Home Blog Page 92

Con trai tôi học Tiến Sĩ, nhà mặt đường lại đi quen một đứa con gái ở quê học chưa hết cấp 3. Tôi không thích nhưng vì con trai nên về thăm quê con dâu, ngay hôm sau tôi liền giục cưới gấp..

0

Tôi tên là bà Hoa, năm nay đã ngoài 60 tuổi, sống tại Hà Nội trong một căn nhà mặt đường lớn. Cả đời tôi luôn tự hào về gia đình mình, nhất là cậu con trai, Dũng. Dũng là người con mà bất kỳ người mẹ nào cũng mơ ước: thông minh, học giỏi, chăm chỉ và đầy tham vọng. Ngay từ nhỏ, Dũng đã bộc lộ tố chất xuất sắc trong học tập, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, rồi nhận được học bổng đi du học. Sau đó, Dũng học lên tiến sĩ và trở về nước làm việc tại một viện nghiên cứu lớn, với tương lai sáng lạn đang chờ đợi phía trước.

Với một người con trai ưu tú như thế, tôi luôn mong muốn Dũng có một cuộc sống hoàn hảo, đặc biệt là tìm được người vợ xứng đôi vừa lứa. Trong đầu tôi, hình mẫu con dâu lý tưởng là một cô gái tri thức, có học vấn cao, biết cách ứng xử và xinh đẹp. Tôi vẫn nghĩ, với địa vị và gia cảnh của gia đình, việc tìm một cô con dâu như vậy sẽ không khó.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không như tôi mong đợi. Một hôm, Dũng bất ngờ thông báo đã có bạn gái. Cậu nói rằng bạn gái mình là một cô gái quê, tên Hạnh, nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là Hạnh chỉ học hết lớp 9, sau đó phải nghỉ học để đi làm phụ giúp gia đình. Họ quen nhau khi Dũng tham gia một dự án ở tỉnh lẻ. Lúc đó, Hạnh làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn nhỏ gần đó.

Bố mẹ bệnh nặng ôm con bị ung thư má.u giữa ngôi nhà sắp sập - Tin nổi bật  - Việt Giải Trí

Nghe những lời Dũng kể, tôi thật sự không tin vào tai mình. Con trai tôi – một tiến sĩ danh tiếng, người mà tôi luôn đặt niềm tin sẽ tìm được một người vợ tài giỏi, lại yêu một cô gái học hành dở dang, làm phục vụ ở quê. Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Ban đầu, tôi phản đối kịch liệt, bảo Dũng phải suy nghĩ lại, nhưng con trai tôi rất cương quyết. Cậu nói rằng mình yêu Hạnh vì sự chân thành, hiền lành và chất phác của cô ấy, chứ không phải vì địa vị hay học vấn. Thấy con trai nói như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ.

Một thời gian sau, Dũng ngỏ ý muốn tôi về thăm quê Hạnh để tìm hiểu thêm về gia đình cô ấy. Ban đầu, tôi rất do dự, thậm chí còn không muốn đi. Nhưng vì muốn hiểu rõ hơn về cô gái này, tôi quyết định chiều theo ý con. Tôi nghĩ, có lẽ sau chuyến đi này, tôi sẽ có lý do rõ ràng hơn để thuyết phục Dũng rằng Hạnh không phù hợp với cậu ấy.

Chuyến xe đưa tôi về quê Hạnh là một hành trình dài. Quê cô ấy ở một vùng nông thôn nghèo khó, xa xôi cách trở. Trên đường đi, tôi càng thêm lo lắng và suy nghĩ về cuộc sống vất vả ở quê, không hiểu sao một người như Dũng lại chấp nhận điều đó.

Khi đến nơi, nhà Hạnh là một ngôi nhà cấp bốn nhỏ bé, nằm khuất trong con ngõ hẹp. Tôi không khỏi bất ngờ và có chút hụt hẫng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Gia đình cô ấy có vẻ rất nghèo, ngôi nhà đơn sơ, chẳng có gì đáng giá. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là sự đón tiếp nồng hậu, chân thành của gia đình Hạnh. Bố mẹ cô ấy là những người nông dân thật thà, chất phác. Họ không biết nhiều về lễ nghi, nhưng thái độ của họ vô cùng trân trọng và kính trọng tôi. Hạnh thì đứng nép bên cạnh, có vẻ rụt rè và hơi lo lắng, nhưng trong ánh mắt cô ấy toát lên sự hiền lành, giản dị, không một chút giả tạo.

Sau khi dùng bữa cơm giản dị nhưng ấm cúng do mẹ Hạnh chuẩn bị, tôi quyết định đi dạo quanh làng để tìm hiểu thêm. Những người hàng xóm của gia đình Hạnh đều rất quý mến cô. Ai cũng khen ngợi Hạnh là một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ và hiếu thảo. Tôi còn gặp một người hàng xóm lớn tuổi, bà ấy nói với tôi:
“Cô Hạnh nhà này hiền lành, chịu khó lắm. Từ nhỏ đã giúp bố mẹ làm việc đồng áng, rồi sau này còn bỏ học để đi làm nuôi các em ăn học. Khổ mà giỏi lắm bà ạ!”

Tôi bất ngờ khi biết rằng, dù gia cảnh khó khăn nhưng Hạnh đã hy sinh rất nhiều cho gia đình. Cô bỏ học không phải vì không muốn học, mà vì phải gánh vác trách nhiệm thay bố mẹ. Hạnh không chỉ lo cho bản thân mà còn chăm lo cho các em nhỏ, đến mức từ tuổi còn rất trẻ đã phải gánh vác cả gia đình. Tôi cũng nhận ra rằng, sự hy sinh thầm lặng ấy đã khiến Hạnh trưởng thành sớm hơn nhiều so với tuổi thật của mình.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy lòng mình mềm đi. Trước đây, tôi luôn coi trọng học vấn, địa vị xã hội, nhưng khi nhìn thấy Hạnh và những gì cô ấy đã trải qua, tôi mới hiểu rằng, không phải ai cũng có cơ hội học hành đầy đủ. Nhưng bù lại, Hạnh có những phẩm chất mà không phải ai cũng có: sự chăm chỉ, lòng hiếu thảo và tấm lòng nhân hậu.

Khi quay lại nhà Hạnh, tôi để ý cách cô chăm sóc bố mẹ già, nấu nướng chu đáo, lo lắng từng chi tiết nhỏ cho gia đình. Tôi chợt nhận ra, một người vợ như Hạnh – dù không có bằng cấp cao – nhưng lại biết cách vun vén gia đình, chăm sóc cho người thân bằng cả trái tim, là điều mà con trai tôi thực sự cần. Cô ấy có thể không giàu về kiến thức sách vở, nhưng lại giàu có về lòng nhân hậu và tình thương yêu, điều mà trong cuộc sống hiện đại bận rộn, đôi khi chúng ta dễ dàng bỏ quên.

Gần Tết đưa người yêu về ra mắt, cô gái sững sờ khi bố mẹ đòi đưa bạn trai  đi làm xét nghiệm ADN

Tối hôm đó, khi ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Hạnh chăm chú dọn dẹp và pha trà cho tôi, tôi chợt nhận ra rằng mình đã sai. Sai vì chỉ nhìn vào bề ngoài và học vấn của cô mà quên đi những giá trị thật sự bên trong. Hạnh có thể không phải là một cô gái thành phố có học thức cao, nhưng cô lại là người mà con trai tôi có thể dựa vào, xây dựng một gia đình bền vững.

Sáng hôm sau, khi trở về nhà, tôi nói với Dũng:
“Con, mẹ nghĩ nên cưới Hạnh sớm. Mẹ đã hiểu vì sao con chọn cô ấy rồi. Đây là một cô gái tốt, và mẹ tin rằng cô ấy sẽ là một người vợ hiền, biết chăm lo cho gia đình.”

Dũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, nhưng anh mỉm cười hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã quyết định đúng. Hạnh có thể không có học vị cao, nhưng cô ấy có trái tim ấm áp, và tôi tin rằng cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho con trai mình, hơn bất cứ điều gì khác.

Sinh con trong viện, mẹ chồng không buồn lên chăm sóc, đúng 3 ngày sau bà gọi hỏi “Con có tiền thai sản chưa, gửi về cho mẹ”, tôi đáp 1 câu mà cả dòng họ nhà chồng náo loạn…

0

Chẳng dám nghĩ rằng tôi lại có một người mẹ chồng không biết xấu hổ đến vậy. Tôi chỉ mới đi mổ đẻ được 3 ngày, mẹ chồng ở quê đã gọi điện hỏi đến khoản thai sản. Quá đáng hơn nữa bà còn bảo gửi sớm để bà đi sắm vàng trao cho con

Chẳng dám nghĩ rằng tôi lại có một người mẹ chồng không biết xấu hổ đến vậy. Tôi chỉ mới đi mổ đẻ được 3 ngày, mẹ chồng ở quê đã gọi điện hỏi đến khoản thai sản. Quá đáng hơn nữa bà còn bảo gửi sớm để bà đi sắm vàng trao cho con dâu út trong ngày cưới sắp tới.

Còn nhớ ngày vào viện sinh con, mẹ chồng tôi còn không vào thăm một lần nào. Suốt thời gian nằm ở bệnh viện chỉ có mẹ đẻ và chồng ở bên cạnh. Mặc dù mẹ chồng từ chối vào chăm để ở nhà lo chuyện cưới xin cho em trai chồng. Và cũng là con út của bà, nhưng tôi cũng không để bụng về việc này.

Cháu nội mới đầy tháng, mẹ chồng đã vội đuổi chúng tôi đi vì con gái bà  không chịu được tiếng trẻ con khóc

Khi sinh xong được xuất viện về nhà, tôi đã về nhà ngoại ở cữ vài tháng. Được cái chồng tôi cũng đồng mẹ, mẹ chồng dù không ưng nhưng cũng đành chịu. Vì bà vẫn quan trọng việc con trai út của bà cưới hơn.

Tôi nghĩ như vậy cũng là cách giải quyết tốt nhất, vì suốt từ lúc vợ chồng tôi kết hôn tới giờ, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không được tốt đẹp. Nguyên nhân xuất phát cũng từ tiền bạc.

Vốn nhà chồng chỉ có hai người con, chồng tôi là cả, dưới chồng còn có một em trai và cũng là út hiện đang ở quê cùng với bố mẹ chồng. Vì công việc nên sau khi cưới vợ chồng tôi đã chuyển lên thành phố thuê trọ tiện cho việc đi lại. Lương của hai vợ chồng cũng không cao, chỉ đủ lo sinh hoạt và trả tiền thuê nhà. Đáng lẽ mẹ chồng phải hiểu cho những vất vả của con cái, thế nhưng mẹ chồng cứ nghĩ chúng tôi kiếm được nhiều tiền, cách vài ngày bà lại gọi lên bảo gửi tiền về.

Với tôi chuyện biếu cho bố mẹ chồng một ít tiền cũng không phải quá khó khăn, nhưng một hai lần còn được, đây tháng nào cũng phải vài ba lần. Mà gửi tiền về lo việc gì lớn thì chẳng nói, có mỗi việc như mua quần áo, hay thấy hàng xóm có điện thoại mới cũng bắt chúng tôi gửi tiền về để mua. Nhiều khi được bạn bè rủ đi du lịch cũng đòi con cái gửi tiền cho đi, còn không để ý quan tâm con cái có tiền hay không.

Tôi thấy nhiều ông bà khác có lương hưu họ chẳng bao giờ phiền hà hay xin tiền con cái, nhưng mẹ chồng tôi mặc dù có lương hưu nhưng bà lại luôn đòi hỏi tiền. Bà còn hay bảo:

“Có con cái để làm gì, vất vả nuôi cả một đời đến lúc bố mẹ có tuổi, con cái phải lo mà báo hiếu”.

Cũng chính vì chuyện tiền nong gửi cho mẹ chồng mà tôi với chồng cãi nhau rất nhiều. Phận làm con cái cả, dù sao cũng chẳng thể nào ruồng bỏ bố mẹ mình, cũng chẳng thể nào trách mắng bố mẹ được, nên cuối cùng chúng tôi chỉ có cách im lặng và nhẫn nhịn. Tưởng đâu lâu dài, bà sẽ hiểu cái vất vả của vợ chồng tôi nhưng ai ngờ cho đến lần tôi mới sinh con gần đây.

Nắm được bí mật của mẹ chồng, con dâu khổ sở vì được bà cưng chiều quá mức

Chẳng là vừa mới chỉ khâu vết mổ sinh được 3 ngày, mẹ chồng chưa lời hỏi thăm nào, bà đã hỏi thẳng đến số tiền thai sản bảo:

“Con đã lấy tiền thai sản chưa, có rồi thì gửi về cho mẹ để mẹ mua vàng trao cho em dâu con nào”.

Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy tủi thân ghê gớm, còn nghĩ mẹ chồng tôi thiên vị. Ít nhất bà cũng phải hỏi tôi xem sức khỏe tôi thế nào đã chứ, cũng phải hỏi cháu nội của bà ra sao đã. Nhưng câu đầu khi lên tiếng lại là hỏi tiền thai sản. Tôi có thể bỏ qua những lần trước mà gửi tiền cho mẹ chồng. Nhưng lần này, mẹ chồng tôi đã quá đáng lắm rồi. Tôi tức giận nói thẳng:

“Con còn có bộ xương khô này của mình thôi, mẹ có muốn không chứ con làm gì còn tiền”. Dứt lời tôi tắt điện thoại mà trong lòng vẫn còn bực lắm.

Biết kiểu gì mẹ chồng cũng sẽ gọi điện mách chồng cho xem. Nhưng tôi chẳng sợ, vì lúc đó chồng tôi cũng ở bên cạnh. Đúng y rằng, chẳng phải đợi lâu, điện thoại chồng tôi đổ chuông là mẹ chồng gọi tới. Không để mẹ chồng lên tiếng, chồng tôi đã bảo:

“Lần này mẹ thật sự quá đáng rồi đó. Những lần trước vợ chồng con đã im lặng cho qua, vì nghĩ rằng phận con cái, biếu bố mẹ vài triệu cũng không phải quá khó khăn. Nhưng mẹ thử nghĩ lại xem, vợ con vừa sinh con xong. Lúc nhập viện, xuất viện mẹ cũng không hỏi thăm lấy một câu. Cháu nội mẹ cũng chẳng hỏi lấy một lời. Mà câu đầu tiên mẹ hỏi chỉ là tiền. Từ bây giờ nếu về vấn đề tiền chi tiêu không cần thiết ở quê thì mẹ đừng gọi cho chúng con nữa. Mẹ ở cùng chú út sao mẹ không hỏi chú út mà cứ hỏi chúng con. Hàng tháng chúng con biếu bố mẹ một ít là đã quá đủ rồi”

Thật sự những gì chồng nói khiến cho lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều. Cũng may chồng tôi biết thương vợ con. Sau khi bị tôi và chồng tôi nói như vậy mẹ chồng trở nên rất tức giận.

Cũng chính vì thế mà vợ chồng tôi bị ông nội chồng điện lên rồi bảo về nhà họp mặt. Có mỗi cái chuyện này mà mẹ chồng tôi lại đi mách và kể lể với ông nội chồng, đến nổi phải họp mặt cả dòng họ. và thế là gia đình chồng được một phen náo loạn.

Trong buổi họp mặt, sau khi biết rõ mọi việc, mẹ chồng tôi bị chính ông nội chồng chê trách. Có lẽ thấy bản thân sai nên bà chỉ im lặng, không dám lên tiếng. Sau hôm đó thái độ cũng thay đổi hẳn với chúng tôi.

Đấy đối với mẹ chồng là phải dứt khoát như vậy. Không nên quá nhân nhượng và chịu đựng. Mình càng không nói, người ta càng tưởng mình ngốc mà bắt nạt. Cuối cùng chuyện này cũng đã được giải quyết xong. Vợ chồng tôi cũng nhẹ gánh rồi.

Thuê được cô giúp việc xinh tươi về chăm sóc cho bố chồng tai biến. Nhưng không hiểu sao càng ngày càng thấy bố tiều tụy hóp má. Một ngày đi làm về sớm, tôi mới đỏ mặt hiểu lý do…

0

Tôi là Lan, một phụ nữ ngoài 30, có gia đình và một công việc ổn định ở thành phố. Chồng tôi, Hùng, làm kinh doanh nên thường xuyên phải đi công tác xa, để lại phần lớn việc gia đình cho tôi gánh vác. Cuộc sống của chúng tôi tuy không quá giàu có, nhưng cũng đủ đầy, êm ấm. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ bắt đầu trở nên xáo trộn khi bố chồng tôi, ông Bình, bất ngờ bị tai biến.

Trước đó, ông Bình vốn là một người đàn ông khỏe mạnh và rất yêu thương con cháu. Nhưng sau cú tai biến, ông gần như không thể tự đi lại, chỉ có thể nằm một chỗ và phụ thuộc hoàn toàn vào người khác. Chồng tôi bận bịu với công việc, tôi thì đi làm suốt ngày, con nhỏ lại quấn lấy, không thể chăm sóc bố chồng chu đáo. Mẹ chồng tôi thì đã mất từ lâu, nhà chỉ còn ông Bình, nên tôi và chồng buộc phải tìm người giúp việc để chăm sóc ông.

Sau một thời gian tìm kiếm và xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng chúng tôi thuê được Mai – một cô gái trẻ, xinh xắn, mới ngoài 20. Cô ấy quê ở miền Trung, vừa lên thành phố tìm việc làm. Nhìn ngoại hình và cách nói chuyện của Mai, tôi thấy cô ấy nhanh nhẹn, thân thiện và có vẻ hiền lành. Điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào. Tôi tin rằng Mai có thể chăm sóc tốt cho bố chồng trong khi tôi vắng nhà.

Cái giá phải trả khi chấp nhận làm ô sin và chiều chuộng cậu chủ để hy vọng  được đặt chân vào giới thượng lưu

Những ngày đầu, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Mai chăm chỉ và rất tận tâm. Cô ấy giúp bố chồng tôi tắm rửa, thay băng, xoa bóp tay chân cho ông, và thậm chí còn nấu nướng rất khéo léo. Tôi cảm thấy hài lòng và nhẹ nhõm khi thấy ông Bình được chăm sóc tốt, da dẻ hồng hào hơn hẳn so với lúc mới tai biến.

Thế nhưng, chỉ sau khoảng hai tháng, tôi bắt đầu nhận thấy điều gì đó khác thường. Bố chồng tôi, từ chỗ đã có dấu hiệu hồi phục, dần dần trở nên tiều tụy hơn. Da ông sạm đi, mặt hốc hác, đôi mắt lờ đờ và tinh thần không còn minh mẫn như trước. Ban đầu, tôi nghĩ rằng bệnh tình ông trở nặng, nhưng bác sĩ lại không hề báo cáo gì bất thường trong những lần thăm khám.

Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ có lẽ do tuổi già và bệnh tật khiến ông yếu đi. Nhưng càng ngày, sự tiều tụy của bố chồng càng rõ rệt. Ông gầy đi trông thấy, hai má hóp lại, và dường như luôn trong trạng thái mệt mỏi. Tôi hỏi thăm Mai thì cô ấy chỉ lắc đầu, nói rằng ông Bình vẫn ăn uống và sinh hoạt bình thường, không có gì khác lạ. Tuy nhiên, sự thay đổi của ông khiến tôi không thể ngừng lo lắng.

Một hôm, tôi quyết định xin nghỉ làm sớm để về nhà xem tình hình thế nào. Đó là một buổi chiều hè, trời nắng gắt. Khi bước chân vào cổng, tôi cảm thấy không khí trong nhà có gì đó khác lạ. Mọi thứ yên ắng đến kỳ lạ, không giống như mọi ngày. Tôi đi qua phòng khách, bước lên cầu thang và dừng chân trước cửa phòng bố chồng. Cánh cửa khép hờ, tôi nghe tiếng Mai trong đó, nhưng không phải là tiếng nói chuyện mà là tiếng động lạ.

Tôi đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn qua khe cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đỏ mặt và sững người.

Mai đang ngồi bên giường ông Bình, đút thức ăn cho ông, nhưng đó không phải là bữa ăn bình thường. Cô ấy đút từng miếng thức ăn một cách hờ hững, đôi khi còn để lãng phí rơi vãi. Điều khiến tôi sốc hơn nữa là, mỗi lần ông Bình ăn xong, Mai lại nhét điện thoại vào tay ông và ép ông phải nhấn like, chia sẻ những bài viết quảng cáo cho sản phẩm mà cô ấy đang bán online.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Hóa ra, trong suốt thời gian qua, thay vì chăm sóc chu đáo cho bố chồng tôi, Mai chỉ chăm chăm vào việc sử dụng ông như một công cụ để tăng tương tác cho những bài đăng bán hàng của mình. Cô ta không chỉ không tập trung chăm sóc mà còn thường xuyên để ông xem những chương trình nhảm nhí, quảng cáo, khiến tinh thần ông ngày càng sa sút.

Ô sin "đẳng cấp" cho Tây

Những gì tôi nhìn thấy khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi đã quá tin tưởng vào Mai mà không chú ý đến sự suy giảm sức khỏe của bố chồng. Sự lạnh lùng và tính toán của cô giúp việc này khiến tôi vừa giận vừa xấu hổ. Tôi bước thẳng vào phòng, không kiềm chế nổi sự tức giận, và hỏi thẳng:

“Mai, cô đang làm cái gì vậy?”

Mai giật mình quay lại, mặt biến sắc, lắp bắp:
“Dạ… dạ… chị về sớm ạ? Em… em đang đút ăn cho ông…”

Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, giọng nghiêm nghị:
“Cô đút ăn hay cô chỉ lo quảng cáo bán hàng? Tại sao bố chồng tôi ngày càng tiều tụy, còn cô thì cứ lo điện thoại suốt như vậy? Cô đang chăm sóc ông ấy hay lợi dụng ông ấy để tăng tương tác?”

Mai không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Cô ấy biết mình đã bị bắt quả tang. Tôi tức giận đuổi cô ấy ra khỏi nhà ngay ngày hôm đó. Tôi không thể chấp nhận được việc một người giúp việc mà chúng tôi tin tưởng lại lợi dụng hoàn cảnh của gia đình để trục lợi cá nhân như vậy.

Sau khi Mai rời đi, tôi nhận ra mình đã quá chủ quan, không sát sao trong việc chăm sóc bố chồng, để đến nỗi ông phải chịu đựng tình cảnh như vậy. Tôi quyết định dành nhiều thời gian hơn để ở bên ông, chăm sóc và tìm một người giúp việc mới – lần này, tôi sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.

Qua sự việc này, tôi học được một bài học quan trọng: không phải ai cũng có thể tin tưởng ngay từ lần đầu, đặc biệt là trong những vấn đề liên quan đến người thân yêu của mình. Tôi cũng hiểu rằng, dù bận rộn đến đâu, gia đình vẫn luôn là điều quan trọng nhất và không thể phó mặc hoàn toàn cho người ngoài.

Câu chuyện tưởng chừng đơn giản khi thuê giúp việc, nhưng hóa ra lại là bài học về sự cảnh giác và trách nhiệm với những người mình yêu thương.

Lỡ có b/ầ/u trước, mẹ chồng tương lai bắt em trèo tường vào nhà. Bố mẹ em vui vẻ đồng ý nhưng đến hôm rước dâu thì làm ngay việc ch/ấ/n đ/ộ/ng

0

Ngày về ra mắt thì mẹ bạn trai tỏ ý khinh thường, cho rằng em đũa mốc chòi mâm son, yêu con trai bà vì tiền. Dù em nói không hề biết hoàn cảnh thật của anh ấy nhưng bà cũng không tin.

Em có bạn trai được 1 năm, cả hai cũng tính thời gian nữa sẽ kết hôn. Nhưng rồi bể kế hoạch khi mà em lại mang bầu trước khi cưới. Quãng thời gian mới biết mình mang thai với em là cả cực hình. Khắp nơi đều bàn tán, soi mói chuyện của em. Lý do thì thật sự ai nghe xong cũng không dám tin.

Em và bạn trai yêu nhau 1 năm, nhưng khi yêu thì em không biết hoàn cảnh gia đình anh như nào. Bởi hai đứa làm cùng công ty ở trên thành phố. Bạn trai em cũng là người cực kỳ bình thường, không giàu có, nhưng em vẫn yêu vì thương anh ấy xa quê lên thành phố làm ăn.

Tới lúc gần đây thì em biết là bố mẹ bạn trai thuộc hạng đại gia, giàu có. Hóa ra lâu giờ anh ấy giấu giàu với em, bạn trai em lên thành phố chỉ để làm cho vui chứ thực ra nhà anh ấy có nhiều căn biệt thự lớn trải dài khắp cả nước.
co-dau
Em nghe đến đây mà choáng, chưa bao giờ nghĩ mình có ngày làm dâu nhà giàu. Chính điều này em cũng đắn đo, không biết mình nên tiếp tục không vì sợ mình không xứng đáng. Nhưng chính bạn trai đã níu kéo mối quan hệ này.

Suốt thời điểm em nói chia tay, anh cứ vật vã đòi quay lại bằng được. Cuối cùng, em nghĩ chuyện tình cảm là do duyên số nên không đòi chia tay nữa.

Ngày về ra mắt thì mẹ bạn trai tỏ ý khinh thường, cho rằng em đũa mốc chòi mâm son, yêu con trai bà vì tiền. Dù em nói không hề biết hoàn cảnh thật của anh ấy nhưng bà cũng không tin.

Thậm chí trong bữa ăn, gắp cho em một miếng bào ngư, bác cũng phải nói móc:

”Con ăn đi, chắc ở nhà chưa từng được ăn món này bao giờ đâu nhỉ? Ăn cái này cho bổ”.

Nghe đến đây mà em nuốt không thể trôi được. Cả buổi em chẳng dám mở miệng ra nói, mẹ bạn trai thì cứ liên tục soi mói em. Lúc đó em muốn chia tay luôn mà bạn trai dọa sẽ chết nếu em dám bỏ anh ấy.

Bình thường kỳ kinh của em rất dài, đi khám bác sĩ bảo đa nang buồng trứng. Sau này nếu muốn có thai, em sẽ phải dùng biện pháp can thiệp thì mới có khả năng mang thai tự nhiên được.

Em cũng chủ quan, thế mà đợt đó người cứ ăn uống kém, thử thì đúng là 2 vạch căng đét. Lúc đó em cực kỳ hoang mang. Bạn trai thì nói có thêm cháu nội bố mẹ anh sẽ cực kỳ vui mừng và đồng ý.
khoc
Đúng là bạn trai về nói chuyện thì bố mẹ anh đồng ý cho cưới. Nhưng hôm sang bàn bạc thì mẹ anh bảo với gia đình em là vì em có thai trước nên tục lệ là không được vào cửa chính. Nhà ông bà rộng, lại không có cửa sau. Nên ông bà sẽ bố trí cái thang cho em trèo vào.

Bố mẹ em lúc đó tái xanh mặt. Nhưng mà bất ngờ là mẹ em đồng ý, lại còn vui vẻ nữa. Em tưởng bố mẹ vì thương em nên nhún nhường cho qua. Ai ngờ, hôm sau tổ chức, người trang điểm váy áo cưới đến mà mẹ em vẫn không mở cửa còn bảo: Nhà cô hủy cưới rồi, con xem phí hôm nay như nào, cô thanh toán cho. Giờ con cứ về nghỉ ngơi.

Lúc này em mới biết bố mẹ em không đồng ý. Vì trước đó, mẹ em bảo sẽ tổ chức ở nhà hàng vào hôm khác nên trừ việc đợi người make up ra, nhà em chẳng chuẩn bị gì. Thì ra tất cả đều trong kế hoạch của bố mẹ hết các chị ạ.

Bố mẹ em bảo nhà họ không nhận cháu thì sẽ nuôi cả hai mẹ con em. Bố mẹ còn đây chẳng phải lo gì cả. Lúc này em mới thật sự hạnh phúc. Giờ bên nhà bạn trai em thì vừa tức vừa xấu hổ. Nhưng em cũng mặc kệ, nếu gả vào gia đình như thế, em cũng khó mà sống yên.

Cờ nhíp h/o/t nhất lúc này: Bà Phương Hằng bất ngờ bóc tr/ầ/n sự thật về thầy Thích Minh Tuệ và giới tu hành, đanh thép khẳng định đã “qu/ất” là không trược được

0
Trong một buổi livestream mới đây, bà Nguyễn Phương Hằng – CEO Khu Du lịch Đại Nam – đã chia sẻ những cảm xúc tràn đầy hạnh phúc khi trở về căn nhà của mình sau một thời gian dài vắng mặt. Bà Hằng cho biết sau hơn 2,5 năm xa cách, khi trở lại nhà, mọi thứ vẫn bình yên, sạch sẽ như chưa từng có sự vắng mặt của bà.
Có thể là hình ảnh về 2 người

Bà vô cùng xúc động và gửi lời cảm ơn đến những người giúp việc, đặc biệt là chồng bà, ông Huỳnh Uy Dũng (thường được gọi là Dũng “lò vôi”). Ông Dũng đã giữ gìn và duy trì mọi thứ cho bà trong suốt thời gian bà vắng nhà. Bà cho biết mình rất xúc động, mang ơn chồng, một người đàn ông đã có tuổi mà rất hiểu vợ, bà rất hạnh phúc.

Bên cạnh đó, một chi tiết thú vị được bà Hằng tiết lộ là ngay khi vừa trở về, ông Dũng đã tặng bà 100 tỷ đồng và khuyến khích bà “sắm đồ đi, mua kim cương tiếp đi”. Bà không giấu nổi sự tự hào khi khen ngợi chồng mình là người không những “chịu chơi” mà còn rất “chịu chi”.

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

CEO Đại Nam Nguyễn Phương Hằng

Bà Hằng cho biết thêm dù mới trở về nhưng đã có rất nhiều công việc cần giải quyết. Dù vậy, khi gặp mọi người ở các buổi giao lưu, bà vẫn giữ tinh thần “cháy hết mình” trong mọi hoạt động. Bà cũng bật mí sẽ tổ chức 1 buổi talkshow nhân ngày 20/10 sắp tới, mọi người tham gia sẽ biết được những điều bà muốn chia sẻ. Bà cũng khẳng định rằng những thành quả mà vợ chồng bà có được ngày hôm nay đều nhờ vào sự đồng hành và ủng hộ của nhân dân và đất nước.

Được biết, biệt thự của vợ chồng bà Phương Hằng nằm ngay vị trí đắc địa ở trung tâm TP. HCM với tổng diện tích sàn 2.400m2, rất hoành tráng và sang trọng. Ngoài căn biệt thự này, bà còn sở hữu căn nhà tại số 17-19 đường Ngô Đức Kế, phường Bến Nghé, quận 1.

Bà Nguyễn Phương Hằng và chồng là chủ sở hữu CTCP Đại Nam, doanh nghiệp điều hành Khu du lịch Đại Nam rộng 450ha tại tỉnh Bình Dương, với tổng vốn đầu tư lên tới 6.000 tỷ đồng. Khu du lịch có quy mô 450ha và được xem là lớn bậc nhất Đông Nam Á, được đưa vào hoạt động từ năm 2008 với nhiều công trình ấn tượng và ghi dấu ấn kỷ lục.

Ngoài lĩnh vực du lịch, Công ty Đại Nam còn sở hữu nhiều dự án bất động sản công nghiệp và khu dân cư lớn như Khu công nghiệp Sóng Thần 2 tại TP Dĩ An, Khu công nghiệp Sóng Thần 3 tại TP Thủ Dầu Một, cùng nhiều khu dân cư tại Bình Dương và Bình Phước.

Trước đó, vào ngày 19/9, bà Nguyễn Phương Hằng đã được ra tù sớm hơn dự kiến do chấp hành tốt nội quy trong quá trình thi hành án. Bà bị kết án vì tội lợi dụng quyền tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích của Nhà nước và quyền, lợi ích hợp pháp của tổ c

Trên xe bus, bé 5 tuổi nói to ‘chị kia mặc thiếu vải quá’ khiến tất cả ngại ngùng, câu đáp lại của người mẹ được khen là đỉnh cao giáo dục

0

Hôm đó, Tiểu Linh cùng con trai đi xe bus về nhà. Trong lúc Tiểu Linh đang bế con trai trên tay thì có một cô gái trẻ đứng cạnh. Có lẽ vì không khí trên xe quá ngột ngạt nên cô gái này đã cởi bớt áo bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng cạnh 2 mẹ con Tiểu Linh

Lúc này, cậu con trai 5 tuổi của Tiểu Linh chợt nhìn chằm chằm cô gái và nói: “Mẹ ơi, chị kia mặc thiếu vải quá”.

Cậu bé nói không quá lớn nhưng âm thanh vẫn đủ để thu hút chú ý của rất nhiều người trên xe bus. Lúc đó, mọi người đổ dồn ánh mắt về cô gái trẻ khiến cô gái có vẻ hơi x/ấ/u h/ổ và dường như còn muốn mặc lại áo của mình vào.

Trước tình huống này, Tiểu Linh lập tức nở nụ cười với cô gái. Người mẹ khẽ gật đầu cúi chào tỏ ý xin lỗi vì em bé của mình đã làm phiền tới cô gái trên phương tiện công cộng!

Sau đó, Tiểu Linh nói thì thầm vào tai con trai: “Mọi người đều có quyền tự do ăn mặc. Lần trước mẹ dẫn con đi mua quần áo, mẹ cũng để con chọn thứ con thích. Bây giờ thời tiết nóng quá. Mọi người đều có thể tự do lựa chọn quần áo, ăn mặc thoáng và trông ngầu hơn. Tuy nhiên, con không được tùy tiện phán xét người khác. Đây là hành vi bất lịch sự, con biết chưa?”.

Trước lời dạy của mẹ, cậu con trai 5 tuổi gật đầu và những người trên xe bus đều mỉm cười tán thành. Phải nói rằng dù chỉ thông qua 1 hành vi nhỏ cũng có thể thấy cách giáo dục văn minh của Tiểu Linh dành cho con. Nhiều người còn nói rằng, cách dạy con của người mẹ này rất đúng đắn, xứng đáng được nhiều người tham khảo, học tập.

hình ảnh

Ảnh minh họa, nguồn: dSD

Sức ảnh hưởng của lời nói rất mạnh mẽ. Đặc biệt với tâm hồn non nớt của trẻ nhỏ, một lời nói dù tiêu cực hay tích cực của cha mẹ cũng có thể ảnh hưởng không kém sự tác động về thể chất. Lời nói của cha mẹ góp phần xây dựng nên trải nghiệm tuổi thơ và tính cách của con, từ đó đi theo trẻ suốt đời.

Dạy con nhỏ cách hành xử khi đi xe buýt công cộng là điều quan trọng để giúp trẻ hình thành thói quen ứng xử văn minh, tôn trọng người khác và giữ an toàn cho bản thân. Dưới đây là một số hành vi cần dạy con:

1. Chào hỏi và giữ lịch sự

Khi lên xe buýt, nên dạy trẻ biết chào tài xế hoặc người bán vé nếu có cơ hội. Đây là một cử chỉ nhỏ nhưng thể hiện sự tôn trọng với những người phục vụ trong xã hội. Trên xe, trẻ cần giữ lịch sự, không chen lấn hay gây ồn ào làm phiền những người xung quanh. Dạy trẻ nói “cảm ơn” hoặc “xin lỗi” khi cần, và nhường chỗ cho người lớn tuổi, phụ nữ mang thai hoặc người khuyết tật.

2. Giữ im lặng và không gây ồn ào

Trên xe buýt, không gian chung rất hạn chế, nên dạy trẻ giữ trật tự, không nói to, la hét hay cười đùa quá mức. Việc này giúp mọi người có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi hoặc tập trung cho hành trình. Đặc biệt, trẻ nên hiểu rằng xe buýt là nơi công cộng, mọi người xung quanh có quyền riêng tư và không muốn bị làm phiền.

3. Không phán xét, nhận xét ngoại hình của người khác

Một trong những điều quan trọng nhất khi dạy trẻ là tôn trọng sự khác biệt của mỗi người. Trên xe buýt, sẽ có nhiều người với ngoại hình, phong cách ăn mặc và hành vi khác nhau. Dạy trẻ không nhận xét về ngoại hình, vóc dáng, cách ăn mặc của bất kỳ ai trên xe, tránh việc vô tình làm tổn thương người khác. Ví dụ, nếu trẻ thắc mắc về ngoại hình của một ai đó, cha mẹ có thể giải thích rằng mọi người đều có vẻ ngoài và phong cách riêng biệt, và điều đó hoàn toàn bình thường.

4. Giữ vệ sinh chung

Trẻ cần biết giữ gìn vệ sinh chung, không xả rác bừa bãi trên xe buýt. Hãy dạy con về tầm quan trọng của việc giữ sạch không gian công cộng, từ đó khuyến khích trẻ không ăn uống hay vứt rác trên xe. Nếu có thức ăn hoặc vỏ kẹo, cha mẹ nên hướng dẫn con bỏ vào túi và chờ khi xuống xe sẽ vứt đúng nơi quy định.

5. Giữ khoảng cách và không làm phiền người khác

Trên xe buýt thường có rất nhiều người, và không gian chật chội có thể khiến trẻ tò mò hoặc vô ý va chạm với người khác. Dạy con giữ khoảng cách, không động chạm vào người lạ và tránh hỏi những câu hỏi không cần thiết về người khác. Điều này giúp trẻ phát triển ý thức về sự riêng tư và tôn trọng quyền cá nhân.

6. Tôn trọng tài sản công

Dạy trẻ biết giữ gìn tài sản công là một bài học quan trọng. Trẻ không nên vẽ bậy, viết lên ghế, cửa sổ hoặc phá hoại các thiết bị trên xe buýt. Việc giáo dục trẻ biết bảo vệ và tôn trọng tài sản công sẽ giúp chúng hình thành thói quen tốt và có trách nhiệm hơn trong việc sử dụng các dịch vụ công cộng.

Á quân Olympia Nguyễn Thành Vinh – nam diễn viên tay ngang trong Phía trước là bầu trời, nói “về nước là lãng phí” xem những gì tôi đang có bạn sẽ hiểu

0

Sau khi trở thành Á quân Đường lên đỉnh Olympia năm đầu tiên, Thành Vinh vào vai Nam trong phim Phía trước là bầu trời để lại nhiều dấu ấn trong lòng khán giả.

Với những ai theo dõi Đường Lên Đỉnh Olympia từ những mùa đầu tiên, chắc hẳn cái tên Nguyễn Thành Vinh đã không còn xa lạ. Chàng trai năm nào xuất hiện trên sân khấu với dáng vẻ thư sinh, “mọt sách” và xuất sắc trở thành Á quân Olympia mùa đầu tiên (năm 2000).

Nguyễn Thành Vinh là Á quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm 2000.

Nguyễn Thành Vinh là Á quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm 2000.

Bên cạnh đó, Thành Vinh còn gây ấn tượng với vai diễn Nam, chàng sinh viên nghèo đem lòng “si mê” cô Trà Cave trong bộ phim Phía Trước Là Bầu Trời. Sau vai diễn “để đời” này, khán giả không còn thấy bóng dáng của anh trên màn ảnh nhỏ. Nguyễn Thành Vinh sang Đức và Úc tiếp tục con đường học vấn và gặt hái nhiều thành công trong sự nghiệp.

Á quân Olympia mùa đầu tiên, sở hữu thành tích học tập “khủng”

Khi tham gia Đường Lên Đỉnh Olympia, Thành Vinh đang là học sinh lớp 12 chuyên Hóa trường THPT Chuyên Lam Sơn, Thanh Hóa – ngôi trường được mệnh danh là cái nôi của nhân tài. Năm đó, anh về Nhì với 250 điểm, đứng sau Quán quân Trần Ngọc Minh, tuy nhiên màn thể hiện xuất sắc của Thành Vinh trên sân khấu cũng để lại nhiều ấn tượng.

Không chỉ vinh dự là Á quân Olympia mùa đầu tiên, Nguyễn Thành Vinh còn sở hữu thành tích học tập “khủng”. Theo website của THPT Chuyên Lam Sơn, ngoài giải Á quân Đường Lên Đỉnh Olympia, Thành Vinh còn giành huy chương Bạc kỳ thi Olympic Hóa học quốc tế lần thứ 32 tổ chức tại Đan Mạch. Anh tự xin học bổng của Chính phủ Úc và bắt đầu còn đường du học, trở thành một trong những Tiến sĩ trẻ tuổi nhất của Việt Nam ở nước ngoài.

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 2

Chàng nam sinh ngày nào nay đã trưởng thành, có phần chững chạc hơn trước. Diện mạo hiện tại của anh khiến nhiều người bất ngờ

Chàng nam sinh ngày nào nay đã trưởng thành, có phần chững chạc hơn trước. Diện mạo hiện tại của anh khiến nhiều người bất ngờ

Thành Vinh dành 2 năm học tại Đức theo chương trình hỗ trợ các nhà nghiên cứu trẻ, sau đó trở về Úc nghiên cứu và giảng dạy bộ môn Hóa học tại Đại học Curtin, TP. Perth, bang Tây Úc. Anh từng giành được một số giải thưởng về lĩnh vực nghiên cứu mà mình theo đuổi. Nhờ những nỗ lực, phấn đấu không ngừng của bản thân, Nguyễn Thành Vinh cũng đã lấy được bằng Tiến sĩ tại Australia và trở thành một trong những Tiến sĩ trẻ tuổi nhất của Việt Nam tại nước ngoài.

Chị gái Nguyễn Thành Vinh chúc mừng em thăng hàm Phó Giáo sư trên trang facebook cá nhân

Chị gái Nguyễn Thành Vinh chúc mừng em thăng hàm Phó Giáo sư trên trang facebook cá nhân

Mới đây, chị gái của Nguyễn Thành Vinh tự hào chia sẻ, Á quân Đường lên đỉnh Olympia năm thứ nhất vừa được phong hàm Phó Giáo sư. “Chiều mưa gió mà nhận được tin thằng em được phong hàm Phó Giáo sư, thấy mình bồng bềnh như ở trên mây vậy. Chúc mừng em nhé”, người chị chia sẻ.

Diễn viên tay ngang trong phim Phía trước là bầu trời

Trước đó, sau cuộc thi, Nguyễn Thành Vinh “bén duyên” với nghệ thuật khi vào vai “Nam mọt sách” trong bộ phim Phía trước là bầu trời. Kể về cơ duyên này, đạo diễn Đỗ Thanh Hải chia sẻ, anh quen Thành Vinh khi làm chương trình Gặp nhau cuối năm. Khi biết Thành Vinh từ Thanh Hóa lên Hà Nội chuẩn bị thi Olympia, anh Đỗ Thanh Hải đến tìm gặp để “nhắm” cho vai Nam vì vẻ ngoài sáng sủa, tri thức của Thành Vinh chính là điều cả đoàn phim đang tìm kiếm.

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 5

Thành Vinh vào vai Nam trong phim Phía trước là bầu trời

Thành Vinh vào vai Nam trong phim Phía trước là bầu trời

Dù chưa từng qua trường lớp đào tạo diễn xuất, Thành Vinh vẫn diễn tròn vai cậu sinh viên “mọt sách”, thông minh và trầm tính. Tuy không có quá nhiều đất diễn nhưng hình tượng nhân vật Nam mang lại cho khán giả trẻ ấn tượng mạnh và nhiều bài học sâu sắc. Bộ phim thành công rực rỡ nhưng Nguyễn Thành Vinh không đi theo con đường nghệ thuật mà tạm dừng hoạt động để tập trung cho việc học. Chia sẻ tại chương trình Gặp gỡ VTV, Thành Vinh cho biết đóng phim là trải nghiệm thú vị của tuổi trẻ và còn khó hơn việc leo đỉnh Olympia.

Từng gây bão với phát ngôn “về nước là lãng phí nhân tài”

Sau khi hoàn thành các chương trình học tại Đức và Úc, Nguyễn Thành Vinh không về nước mà quyết định định cư tại Úc để phát triển sự nghiệp. Năm 2015, khi được hỏi về lý do không quay trở lại Việt Nam, Nguyễn Thành Vinh từng gây bão dư luận khi phát biểu: Về nước là một sự lãng phí nên anh quyết định ở lại Úc.

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 7

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 8

Nguyễn Thành Vinh có sự nghiệp thành tựu tại Úc.

Nguyễn Thành Vinh có sự nghiệp thành tựu tại Úc.

“Lãng phí thì rõ ràng rồi. Vì chúng tôi đã bỏ hết tuổi trẻ ra để học, để đeo đuổi một con đường và muốn làm những thứ chuyên môn đúng nghĩa nhưng ở Việt Nam thì chắc chắn là khó làm được. Nhưng còn những lý do khác. Thứ nhất, cuộc sống bên này sẽ tốt hơn cho những ai đã học xong. Gia đình tôi sẽ sống thoải mái hơn và các con tôi sẽ được hưởng một nền giáo dục tốt hơn. Và, điều kiện, môi trường làm việc chắc chắn tốt hơn.

Bên này, tôi không phải lo lắng đến việc phải làm thêm một cái gì đó để sống cả. Làm đúng công việc của mình có thể sống khỏe, sống yên. Những người có chuyên môn chỉ cần sống với chuyên môn, không cần phải chạy đua chức tước hay gì cả. Nên tôi hoàn toàn hiểu lựa chọn của anh Đăng khi mà từ chối những thứ tưởng như là rất tốt đẹp mà nhà trường nơi anh ấy giảng dạy, muốn dành cho anh ấy”, chia sẻ gây tranh cãi của Á quân Olympia lúc bấy giờ.

Tổ ấm hạnh phúc với vợ và hai con tại Úc

Hai thập kỷ sau khi đóng Phía trước là bầu trời, anh chàng Nam thư sinh ngày nào đã “phát tướng” khá nhiều và có vẻ ngoài nam tính, chững chạc của người đàn ông trưởng thành, có phần già dặn nhưng vẫn giữ được sự phong độ. Được biết, anh đang có cuộc sống hạnh phúc bên vợ và 2 con ngoan ngoãn, kháu khỉnh.

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 10

Bất ngờ diện mạo hiện tại của Á quân Olympia mùa đầu, từng phát ngôn amp;#34;về nước là lãng phíamp;#34; - 11

Gia đình hạnh phúc của Nguyễn Thành Vinh cùng vợ và 2 con.

Gia đình hạnh phúc của Nguyễn Thành Vinh cùng vợ và 2 con.

Nguyễn Thành Vinh kết hôn năm 2009. Vợ anh chính là cô bạn học thời cấp 3 xinh đẹp và tài giỏi. Cả hai đều khá kín tiếng trên MXH, không chia sẻ nhiều về cuộc sống riêng tư. Tuy nhiên thi thoảng, Thành Vinh cũng thường xuyên chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc khi đi chơi, đi mua sắm, ăn uống… bên vợ con kèm những lời có cánh dành cho bà xã. Gia đình Thành Vinh thường gặp gỡ ăn uống với bạn bè người Việt vào cuối tuần để các con có điều kiện tiếp xúc và giữ gìn ngôn ngữ mẹ đẻ.

Năm 2019, Nguyễn Thành Vinh có dịp đưa vợ con về Việt Nam thăm gia đình và gặp gỡ bạn bè. Tại đây, anh có dịp hội ngộ nữ diễn viên Hà Hương (vai Nguyệt) trong bộ phim Phía trước là bầu trời.

Thành Vinh có dịp hội ngộ nữ diễn viên Hà Hương (vai Nguyệt) trong bộ phim Phía Trước Là Bầu Trời.

Thành Vinh có dịp hội ngộ nữ diễn viên Hà Hương (vai Nguyệt) trong bộ phim Phía Trước Là Bầu Trời.

U70 vẫn phải đi xe khách 5 tiếng từ Nghệ An ra Hà Nội, cầm 1,8 tỷ tới giúp con trai mua nhà, nhưng vừa đến cửa tôi lập tức quay về vì một câu nói của con dâu…

0

Tôi là bà Liên, năm nay đã ngoài 70 tuổi. Cả đời tôi gắn bó với quê hương Nghệ An, sống lặng lẽ bên mảnh vườn nhỏ và cánh đồng lúa bát ngát. Gia đình tôi không giàu có, nhưng với đôi tay chăm chỉ và sự cần cù, tôi và chồng đã nuôi nấng các con khôn lớn. Cả đời chúng tôi chỉ có một mong ước duy nhất: các con trưởng thành, lập gia đình và có cuộc sống tốt đẹp hơn mình.

Chồng tôi mất sớm, tôi ở vậy một mình nuôi con trai duy nhất, Minh. Từ nhỏ, Minh đã là niềm tự hào của tôi, học giỏi và có ý chí tiến thân. Sau khi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, Minh ra thành phố lập nghiệp. Tôi vui mừng và tự hào biết bao khi thấy con mình ngày càng thành đạt, lấy vợ sinh con và ổn định cuộc sống nơi thủ đô.

Tuy nhiên, dù đã trưởng thành và có công việc ổn định, Minh và vợ, Linh, vẫn gặp khó khăn trong việc mua nhà ở Hà Nội – nơi đất đai đắt đỏ, khiến việc sở hữu một căn nhà là ước mơ xa vời đối với nhiều gia đình trẻ. Minh và Linh đã cố gắng tích góp suốt nhiều năm, nhưng vẫn chưa đủ số tiền cần thiết. Vì vậy, khi Minh gọi điện về quê, ngập ngừng hỏi tôi có thể giúp đỡ thêm một ít tiền để mua nhà hay không, tôi không ngần ngại đồng ý ngay.

Mẹ già 80 tuổi bị con dâu ngược đãi, nhốt vào nhà kho?

Linh, con dâu tôi, không phải là một người xấu, nhưng từ khi bước chân vào gia đình tôi, cô ấy luôn có một khoảng cách khó gần, đặc biệt là với tôi – mẹ chồng của cô. Linh là người phụ nữ thông minh, có học thức và rất biết lo liệu cho gia đình, nhưng dường như cô ấy bị áp lực bởi cuộc sống hiện đại nơi phố thị và những mong muốn về một cuộc sống đầy đủ, tiện nghi. Điều đó khiến Linh thường xuyên cảm thấy không hài lòng với những thứ chưa đạt được, kể cả khi đó là sự giúp đỡ chân thành từ phía tôi.

Linh không bao giờ cãi lời tôi thẳng thừng, nhưng cách cô ấy cư xử luôn có một sự lạnh lùng, thiếu quan tâm. Mỗi lần tôi từ quê ra thăm gia đình, Linh đón tiếp tôi bằng sự lịch sự xã giao hơn là tình cảm thân thiết của một nàng dâu với mẹ chồng. Linh thường tỏ ra bận rộn, luôn viện cớ với những công việc cá nhân để tránh ngồi trò chuyện cùng tôi. Khi tôi muốn giúp đỡ làm việc nhà hay chăm sóc cháu, cô ấy khéo léo từ chối, nói rằng không cần thiết và mọi việc cô ấy có thể tự lo. Thậm chí, đôi lúc tôi cảm thấy mình như người ngoài trong chính gia đình của con trai mình.

Điều khiến tôi buồn nhất không phải là việc Linh thiếu sự gần gũi, mà là sự coi thường ngầm trong cách cô ấy đối xử với tôi. Linh có lẽ cho rằng tôi ở quê, không hiểu biết nhiều về cuộc sống thành phố, nên những gì tôi làm đều trở nên lạc hậu, không hợp thời. Cô ấy chưa bao giờ nói ra điều đó một cách trực tiếp, nhưng trong cách nói chuyện, ánh mắt hay lời lẽ của cô, tôi luôn cảm nhận được sự không hài lòng, sự đánh giá thấp mà cô dành cho tôi.

Thật ra, từ lâu tôi đã dành dụm được một khoản tiền, chủ yếu là nhờ bán đi phần đất nông nghiệp của gia đình, với hy vọng để lại cho con một tài sản nào đó. Số tiền đó không nhiều, chỉ khoảng 1,8 tỷ đồng, nhưng với người già quê như tôi, đó là cả gia tài lớn. Tôi đã định để lại cho con sau này, nhưng giờ khi thấy vợ chồng Minh khó khăn, tôi quyết định mang hết số tiền đó lên Hà Nội giúp con mua nhà.

Sáng hôm đó, tôi bắt chuyến xe khách từ Nghệ An ra Hà Nội. Chuyến đi kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Dù đã lớn tuổi, lại phải ngồi lâu trên xe, nhưng lòng tôi vẫn tràn đầy háo hức khi nghĩ tới việc có thể giúp đỡ con trai. Tôi tưởng tượng cảnh Minh và Linh hạnh phúc khi nhận được số tiền này, cả nhà sẽ vui vẻ hơn khi sớm có ngôi nhà riêng để ở. Bao nhiêu năm qua, dù xa con nhưng tôi chưa bao giờ ngừng lo lắng và mong cho Minh có cuộc sống tốt hơn.

Cuối cùng, sau chuyến xe mệt mỏi, tôi cũng đến được Hà Nội. Đứng trước cửa căn hộ nhỏ mà Minh và Linh đang thuê, tôi gọi điện báo cho Minh ra đón. Minh vui vẻ chạy xuống, ôm lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ ra rồi, để con xách đồ cho mẹ.” Tôi cười hiền, lòng nhẹ nhõm khi thấy con trai. Vừa vào đến cửa, tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ chật chội mà Minh và Linh đang ở, càng thấy quyết tâm của mình là đúng đắn. Tôi muốn con trai mình và gia đình có một cuộc sống thoải mái hơn.

Con dâu đưa mẹ chồng già lẫn ra chợ bỏ rồi giả vờ nói mẹ đi lạc mà không  ngờ - Góc tâm tình - Việt Giải Trí

Tôi chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, thì Linh, con dâu tôi, từ trong phòng bước ra. Khác với nụ cười niềm nở của Minh, Linh nhìn tôi với ánh mắt hơi lúng túng. Cô ấy không chào đón tôi bằng niềm vui như Minh, mà chỉ hỏi qua loa: “Mẹ mới ra ạ?”

Tôi gật đầu, định bắt chuyện hỏi thăm, nhưng rồi Linh tiếp lời, giọng điệu có phần khó chịu:
“Mẹ ra rồi mà có chuẩn bị được bao nhiêu tiền ạ? Em thấy dạo này giá nhà tăng cao quá, có mang ra cũng chỉ sợ chẳng thấm vào đâu.”

Tôi giật mình trước câu hỏi ấy, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nói nhẹ nhàng:
“Mẹ mang ra được ít tiền dành dụm… Tất cả là để cho hai đứa mua nhà.”

Linh không cười, trái lại cô ấy thở dài và tiếp tục nói, giọng chua chát hơn:
“Ôi, mẹ à, thời này người ta mua nhà phải mấy tỷ chứ 1-2 tỷ thì cũng chỉ để đặt cọc thôi. Cả nhà bọn con đang đau đầu không biết kiếm thêm ở đâu đây, số tiền mẹ mang chắc chẳng giúp được nhiều đâu ạ.”

Câu nói của Linh như một lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào lòng tôi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đang đùa, nhưng ánh mắt và giọng điệu của Linh khiến tôi nhận ra đó là lời thật lòng. Con dâu không biết rằng tôi đã bỏ ra cả gia tài, số tiền tích góp cả đời, không màng đến tuổi tác hay sức khỏe, để đến giúp đỡ vợ chồng cô. Vậy mà câu nói của Linh lại như thể số tiền đó chẳng có giá trị gì, như thể tôi mang đến thứ vô nghĩa, vô dụng.

Tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi đứng đó, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối bời. Cả chặng đường dài ra Hà Nội, những hy vọng và mong chờ của tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Con dâu của tôi – người mà tôi luôn xem như con gái – không hề hiểu được tấm lòng của tôi, không hề biết rằng tôi đã phải vất vả như thế nào để mang số tiền này đến.

Minh dường như không nhận ra sự thay đổi trong tôi, anh vẫn vui vẻ đón tôi vào nhà. Nhưng tôi không còn thấy thoải mái nữa. Những lời Linh nói cứ vang vọng trong đầu tôi, làm tôi thấy mình lạc lõng và không được chào đón. Tôi đứng dậy, nói với Minh:
“Mẹ nghĩ lại rồi, mẹ mệt quá, có lẽ mẹ phải về luôn.”

Minh bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. “Mẹ vừa mới ra mà, sao mẹ không ở lại nghỉ ngơi rồi hẵng về?”

Tôi chỉ lắc đầu, không muốn nói ra điều gì thêm. Tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử giữa vợ chồng con trai mình, nhưng lòng tôi đã quyết định. Tôi không thể ở lại thêm giây phút nào nữa, khi mà trái tim tôi đã bị tổn thương sâu sắc bởi chính người nhà.

Chuyện mẹ già ước được lên thăm con để ăn bát phở bò giá 50 ngàn nhưng bị  đuổi về khiến ai cũng phẫn nộ

Tôi thu xếp hành lý, lặng lẽ rời đi trong sự ngạc nhiên của Minh và Linh. Khi quay trở về quê trên chuyến xe khách dài, tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mang đến niềm vui cho con, nhưng rồi lại ra về trong nỗi buồn và sự thất vọng. Số tiền 1,8 tỷ mà tôi mang theo – đối với Linh, dường như nó không có ý nghĩa gì.

Về đến quê, tôi giấu kín mọi chuyện trong lòng, không chia sẻ với ai, chỉ lặng lẽ sống cuộc sống của mình như trước. Tôi biết, mình không thể ép buộc con cái phải hiểu hay trân trọng những gì mình làm. Nhưng lòng tôi vẫn đau đớn khi nghĩ về khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà tôi nhận ra sự xa cách giữa mình và con dâu, và có lẽ cả giữa mình và con trai.

Cuộc đời người mẹ là vậy, dù cố gắng hết sức vì con, nhưng không phải lúc nào tấm lòng cũng được thấu hiểu và trân trọng. Tôi chỉ mong rằng, một ngày nào đó, Minh và Linh sẽ hiểu ra những gì tôi đã làm vì họ, và nhận ra rằng đôi khi, không phải giá trị vật chất, mà chính tình yêu thương vô điều kiện mới là điều đáng quý nhất.

Chồng tôi vừa mất được 100 ngày, tôi quyết định đi thêm bước nữa, nhà chồng thuê người đến phá nhưng rồi lại đem hết sổ đỏ cho tôi làm đám cưới…

0

Cuộc đời tôi không hề đơn giản, đặc biệt là sau khi mất đi chồng – người mà tôi đã gắn bó suốt gần mười năm trời. Đôi lúc, tôi tự hỏi tại sao mình phải chịu đựng quá nhiều bất công, đau đớn đến thế. Nhưng rồi tôi lại nhận ra rằng số phận của mỗi con người đều có những ngã rẽ bất ngờ, có những câu chuyện không thể đoán trước. Và câu chuyện của tôi bắt đầu từ cái ngày định mệnh ấy, khi tôi quyết định bước tiếp, chỉ 100 ngày sau khi chồng qua đời.

Tôi tên là Hương, năm nay 35 tuổi. Trước khi mọi biến cố xảy ra, tôi có một gia đình hạnh phúc với người chồng yêu thương và hai đứa con nhỏ. Chồng tôi, Hoàng, là một người đàn ông hiền lành, chất phác, làm nghề thợ mộc. Dù chúng tôi không giàu có, nhưng chúng tôi sống đầm ấm, hạnh phúc bên nhau. Anh là chỗ dựa tinh thần cho tôi, là người mà tôi tin tưởng tuyệt đối. Nhưng rồi, cuộc sống đôi khi tàn nhẫn đến không ngờ.

Hoàng mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi đã cố gắng chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh tình của anh ngày càng nặng. Sau hơn một năm chống chọi, anh ra đi trong sự đau đớn và tiếc nuối. Ngày anh mất, thế giới của tôi sụp đổ. Tôi trở thành góa phụ ở tuổi 35, với hai đứa con còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi đau mất cha. Gia đình chồng tôi cũng đau buồn, nhưng mọi chuyện dần trở nên phức tạp sau khi anh mất.

Gia đình chồng tôi không phải giàu có, nhưng lại có đất đai, sổ đỏ ở quê. Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ cứng rắn, nghiêm khắc. Dù bà luôn tỏ ra thương yêu các cháu, nhưng tôi biết bà luôn giữ một khoảng cách với tôi. Có lẽ bà không thực sự tin tưởng tôi, nhất là sau khi con trai bà qua đời, bà thường có những lời lẽ ẩn ý như thể tôi phải có trách nhiệm lo liệu mọi việc cho gia đình này mãi mãi.

Suốt thời gian sau khi Hoàng mất, tôi đã cố gắng giữ hòa khí, làm tròn trách nhiệm của mình, vừa chăm sóc hai con, vừa quán xuyến công việc nhà chồng. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng. Áp lực từ cả hai phía gia đình và cuộc sống hàng ngày khiến tôi kiệt sức. Đúng vào lúc tôi cảm thấy bế tắc nhất, tôi gặp lại Nam – một người bạn cũ từ thời còn đi học.

Nam đã từng có tình cảm với tôi trước đây, nhưng vì những lựa chọn trong cuộc sống, chúng tôi đã lạc mất nhau. Sau bao năm, gặp lại, Nam không còn là chàng trai trẻ năm nào. Anh giờ là một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh và có sự nghiệp ổn định. Nam biết về hoàn cảnh của tôi và luôn ở bên cạnh an ủi, chia sẻ với tôi trong thời gian khó khăn ấy.

Ban đầu, tôi không nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa mình và Nam. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng trái tim mình vẫn có thể rung động, dù đã trải qua biết bao đau thương. Nam không chỉ là người bạn, mà còn là người khiến tôi cảm thấy được an ủi, được bảo vệ sau những tháng ngày mệt mỏi. Anh chăm sóc tôi và các con, dành thời gian lắng nghe và chia sẻ cùng tôi, khiến tôi dần có niềm tin rằng mình xứng đáng có một cơ hội thứ hai trong tình yêu.

Quyết định đi bước nữa không hề dễ dàng, nhất là khi Hoàng mới mất chưa lâu. Tôi biết xã hội sẽ dèm pha, nhà chồng sẽ không đồng ý. Nhưng tôi nghĩ về bản thân, về tương lai của các con, và về cả người đàn ông mới đã chấp nhận tôi với tất cả những gì tôi có. Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định nói chuyện với gia đình chồng.

Như tôi đã dự đoán, phản ứng của họ vô cùng gay gắt. Mẹ chồng tôi, bà Mai, ngay lập tức nổi giận khi nghe tôi nhắc đến chuyện đi bước nữa. Bà cho rằng tôi là người phụ nữ không biết giữ đạo lý, mới mất chồng đã tính chuyện lấy người khác. Bà nói rằng nếu tôi đi lấy chồng, tôi sẽ không còn được phép bước chân vào nhà chồng nữa, và các con tôi cũng sẽ không được thừa nhận trong gia đình này.

Tôi hiểu cảm xúc của bà Mai, nhưng tôi không thể sống cả đời vì những điều tiếng và sự oán trách. Tôi không còn muốn tiếp tục gắn bó với một gia đình mà họ không thực sự tôn trọng và thấu hiểu mình. Vì vậy, tôi vẫn quyết tâm tiến tới với Nam.

Khi ngày tôi và Nam quyết định làm đám cưới gần đến, nhà chồng tôi bắt đầu có những động thái cản trở. Họ không chỉ nói những lời cay nghiệt mà còn thuê người đến quấy phá. Những người lạ mặt xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, đập cửa vào ban đêm, la hét, làm náo loạn cả khu phố. Tôi biết đây là cách nhà chồng muốn ép tôi phải từ bỏ quyết định của mình.

Những ngày đó, tôi sống trong lo âu và sợ hãi, nhưng Nam vẫn luôn ở bên cạnh động viên tôi. Anh không muốn tôi phải đối mặt với những áp lực đó một mình, và anh luôn sẵn sàng bảo vệ tôi. Tôi biết mình đã lựa chọn đúng người.

Ngày đám cưới cuối cùng cũng đến. Tôi vẫn quyết định tổ chức một đám cưới nhỏ, đơn giản nhưng ấm cúng. Dù biết gia đình chồng sẽ không chấp nhận, tôi vẫn gửi lời mời, hy vọng rằng họ sẽ đến và chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của tôi. Nhưng cho đến giờ phút cuối cùng, không ai từ phía nhà chồng xuất hiện.

Tuy nhiên, một điều không ngờ đã xảy ra. Khi tôi và Nam đang chuẩn bị cho lễ cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ đến, mang theo một chiếc túi giấy to. Bà không nói một lời, chỉ đặt chiếc túi xuống bàn rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xúc động. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi mở chiếc túi ra, tôi hoàn toàn choáng váng.

Vừa về nhà chồng, tôi choáng váng khi bị mẹ chồng ép... làm mẹ bất đắc dĩ -  2sao

Bên trong túi là tất cả sổ đỏ và giấy tờ liên quan đến mảnh đất của gia đình chồng. Bà Mai, với vẻ mặt buồn bã nhưng kiên quyết, nói với tôi: “Đây là tài sản mà con trai tôi để lại, và tôi muốn con giữ lấy. Con đã chăm sóc gia đình này suốt bao năm, và tôi biết con sẽ làm điều đúng đắn cho các cháu.” Cũng là theo di chúc của chồng con..

Tôi không thể tin vào tai mình. Bà Mai, người mà trước đó đã phản đối và thuê người đến phá rối, giờ lại đem hết tài sản cho tôi. Tôi nhìn bà, không biết phải nói gì, nhưng trong lòng tôi tràn ngập xúc động và cảm kích. Tôi hiểu rằng, dù bà không đồng ý với quyết định của tôi, nhưng bà vẫn yêu thương và quan tâm đến các cháu, và điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cuối cùng, đám cưới của tôi và Nam diễn ra trong không khí ấm áp và hạnh phúc. Nhà chồng có thể không đến tham dự, nhưng tôi biết rằng họ đã phần nào chấp nhận sự lựa chọn của tôi. Với sổ đỏ trong tay, tôi không chỉ có một gia đình mới, mà còn có trách nhiệm lớn hơn với tương lai của các con và bản thân.

Cuộc sống là như vậy, luôn có những bất ngờ không thể lường trước. Những tưởng rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, nhưng rồi bằng tình yêu thương và sự cảm thông, mọi nút thắt đều có thể được tháo gỡ. Tôi đã tìm được hạnh phúc mới, và tôi biết rằng mình đã lựa chọn đúng con đường cho cuộc đời mình.

Chính thức: Ph:ạ:t thật nặng người vừa đăng tin sai về ông Thích Minh Tuệ

0

Công an xử phạt 1 trường hợp đăng tin sai sự thật, cho rằng phát hiện ông Thích Minh Tuệ đang khất thực tại TP Bảo Lộc (tỉnh Lâm Đồng)

Phạt người thông tin sai về ông Thích Minh Tuệ - Ảnh 1.B.N.H.S. (30 tuổi, thường trú tại phường Lộc Tiến, TP Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng) cố tình đăng tin sai về ông Thích Minh Tuệ – Ảnh: L.A.

Ngày 10-10, Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao Công an tỉnh Lâm Đồng cho biết đã xử phạt một trường hợp đăng tin sai sự thật khi cho rằng ông Thích Minh Tuệ đang khất thực tại TP Bảo Lộc (tỉnh Lâm Đồng).

Đơn vị này cho hay, trước đó Công an tỉnh Lâm Đồng phát hiện tài khoản mạng xã hội Facebook “H.H.C” đăng tải nhiều video, bài viết về 2 trường hợp mặc quần áo giống trang phục của ông Lê Anh Tú (Thích Minh Tuệ) đang đi bộ khất thực trên đường, kèm theo thông tin có nội dung cho rằng “thầy Minh Tuệ đang xuất hiện ở khu vực TP Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng”.

Thông tin này thu hút sự quan tâm, chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều trường hợp người dân hiếu kỳ, đã phát tán, chia sẻ thông tin do tài khoản “H.H.C” đăng tải, kêu gọi truy tìm thông tin vị trí tại TP Bảo Lộc để đến gặp mặt “thầy Thích Minh Tuệ”.Có phải Thích Minh Tuệ đang ở Bảo Lộc - Ảnh 2.Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã phối hợp Công an TP Bảo Lộc xác minh, khẳng định thông tin “thầy Minh Tuệ đang xuất hiện ở khu vực TP Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng” là sai sự thật, gây hoang mang dư luận.

Tại địa bàn TP Bảo Lộc nói riêng, tỉnh Lâm Đồng nói chung hoàn toàn không có sự việc nêu trên.

Đáng chú ý, mặc dù một số tài khoản khác đã bình luận, nhắc nhở chủ tài khoản “H.H.C” đăng tải thông tin là sai sự thật; tuy nhiên tài khoản “H.H.C” tiếp tục xác nhận bản thân đã biết không phải Thích Minh Tuệ nhưng vẫn đăng tải để “mọi người trầm trồ, gây xôn xao dư luận”.

Tài khoản “H.H.C” do ông B.N.H.S. (30 tuổi, thường trú tại phường Lộc Tiến, TP Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng) quản lý, sử dụng. Công an TP Bảo Lộc đã triệu tập, mời làm việc đối với ông B.N.H.S..

Tại cơ quan công an, ông B.N.H.S. đã thừa nhận hành vi vi phạm, cam kết không tái phạm, chấp hành nghiêm quy định pháp luật.Công an tỉnh Lâm Đồng đã xử phạt 5 triệu đồng đối với ông B.N.H.S. về hành vi thông tin sai sự thật. Ngoài ra, ông B.N.H.S. phải gỡ bỏ thông tin và đính chính.

Trong một buổi livestream mới đây, bà Nguyễn Phương Hằng – CEO Khu Du lịch Đại Nam – đã chia sẻ những cảm xúc tràn đầy hạnh phúc khi trở về căn nhà của mình sau một thời gian dài vắng mặt. Bà Hằng cho biết sau hơn 2,5 năm xa cách, khi trở lại nhà, mọi thứ vẫn bình yên, sạch sẽ như chưa từng có sự vắng mặt của bà.

Trong buổi giao lưu với khán giả đến với Khu du lịch Đại Nam, bà Nguyễn Phương Hằng trực tiếp nhắc đến tên thầy Thích Minh Tuệ và khẳng định “Mình đã quất là không bao giờ trượt”. Bà còn khẳng định mình nói sự thật, “có ghét, có hận cũng vẫn phải phục” và sẽ chứng minh cho khán giả thấy thầy Thích Minh Tuệ đúng chỗ nào, sai chỗ nào.