Sau nhiều lần xét duyệt thì tên tôi cũng có trong danh sách được đi học nâng cao tại Hàn Quốc 4 tháng. Nhưng điều mà tôi không yên tâm nhất chính là cô vợ xinh đẹp ở nhà, để cô ấy một mình tôi không đành.
Vợ tôi là tiểu thư con nhà giàu, từ ngày sinh con cô ấy chưa một lần về quê chồng. Khi con gái được một tuổi, tôi chú tâm vào công việc còn vợ thì bận với đám bạn con nhà giàu nên gọi điện bảo mẹ tôi lên đón cháu về chăm.
Từ ngày con về, vợ tôi như gái còn son. Tôi thường nhắc nhở vợ về quê thăm con nhưng cô ấy toàn đánh trống lảng: “Về nhà anh xa xôi, em có về một mình đâu mà biết đường”.
Trong suy nghĩ của vợ, quê tôi là một nơi xa xôi và cổ hủ, lần nào về với cô ấy cũng là về với “cõi chết”. Vậy nên ngay cả khi nhà có công việc tôi đều phải dỗ dành mãi vợ mới chịu về. Đúng là sống cùng nhau mới biết, vợ tôi chỉ được mỗi cái xinh chứ chẳng được điểm gì.
Trước ngày bay khoảng 1 tuần, tôi về quê đón con gái lên ở cùng để chuẩn bị cho 4 tháng xa cách. Tối hôm đó, cả nhà bàn nhau ra ngoài ăn nhưng đến 6h chiều vợ tôi nhắn tin bảo cô đồng nghiệp bị tai nạn, cô ấy phải chạy vào viện xem thế nào. Vậy là bố con tôi bồng bế nhau đi ăn mà không có vợ.
Vừa ngồi vào bàn thì tôi có điện thoại của anh bảo vệ tòa nhà, trong điện thoại anh ta giục: “Chú đang ở đâu, mau về mà đưa vợ đi cấp cứu, máu chảy nhiều lắm”.
Tôi bàng hoàng không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, vì sợ con gái bị ám ảnh nên tôi gọi em gái mình đưa con về bên đó, còn tôi phóng như bay về nhà.
Trước cửa nhà tôi rất nhiều người túm lại bàn tán. Trong nhà là vài tay bặm trợn cùng một người phụ nữ vẫy tay gọi tôi vào: “Cậu có phải chồng nó không? Về mà dạy lại vợ, sao cậu ngu thế, để nó cắm sừng cướp chồng tôi mà không biết à? Loại này phải ph//anh th//ây chứ không xứng làm vợ, làm mẹ. Hôm nay đến đây thôi, mày mà còn dính líu đến chồng tao thì đừng trách”.
Sau khi tống khứ được mấy người kia đi, tôi phải đưa vợ đi cấp cứu vì vết thương ở đầu chảy nhiều máu. Cả đêm hôm ấy vợ chồng tôi không ai nói với ai một lời. Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng vẫn hỏi vợ: “Này em, khi nào em mới tìm được đường về với bố con anh”.
Chỉ chờ có thế, vợ tôi khóc lóc sụt sùi giải thích: “Em có tội, nhưng vì anh ta tấn công em mạnh quá, trong lúc buồn bã vì anh sắp vắng nhà… nên em đã yếu lòng”.
Tôi nghe mà không lời nào lọt được vào tai. Để mặc cho người phụ nữ ấy cầu xin, tôi dứt khoát: Chúng ta kết thúc rồi!
Sau khi vợ tôi xuất viện, tôi quyết định không trì hoãn thêm và bắt đầu tiến hành các thủ tục ly hôn. Những năm tháng bên nhau, tôi đã tin tưởng và nhường nhịn cô ấy hết mực, nhưng lần này thì không thể tha thứ được nữa. Cảm giác bị phản bội khiến trái tim tôi như bị cắt ra từng mảnh.
Mẹ tôi nghe tin thì rất lo lắng, nhưng bà vẫn âm thầm đưa cháu gái lên để ở với tôi. Những ngày đầu, con gái liên tục hỏi về mẹ. Mỗi lần nghe con hỏi, tôi lại cảm thấy đau lòng, nhưng cũng chỉ biết dỗ dành để con không quá hụt hẫng.
Thời gian trôi qua, tôi càng nhận ra rằng mình cần mạnh mẽ hơn để làm chỗ dựa cho con. Những ngày sắp đi Hàn Quốc, tôi sắp xếp tất cả mọi việc chu đáo để con có thể ổn định ở cùng bà nội. Tôi cũng dành thời gian đưa con đến những nơi vui chơi, làm tất cả để con cảm nhận được tình yêu thương của bố.
Ngày lên đường, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con và nói lời hứa sẽ sớm trở về bên con. Tôi không nói ra, nhưng trong lòng đã quyết định rằng khi chuyến công tác kết thúc, tôi sẽ làm mọi cách để tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho cả hai bố con, không còn là gánh nặng hay nỗi buồn của quá khứ nữa.
Trong suốt thời gian ở Hàn Quốc, tôi cố gắng tập trung vào việc học, không để những cảm xúc tiêu cực làm ảnh hưởng đến bản thân. Mỗi khi nhớ nhà, tôi lại gọi về và nhìn ngắm gương mặt hồn nhiên của con gái qua màn hình điện thoại. Mẹ tôi kể, dạo này con bé vui vẻ hơn, dường như con cũng quen dần với việc sống mà không có mẹ bên cạnh. Điều này khiến tôi vừa mừng vừa xót xa, nhưng cũng là động lực để tôi không ngừng cố gắng.
Cuối cùng, sau 4 tháng, chuyến công tác kết thúc. Trở về quê hương, tôi đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới, chỉ có bố con tôi, với những hy vọng và dự định tươi sáng cho tương lai.