Mỗi đêm, tôi nằm ôm em trong vòng tay, lặng nhìn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, lòng đầy trống trải. Em còn quá nhỏ, chưa biết gì về sự mất mát. Tôi không dám khóc to, sợ em sẽ giật mình. Nước mắt tôi rơi nhẹ lên chiếc khăn quấn quanh người em. Căn phòng nhỏ xíu trở nên quá rộng lớn đối với hai đứa trẻ mồ côi. Mẹ đã bỏ lại chúng tôi – bỏ lại cả một thế giới mà tôi từng nghĩ là trọn vẹn. Mẹ không để lại gì ngoài một phong bì 500 nghìn đồng đặt trên chiếc bàn gỗ cũ.
Căn nhà nhỏ mà chúng tôi đang sống là của bà ngoại, nhưng bà đã mất từ năm ngoái. Trước khi mất, bà dặn mẹ chăm sóc chúng tôi thật tốt. Nhưng có lẽ cuộc sống đã quá khó khăn. Từ khi cha bỏ đi, mẹ dần trở nên u sầu và kiệt sức. Cái ngày mẹ biến mất, không ai biết mẹ đã đi đâu, và cũng chẳng ai muốn tìm hiểu.
Trong vài ngày đầu, tôi đã cố gắng sống với ảo tưởng rằng mẹ sẽ quay về. Tôi chờ đợi mẹ ở bậc cửa, mắt dõi theo con đường đất dẫn vào nhà. Tôi tưởng tượng mẹ sẽ xuất hiện từ xa, mang theo nụ cười và đôi tay âu yếm. Nhưng càng chờ, càng thất vọng. Sự im lặng dày đặc hơn bao giờ hết.
Rồi tiền cũng dần cạn. Tôi không biết phải làm gì với số tiền nhỏ nhoi mẹ để lại. 500 nghìn đồng có thể mua được chút thức ăn, nhưng tôi hiểu rằng mình không thể sống mãi dựa vào số tiền ít ỏi đó.
Tôi quyết định đi cầu cứu họ hàng. Đầu tiên, tôi đến nhà dì Lan, em gái của mẹ. Dì có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, sống cùng chồng và hai con. Tôi đứng trước cửa, bồng em, lòng hy vọng họ sẽ nhận lấy hai chị em tôi. Dì Lan nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng:
- “Con về đi, dì bận lắm. Dì cũng có con cái phải lo. Dì không thể chăm thêm hai đứa nữa.”
Tôi cúi mặt, lặng lẽ rời đi, lòng đầy chua xót. Em tôi vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay, không biết rằng chúng tôi vừa bị từ chối.
Tôi tiếp tục đến nhà những người họ hàng khác – chú Bình, cậu Hoàng – nhưng câu trả lời luôn giống nhau: ai cũng có gia đình riêng, ai cũng có nỗi lo riêng, không ai đủ sức cưu mang thêm hai đứa trẻ.
Một tuần trôi qua trong sự tuyệt vọng. Tôi kiệt sức, chẳng còn biết phải làm gì tiếp theo. Mỗi đêm, tôi ôm em ngủ trên chiếc giường cũ kỹ của bà ngoại, lo lắng cho tương lai mờ mịt phía trước. Lúc này, trong nhà gần như đã hết thức ăn. Tôi bắt đầu sợ rằng em sẽ bị đói, mà tôi không thể làm gì để giúp em.
Rồi vào một buổi sáng nọ, khi tôi đang ngồi trên bậc cửa, một chiếc ô tô đen bóng bẩy dừng lại trước nhà. Tôi ngẩng lên, mắt lờ đờ vì thiếu ngủ, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước ra. Bà ấy ăn mặc sang trọng, từ chiếc váy đến đôi giày đều là hàng cao cấp mà tôi chỉ từng thấy trên tivi.
Bà bước lại gần, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự quyết đoán. Bà hỏi tôi với giọng ấm áp:
- “Con ở đây một mình với em sao?”
Tôi gật đầu, lòng đầy cảnh giác nhưng cũng không khỏi hy vọng. Người phụ nữ ngắm nhìn em tôi một lúc lâu, rồi nói:
- “Con theo ta đi. Ta sẽ nuôi nấng các con.”
Tôi bàng hoàng trước lời đề nghị bất ngờ đó. Trong lòng tôi, một phần muốn từ chối, vì sợ rằng mình đang đặt em vào tay một người lạ mà tôi chưa biết rõ. Nhưng phần khác trong tôi lại thôi thúc rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để chúng tôi có được một cuộc sống tốt hơn.
Cuối cùng, tôi quyết định theo bà ấy.
Chiếc ô tô lướt nhanh qua những con phố mà tôi chưa từng thấy. Thành phố nhộn nhịp, những ngôi nhà cao tầng lần lượt hiện ra trước mắt. Bà dẫn tôi và em đến một căn biệt thự lớn nằm ẩn mình trong khu phố giàu có. Từ bên ngoài, căn nhà toát lên vẻ sang trọng, với cánh cổng sắt đen và khu vườn được chăm chút tỉ mỉ.
Tôi bước vào, tay vẫn ôm chặt em. Khi cánh cổng lớn mở ra, tôi ngỡ ngàng trước vẻ lộng lẫy bên trong. Những bức tranh quý giá treo trên tường, thảm đỏ trải dài khắp sảnh. Đôi mắt tôi dán chặt vào từng chi tiết xa hoa, lòng tràn ngập cảm giác bỡ ngỡ. Đây là nơi tôi sẽ sống sao?
Người phụ nữ dẫn tôi vào phòng khách. Bà mỉm cười dịu dàng, ra hiệu cho người giúp việc mang đồ ăn và nước uống đến cho tôi. Đó là lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi được ăn một bữa ăn đầy đủ và ngon lành. Tôi cảm thấy như mình đã thoát khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng.
Nhưng khi tôi bắt đầu cảm thấy yên lòng, một người đàn ông trung niên xuất hiện. Ông bước vào phòng, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười mỉa mai. Người phụ nữ giàu có quay sang tôi, nụ cười trên môi bà dần biến mất.
- “Đây là ông chủ của căn nhà này,” bà nói, giọng trở nên nghiêm túc. “Ông ấy sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về tương lai của các con.”
Lòng tôi thắt lại, những câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng tôi không dám hỏi. Người đàn ông tiến lại gần, ánh mắt soi mói tôi từ đầu đến chân. Sau một hồi im lặng, ông cất giọng khô khan:
- “Con bé lớn sẽ phải làm việc cho ta để trả nợ cho số tiền ta bỏ ra nuôi nấng nó và đứa em.”
Tôi đứng lặng, tim đập thình thịch. Những lời nói ấy như sét đánh ngang tai. Tôi tưởng rằng mình và em đã tìm được nơi nương tựa, nhưng hóa ra chúng tôi chỉ là những con tốt trong một giao kèo tàn nhẫn.
Căn biệt thự lộng lẫy giờ đây không còn là nơi ẩn náu an toàn mà tôi tưởng. Tôi nhận ra rằng mình đã rơi vào một cái bẫy tinh vi. Người đàn ông trung niên kia không phải là một người nhân từ muốn giúp đỡ trẻ em vô gia cư, mà là một kẻ tính toán lạnh lùng. Ông ta muốn tôi trở thành người hầu trong nhà, làm việc cật lực để trả nợ cho số tiền ông đã bỏ ra.
Còn người phụ nữ kia, dù ban đầu có vẻ dịu dàng, giờ đây chỉ là một kẻ đồng lõa trong âm mưu tàn nhẫn đó. Bà không còn cười nữa, mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo như muốn nói rằng tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Tôi ôm em, lòng đầy sợ hãi. Tôi không thể bỏ đi, không biết phải đi đâu, và cũng không thể để em lại một mình trong căn nhà này.
Những ngày sau đó, tôi bị buộc phải làm việc như một người hầu trong căn biệt thự xa hoa ấy. Công việc không ngừng nghỉ, từ dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, đến chăm sóc vườn tược. Những người giúp việc khác trong nhà đều giữ khoảng cách, không ai dám trò chuyện với tôi. Họ cũng chỉ là những con tốt trong tay người đàn ông quyền