẽ dọn dẹp ngay ạ. Mẹ đừng lo lắng.”
Nhưng dường như lời nói của tôi chẳng lọt vào tai bà. Bà tiếp tục mắng nhiếc tôi không tiếc lời. Tôi đã quen với việc này, nhưng hôm nay, bà dường như đang mất kiểm soát. Khi tôi vừa quay lưng đi để rửa rau, bất ngờ bà hắt cả một xô nước lạnh thẳng vào mặt tôi.
Tôi đứng đó, nước chảy dài từ tóc xuống quần áo, cả người lạnh toát. Sốc và bất ngờ, tôi không nói nên lời. Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Từ trước đến giờ, mẹ chồng có khó chịu, có lời qua tiếng lại, nhưng chưa bao giờ bà đối xử với tôi như vậy.
Ngay lúc ấy, chồng tôi bước vào nhà. Anh đứng hình trong vài giây, nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình vừa hắt nước vào mặt vợ, và không tin nổi vào mắt mình. Tôi nghĩ rằng anh sẽ bối rối, hoặc có thể sẽ cố gắng can thiệp nhẹ nhàng để làm dịu tình hình. Nhưng không, anh đã làm một điều mà không ai ngờ tới.
Sau vài giây đứng hình, chồng tôi tiến đến, cầm lấy một chiếc khăn lau khô nước trên mặt tôi. Anh không nói lời nào với mẹ chồng, không trách mắng bà như tôi tưởng. Thay vào đó, anh quay sang tôi, dịu dàng nhưng kiên quyết nói:
“Em lên phòng thay đồ đi, để anh giải quyết việc này.”
Tôi vẫn còn sững sờ, không biết phải làm gì, nhưng ánh mắt kiên định của chồng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Tôi rời khỏi bếp, lên phòng thay đồ, trong lòng hồi hộp và lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi tôi vừa lên đến phòng, từ phía dưới nhà, tôi nghe thấy tiếng chồng tôi nói chuyện với mẹ, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm túc:
“Mẹ à, con không thể chấp nhận việc mẹ đối xử với vợ con như vậy. Dù con biết mẹ có thể không thích cô ấy, nhưng vợ con không đáng bị mẹ xúc phạm và lăng mạ như thế. Nếu mẹ cứ tiếp tục như vậy, chúng con sẽ phải dọn ra ngoài ở.”
Căn nhà lặng thinh. Tôi biết mẹ chồng rất bảo thủ, không dễ dàng thay đổi suy nghĩ, và có lẽ bà cũng không ngờ chồng tôi lại dám nói những lời như vậy. Nhưng anh tiếp tục, lần này giọng anh càng thêm kiên quyết:
“Con yêu mẹ, và con cũng yêu vợ con. Nhưng con không thể chọn giữa hai người. Nếu mẹ ép buộc con phải chọn, thì con sẽ chọn ra đi để bảo vệ gia đình nhỏ của mình.”
Tôi nghe đến đây mà tim đập thình thịch, không tin nổi vào những gì đang diễn ra. Chồng tôi đã quyết định đứng lên bảo vệ tôi, dù phải đối đầu với mẹ ruột của mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mạnh mẽ và cứng rắn đến vậy.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng mẹ chồng cũng lên tiếng, nhưng giọng bà đã khác trước. Bà không còn hằn học, mà như lắng đọng hơn:
“Con… con thực sự muốn như thế sao? Mẹ chỉ lo cho con thôi, mẹ không muốn thấy con bị thiệt thòi…”
Chồng tôi nhẹ nhàng đáp:
“Con hiểu mẹ lo lắng, nhưng mẹ phải tin rằng con đã chọn đúng người. Vợ con là người mà con yêu thương và tin tưởng. Chúng con muốn sống hạnh phúc bên nhau, và mẹ cũng là một phần của hạnh phúc đó. Nhưng nếu mẹ tiếp tục làm như thế này, chúng con sẽ không thể ở lại nữa.”
Mẹ chồng tôi im lặng một lúc lâu. Tôi không thể thấy gương mặt bà lúc này, nhưng tôi cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng bà. Cuối cùng, bà thở dài, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Thôi được, mẹ sẽ cố gắng thay đổi. Mẹ không muốn mất con.”
Khi tôi nghe những lời đó, nước mắt tôi không kìm được mà lăn dài trên má. Tôi không ngờ rằng, sau tất cả, chồng tôi đã không chỉ đứng lên bảo vệ tôi, mà còn giúp mẹ chồng và tôi hiểu nhau hơn.
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng dần dần thay đổi. Bà không còn gay gắt như trước, dù thỉnh thoảng vẫn có những bất đồng nhỏ, nhưng tôi biết bà đang cố gắng. Và quan trọng hơn hết, tôi cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng mà chồng dành cho tôi. Anh đã cho tôi thấy rằng, trong mọi hoàn cảnh, anh luôn đứng về phía tôi, bảo vệ tôi khỏi những bất công, dù điều đó có thể khó khăn đối với anh.
Hành động “không thể tin nổi” của chồng hôm ấy không chỉ là việc anh đứng lên nói lời cứng rắn với mẹ mình, mà còn là việc anh đã giúp xây dựng một nền tảng mới cho gia đình chúng tôi: sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau. Và với tôi, điều đó quý giá hơn bất cứ điều gì khác.
Câu chuyện này là một minh chứng cho tình yêu và sự dũng cảm trong hôn nhân. Chồng tôi không chỉ là người yêu thương, bảo vệ vợ mình mà còn là người đủ mạnh mẽ để giúp gia đình gắn kết hơn. Chính nhờ hành động ấy, mà tôi và mẹ chồng đã dần dần tìm thấy sự hòa hợp, giúp cuộc sống gia đình trở nên ấm áp hơn.