Chuyện bắt đầu vào một chiều mùa thu nắng nhạt, khi tôi đang loay hoay trong căn bếp nhỏ của vợ chồng mình, chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng khách. Chồng tôi, anh Nam, đang ngồi trước máy tính làm việc, vội vàng đứng dậy, bắt máy.
Tôi không để ý lắm, vẫn tiếp tục với công việc của mình, cho đến khi nghe tiếng anh cười nhẹ, sau đó là những câu nói vội vã. Chỉ nghe loáng thoáng qua lời anh, tôi cũng đoán được người gọi là mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ ngoài 50, có lẽ ở cái tuổi của bà, việc muốn tìm một chút niềm vui riêng cho bản thân là điều bình thường. Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy bà nhắc đến việc bà muốn tái hôn, chứ đừng nói đến chuyện đi làm đẹp chuẩn bị cho việc này.
Anh Nam cúp máy, quay sang nhìn tôi với vẻ lưỡng lự, như đang tìm cách mở lời. Tôi hơi tò mò, đặt con dao xuống, bước lại gần hỏi:
- Mẹ gọi có chuyện gì thế anh?
Chồng tôi ngập ngừng một lúc rồi nói:
- À… Mẹ định đi làm đẹp, tút tát lại nhan sắc. Mẹ bảo sắp tới có thể… tái hôn.
Tôi bất giác dừng lại, hai tay vẫn cầm chiếc khăn lau. Tai tôi như ù đi vì câu nói đó. Tôi nhíu mày, cố giữ bình tĩnh hỏi tiếp:
- Tái hôn? Ở tuổi này?
Chồng tôi khẽ gật đầu, sau đó lắp bắp thêm:
- Mẹ muốn vay anh em mình 100 triệu để lo liệu cho việc này… Mẹ nói sẽ trả lại sau khi xong việc…
Trái tim tôi như bị thắt lại. 100 triệu không phải là số tiền nhỏ. Vợ chồng tôi lấy nhau được hơn ba năm, cả hai đều làm việc vất vả, dành dụm từng chút một, nhưng số tiền tiết kiệm cũng chẳng là bao. Chúng tôi còn chưa có nhà riêng, sống chung trong một căn chung cư thuê nhỏ nhắn, và vẫn phải lo lắng cho nhiều khoản chi tiêu hàng ngày.
Ý nghĩ về việc đưa số tiền lớn như vậy cho mẹ chồng, chỉ để bà làm đẹp và chuẩn bị lấy chồng mới, khiến tôi nổi giận. Trong lòng tôi bùng lên một cơn thịnh nộ không thể kiểm soát. Tôi giận dữ quát lên:
- Anh bị đ-iên à? Mẹ anh muốn lấy chồng mới, tại sao chúng ta phải đưa tiền? Chúng ta còn bao nhiêu thứ phải lo, anh có nghĩ đến điều đó không?
Chồng tôi bất ngờ trước phản ứng của tôi, anh hơi lùi lại, vẻ mặt bối rối:
- Nhưng mà… đó là mẹ anh, mẹ chỉ vay thôi, mẹ sẽ trả lại sau mà…
- Mẹ sẽ trả lại sau? Anh có chắc là mẹ sẽ trả lại không? Hay rồi mọi chuyện sẽ thành gánh nặng cho chúng ta? Chúng ta còn phải lo cho tương lai của mình, con cái sau này nữa, anh nghĩ sao mà lại đồng ý chuyện này?
Tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc. Câu chuyện dần biến thành một cuộc cãi vã nảy lửa. Chồng tôi dường như cũng hiểu được phần nào những gì tôi nói, nhưng anh lại bị kẹt giữa tình yêu dành cho mẹ và trách nhiệm đối với gia đình nhỏ của chúng tôi. Anh không biết phải làm sao, chỉ ngồi đó lặng im, không dám nói thêm lời nào.
Cuối cùng, sau khi cả hai đều mệt mỏi với những lời qua lại, anh Nam miễn cưỡng đồng ý không đưa tiền cho mẹ, nói sẽ từ chối khéo léo để tránh làm mẹ buồn.
Thời gian trôi qua, tôi dần quên đi cuộc tranh cãi đó. Công việc và những lo toan hàng ngày cuốn tôi vào nhịp sống hối hả. Chồng tôi cũng không nhắc lại chuyện này nữa, có vẻ như anh cũng không muốn làm căng thẳng thêm mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng.
Một tháng sau, vợ chồng tôi có dịp về quê thăm bà. Lần này là dịp đặc biệt, vì tôi nghe nói bà Mai không khỏe lắm, lại ở nhà một mình nên chúng tôi tranh thủ ghé thăm. Dù trong lòng vẫn còn chút cảm giác không thoải mái sau cuộc cãi vã trước, nhưng tôi vẫn nghĩ mình nên tỏ ra bình thường, không nên để những mâu thuẫn nhỏ lẻ làm ảnh hưởng đến gia đình.
Khi chúng tôi về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên khiến tôi bất ngờ là một chiếc túi nilon cũ kĩ nằm lăn lóc ngay trước cửa sân. Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao lại có chiếc túi ở đó. Chồng tôi cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, rồi cả hai cùng bước lại gần để xem.
Chiếc túi bị gió thổi làm lăn lóc, nhưng khi nhìn kỹ, tôi nhận ra nó không phải là một chiếc túi bình thường. Bên trong nó là những tờ tiền, tất cả được cuốn lại cẩn thận, đựng trong những chiếc bọc nhựa nhỏ.
Tôi giật mình, ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình. Đó là toàn bộ số tiền 100 triệu mà mẹ chồng tôi đã nhắc tới. Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây, bị bỏ quên giữa sân như thế này?
Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi từ trong nhà bước ra. Trông bà có vẻ mệt mỏi, dáng vẻ không còn khỏe mạnh như trước. Bà thấy chúng tôi, khẽ cười nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Tôi và chồng tôi nhìn bà, không biết phải nói gì, cho đến khi bà lên tiếng trước:
- Các con về rồi à… Mẹ định để tiền trong nhà, nhưng mấy hôm nay mẹ không khỏe, nên để tạm ở sân, chắc gió thổi làm nó lăn ra ngoài.
Tôi lặng người, nhìn chồng rồi quay lại nhìn bà. Chồng tôi cũng không nói nên lời. Bà Mai tiếp tục nói, giọng bà khàn khàn, có phần yếu ớt:
- Mẹ biết các con đang gặp khó khăn, nên mẹ gom góp được ít tiền này, mẹ để lại cho các con. Mẹ đã suy nghĩ lại, chuyện cưới xin bây giờ với mẹ không còn quan trọng nữa. Mẹ chỉ muốn các con ổn định cuộc sống thôi.
Nghe những lời ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác tội lỗi và hối hận trào dâng trong lòng. Thì ra, mẹ chồng tôi không hề muốn vay tiền để làm đẹp hay tái hôn như tôi nghĩ. Bà chỉ muốn thử xem vợ chồng tôi có sẵn lòng giúp đỡ bà không, và thực chất, bà đã dành dụm số tiền ấy cho chúng tôi, lo lắng cho tương lai của vợ chồng tôi nhiều hơn bất kỳ ai có thể nghĩ đến.
Lúc này, tôi mới hiểu ra rằng, tôi đã hiểu lầm mẹ chồng quá nhiều. Bà không chỉ là người mẹ chăm lo cho chồng tôi, mà còn là người luôn dõi theo và lo lắng cho chúng tôi, dù cho bà có thể không nói ra bằng lời. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không hề nghĩ đến những điều mà mẹ chồng tôi đã làm cho gia đình.
Tôi tiến lại gần, nắm lấy tay bà, lòng đầy biết ơn và hối hận. Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi không thể nói nên lời. Chồng tôi cũng bước tới, ôm lấy bà, cả ba chúng tôi đứng đó giữa sân, trong một khoảnh khắc yên bình đầy cảm xúc.