Home Blog Page 12

Liên tục o:ang oang không ngừng, bà Hằng chính thức nhận qu::ả b::áo

0

Mới đây, bà Phương Hằng tiếp tục liveteam trên kênh tiktok bà tiếp tục réo tên một nhân vật khi liên tục lên youtube nói x:ấu nữ CEO. Vợ ông Dũng vô cùng bức xúc về điều đó nên đã tuyên bố “chơi pháp lý” để kiện ra tòa. Đồng thời bà Phương Hằng cũng khẳng định bản thân vẫn vui vẻ, làm việc bình thường không hề bị đi tù lần 2 như tin đồn MXH.

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

Có thể là hình ảnh về 2 người và văn bản

CEO Nguyễn Phương Hằng bị chỉ trích bằng nhạc chế

Ưu đãi tai nghe tốt nhất

Những ngày qua, phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Nhiều người tỏ ra bất ngờ và khó hiểu khi CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố “đòi quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào” trong khi vị cư sĩ này chưa hề gặp gỡ cũng chưa hề có bất kỳ phát ngôn nào đụng chạm đến bà Nguyễn Phương Hằng. Nhiều người tỏ ra phẫn nộ vì cho rằng CEO Nguyễn Phương Hằng đang vượt quá giới hạn của “tự do ngôn luận”, có những phát ngôn mất kiểm soát đến cư sĩ Minh Tuệ.

CEO Nguyễn Phương Hằng bị hăm dọa bằng nhạc chế về phát ngôn đòi quất sư Minh Tuệ- Ảnh 1.

Những phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng về cư sĩ Minh Tuệ đã gây nhiều phẫn nộ. Ảnh: TL

Đặc biệt, trên mạng xã hội đã lan truyền nhiều bài nhạc chế hoặc nhạc tự sáng tác mang tính kể tội, chỉ trích, lên án… CEO Nguyễn Phương Hằng vì những phát ngôn liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ. Trong đó, có bài nhạc chế đặt tựa “Thầy tôi tội gì?” dựa trên nền nhạc của bài “Đứa con tội lỗi” do một tử tù ở Nghệ An sáng tác năm 1995.

Bài nhạc chế có những lời như: “Cô ra tù được bốn năm hôm, địa nồi cơm sư Thích Minh Tuệ. Cô không nhìn mình sai hoặc đúng, cứ sồn sồn nói lời lộng ngôn. Tuy cô giàu nhưng rất hơn thua, dù là luôn làm phước đi chùa. Sư Minh Tuệ ngài tu thư thái, chưa bao giờ biết hờn một ai… Đại Nam vắng tanh, kể từ khi nhắc đến sư thầy, mới ra tù làm sao cô hiểu, sư Minh Tuệ đâu phải phàm nhân“.

Bài nhạc chế này ngay sau khi tung lên mạng đã được lan truyền chóng mặt. Thậm chí, còn có cả bản karaoke để mọi người có thể hát.

Ngoài ra, còn có một bài được đặt tựa đề “Than trách” do Nguyễn An Nhiên viết nhạc, Đông Hải viết lời, Thảo My thể hiện. Bài hát này có những đoạn: “Đụng tới thầy tôi bị quay xeliền chứng tỏ mình hay phán xét làm chi. Nói chuyện người ta tôi không chen vào nhưng chạm tới thầy làm sao tôi ngó lơ. Đâu phải người quen, không phải người nhà thì hà cớ chi mà nói người ta. Đâu phải ỷ mình oai mà ép người tài, thầy muốn yên bình tu tập thế thôi…“.

Trao đổi với Dân Việt về câu chuyện này, Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên – nguyên Thứ trưởng Bộ VHTTDL cho rằng, không phủ nhận thời gian qua CEO Nguyễn Phương Hằng cùng chồng và công ty làm được nhiều việc tốt, giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bà Nguyễn Phương Hằng muốn nói gì thì nói, đụng chạm đến ai thì đụng chạm.

“Tôi có cảm giác như bà Nguyễn Phương Hằng thích gây sự chú ý của mọi người, muốn nổi tiếng, muốn là ngôi sao. Bà Nguyễn Phương Hằng làm được nhiều việc tốt nhưng cũng luôn đi kèm với ồn ào. Nhiều người cũng làm việc tốt nhưng người ta âm thầm, lặng lẽ… và tôi thích tuýp người thứ 2 hơn.

Cần phải có sự cảnh tỉnh để bà Nguyễn Phương Hằng biết mình là ai và cũng phải có điểm dừng. Không thể vì làm được việc tốt là có quyền động chạm đến bất cứ ai, làm bất cứ việc gì”.

Theo Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên, CEO Nguyễn Phương Hằng nên biết tôn trọng danh dự, nhân phẩm, tự do, tín ngưỡng… của người khác. Nếu phát hiện ai đó sai phạm thì báo cáo lên cơ quan chức năng (nếu có bằng chứng) để họ xử lý theo quy định của pháp luật. Không nên tự tạo ra một diễn đàn để thỏa mãn sự hiếu kỳ của một số người (có thể hết người này sẽ đến người khác, hết chuyện này đến chuyện khác…), chưa kể là cách nói rất cảm tính.

CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố sẽ rút lui, không tạo thêm thị phi

Chiều qua (20/10), CEO Nguyễn Phương Hằng đã có buổi nói chuyện tại Khu du lịch Đại Nam với chủ đề “Thông cảm hay vô cảm”. Trước đó, CEO Nguyễn Phương Hằng khẳng định chắc nịch rằng, trong talkshow này, bà sẽ “quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào”. Chính điều này khiến cho rất nhiều người hồi hộp chờ đợi để xem CEO Nguyễn Phương Hằng nói gì về sư Minh Tuệ nói riêng và một số người bà đã đề cập trước đó nói chung.

CEO Nguyễn Phương Hằng bị hăm dọa bằng nhạc chế về phát ngôn đòi quất sư Minh Tuệ- Ảnh 3.

CEO Nguyễn Phương Hằng và chồng trong talkshow “Thông cảm hay vô cảm” diễn ra tại KDL Đại Nam chiều 20/10. Ảnh: FB

Tuy nhiên, trong talkshow này, bà Nguyễn Phương Hằng lại không “quất sư Minh Tuệ” như đã nói trước đó mà “đánh lái” sang một câu chuyện nhạy cảm khác. Tại buổi trò chuyện này, CEO Nguyễn Phương Hằng cũng thừa nhận quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội.

“Bây giờ, tôi chỉ nghe ngóng chuyện xã hội để biết tình hình xã hội thôi, chứ để đi sâu vào bàn luận… tôi không còn cảm xúc nữa. Tôi quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội rồi. Tôi đi xa… xa quá!”, CEO Nguyễn Phương Hằng nói.

CEO Nguyễn Phương Hằng cũng tâm sự rằng, bà sẽ vẫn xuất hiện thường xuyên ở Khu du lịch Đại Nam để giao lưu, chụp ảnh với mọi người. Nhưng không can thiệp vào những câu chuyện trên mạng xã hội nữa vì “như thế thì cô sỉ nhục cô quá!”.

“Con gái của tôi nói với tôi một điều mà tôi cảm thấy xấu hổ với con. Con nói rằng: “Mẹ ơi! Con van xin mẹ. Hai năm rưỡi qua mẹ đi tù, ba khổ vì mẹ quá nhiều rồi. Có những lúc ba rất cô đơn, ba rất buồn… con không dám nhìn ba. Mẹ hãy chăm sóc ba đi, chăm sóc mẹ đi, chăm sóc tụi con đi. Con thấy người ta chửi mẹ mà không biết làm gì để bảo vệ mẹ. Con thương mẹ, mẹ đã đau khổ quá nhiều. Con xin mẹ! Mẹ hãy thương ba đi, thương mẹ đi”.

Những lời nói của con khiến tôi thật sự thấy mình có lỗi. Thời gian qua, tôi có lỗi với chồng, với con tôi… đó là sự thật. Có lỗi rất là nhiều. Ngược lại, tôi cũng đã làm cho mọi người biết được nhiều cái xấu. Nhưng xã hội mà… tôi đã làm hết sức có thể. Tôi sẽ rút lui trong danh dự, rút lui trong sự yêu mến của mọi người. Tôi có tuổi rồi, tôi không bon chen làm gì nữa”, CEO Nguyễn Phương Hằng trải lòng thêm.

Tôi đúng là “siêu giỏi”, làm vợ và b/ồ cùng sinh con, vợ ở tầng trên còn b/ồ nằm tầng dưới. Tôi chạy đi chạy lại đến phờ phạc cả người. Tưởng đối phó được thì chuyện không ngờ xảy ra và cái kết b/ẽ b/à/ng

0

Lan nghĩ có lẽ do nhìn hai đứa bé có nét giống nhau nên người ta mới bế nhầm con của người khác sang cho cô. Thế là Lan lập tức sang phòng của người phụ nữ kia. Nào ngờ vừa đến cửa đã nghe chồng mình:

Trong mắt của Lan, chồng mình lúc nào hiền lành, chịu khó và thật thà. Cô luôn tin dù cho ngoài kia đầy rẫy những người chồng ngoại tình, lừa vợ dối vợ con thì chồng mình sẽ không như thế.

Mối quan hệ giữa nhà chồng Lan và bố mẹ đẻ của cô cũng rất thân tình, nhân lúc Lan còn gần một tháng nữa mới sinh nên hai bên bố mẹ tổ chức đi du lịch một chuyến. Lan hoàn toàn đồng ý điều đó vì bố mẹ vất vả vì con cái cả đời rồi giờ có thời gian đi đây đi đó càng tốt.

Lan bầu bí ở nhà được chồng chăm sóc rất chu đáo, nhiều khi Lan còn nghĩ chẳng hiểu sao chồng mình lần đầu chăm vợ bầu mà lại khéo léo, đầy kinh nghiệm như thế. Đáng lẽ ra thì còn 10 ngày nữa Lan mới sinh, thế nhưng một lần cô bị trượt chân ngã trong nhà tắm nên chuyển dạ sớm. Cũng may lúc đó chồng về kịp để đưa Lan đi viện. Nhưng Lan không ngờ chính việc mình sinh sớm lại phát hiện ra chồng phản bội lại mẹ con mình.

Nhìn chồng vừa đi làm ở cơ quan vừa lo chuyện cơm nước, quần áo cho mình và con Lan thương lắm.

”Có cần em gọi bố mẹ về không? Chứ nhìn anh vất vả như này em xót quá”.

”Có gì đâu mà vất vả. Cứ để bố mẹ đi chơi cho thoải mái em ạ”.

Thấy chồng nói như vậy thì Lan cũng tôn trọng ý kiến của chồng. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp, cho đến một hôm Lan thấy chồng bế con mà điện thoại cứ gọi liên tục. Nhìn bộ dạng lúng túng của chồng lúc nghe máy mà Lan có chút lo lắng. Đến hơn 20 phút sau chồng bước vào thì hốt hoảng:

”Chết rồi vợ ơi, công ty có chuyện gấp anh phải về giải quyết ngay bây giờ. Em chịu khó ở một mình đến 8h tối nha”
”Em tưởng công ty cho anh nghỉ phép chăm vợ mới sinh cơ mà”.

”Ừ, nhưng mà đột nhiên có sự cố gấp”.

Vợ và bồ cùng sinh con, chồng tưởng đối phó được thì chuyện không ngờ xảy ra và cái kết - Ảnh 1

 

Ảnh minh họa: Internet

Lan chẳng làm khó chồng nữa mà bảo chồng đi lo công chuyện ngay. Tối đó tận 10 giờ đêm thì chồng mới vào với mẹ con Lan nhưng nhìn anh mệt mỏi, uể oải vô cùng. Cứ đi vào với vợ con rồi lại chạy ra ngoài, lúc thì mua thêm đồ, khi thì gặp bạn bè.

Một hôm Lan muốn bế con đi dạo hành lang chứ nằm mãi một chỗ khiến cô khó chịu. Thế là cô làm quen được với một người phụ nữ, thấy cô ấy cũng chỉ ở một mình nên Lan mới bắt chuyện thì biết con trai của người phụ nữ kia sinh sau con Lan 4 ngày, nhưng cứ mỗi lần nhìn vào đứa bé kia là Lan lại thấy nó có nét giống chồng mình.

Hôm đó y tá đưa các con đi tắm, chồng Lan sợ cô mệt nên bế con đi. Nhưng một lúc sau thì cô y tá lại bế con tới cho Lan. Nhưng cái điều khiến Lan sốc đó là đứa bé mà y tá đưa cho cô không phải là con của mình. Rõ ràng con của Lan có vết bớt đỏ ở tay. Còn đứa bé này thì không. Đang loay hoay định đi tìm y tá thì nhìn xuống vòng chân của đứa bé mới biết hóa ra đây chính là con của người phụ nữ mà mình làm quen hôm trước.

Lan nghĩ có lẽ do nhìn hai đứa bé có nét giống nhau nên người ta mới bế nhầm con của người khác sang cho cô. Thế là Lan lập tức sang phòng của người phụ nữ kia. Nào ngờ vừa đến cửa đã nghe chồng mình:

”Em xem, con mình cười nè, đáng yêu quá”.

Lúc này Lan thật sự không đứng vững nữa, hóa ra chồng ngoại tình lén lút sau lưng mình lâu nay mà không biết. Nếu như không bế đứa bé trên tay có lẽ Lan đã ngã ngay lúc đó. Cô cố gắng bám chặt vào cánh cửa rồi thốt lên:

”Anh Nam”.

Câu nói của Lan khiến chồng cô giật mình quay lại rồi tái mét khuôn mặt. Lan nhìn đứa con của mình trong tay người phụ nữ kia thì tiến lại:

“Trả con lại cho tôi, đây mới là con cô. Vì hai đứa bé giống nhau nên y tá trao nhầm”.

Vừa nói Lan vừa tiến lại trao đứa bé cho nhân tình của chồng mình, cô cố kìm nén cảm xúc để không hét toáng lên. Lúc này Lan hiểu ra vì sao nhìn con của người phụ nữ kia sinh ra lại có nét giống chồng mình nhiều đến như vậy.

Người phụ nữ kia chỉ tới khi nhìn thấy mã số trên chân của đứa bé mình đang ẵm không trùng với mình nên mới vội trao lại con cho Lan. Bỗng dưng lúc đó hai đứa bé đều khóc thét lên. Lan ôm con vào lòng rồi nhìn chồng.

”Tôi không ngờ anh lại là loại chồng phản bội, lừa dối vợ con như thế”.

Nói rồi Lan ôm con về phòng còn chồng và người phụ nữ kia cứ đứng nhìn nhau chết lặng. Cô lập tức viết đơn ly hôn bởi vì cô không chịu nổi sự lừa dối này từ chồng thêm một giây phút nào nữa.

Đợt mưa lũ ở miền Trung kéo dài đến khi nào? Bà con khổ quá rồi…

0

Đêm qua và sáng sớm nay (29/10), khu vực Nam Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế mưa to, cục bộ có nơi mưa rất to. Lượng mưa từ 19h ngày 28/10 đến 8h ngày 29/10 có nơi trên 100mm như: Hoành Sơn (Hà Tĩnh) 108,2mm, Quảng Kim (Quảng Bình) 149,6mm, Cam An (Quảng Trị) 201,2mm, Quảng Điền (Thừa Thiên Huế) 119mm.

Ngày và đêm 29/10, Nam Hà Tĩnh đến Đà Nẵng mưa vừa, mưa to, cục bộ mưa rất to với lượng mưa 50-100mm, có nơi trên 200mm. Nam Bộ mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to với lượng mưa 15-30mm, có nơi trên 50mm.

 

 

Đợt mưa lũ ở miền Trung kéo dài đến khi nào?-1

 

Quảng Bình có 32.767 nhà dân ngập nước. (Ảnh: Nguyễn Chiến)

Ngày và đêm 30/10, Quảng Bình đến Quảng Ngãi mưa vừa, mưa to, cục bộ mưa rất to, lượng mưa dao động 30-60mm, có nơi trên 120mm. Nguy cơ mưa cục bộ cường suất lớn (trên 100mm/3h).

Cơ quan khí tượng dự báo từ 31/10, mưa lớn ở Trung Bộ giảm dần.

Lũ trên sông Kiến Giang (Quảng Bình) tại Lệ Thủy đã đạt đỉnh và đang xuống. Mực nước sáng nay đang cao hơn báo động (BĐ) 3 là 1,32m; sông Thạch Hãn tại Quảng Trị đang xuống và ở dưới BĐ2 khoảng 0,3m.

Dự báo lũ trên sông Kiến Giang tiếp tục xuống chậm, đến sáng mai (30/10) xuống mức 3,1m, trên BĐ3 là 0,4m. Sông Thạch Hãn (Quảng Trị), sông Hương (Huế) dao động ở trên mức BĐ1. Tình hình ngập lụt tại huyện Lệ Thủy, Quảng Ninh, TP Đồng Hới (tỉnh Quảng Bình) kéo dài trong 36-48 giờ tới.

Theo báo cáo nhanh của Văn phòng thường trực Ban Chỉ huy Phòng chống thiên tai và tìm kiếm cứu nạn các tỉnh, tính đến 7h ngày 29/10, bão Trami và mưa lũ hoàn lưu sau bão khiến 1 người ở Quảng Bình thiệt mạng; 1 người bị nước cuốn mất tích, 5 người bị thương (Quảng Trị 1, Quảng Nam 4).

318 nhà hư hỏng, tốc mái (Quảng Trị 5, Thừa Thiên Huế 235, Quảng Nam 18, Đà Nẵng 60); 34.201 nhà bị ngập (Quảng Bình 32.767, Quảng Trị 1.336, Thừa Thiên Huế 47, Đà Nẵng 51).

Ca sĩ Mỹ Tâm chuyến này không xong rồi

0

Mới đây, Mỹ Tâm vừa đăng tải video ghi lại khoảnh khắc thu hoạch sa kê trong vườn. Cô khoe có một cây sa kê nhỏ nhưng đến 8 quả mọc chi chít. Cô thú nhận đây là nhánh cây mà cô sơ ý làm gãy khi thu hoạch sa kê biếu bạn bè, người thân. “Gãy một cành mà có đến 8 trái luôn. Mình xin lỗi rất nhiều. Cảm ơn sa kê, xin lỗi sa kê”, nữ ca sĩ rối rít xin lỗi vì lỡ làm gãy nhánh lớn của cây trong vườn

Đoạn clip của Mỹ Tâm nhanh chóng thu hút nhiều khán giả quan tâm và bình luận rôm rả.

Clip Mỹ Tâm rối rít xin lỗi một nhân vật gây sốt, gần 2 triệu lượt xem

 

Clip Mỹ Tâm rối rít xin lỗi một nhân vật gây sốt, gần 2 triệu lượt xem

Mỹ Tâm là một trong những ca sĩ đình đám của showbiz Việt. Năm vừa qua cô đã vinh dự được vinh danh là Nghệ sĩ truyền cảm hứng năm 2023. Cô ho biết: “Tôi thường đọc bình luận của các bạn trên trang Youtube, trang cá nhân để lắng nghe ý kiến khán giả. Tôi có thể ngồi đọc hàng ngàn bình luận để nghe được cảm xúc, câu chuyện của họ. Tôi rất hiểu cảm xúc của mọi người, hiểu khán giả của mình, xem các bạn đang gặp vấn đề gì để đưa vào âm nhạc và các bạn chia sẻ đồng cảm với tôi. Tôi rất vui vì giúp được điều gì đó, ít nhất về tinh thần cho các bạn”.

Nữ ca sĩ chia sẻ thêm: “Có những điều tôi làm mà không biết trước được. Ví dụ, đầu năm nay tôi ra bộ phim Người giữ thời gian, làm tôi vô cùng cảm xúc. Tôi đọc rất nhiều bình luận về bộ phim đó và hãnh diện vì làm được bộ phim đó để nâng tinh thần của các bạn lên. Đó là điều vui nhất trong năm 2023 mà tôi làm được. Tới Vietnam Idol, ngay khi nhận lời tham gia, điều đầu tiên tôi nghĩ là có làm gì giúp được chương trình, giúp được các bạn trẻ hay không. Tôi phải làm được điều đó trước rồi mới nhận lời. Tôi không ngờ độ viral, tầm ảnh hưởng của chương trình lại lớn như thế. Sau đó, tôi làm các dự án cộng đồng, xã hội, từ thiện, biết được thêm nhiều dự án. Cuối cùng, tôi làm được một show nhạc ấm cúng, truyền tải nhiều năng lượng tích cực vào dịp cuối năm. Những cái đó tôi không tính trước đâu nhưng lại làm mọi thứ suôn sẻ như vậy. Trong một năm này, tôi làm được những thứ rất tích cực và không hiểu sao rất truyền cảm hứng. Đọc các bình luận, tôi thấy mình đang làm đúng và khán giả của tôi, những người đang buồn, thất vọng, gặp khó khăn trong cuộc sống nhìn tôi để cố gắng hơn nữa. Đôi khi, đó không phải trách nhiệm của tôi nhưng tôi vẫn phải sống tốt, sống đẹp hơn để khán giả nhìn vào mỗi ngày được tích cực hơn”.

Mỹ Tâm sở hữu lượng fan khủng.

Bên cạnh đó, Mỹ Tâm cũng tiết lộ có những lúc cô thấy tuyệt vọng và buông xuôi hết: “Một nghệ sĩ ngoài việc cống hiến, thực hiện công tác nghệ thuật còn có sự ảnh hưởng nhất định tới khán giả, các bạn trẻ. Vì thế, tôi còn muốn tập trung vào công việc cộng đồng, làm sao để truyền năng lượng, thông điệp tốt nhất. Có những lúc, tôi cũng tuyệt vọng, muốn buông xuôi hết chứ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Nhưng không biết do tính cách hay sao mà tôi luôn tự nhủ phải cố gắng hơn chút nữa, qua ngày mai vẫn cố gắng thêm xem như thế nào. Nhiều lúc tôi cảm thấy chịu hết nổi rồi, quá mệt mỏi, tự hỏi tại sao phải làm những chuyện như thế này. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình không làm thì ai làm”.

Lỡ có b:ầu trước khi cưới, nhà trai chỉ mang lễ gồm 2 nai chuối với 1 hộp keo sang nhà dạm ngõ hỏi cưới. Mẹ anh nói thẳng vì tôi cố bẫy con trai bà nên mới phải cưới chứ nhà họ chẳng muốn con trai lấy vợ sớm. Tức khắc, bố tôi cầm chổi đuổi ngay rồi nói 1 câu khiến mẹ bạn trai tái mặt…

0

Nhà họ nghĩ rằng vì tôi có bầu trước nên muốn làm gì nhà tôi cũng phải nghe theo.

Mẹ tôi vừa đưa tôi đi khám thai, em bé được gần 4 tháng rồi, trộm vía phát triển rất tốt mà tôi cũng không nghén ngẩm gì. Từ lúc có bầu đến giờ tôi còn thấy mình khỏe mạnh hơn bình thường, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn nên công việc tôi vẫn làm được tốt, thậm chí còn đủ sức khỏe để nhận thêm việc sếp giao.

Tôi cũng dự định đi làm đến sát ngày sinh rồi mới nghỉ, nếu đủ sức khỏe thì đi làm đến lúc lên bàn đẻ luôn cũng được. Thật ra đi làm cũng là một cách giúp tinh thần thoải mái hơn. Kì lạ là bình thường người ta thấy đi làm áp lực đủ thứ, nhưng với một người phụ nữ đang mang thai thì lại cảm thấy nếu không có công việc dường như bản thân bị tách biệt với xã hội, như vậy còn căng thẳng hơn.

So với thời điểm mới phát hiện mình có em bé thì hiện tại tôi thấy bản thân đã rất ổn rồi, còn nhớ hồi mới thử thai lên 2 vạch tôi đã khóc đến mức bị xuất huyết mắt phải đi viện điều trị. Nếu bố mẹ không ở bên cạnh tôi vào thời điểm đó, tôi không biết mình sẽ còn nghĩ quẩn đến thế nào nữa.

À! Phải nhắc đến bà nội tôi chứ, người bà gần 80 tuổi của tôi đã giúp tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều để có thể vui vẻ, thoải mái tinh thần chờ đón con.

Nhà bạn trai mang 2 nải chuối đến hỏi cưới, bà nội tôi đủng đỉnh làm 1 việc khiến họ phải xấu hổ đi về- Ảnh 1.

 

Thời điểm đó, khi phát hiện mình có em bé, tôi đã nhắn cho bạn trai mình. Chúng tôi yêu nhau cũng hơn 3 năm, lúc ấy tôi không ngờ câu tôi nhận được từ người mà mình từng tin tưởng lại là câu nói như hất chậu nước lạnh vào mặt.

– Thôi chết rồi! Sao em lại bất cẩn thế? Mẹ anh mà biết thì chết, mẹ mắng anh chết!

Ngay từ giây phút ấy tôi đã phần nào hiểu rằng đây không phải người đàn ông mà mẹ con mình có thể dựa vào. Thế nhưng trong tình huống ấy, tôi chỉ có thể im lặng chứ chẳng làm gì khác.

Sau đó, anh ta đưa tôi về ra mắt bố mẹ mình. Ngày hôm đó bố anh ta còn không có mặt ở nhà, chỉ có mỗi bác gái ngồi ở đấy. Từ đầu đến cuối, tôi chào hỏi bác đều không nói năng gì hết. Tôi có cảm giác như mình là thứ tội đồ không thể tha thứ được. Rõ ràng việc có em bé là cả tôi và người yêu đều góp phần, thế nhưng tại sao tôi lại trở thành kẻ duy nhất mang tội?

Ngược lại, khi biết tôi có bầu, bố mẹ tôi không hề có phản ứng nào thái quá, chỉ hỏi tôi bên nhà trai có ý kiến gì không. Tôi cũng kể sơ qua sự việc thì bố cũng bảo để đợi bên nhà họ sang rồi tính tiếp, việc của tôi bây giờ là nghỉ ngơi để dưỡng thai.

Cái ngày mà nhà người yêu sang bàn chuyện cưới hỏi, cả nhà tôi bị ngỡ ngàng vì họ xách theo 2 nải chuối xanh đến. Vì buổi đó chỉ coi như là nói chuyện người lớn với nhau nên nói thật họ không mang gì theo cũng được nhưng xách theo 2 nải chuối thì thật sự là khó hiểu.

Bác gái vào nhà rồi mang cái ánh mắt dò xét y như lần trước gặp tôi để nhìn khắp nhà rồi đánh giá. Lúc ngồi vào nói chuyện, bà nội tôi còn không thèm ngồi vào, chỉ nằm trong phòng nghe radio.

– Tôi nói thật với anh chị, con dại cái mang, tôi không hề muốn để thằng con mình đi lấy vợ sớm thế đâu nhưng tại vì con gái anh chị chửa rồi nên thôi thì cũng đành. Cưới xin thì cứ đơn giản thôi, cũng chẳng báu bở gì chuyện rước trâu mà phải rước thêm cả nghé về, chắc anh chị cũng hiểu nhỉ.

Bố mẹ tôi nào có kịp phản ứng gì đâu, bà nội tôi đi từ trong ra với cái chổi quét nhà rồi ra ngay bàn uống nước quét lấy quét để. Quét xong bà đứng chống nạnh sang sảng nói từng câu.

– Chị có biết ngày xưa người ta cầm chổi ra quét nhà trước mặt khách nghĩa là sao không? Là chúng tôi đuổi khách đấy! Tôi nói cho nhà chị biết, cháu tôi không tự nhiên chửa được. Chúng tôi đang cho nhà chị cơ hội được nhận con nhận cháu, nếu cảm thấy không cần thì thôi mời chị xách 2 nải chuối nhà chị về. Tôi nuôi được chắt tôi, mà con tôi cũng nuôi được cháu nội nó. Mời nhà chị về luôn cho!

Bà nội đã ra mặt thì bố mẹ tôi cũng không lên tiếng nữa, bố không nói gì ra mở cổng đợi họ về.

Tối hôm đó, bà nội sang nói chuyện với tôi, bà bảo thái độ người ta đã coi thường mình như vậy rồi thì khó sống lắm. Nếu tôi vẫn chọn về nhà họ thì để bà và bố mẹ tính tiếp, bà tôn trọng quyết định của tôi.

Ngay từ giây phút ra mắt mẹ người yêu tôi đã phần nào đoán ra được việc này rồi nên tôi có sự lựa chọn riêng của bản thân. Đó là lý do vì sao mẹ tôi là người đưa tôi đi khám thai chứ không phải là bố đứa bé trong bụng.

Tôi và chồng ly hôn được 2 năm nhưng vẫn hay đưa cháu về chơi với ông bà nội. Tháng trước, mẹ chồng tôi có tặng cháu một chiếc balo mới. Con tôi thích lắm nên đeo luôn trên vai, đến khi về nhà tôi lấy đồ đi giặt thì phát hiện chiếc balo nặng hơn bình thường. Mở ra thấy thứ bên trong tôi ôm mặt khóc…Mẹ ơi..

0

Khi đã đường ai nấy đi, dù không muốn liên lạc nhiều với chồng cũ nhưng mẹ chồng cũ vẫn đối xử rất tốt với tôi, vì thế thỉnh thoảng tôi vẫn đưa con tới thăm ông bà nội.

Còn nhớ ngày đó, sau 2 năm hẹn hò chúng tôi đã kết hôn. Khi ấy tôi vô cùng kỳ vọng vào cuộc hôn nhân của mình, luôn mường tưởng ra cảnh gia đình nhỏ tràn ngập tiếng cười đùa. Nhưng, thực tế lại quá đỗi phũ phàng.

Không lâu sau khi cưới, chồng tôi bắt đầu ở nhà chơi game vì công ty của anh bị phá sản. Anh không đi ra ngoài kiếm việc làm nên chẳng đưa được đồng nào về nhà để đóng góp cho gia đình. Nhưng hễ tôi mà nói thì anh lại tự ái rồi giận dỗi, thậm chí còn nói thế này:

– Nhà có rồi, xe cũng bố mẹ cho. Nhà anh giàu, bố mẹ lắm tiền nhiều của, anh không đi làm thì họ vẫn nuôi anh được.

Tôi thật sự ngỡ ngàng, không ngờ một người đàn ông sức dài vai rộng như anh lại có thể thốt ra những lời lẽ đó.

Không lâu sau khi cưới, chồng tôi bắt đầu ở nhà chơi game vì công ty của anh bị phá sản. (Ảnh minh họa)

Không lâu sau khi cưới, chồng tôi bắt đầu ở nhà chơi game vì công ty của anh bị phá sản. (Ảnh minh họa)

Những tưởng sau khi có con, chồng sẽ có tinh thần trách nhiệm với gia đình hơn, siêng năng hơn nhưng anh không làm vậy, thậm chí còn tệ hơn. Đã không đi làm thì chớ, anh cũng chẳng chịu chăm sóc con, làm việc nhà. Mỗi khi con khóc, anh chỉ biết trách móc tôi vô dụng không biết chăm con.

Dù mẹ chồng bất mãn với chồng tôi lắm, nhưng dù gì đó cũng là con trai bà nên luôn khuyên nhủ tôi:

– Thôi con à, đàn ông trưởng thành muộn, rồi sau này nó sẽ hiểu ra và biết yêu thương vợ con, có trách nhiệm với gia đình thôi. Bố ngày xưa cũng chơi bời lêu lổng, mãi sau mới tu chí làm ăn nên giờ bố mẹ mới có được cái cơ ngơi to như thế này.

Tôi cũng chỉ có thể chịu đựng vì con, cũng hi vọng chồng sẽ được như mẹ nói, dần dần trưởng thành hơn. Nhưng khi con trai được 2 tuổi, tôi bắt đầu thấy những dòng tin nhắn tán tỉnh của anh với người phụ nữ khác. Thậm chí, hai người còn ngủ với nhau rồi và không ngại chụp lại những tấm ảnh giường chiếu làm kỷ niệm.

Không nhịn được nữa, tôi dứt khoát ly hôn. Cuộc sống như vậy đã quá đủ rồi.

Sau khi ly hôn, con trai do tôi nuôi dưỡng. Ngày ôm con rời khỏi nhà, mẹ chồng cũ cho tôi 1 tỷ, khóc lóc xin lỗi tôi thay con trai.

Khi đã đường ai nấy đi, dù không muốn liên lạc nhiều với chồng cũ nhưng mẹ chồng cũ vẫn đối xử rất tốt với tôi, vì thế thỉnh thoảng tôi vẫn đưa con tới thăm ông bà nội, hay có khi bà lại đến thăm cháu nội. Mỗi lần như thế ông bà đều mua rất nhiều đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ chơi,… cho cháu.

Tuy đã ly hôn nhưng mẹ chồng cũ đối xử với tôi vẫn rất tốt. (Ảnh minh họa)

Tuy đã ly hôn nhưng mẹ chồng cũ đối xử với tôi vẫn rất tốt. (Ảnh minh họa)

Cách đây không lâu tôi đi khám sức khỏe định kỳ thì phát hiện trong người có khối u. Vì phải nuôi con nhỏ, bố mẹ đã già yếu lại ở xa nên tôi không thể gửi con cho ông bà được, vì thế tôi không muốn phẫu thuật vào lúc này. Tôi cũng không nói chuyện này vì sợ bố mẹ lo, nhưng không biết làm sao mà mẹ chồng cũ của tôi lại biết chuyện.

Bà khuyên tôi nên đi làm phẫu thuật sớm, còn hứa sẽ giúp tôi chăm con nhỏ khi điều trị, tiền nong bà sẽ giúp. Nhưng phần vì không muốn mắc nợ nhà chồng cũ quá nhiều, phần vì cảm thấy sức khỏe của mình khá tốt, nên tôi từ chối lời đề nghị của bà.

Cuối tuần rồi tôi lại đưa con trai đi gặp ông bà nội. Hôm đó bà tặng cho cháu một chiếc cặp sách mới và vài bộ quần áo để luôn trong cặp. Con tôi thích cặp sách mới lắm nên đeo trên vai suốt, không chịu tháo ra.

Về đến nhà, tôi mở balo ra để lấy quần áo mới mang đi giặt thì choáng váng khi thấy bên trong có một thấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy ghi:

– Con ơi, con hãy đến bệnh viện điều trị càng sớm càng tốt. Đây là 1 tỷ, là một chút tấm lòng của bố và mẹ, mong con đừng từ chối nữa. Con cũng đừng trì hoãn việc chữa trị nữa, càng để lâu càng dễ xảy ra biến chứng, càng khó chữa con à. Còn việc trông nom cu Bi (tên ở nhà của con trai tôi), con cứ đưa sang đây để bố mẹ chăm sóc một thời gian. Dù gì đó cũng là cháu ruột của bố mẹ mà, con không phải ngại đâu.

Tôi bật khóc nức nở. Dù đã ly hôn rồi nhưng bố mẹ chồng cũ đối xử với tôi quá tốt. Tôi cảm thấy thật may mắn vì được gọi họ là bố mẹ, chỉ tiếc là tôi và chồng cũ có duyên không phận, không thể đi cùng nhau tới già.

Bố chồng tôi vừa nhận quyết định về hưu cùng 3oo triệu tiền đền bù gì đó. Ngay lập tức ông ngỏ ý muốn lên thành phố sống cùng vì thương con nhớ cháu. Thực tình tôi cũng không vui vẻ lắm vì đang sống tự do quen , nhưng vì bà đã m:ất nên chồng tôi đồng ý. Thế nhưng chưa đầy 2 tháng sau, sự cố lớn xảy ra khiến tôi nghĩ đến việc tutu…..

0

Sau vụ việc này, tôi không biết phải giải quyết làm sao cho ổn thỏa mối quan hệ giữa bố chồng và anh ruột mình.

Sau khi tôi lập gia đình, bố mẹ đã cho tôi một mảnh đất và 2 tỷ để xây nhà riêng. Điều kiện kèm theo là tôi phải nhận chăm sóc người anh trai (bị tật nguyền ở 2 chân, phải ngồi xe lăn) suốt đời. Mỗi tháng, bố mẹ sẽ đưa tôi 2 triệu, hỗ trợ tiền thuốc men và sinh hoạt phí cho anh. Vợ chồng tôi bàn bạc và đồng ý, bởi tôi chỉ có một mình anh trai, vì bị tật nguyền nên anh cũng không thể có vợ được. Tôi làm sao có thể bỏ rơi anh ruột của mình.

Bố mẹ chồng biết chuyện vợ chồng tôi xây nhà riêng nhưng không hề can ngăn mà còn ủng hộ. Bởi gia đình chồng tôi đông người, có tới 4 người con và chồng tôi là con út, không nhận trách nhiệm chăm sóc ông bà. Đương nhiên, chúng tôi cũng không nhận một phần tài sản nào hay đất cát gì ở nhà chồng.

Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như tháng 9 vừa rồi, bố chồng tôi về hưu và kiên quyết đến sống cùng chúng tôi. Ông nói mình có 600 triệu, sẽ chia đôi. Nghĩa là mẹ chồng 300 triệu, ông 300 triệu và ông cầm số tiền đó đến nhà tôi ở, giao tiền cho chúng tôi để chúng tôi chăm sóc ông đến lúc ông qua đời. Tuy không hài lòng nhưng vì thương chồng, tôi vẫn đồng ý để bố chồng đến sống cùng.

Vừa về hưu, bố chồng đã đem 300 triệu đến sống cùng vợ chồng tôi, chưa đầy 2 tháng thì xảy ra sự cố lớn - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chúng tôi để cho ông căn phòng trên lầu vì dưới lầu là phòng của vợ chồng tôi và con gái nhỏ 3 tuổi, một phòng là của anh ruột tôi. Con tôi còn quá nhỏ, tôi không dám ở trên lầu vì sợ con bị ngã cầu thang. Anh ruột tôi tật nguyền, cũng không thể lên xuống cầu thang được, đành để bố chồng ở trên ấy. Vậy mà ông không chịu, ông bảo vợ chồng tôi không thương ông, thấy ông già cả, đau nhức xương khớp mà còn để ông ở trên lầu, phải đi lên đi xuống mỗi ngày thì làm sao ông chịu được. Bất đắc dĩ, vợ chồng tôi phải chuyển lên lầu, nhường căn phòng rộng đẹp nhất mà chúng tôi đang ở cho ông.

Sống ở tầng trệt, bố chồng thường xuyên đụng mặt với anh ruột tôi. Tuy anh ấy tật nguyền nhưng vẫn phụ tôi vài việc lặt vặt như rửa bát, bỏ quần áo vào máy giặt hay lau chùi bàn ghế trong khả năng của mình. Anh ấy còn làm việc online cho một công ty kế toán, mỗi tháng cũng kiếm được 4-5 triệu đồng. Nhưng bố chồng lại không xem trọng anh ấy, thậm chí còn tỏ thái độ ghét bỏ. Anh ấy rửa bát, ông sẽ ngửi lại xem có còn mùi xà phòng không? Anh ấy làm việc trong phòng, không kịp ra ăn cơm thì ông sẽ cạnh khóe, bảo anh ấy lười biếng, chỉ biết ăn với ngủ. Tôi tức lắm, cãi lại mấy lần để bảo vệ anh trai mình thì bị ông mắng luôn. Chồng khuyên tôi nhịn ông một chút, tính khí ông cáu bẳn, khó chịu nên các chị dâu không sống nổi, ông mới đến ở với tôi.

Mấy ngày trước, bố chồng tôi tự ý vào phòng anh trai tôi rồi làm rơi vỡ 2 cái tách do tự tay anh làm trong chuyến du lịch mấy năm trước. 2 cái tách đó có in hình bố mẹ và anh em tôi, để gộp lại với nhau sẽ ra một tấm ảnh gia đình. Anh tôi quý 2 cái tách đó lắm, anh nâng niu, trân trọng và để ngay trên bàn làm việc.

Nhìn tách bị vỡ, anh tôi không kiềm chế nổi nữa mà lớn tiếng quát bố chồng tôi. Ông cũng quát mắng lại anh tôi. 2 bên không ai nhường ai nữa, bao nhiêu tức tối, ấm ức đều tuôn hết ra. Bố chồng còn lớn giọng đuổi anh trai tôi đi vì nhà này do vợ chồng tôi đứng tên, anh ấy không có quyền gì cả. Tôi đứng giữa, chỉ biết khóc vì thương anh và giận bố chồng mà không thể nói được. Chồng tôi tức tối bảo bố thu dọn đồ đạc, đem tiền về quê sống với anh chị đi, đừng gây rối cho cuộc sống của chúng tôi nữa.

Ông lầm lì bỏ vào phòng, trách chồng tôi sợ vợ, bênh vợ mà không bênh bố. Mấy ngày nay, ông chỉ ra ngoài vào bữa cơm, ngoài ra cứ ở lì trong phòng. Tôi thật sự rối bời, không biết phải làm sao nữa?

TIN KHẨN: Bão Kong-rey ngày càng mạnh, đã dự kiến được những nơi bão có thể đổ bộ. Cụ thể…

0

Bão Kong-rey được Trung tâm Khí tượng Quốc gia Trung Quốc dự báo sẽ mạnh lên thành bão mạnh hoặc siêu bão.

Theo thông tin từ báo Lao Động, tin bão mới nhất của Cục Quản lý Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines PAGASA lúc 5h sáng 28/10 cho biết, bão Kong-rey – cơn bão mới nhất gần Biển Đông – vẫn duy trì cường độ nhưng giảm tốc độ di chuyển trên Biển Philippines.

Tâm bão Kong-rey (tên địa phương là Leon) đang cách Trung Luzon, Philippines khoảng 840 km về phía đông. Cơn bão mới nhất nối ngay sau bão Trà Mi – bão số 6 ở Biển Đông – đang di chuyển về phía tây với tốc độ 10 km/h, với sức gió duy trì tối đa 85 km/h ở gần tâm bão và gió giật lên tới 105 km/h.

TIN KHẨN: Bão Kong-rey ngày càng mạnh, đã dự kiến được địa điểm bão đổ bộ  - Ảnh 1Dự báo đường đi của bão Kong-rey – Ảnh: PAGASA/Báo Lao ĐộngTheo dự báo bão mới nhất của PAGASA, bão Kong-rey sẽ di chuyển về phía tây trong 12 giờ tiếp theo trước khi chuyển hướng sang tây tây bắc vào sáng sớm 29/10. Với các diễn biến di chuyển hiện tại trong đường đi của bão Kong-rey, các nhà dự báo của PAGASA không loại trừ khả năng đường đi của cơn bão mới nhất gần Philippines sẽ tiếp tục di chuyển về phía tây. Sau đó, bão Kong-rey có thể chuyển hướng tây bắc từ 30-31/10.

 

Dự báo, bão Kong-rey đổ bộ Đài Loan (Trung Quốc) sáng sớm 1/11 trước khi chuyển hướng bắc đông bắc đi vào Biển Hoa Đông. Mô hình dự báo bão của Cơ quan Khí tượng Nhật Bản (JMA) cũng nhận định cơn bão mới nhất sau bão Trà Mi cũng sẽ đổ bộ Đài Loan (Trung Quốc) ngày 1/11.

TIN KHẨN: Bão Kong-rey ngày càng mạnh, đã dự kiến được địa điểm bão đổ bộ  - Ảnh 2Bãi biển Thuận An – Phú Thuận (Thừa Thiên Huế) tan hoang sau bão Trà Mi – Ảnh: Bão Dân Trí
Theo thông tin từ báo Dân Trí, thông tin về áp thấp nhiệt đới suy yếu từ cơn bão Trà Mi, theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, áp thấp nhiệt đới hiện nay đã suy yếu thành một vùng áp thấp trên đất liền ven biển Quảng Nam – Đà Nẵng.

 

Hồi 4h ngày 28/10, vị trí trung tâm vùng áp thấp ở vào khoảng 15,7 độ vĩ Bắc; 108,4 độ kinh Đông. Sức gió mạnh nhất ở trung tâm vùng áp thấp giảm xuống dưới cấp 6 (dưới 39km/giờ).

Dự báo trong 12 giờ tới, vùng áp thấp di chuyển chủ yếu theo hướng Đông Đông Bắc, suy yếu và tan dần.

 

Dự báo, tình hình mưa lớn ở các tỉnh từ Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế, gió mạnh và sóng lớn ở khu vực vịnh Bắc Bộ, vùng biển từ Quảng Trị đến Ninh Thuận và phía Bắc của khu vực Bắc Biển Đông còn diễn biến phức tạp.

Từ ngày 28 đến ngày 29/10, ở khu vực từ Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế có mưa to đến rất to với lượng mưa 150-250mm, cục bộ có nơi trên 400mm; cảnh báo nguy cơ có mưa cục bộ cường suất lớn (>100mm/3 giờ).

Tôi chuyển dạ sinh sớm nên chồng đi công tác không thể về kịp. Vừa đẩy từ phòng hồi sức ra, tôi liền nhận được chuyển khoản 50 triệu cùng dòng tin nhắn: “Anh cho em 50 triệu nhé, anh tin chắc đó là con trai của anh. Vài hôm nữa anh đến thăm thì mình đi xét nghiệm ADN cho chắc chắn”… Tôi không hề phản bội chồng nhưng mà cách đây 8 tháng…

0

Tôi chết lặng, cả người toát đầy mồ hôi. Tôi chưa bao giờ có ý với gã ta, tôi cũng không muốn phản bội chồng.

Khi tôi mang thai còn 2 tuần nữa thì sinh thì chồng đi công tác bất ngờ trong 1 tháng. Có nghĩa là anh không kịp về lúc tôi sinh con đầu lòng. Tôi sinh sớm hơn dự định, chồng vừa đi công tác 5 ngày thì tôi đã nhập viện.

Dù không có chồng bên cạnh khi sinh con nhưng tôi vẫn có bố mẹ hai bên túc trực chăm sóc. Sau hơn nửa ngày đau bụng quằn quại thì con trai của tôi cũng cất tiếng khóc chào đời. Gia đình hai bên ai nấy đều hạnh phúc đón chào thành viên mới này.

Sau khi sinh được một ngày thì điện thoại của tôi bất ngờ có tin nhắn nhận tiền của ngân hàng. Ban đầu tôi cứ nghĩ là chồng tôi chuyển khoản để chúc mừng vợ vượt cạn thành công. Khi nhìn số tiền tôi càng bất ngờ hơn, 50 triệu là số tiền rất lớn, chồng tôi chưa từng đưa tôi nhiều tiền như thế.

Tôi hạnh phúc lâng lâng nhắn tin cảm ơn chồng. Chồng tôi ngơ ngác hỏi vì sao tôi lại cảm ơn. Tôi cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ người chuyển tiền cho tôi không phải là chồng, vậy thì là ai? Khi tôi vẫn còn đag rối bời thì người đó đã gọi điện tới. Nghe giọng anh ta mà người tôi phát run:

Vừa sinh con trai tôi liền nhận được 50 triệu vào tài khoản, thấy tên người chuyển mà ‘vỡ tim’ kinh ngạc - Ảnh 1

Ảnh minh họa: Internet
“Anh cho em 50 triệu nhé, anh tin chắc đó là con trai của anh. Vài hôm nữa anh đến thăm thì mình đi xét nghiệm ADN cho chắc chắn. Vợ anh không sinh được con trai nên giờ có rồi anh mừng lắm, nếu đúng thì cảm ơn em nhé”.

 

Tôi chết lặng, cả người toát đầy mồ hôi. Đó là sếp của tôi. Tôi chưa bao giờ có ý với gã ta, tôi cũng không muốn phản bội chồng. Nhưng thân làm thư ký cho giám đốc, tôi không tránh khỏi những hôm tiếp khách cùng sếp. Một hôm vì bị chuốc say, tôi tỉnh lại thấy mình không mảnh vải che thân, bên cạnh là người sếp U50. Tôi lao vào nhà tắm cố gắng tẩy rửa cơ thể của mình.

Sau hôm đó tôi có uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng vừa hôm sau thì tôi có quan hệ với chồng. Cho nên khi hay tin mình mang thai, tôi thật sự không biết đứa trẻ là con của ai. Giờ tôi hoang mang lắm, nếu đây là con của sếp thì tôi phải làm sao đây, tôi không muốn ly hôn chồng…

Tôi chết lặng, mồ hôi túa ra như mưa, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Mọi thứ dường như tối sầm lại, và tôi chỉ biết cầm điện thoại, run rẩy mà không thể nhấn bất kỳ nút nào. Tâm trí tôi quay cuồng, mọi chuyện vừa xảy ra như một cơn ác mộng. Sếp tôi, người mà tôi chưa từng có chút tình cảm nào, lại ngang nhiên tuyên bố rằng con trai tôi là con của ông ấy và muốn xét nghiệm ADN. Đầu óc tôi rối bời, chẳng biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình cảnh này.

Thực hư việc phụ nữ có bầu không nên đi thăm bà đẻ?

Lúc này, từng kỷ niệm trong mối quan hệ với chồng ùa về, từ những tháng ngày yêu nhau đầy hạnh phúc, đến đám cưới ấm áp, rồi đến những ngày mong chờ con đầu lòng ra đời. Tôi không thể hình dung được cảnh phải ly hôn, hay mất đi mái ấm mà mình đã vun đắp. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, lòng tôi đau đớn vì không biết liệu mình có thể giữ được gia đình này hay không.

Tôi nhớ lại đêm định mệnh ấy, hôm tôi đi tiếp khách với sếp. Trong buổi tiệc, ông ấy liên tục mời rượu, và tôi vốn không uống được nhiều nên chỉ nhận lời xã giao vài chén. Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy không còn tỉnh táo. Tôi nhớ mơ hồ cảnh mình cố bước về khách sạn nhưng cuối cùng lại bị ông ta dìu vào phòng. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy người không mảnh vải che thân bên cạnh ông ta, tôi hoảng sợ đến phát run. Cảm giác kinh tởm, xấu hổ xâm chiếm, nhưng tôi không dám nói ra vì sợ gia đình biết sẽ gây tổn thương đến chồng và khiến bản thân tôi rơi vào cảnh bị người đời khinh bỉ.

Hôm đó, tôi cố gắng trấn tĩnh và tự nhủ sẽ quên đi. Tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay, nghĩ rằng như vậy sẽ an toàn. Nhưng sau đó tôi lại gần gũi với chồng, trong niềm hạnh phúc của hai vợ chồng mong đợi đứa con đầu lòng. Vậy mà giờ đây, khi thấy sếp khẳng định như vậy, tôi thực sự không còn biết phải tin vào điều gì nữa. Trong lòng tôi xuất hiện mối lo sợ không thể tả: nếu con trai tôi thực sự là con của ông ta, thì tôi sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào?

Tôi biết mình không thể giữ bí mật mãi. Sống trong nỗi ám ảnh này không chỉ làm tổn thương tôi mà còn ảnh hưởng đến con trai nhỏ và gia đình. Tôi không muốn chồng tôi phải chịu đựng sự dối trá này, nhưng nếu nói ra, liệu anh có tha thứ cho tôi không? Liệu hạnh phúc của chúng tôi có tan vỡ ngay lập tức? Hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn nỗi lo sợ khiến tôi như muốn ngạt thở. Đầu óc tôi rối như tơ vò, nhưng tôi hiểu rằng mình cần phải làm điều gì đó.

Sau vài ngày suy nghĩ và trằn trọc, tôi quyết định sẽ làm xét nghiệm ADN để xác nhận sự thật. Trong thâm tâm, tôi cầu nguyện rằng đứa bé là con của chồng tôi. Đêm trước ngày mang con đi xét nghiệm, tôi gần như thức trắng, chỉ biết ôm lấy con trai mà khóc thầm.

Khi kết quả xét nghiệm được gửi đến, tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng như vỡ tung. Mở phong bì ra, mắt tôi dán chặt vào từng dòng chữ. Và rồi, trái tim tôi như vỡ òa trong nỗi hạnh phúc, bởi kết quả cho thấy đứa bé là con của chồng tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình, nước mắt trào ra, lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài sống trong sợ hãi, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm thật sự.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng, dù đã phạm sai lầm trong quá khứ, nhưng tình yêu và sự chung thủy của tôi dành cho chồng chưa bao giờ thay đổi. Tôi nhận ra rằng chính sự dũng cảm đối diện với sự thật đã giúp tôi cứu vãn hạnh phúc của mình. Và từ nay, tôi tự nhủ sẽ yêu thương gia đình mình hơn, không bao giờ để bất kỳ ai hay điều gì có thể làm lung lay hạnh phúc mà tôi đã khó khăn lắm mới giữ gìn được.

Bố m/ấ/t, mẹ bỏ chị em tôi mới 6t ở với bà ngoại. Ngày chúng tôi được bà cho mảnh đất đang lên giá gần đường quốc lộ, làm ăn phát đạt, mẹ bỗng dẫn bạn trai kém tuổi về hỏi han, vay mượn, kèm theo là lá thư của bố 15 năm trước 👇👇

0

Sau bao năm làm người dưng nước lã, bỗng nhiên mẹ tôi mang theo “bạn trai” đến làm phiền các con một cách khó hiểu.

Mỗi năm khi đến ngày của Mẹ, tôi luôn chọn 2 món quà thật ý nghĩa để tặng bà ngoại và chị gái. Chúng tôi có mẹ nhưng bà ấy đã bỏ rơi cả 2 chị em ngay khi bố tôi qua đời. Bà và chị đã sống rất vất vả để nuôi tôi khôn lớn, nên trong trái tim tôi đó là 2 người mẹ duy nhất.

Có thể nhiều người sẽ mắng chửi tôi là đứa con bất hiếu nhưng tôi đã học cách bỏ ngoài tai từ lâu rồi. Người mẹ sinh học của tôi ngoài việc sinh ra 2 đứa con thì hình như bà ấy chẳng có chút tình cảm yêu thương nào hết. Kể từ khi có ký ức và nhận thức về thế giới xung quanh, tôi đã biết bà ấy chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình.

Những người duy nhất yêu thương chị em tôi là bố và bà ngoại. Nhưng bố đột ngột qua đời năm tôi lên 6, khi ấy chị gái tôi 12 tuổi. Đám tang bố vừa xong thì mẹ bỏ đi không nói lời nào, để lại chị em tôi cho bà ngoại nuôi.

Họ hàng làng xóm nói mẹ tôi lên thành phố làm nghề massage. Lại có người đi buôn về bảo bắt gặp mẹ tôi làm vợ bé nhà quyền chức, trông quý phái khác hẳn hồi ở quê. Đủ loại tin đồn khiến tôi chẳng biết mẹ mình thực sự ra sao nữa.

Hồi đầu khi mẹ mới bỏ đi, chị em tôi vẫn nhớ và khóc mỗi đêm khi nằm cạnh ngoại. Bà vỗ về an ủi bảo chúng tôi phải ngoan ngoãn học hành. Sau này lớn lên tự thay đổi cuộc sống của mình, tìm được người giúp mình hạnh phúc và quên đi quá khứ không vui. Tôi cũng mạnh mồm hứa rằng thân là đàn ông con trai, khi trưởng thành nhất định sẽ chăm lo báo đáp bà và chị chu đáo.

Chị gái tôi lên lớp 8 đã bán rau ngoài chợ để kiếm tiền phụ bà. Tôi cũng đòi đi theo nhưng chị bắt tôi phải ở nhà học bài. Thế là tôi lén trốn đi nhặt ve chai. Chân đất mắt toét kiếm được vài nghìn bạc đưa cho bà, nhìn bà cười mà tôi sung sướng. Có hôm bới rác gần bờ sông, tôi dẫm phải mảnh sành máu chảy toe toét. Về khóc với chị, chị vừa xé vải quần băng bó cho tôi vừa khóc mắng tôi là thằng ngang bướng.

3 bà cháu cứ thế rau cháo nuôi nhau. Chớp mắt cũng đến ngày chị tôi nhận giấy báo đỗ đại học. Đêm khuya giả vờ nhắm mắt ngủ trong buồng, tôi nghe tiếng chị với ngoại rì rầm bàn tính. Chị nói sẽ lên thành phố kiếm việc vì nhà cũng không có tiền để học tiếp. Ngoại rưng rức nói xin lỗi, tại bà nghèo nên chẳng thể giúp cháu gái có cuộc sống tốt hơn. Đêm ấy cả nhà tôi không ai ngủ được. Mấy hôm sau thì chị tôi xách túi lên đường.

Chị đi rửa bát thuê cho người ta lấy vài triệu mỗi tháng gửi về cho tôi ăn học. Tết chị về thăm nhà, nhìn tay chị bợt cả da mà tôi thương trào nước mắt. Món quà đầu tiên tôi gửi tặng chị năm ấy là một lọ kem nẻ, mua bằng tiền lì xì đút lợn.

Chờ mãi cũng đến ngày tôi lên Hà Nội nhập học. Vừa năm nhất tôi đã lao vào kiếm tiền, chạy ship hàng bằng cái xe cà tàng mua lại của ông xe ôm. 2 chị em ở cùng với nhau trong cái phòng trọ bé tí. Lắm hôm tôi đi làm về lúc 2h sáng thấy chị đã ngủ, trên bàn học để sẵn hộp thức ăn toàn đồ thừa ngon lành chị lấy ở nhà hàng. Vừa ăn tôi vừa ứa nước mắt.

Suốt 6 năm cố gắng không ngừng nghỉ, chị tôi từ chân chạy vặt rửa bát đã lên được chức quản lý. Đổi chỗ làm vài lần xong, chị cũng có kinh nghiệm đầy mình. Đến khi tôi ra trường thì chị quyết định nghỉ việc, gom hết vốn mở một chiếc quán ăn nho nhỏ trong ngõ. Quán bán cơm truyền thống y hệt cơm nhà, kiểu dưa cà thịt kho thôi nhưng đông nghịt khách. Lúc khai trương, chị tôi chỉ mong nó hoạt động tốt và sinh lời đủ để phụng dưỡng bà, nhưng không ngờ quán lại nổi tiếng và được vô số người yêu thích.

Việc kinh doanh suôn sẻ nên chị tôi đón bà ngoại từ quê lên thành phố sống. Bà không thích ồn ào nên chị đã thuê một căn nhà giản dị gần hồ Tây, có một mảnh vườn nhỏ để bà trồng rau nuôi gà.

Tôi làm văn phòng 1 năm thì chị mở thêm quán mới, thế là tôi nghỉ việc để phụ chị quản lý. Khách qua lại nườm nượp. Chẳng bao lâu sau chị em tôi đã đủ tiền mua lại căn nhà vườn kia. Nhà tuy nhỏ nhưng đầy ắp niềm vui, có bàn tay chăm sóc của bà nên ấm áp không khác gì ngôi nhà cũ ở quê hồi bé.

Sau khi có chỗ an cư thì chị em tôi lại vay tiền để mua một chiếc ô tô trả góp. Xe cũng nhỏ và cũ nhưng là phương tiện tốt để tránh nắng mưa, đưa đón bà ngoại đi chơi đi khám bệnh rất tiện. Bà bán đất ở quê đi và cho chị em tôi hết. Chị tôi xúc động lắm, đem cất đi để dành cho tôi cưới vợ sau này.

Cuộc sống của 3 bà cháu đang yên vui thì đùng cái mẹ ruột tôi xuất hiện. Không rõ vì sao mẹ lại biết quán ăn của chị em tôi. Một buổi chiều khi chúng tôi đang ngồi uống trà lúc vắng khách, tự dưng mẹ tìm đến và gọi chúng tôi là con.

Ký ức của tôi về mẹ đã phai nhạt khá nhiều nhưng chị tôi thì nhận ra mẹ ngay lập tức. Mẹ đã ngoài 50, trông bà ăn diện khá sang chảnh và loè loẹt, khác hẳn với hình ảnh ngày xưa. Mặc dù chị em tôi đã nhớ mẹ vô số lần, luôn hi vọng bà còn sống và có cơ hội gặp lại, nhưng đến lúc được ngồi đối diện nhau thì chúng tôi lại chẳng nói được gì.

Tôi lái xe chở mẹ và chị về nhà. Bà ngoại khóc nức nở khi được đoàn tụ với con gái. Chưa bao giờ bà trách mẹ tôi vì đã bỏ đi, gặp lại con trước lúc xuôi tay là ước nguyện lớn nhất của bà. Cuối cùng mong ước ấy đã thành sự thật nhưng không khí bữa cơm tái ngộ lại rất khó tả.

Tôi tưởng mẹ sẽ bù đắp lại quãng thời gian bỏ rơi chị em tôi bằng một lời xin lỗi hay lời hứa gì đó kiểu như sau này sẽ đối xử tốt với các con. Tuy nhiên, câu đầu tiên mẹ nói trong bữa cơm lại là “Các con giờ giàu có nhiều tiền nhỉ”. Chị em tôi nhìn nhau với ánh mắt cùng chung suy nghĩ. Có vẻ như mẹ vẫn chỉ quan tâm đến vật chất, từ xưa đến nay không hề thay đổi gì.

Ăn xong mẹ ra về và hứa sẽ quay lại thăm. Thật kỳ lạ là cả tôi và chị đều không xúc động mấy, trái ngược hoàn toàn với logic thông thường. Đáng lẽ ra phải mừng mừng tủi tủi, hạnh phúc vô ngần chứ đúng không? Nhưng chả hiểu sao chúng tôi lại thấy trong lòng hơi khó chịu.

Mấy hôm sau tôi đã hiểu vì sao mình lại cảm giác như thế. Suốt cả tuần trời mẹ liên tục qua quán chúng tôi ăn cơm. Dĩ nhiên chả có đứa con nào lại tính tiền mẹ mình, nhưng vấn đề ở chỗ mẹ mang theo toàn bạn bè với người lạ, trong đó có một nhân vật được mẹ giới thiệu là “bạn trai”. Chúng tôi đã nghe mẹ kể rằng bà từng tái hôn 2 lần và thất bại cả 2. Người bạn trai mới kia kém mẹ gần chục tuổi, trông chú ấy chả có vẻ gì là đứng đắn. Tuy nhiên chị em tôi chỉ góp ý rằng mẹ nên cẩn trọng chuyện yêu đương chứ không phán xét gì người đàn ông kia cả.

Nhân viên quán bắt đầu xì xào về mẹ tôi. Ăn chực cả tuần xong, mẹ tôi chuyển sang hỏi mượn xe ô tô để “đi công việc”. Tôi cũng chẳng hỏi mẹ làm nghề gì và sống ở đâu. Mẹ hỏi mượn xe thì tôi cũng không từ chối, cơ mà rất khó hiểu khi bà coi xe ấy như đồ của mình, toàn gọi bắt tôi đem xe đi đón rồi lấy đưa cho bạn trai chở mà không nói năng gì. Xăng cũng không thèm đổ, toàn bảo tôi đổ rồi lại mượn. Xe đem trả vừa bụi bẩn vừa đầy rác linh tinh, tôi toàn phải cắn răng mang đi dọn rửa.

Một hôm trời đang mưa to thì chị giúp việc gọi điện báo bà ngoại tôi bị trượt chân ngã. Chị em tôi vội vàng bắt taxi về vì ô tô đã bị mẹ mượn 2 ngày chưa trả. May là vào viện chụp chiếu bác sĩ nói bà tôi không sao, chỉ sưng bầm một thời gian sẽ hết. Tuy nhiên bà phải nằm tĩnh dưỡng cho chân tay khoẻ hẳn. Già rồi xương cốt cũng không tốt như thanh niên.

Chị tôi đang nấu cháo cho bà thì mẹ gọi điện. Thì ra mẹ đi du lịch với bạn trai mới, chẳng hề hốt hoảng hỏi thăm bà ngoại mà chỉ cười nói khoe ở khách sạn gần biển sang đẹp nọ kia. Tôi bực quá nên cúp máy. Chị gái nghe chuyện xong cũng im lặng thở dài.

Tận 3 hôm sau mẹ mới quay về. Gã bạn trai kia lộ nguyên hình là một kẻ vũ phu thất học, đạp cửa xông vào nhà quát nạt đòi đánh tôi vì tội dám láo với mẹ. Bà ngoại đứng ra can ngăn liền bị hắn đẩy mạnh tay khiến bà ngã lăn ra đất. Chị giúp việc rất thương bà tôi nên lao ra đỡ. Sau đó chúng tôi phải dọa báo công an thì mẹ và người đàn ông ấy mới chịu rời đi.

Từ hôm ấy chúng tôi cắt liên lạc với mẹ. Dù có gặp ở quán ăn hay bị mẹ tìm đến tận cổng nhà thì chúng tôi cũng từ chối nói chuyện. Bao năm qua không có mẹ thì bà cháu tôi vẫn sống rất tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn bây giờ nhiều. Bà ngoại thấy con gái bước sang tuổi trung niên vẫn chẳng đâu vào đâu thì buồn lắm, chỉ biết gọi điện bảo đừng kiếm chuyện với con cái nữa.

Liệu tôi nên bỏ qua quá khứ để hàn gắn lại tình cảm mẹ con hay là làm ngơ coi như không có mẹ như trước?…