Ngay cả con trai tôi cũng ngạc nhiên vì nó không hề biết ý định của vợ.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, lấy nhau 8 năm sau mới sinh được con nên với chúng tôi, con là tất cả niềm vui, hạnh phúc và hy vọng của cả cuộc đời.
May mắn, con trai tôi lớn lên hiền lành, ngoan ngoãn, khiến vợ chồng tôi vô cùng tự hào. Sau khi tốt nghiệp, con tôi đăng ký học lên thạc sĩ, tiến sĩ nên hầu hết thời gian tôi chỉ thấy con lao vào học hành, nghiên cứu. Ban đầu, tôi mừng vì con chăm chỉ, biết lo lắng cho sự nghiệp. Nhưng thời gian sau, khi đã có công việc ổn định vẫn không thấy con đưa cô gái nào về nhà ra mắt, vợ chồng tôi bắt đầu lo lắng.
Mỗi khi con ở nhà, tôi chỉ toàn thấy con nhắn tin, gọi điện với bạn bè, đối tác chủ yếu đều là nam giới. Tôi nóng ruột nên bắt đầu giới thiệu các cô gái mà mình thấy phù hợp cho con trai nhưng con không hưởng ứng, cũng chẳng gặp mặt.
Nhận thấy con trai có thái độ lạ, tôi gặng hỏi mãi con mới chịu thú nhận là đã có người yêu nhưng phải đợi bạn gái thu xếp xong công việc rồi mới đưa về ra mắt. Tôi nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng hứa hẹn chỉ cần hai đứa thương nhau, thì dù có chuyện gì xảy ra chúng tôi vẫn ủng hộ hết lòng.
Có lẽ thấy tôi nói vậy, con trai cũng yên tâm hơn phần nào nên chỉ 1 tuần sau con đã đưa bạn gái tên Liên về ra mắt. Nhìn c.ô b.é ấy xinh xắn, nhanh nhẹn, nói năng cũng khéo léo, nhẹ nhàng, tôi ưng lắm liền thúc giục hai đứa nó sớm làm đám cưới. Thế nhưng Liên lại thẳng thắn nói với gia đình tôi rằng con bé mới ra trường, đang mở cửa hàng kinh doanh và gặp khó khăn về kinh tế, gánh trên vai khoản nợ gần 2 tỷ, bởi vậy mà con bé muốn trả hết nợ rồi mới tính đến chuyện cưới xin.
Nghe con bé nói vậy mà vợ chồng tôi sững sờ, không nói thành lời. Thế nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời đã hứa với con trai trước kia. Lúc này tôi nắm lấy tay Liên, ôn tồn bảo: “Quan trọng là hai đứa yêu thương nhau, còn trả nợ chỉ cần hai đứa cùng cố gắng là sẽ trả được hết. Bố mẹ ngày xưa lấy nhau cũng chỉ từ bàn tay trắng đi lên mà thôi”. Được chúng tôi thuyết phục, cuối cùng Liên cũng đồng ý kết hôn với con trai tôi.
Ảnh minh họa
Sau cưới, vì thương hai đứa vất vả, vợ chồng tôi đã dùng hết t.iền tiết kiệm để mua cho chúng nó một căn chung cư nhỏ trên thành phố để sinh sống và làm việc. Thỉnh thoảng tôi lại gọi điện lên hỏi thăm, động viên các con cố gắng.
Nhờ sự chăm chỉ nên chỉ 3 năm sau cưới, vợ chồng con đã trả được hết nợ. Sau 6 năm cưới, giờ đây chúng nó đã có kinh tế ổn định và một cậu con trai đầu lòng. Thấy các con được như vậy vợ chồng tôi cũng yên lòng.
Trong một lần các con về quê thăm vợ chồng tôi, khi cả gia đình đang ngồi quây quần nói chuyện, bỗng nhiên con dâu nói: “Căn nhà bố mẹ đang ở bị xuống cấp nhiều quá, nếu cứ ở như vậy sẽ rất nguy hiểm nên con muốn xây lại căn nhà để bố mẹ được sống thoải mái hơn”. Những lời con dâu nói khiến vợ chồng tôi vô cùng ngạc nhiên. Ngay cả con trai tôi cũng vậy vì nó không hề biết ý định của vợ.
Biết các con còn nhiều thứ phải lo nên vợ chồng tôi từ chối khéo bảo các con để t.iền đó mà tích góp hoặc mua đất, còn bố mẹ nhận tấm lòng của các con là được rồi. Thế nhưng con dâu tôi vẫn kiên quyết, con nói: “Ngày trước tuy con nợ t.iền tỷ nhưng bố mẹ vẫn chấp nhận và ủng hộ chúng con hết lòng. Bây giờ vợ chồng con có điều kiện hơn rồi, vì thế hãy cho chúng con có cơ hội được tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ ạ”.
Nghe con dâu nói mà vợ chồng tôi rớm nước mắt. Hiểu được tấm lòng của con dâu nên chúng tôi gật đầu đồng ý để con xây nhà. Mãi tới khi căn nhà được hoàn thiện, chúng tôi mới biết con dâu đã bỏ ra hơn 2 tỷ để xây căn nhà rộng rãi và thoáng mát, nội thất đầy đủ cho chúng tôi. Quả thực, nhìn vào căn nhà mà tôi rơi nước mắt vì quá vui mừng và hạnh phúc khi mới ở t.uổi 60 mà vợ chồng tôi đã được hưởng phúc từ con cháu rồi.