Home Blog Page 770

CÔ GIÁO 18 NĂM TRÊN NHỮNG CHUYẾN ĐÒ VƯỢT SÔNG ĐÀ ĐƯA HỌC SINH TỚI LỚP

0

Đoàn chúng tôi đến với huyện Đà Bắc (Hòa Bình) vào một ngày thời tiết lạnh tê tái 8 độ C. Cái lạnh ở đây thật “lạ lùng”, trên những nhành lá ngọn cây là một lớp băng phủ trắng xóa. Nó là kiểu lạnh kết hợp với sương muối mà những người không phải là người dân miền núi, không phải là người từng chịu kiểu thời tiết lạnh lùng này thì sẽ không tài nào hiểu nổi cái sự buốt giá thấu da thịt của nó.

Con đường đến với Đà Bắc ngoằn ngoèo hơn những gì chúng tôi tưởng. Thử kiếm tìm một hình ảnh để nói về những con đèo hun hút nơi đây, tôi thấy chúng thật giống với một chiếc khăn bít trôốc của người con gái Mường được ném lên không trung để cho mây gió vần vũ uốn lượn muôn nẻo. Có những khúc đổ đèo ngang góc 90 độ, đòi hỏi người lái xe phải quay thật nhanh vô lăng để lách xe, ôm đèo thật chắc. Rồi vun vút qua những con đèo là hằng hà sa số đoạn dốc cao như Vạn Lý Trường Thành, lên đến đỉnh rồi đột ngột đổ xuống các con đường ngập ngụa bùn đất do sạt lở gây ra. Những chướng ngại thách thức sự tỉnh táo của bác tài bởi nếu chỉnh số, kéo cần gạt không khéo là xe bị ngạt, lịm ga, “ba ti lê” như chơi. Một bên là núi đá dựng thành vách, một bên là mây mù xô vào nhau quánh đặc, chỉ cần một chút sơ sẩy là đoàn tôi gặp nguy hiểm.

Vượt qua những con đèo, chúng tôi đến được với trường Mầm non Yên Hòa nơi cô Quách Thị Bích Nụ (sinh năm 1987, dân tộc Mường) công tác. Không phải ngẫu nhiên mà cuộc gặp gỡ lại diễn ra, không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi vượt gần 200km tính từ Hà Nội để đến được đây gặp cô Nụ. Đơn giản vì chúng tôi muốn hiểu rằng, đằng sau vóc dáng nhỏ bé của cô Nụ lại có một tinh thần kiên cường đến như vậy khi 18 năm trời ròng rã lái thuyền đưa học sinh vượt sông Đà đến trường.

Đó là lý do chúng tôi đến đây.

Cô giáo Quách Thị Bích Nụ: 18 năm trên những chuyến đò vượt sông Đà đưa học sinh tới lớp – Ảnh 3.
Chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những mẩu hồi ức của cô Nụ về quãng thời gian bắt đầu theo nghề đò giang sông nước, từ ngày về điểm trường xóm Nhạp của trường Mầm non Đồng Ruộng công tác với mức lương 50 nghìn đồng một tháng.

Xóm Nhạp khi ấy và ngay cả bây giờ là một vùng quê với đa phần là đồng bào dân tộc Mường sinh sống rải rác bên các chân núi, triền đồi. Nơi đây gần như nằm lọt thỏm giữa lòng sông Đà, muốn ra thị trấn, muốn đến gần hơn với trường học thì con đường tối ưu nhất là đi thuyền qua sông cách một quãng dài 30 phút lênh đênh sóng nước. Từ ngày về trường mầm non Đồng Ruộng công tác, đến khi trở thành hiệu phó của ngôi trường này, rồi được luân chuyển và đảm nhận chức vụ hiệu trưởng của trường Mầm non Yên Hòa, suốt 18 năm qua cô vẫn cần mẫn lái đò trở không biết bao nhiêu thế hệ học sinh đến các điểm trường để học tập.

“Ngay từ khi về điểm trường xóm Nhạp công tác, tôi đã nhận thấy nhiều học sinh ở đây gặp không ít khó khăn trong quá trình đi lại. Đa phần các em phải có bố mẹ chèo thuyền chở đến trường, nhưng để mua được một chiếc thuyền không phải đơn giản. Có những phụ huynh thì bận lên nương làm rẫy, không thể chăm lo đầy đủ cho con cái được. Nếu cứ để như vậy, việc học của các em sẽ bị gián đoạn. Vì thế, tôi đã giúp gia đình các em làm người ngày ngày chuyên chờ, đưa các em đến trường. Việc đưa đón học sinh đi học là hoàn toàn tự nguyện, tôi không yêu cầu phụ huynh đóng góp bất cứ thứ gì”, cô Nụ chia sẻ về lý do bắt đầu theo nghề lái đò của mình.


Đan xen với những hồi ức của cô Nụ, trong đầu tôi lúc này nảy sinh một suy nghĩ tại sao họ không di dân đến những vùng đất thuận tiện hơn để làm ăn sinh sống. Nhưng sau một hai lần hiếm hoi được tiếp xúc với người dân xóm Nhạp, tôi hiểu rằng không dễ gì mà người ta từ bỏ tấc đất cắm dùi, đặc biệt là khi mảnh đất đó còn gắn chặt với dòng sông Đà mà đi nơi khác. Từ khi còn tấm bé, họ đã được nghe kể về cái thời hỗn mang khi chưa có “ngôi sao đo đỏ ngọn cỏ xanh xanh”, nhờ mụ Dạ Dần “đẻ đất”, “đẻ nước”, “đẻ mường” mà mới có sông Quanh mó Vận, sông Sàng mó Lí, có đường đi lối lại, đồi cái đồi con… Rồi một ngày nọ “người nhà trời” là ông Đùng bà Đà xuất hiện giúp dân Mường Bi đào đất nên mới xuất hiện sông Đà như ngày nay. Sông Đà đối với mỗi người con xứ Mường là máu thịt, là huyết quản từ ngàn đời vọng lại. Nên chẳng lý do gì mà họ chịu rời đi cả, chẳng có lý do gì…

Gắn bó như máu mủ ruột già là vậy, nhưng con sông Đà cũng chính là thử thách mà các em học sinh tại xóm Nhạp phải vượt qua nếu muốn đến gần hơn với con chữ. Chỉ khi vượt qua được quãng sông này, chỉ khi dám vươn lên khó khăn thì tương lai của các em mới bớt gian nan hơn. Giữa trăm ngàn cái khó, cô Nụ đã tình nguyện lái đò để giúp đỡ các em học sinh tại xóm Nhạp đến trường. Cô Nụ đối với những đứa trẻ nơi đây không khác gì ông Đùng bà Đà nhưng bằng xương bằng thịt, không phải ông Đùng bà Đà trong những câu chuyện thần thoại cổ của người Mường mà chúng thường được nghe.

“Các em học sinh ở đây chăm học, chịu khó lắm. Dù ngày mưa hay nắng, lạnh giá hay nắng ráo đều như tăm tắp là 5 giờ 30 đã ra bến thuyền chờ tôi để đi đò đi học rồi. Tôi thì ngày nào cũng như ngày nào, cứ 4 giờ là choàng tỉnh dậy. Không hiểu tại sao”, cô Nụ kể lại sau một hồi mân mê những câu chuyện về một thời quá khứ “oanh liệt” của cô.


Phải chăng chính những ngọn núi thung khe, những dòng sông thác nước nơi đây đã hun đúc nên ý chí kiên cường trong những đứa trẻ vùng cao, để chúng biết rằng người đồng mình sống như sông như suối, lên thác xuống ghềnh không lo cực nhọc. Người đồng mình phải biết “tự đục đá để kê cao quê hương”, để thấm nhuần những lời dặn ngàn năm từ trong huyết quản “con ơi tuy thô sơ da thịt” nhưng “không bao giờ được nhỏ bé, nghe con”.

Thấy được sự quyết tâm của các em, cô Nụ càng có thêm sức mạnh để làm công việc thầm lặng này. Ban đầu “vốn liếng” của cô trò chỉ là một chiếc thuyền đan bằng tre nứa, trộn xi măng trát lên và lắp vào hai mái chèo. Đến năm 2011, cô Nụ đã bàn bạc với gia đình bán cặp bò hồi môn để đóng một chiếc thuyền sắt gắn động cơ. Con bò vốn khi ấy bán được 11 triệu đồng nhưng cô phải bỏ thêm 1 triệu đồng nữa mới tiền đủ để đóng thuyền. Chính chiếc thuyền sắt đấy, chính chiếc thuyền được đánh đổi bằng cả con bò làm của hồi môn khi cưới đấy đã giúp giấc mơ con chữ của nhiều em nhỏ ở vùng lòng hồ sông Đà bớt chòng chành hơn.


“Đến việc phải thay bao nhiêu chiếc thuyền xi măng bị hư hỏng tôi còn không nhớ, chứ nói gì đến việc chở biết bao nhiêu thế hệ học sinh qua sông”, cô Nụ cười.

Những ký ức rồi sẽ phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng những vết sẹo nằm trên da thịt được khắc thành hình thành hài trong suốt quá trình 18 năm làm nghề lái đò sẽ chẳng thể nào mất đi. Đối với cô Nụ, chúng chẳng là gì quá to tát nhưng đối với chúng tôi, những vết sẹo đó chính là “huân chương lao động siêu hạng” cho những người chèo thuyền ngày ngày xuôi ngược sông nước. “Vết sẹo” ngoài da thịt dù có chảy máu, nhưng cũng không thể nào đau đớn được bằng những “vết sẹo” lòng được ẩn giấu bên trong mà chỉ có chủ nhân của nó mới có thể thấu cảm được.


“Mình không lái đò thì hành trình đi học của trò sẽ ra sao?”, cô Nụ đưa ra một câu hỏi tu từ, một câu hỏi minh chứng cho những “vết sẹo lòng” trong cô khiến không gian xung quanh yên ắng đến lạ. Tôi nghĩ lúc này đây ai trong chúng tôi cũng mường tượng về cái viễn cảnh ấy, viễn cảnh một ngày các em học sinh tại xóm Nhạp không có cô Nụ đưa đò. Chắc con đường đến trường của các em sẽ trắc trở hơn, chắc các em sẽ vất vả hơn vào những ngày thời tiết lạnh giá? Hay là giấc mơ con chữ của các em sẽ phải chấm dứt để hàng ngày cùng eng – mạng (tiếng của dân tộc Mường nghĩa là bố – mẹ) lên nương làm rẫy, đến mùa ngô thì trồng ngô, đến mùa sắn thì đào sắn? Chúng tôi – ngay cả cô Nụ cũng không biết nữa.

Rồi nhân đây, chúng tôi biết được rằng hiếm lắm cô Nụ mới đi giày cao gót đi làm. Khi hỏi vì sao thì cô chỉ cười một giọng đầy hào sảng và nói: “Lái đò thì cần gì đẹp đâu mà đi giày cao gót. Rồi chẳng may… chỉ là chẳng may thôi tình huống bất ngờ xảy ra trong quá trình lái đò, đi giày cao gót vướng víu lắm”.

Từ chữ “chẳng may” đấy, chúng tôi phát hiện ra một “vết sẹo lòng” nữa đang ẩn sâu bên trong cô Nụ. Kể từ thời điểm các bạn học sinh bước lên đò, cô Nụ phải gánh vác thêm cả phần trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các em học sinh. Rồi chẳng may… chẳng may thì sao? Lo lắng là một chuyện nhưng cô Nụ chưa bao giờ có ý định từ bỏ công việc thầm lặng này bởi cô không muốn hành trình đi học của các bạn học sinh ở xóm Nhạp gian nan.

Làm nghề lái đò 18 năm, cô có trong mình vô số những kỷ niệm. Ngồi với chúng tôi, cô mân mê, nắn nót chúng từng chút một. Lướt nhìn qua, ánh mắt cô lúc đấy sáng bừng lên lấp lánh, từng kỷ niệm qua đi như người thuyền trưởng kể về chiến tích vừa băng qua vạn dặm hải hồ.

Những khi mưa gió, sương mù, giá rét… việc đi lại vất vả hơn, cô trò phải lò dò đi từng chút một. Rồi những khi mưa bão ập đến, những cành cây trôi dạt từ đầu nguồn về thượng nguồn, mắc vào cánh quạt làm thuyền chết máy giữa lòng sông, lúc này cô Nụ lại phải nhảy xuống, tháo những vật cản ra khỏi bánh lái để tiếp tục hành trình đưa trò đến bến chữ…

Những kỷ niệm lan dần ra theo những lớp lang sóng vỗ…


Không chỉ dừng lại ở những hình ảnh trong hồi ức của cô Nụ, đoàn chúng tôi còn được tận mắt chứng kiến một màn chèo đò đưa học sinh qua sông của cô vào một buổi chiều nắng dần phai trên sông Đà. Sau khi giảng dạy xong tại trường Mầm non Yên Hòa, cô Nụ lại đi xe máy cách một quãng đường đèo vắt ngang núi dài 30 phút lái xe để xuống bến đò. Các em học sinh xóm Nhạp cũng có mặt đầy đủ từ trước, mặc sẵn áo phao để chờ cô Nụ đến.

Giữa một hàng dài con thuyền hiện đại nằm trên bờ chờ khách qua sông, chiếc thuyền của cô Nụ nằm lọt thỏm trong số đó. Nó là một chiếc thuyền dài khoảng 3 sải tay người lớn không có mái che. Để dễ hình dung nhất, tôi thấy nó thật giống với một chiếc thuyền độc mộc nhưng thay vì đục bằng gỗ thì nó lại được làm bằng sắt với lớp bên ngoài xỉn màu do thời gian ghi dấu.

Khi thuyền bắt đầu khởi hành, chúng tôi mới cảm nhận được sự hùng vĩ của thiên nhiên. Gió luồn qua khe núi hun hút khiến tất cả thành viên trong đoàn chúng tôi không tài nào mở mắt ra được. Rồi gió xô làm những gợn sóng bắt đầu cuộn trào, con thuyền vì thế cũng lênh đênh, chao đảo theo lớp lang sóng vỗ. Lúc này nếu lái không khéo là lật thuyền như chơi.

Trước những thách thức của con sóng ngọn gió nơi đây, cô Nụ vẫn bình tĩnh đến lạ vì cô đã thuộc quãng sông này như thuộc cả lòng bàn tay. 18 năm qua, cô Nụ đã đúc rút cho mình cả một một bộ “chiến thuật” lái sóng, lái gió Đà giang. Với cô Nụ, một người lái đò giỏi phải là một người biết cắt sóng, rẽ sóng để cho những gợn nước không xô mạnh vào mạn thuyền, làm người ngồi trên thuyền chòng chành, chênh vênh. Rồi những hôm sóng cao gió cả, phải tìm ra được “điểm yếu” của sóng để rồi đâm thẳng, đâm trực diện nhằm tránh nước văng tung tóe, ướt người ngồi trên.


Kinh nghiệm đò giang của cô còn được cân đo đong đếm trong những ngày gió to làm nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió cuồn cuộn những gợn nước bạc đầu trắng xóa. Lúc này phải biết “chiều chuộng” con sông Đà, không thì nó sẽ “làm mình làm mẩy” lên cho xem. Cứ thuộc làu làu bộ chiến thuật này, thì dù có “sóng cả” cũng không thể “làm ngã tay chèo”. Lái đò không phải là công việc đơn giản, nó cần có chiến thuật mà chỉ những người lành nghề nhất mới có đủ chiêm nghiệm trong hành trình chinh phục dòng “Đà giang độc bắc lưu”.

Bộ “chiến thuật” lái sóng lái gió Đà giang đấy, cô Nụ không giữ cho riêng mình mà “truyền nghề” lại cho thế hệ sau. Những buổi học của cô không có phấn trắng bảng đen, chỉ có thuyền làm ghế và kiến thức được kết tinh từ 18 năm trời làm nghề đò giang sông nước. Sau những buổi lý thuyết, các bạn học sinh sẽ được thực hành trực tiếp việc lái đò dưới sự giám sát của cô Nụ. Để học trò quen tay hơn, các bạn sẽ thay phiên nhau cầm lái một ngày trong tuần. Ai mà lái sai kỹ thuật sẽ được cô Nụ trực tiếp chỉnh sửa. Đến khi nào lành nghề, thuộc bộ “chiến thuật” lái sóng lái gió Đà giang làu làu từng dấu chấm, dấu phẩy mới thôi. Nhờ đó mà đến hiện tại, các bạn học sinh của cô ai cũng lái đò rất giỏi, vỗ ngực chia sẻ mình là học trò của cô Nụ cơ mà.

Tôi tin, không đơn thuần cô Nụ tạo ra những đứa trẻ xóm Nhạp vững tay chèo trên sông Đà chỉ vì chúng là người của sông nước. Mà từ sâu trong tâm khảm, cô còn muốn lớp lớp thế hệ học sinh từng được cô che chở, sau này lớn lên phải biết nối tiếp những công việc thầm lặng này, phải biết yêu thương người đồng mình, những người cao đo nỗi buồn, xa nuôi chí lớn, những người biết “tự đục đá để kê cao quê hương” và “lấy quê hương để làm phong tục”. Có thể con đò sau này của các em sẽ hiện đại, có thể con đò mà các em sở hữu không phải là màn đánh cược bằng cả con bò làm của hồi môn, nhưng hãy nối tiếp những công việc này. Những công việc tuy nhỏ bé nhưng giúp triệu triệu giấc mơ được viết tiếp, tuy nhỏ bé nhưng có ích cho đời. Chỉ vậy thôi!

Với 3 chữ “là”: Là một người mẹ, là một người thầy và là một người chuyên chở những giấc mơ. Tôi thích nhất là một người mẹ, đơn giản vậy thôi.

Cô Nụ với tôi vừa là một người thầy, người mẹ và còn là một người chuyên chở những giấc mơ cho các bạn học sinh. Với ba chữ “là” đấy, cô Nụ muốn mình trong hình ảnh một người mẹ nhất. “Những người con” của cô Nụ, những người con dù không phải do cô đứt ruột đẻ ra, nhưng đã gắn bó với cô, ngày ngày được cô đưa thuyền qua sông Đà thì đã là “con của mình” rồi. Ngay cả những đứa trẻ ở nơi nơi cô sinh sống, chẳng ai bảo ai nhưng chúng cứ kháo nhau gọi cô là “mẹ Nụ”.

Không chỉ lái đò đưa học sinh đến trường, cô Nụ cũng là người hướng dẫn các bạn học sinh nơi đây đăng ký các chế độ hỗ trợ của nhà nước. Nhờ đó mà cuộc sống của các bạn bớt vất vả, con đường đến trường cũng vì thế mà bớt chòng chành hơn.

Rồi có trường hợp một học sinh vì bố mẹ không hạnh phúc nên đành phải ở với bác. Vào năm lớp 9, em đã có ý định nghỉ học để đi làm, kiếm tiền trang trải cuộc sống. Thấy được hoàn cảnh như vậy, cô Nụ liền động viên, tìm kiếm những nguồn hỗ trợ của nhà nước để em không bỏ dở việc học giữa chừng.

Với những lời động viên thân tình như một người mẹ, em học sinh này đã đi học trở lại. Ngày ngày dậy sớm để cùng “mẹ Nụ” đi đò qua sông, buổi trưa về lại ghé qua phòng của của “mẹ Nụ” ăn uống ngủ nghỉ… cứ như vậy ngày nối tiếp ngày, tháng nối tiếp tháng…

Có ai đó từng nói, nghề dạy học như nghề chèo đò đưa khách sang sông và mỗi thầy cô đều là những người lái đò cần mẫn, chuyên chở biết bao giấc mơ đến với bến bờ tri thức. Với tôi, họ đều là những người “nghệ sĩ” – đương nhiên không phải nghệ sĩ như trong hình dung của nhiều người, mà là người dồn hết tâm sức vào những thứ mình làm, và hơn hết là yêu những thứ mình làm.

Trước khi rời Đà Bắc, tôi có hỏi cô Nụ bao giờ sẽ dừng lại công việc đưa đò này. Tôi không thể hình dung được. Và cô cũng thế.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG KỂ CHUYỆN LÀM NGHỀ VẬN CHUYỂN “NHỮNG SINH MẠNG KẾT THÚC”: SỢ NHẤT KHI PHẢI CHỞ CƠ THỂ NGƯỜI NÀY

0

Kết duyên với “xác chết”
Vương Lượng sinh ra ở Cát Lâm (Trung Quốc). 9 tuổi, bố mẹ ly hôn, anh sống với bố và được ông bà nội chăm sóc.

Được chiều chuộng nên thuở nhỏ, Vương Lượng rất nghịch ngợm. Tuy nhiên, tính cách này đã thay đổi khi anh lên tuổi 12. Ông nội đột ngột qua đời, Vương Lượng tận mắt chứng kiến cảnh ông bị đẩy vào lò lửa, biến thành tro bụi. Ba năm sau, bố cũng qua đời vì bệnh tật do làm việc quá sức.


Vương Lượng

Người thân lần lượt ra đi khiến Vương Lượng đau đớn nhưng anh không khóc, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ chết đến vậy.

Do thành tích học tập không đạt yêu cầu nên Vương Lượng đã nhập ngũ. Cũng nhờ môi trường rèn luyện khắt khe này mà anh đã trở thành người đàn ông mạnh mẽ.

Sau khi xuất ngũ, Vương Lượng muốn tìm việc làm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Nhưng mặc dù sức vóc cao lớn, nhưng không có chuyên môn, chặng đường đi làm gian nan vô cùng.

Năm 2017, Vương Lượng vô tình nhìn thấy thông tin tuyển dụng và quyết định ứng tuyển làm tài xế xe tang cho nhà tang lễ.

Mặc dù cũng có phần sợ hãi với nghề này, nhưng cuối cùng Vương Lượng đã đánh liều một phen và được nhận vào làm.

Người chở những số phận kết thúc
Ngày hôm đó, Vương Lượng đang làm ca đêm ở nhà tang lễ, anh được gọi đến hiện trường vụ tai nạn, tổng cộng có 4 người chết.

Vụ tai nạn xảy ra trên đường cao tốc, một tài xế lái xe cả ngày, ban đêm buồn ngủ thì bất ngờ tông vào một chiếc xe khác, thế là tai nạn thương tâm xảy ra.


Một vụ tai nạn giao thông mà Vương Lượng chịu trách nhiệm xử lý

Cảnh tượng cơ thể nạn nhân không còn nguyên vẹn đã khiến Vương Lượng nôn mửa tại chỗ. Song anh phải nén lại cảm giác hoảng sợ để hoàn thành trách nhiệm.

Những ngày sau đó, Vương Lượng sợ nhất chính là chuông điện thoại di động, mỗi lần đổ chuông đồng nghĩa với việc một hoặc nhiều mạng sống đã ra đi. Có ngày, anh đã nhận 23 cuộc gọi.

Công việc như vậy thực sự có ảnh hưởng lớn đến Vương Lượng, anh thường xuyên bị chỉ trích, xe tang do anh lái bị mọi người xa lánh, thậm chí xe hỏng giữa đường cũng không chỗ nào nhận sửa. Việc rửa xe cũng gặp phải “sự kỳ thị” tương tự.

Trên xe thường xuyên có vết máu, Vương Lượng chỉ có thể đến tiệm rửa xe tự phục vụ và làm sạch từng chút một bằng vòi nước áp lực cao. Đặc biệt là trong thời tiết mùa hè nhiệt độ cao, Vương Lượng hầu như ngày nào cũng phải rửa xe.

Trong lòng anh, dù người có ra đi thì chặng đường cuối cùng cũng phải chỉn chu, đàng hoàng.


Do tính chất đặc biệt của nghề này, Vương Lượng cũng trở thành một người không thích cười, luôn có bộ mặt lạnh lùng, ngay cả khi chụp ảnh cùng vợ con, nhiếp ảnh gia cũng luôn phàn nàn về sự vô cảm trên khuôn mặt của anh.

Những năm sau đó, Vương Lượng hầu như ngày nào cũng phải lái xe, đặc biệt là vào mùa hè, thời điểm làm việc cao điểm của anh, trong hai năm, anh đã tiễn gần 2.000 người, nhưng điều khiến anh sợ hãi và ít muốn gặp nhất là: Trẻ em.

Có lần anh nhận ca chở thi thể một cậu bé 13 tuổi, cậu bị trượt chân khi đang chơi ở trường và qua đời chỉ sau hai ngày.

Làm sao bậc cha mẹ nào có thể chấp nhận đứa con trai ngoan của mình đã ra đi như thế này? Vào ngày tiễn con trai đi xa, cha mẹ cậu đã đặt một số đồ vật mà cậu yêu thích, bao gồm bóng rổ, bóng đá và thậm chí cả yo-yo.

Sau khi lấy hết can đảm, bố mẹ nặng nề đóng cửa xe, quay người lại và khóc lớn. Cảnh tượng này khiến Vương Lượng vô cùng cảm động, cho nên điều anh sợ nhất chính là đưa thi thể của những đứa trẻ.


Chính vì đã chứng kiến quá nhiều cuộc chia ly sinh tử trong những năm qua nên Vương Lượng đặc biệt quý trọng gia đình và con cái, anh thề sẽ sống tốt mỗi ngày và trân trọng hiện tại.

Năm 2018, Vương Lượng bất ngờ nảy ra ý tưởng và đăng ký tài khoản trên một nền tảng video ngắn để chia sẻ trải nghiệm nghề nghiệp của mình. Tuy nhiên, người xem chỉ hiếu kỳ một thời gian, rồi kênh của anh ảm đạm đến đáng thương vì nội dung về chủ đề quá mức “đen tối”.

Giờ đây, Vương Lượng đã nghỉ công việc này vì anh nhận ra nó đã khiến cuộc đời anh trở nên u ám, ngay cả khi vợ sinh đứa con thứ hai, bố vợ cho rằng anh kém may mắn và không chịu cho anh vào phòng sinh.

Vì vậy, Vương Lượng đã từ bỏ công việc đặc biệt này và bắt đầu giúp gia đình chăm sóc vườn cây ăn quả, trở lại cuộc sống bình thường.

CÔ GIÁO MẦM NON BỊ HÀNG XÓM TẠT XĂNG ĐỐT CHÁY NHƯ NGỌN ĐUỐC

0

Sau cuộc cãi vã, một cô giáo mầm non ở Di Linh (Lâm Đồng) bị người hàng xóm dội xăng lên người và châm lửa đốt.

Ngày 19/1, Công an huyện Di Linh (Lâm Đồng) thông tin, vừa tiến hành bắt giữ Dương Thị Kim Cương (36 tuổi, trú thị trấn Di Linh, huyện Di Linh) để điều tra hành vi giết người.

Đối tượng Cương chính là người đã dội xăng và đốt cô giáo N.T.K.D. (32 tuổi, trú thị trấn Di Linh). Cô giáo D. hiện đang dạy tại một trường mầm non trên địa bàn, đồng thời cũng là hàng xóm của Cương.

Thông tin ban đầu, chiều tối 17/1, giữa cô giáo D. và Cương có mẫu thuẫn nên cãi vã lẫn nhau. Ngay sau đó, Cương lấy can xăng dội vào người cô giáo D.

Mùi xăng bốc lên nồng nặc nên cô giáo D. chạy vào nhà dội nước rồi chạy ra cãi nhau tiếp với Cương, lúc này Cương dùng bật lửa đốt khiến cô giáo D. bốc cháy ngùn ngụt như ngọn đuốc.


Cô giáo D. bị Cương đốt cháy như ngọn đuốc (ảnh từ Camera an ninh ghi lại).

Dù được người thân, hàng xóm chạy đến dập lửa nhưng cô giáo D. đã bị bỏng nặng nên nhanh chóng được chuyển về một bệnh viện lớn ở TPHCM để cấp cứu, điều trị.

Nhận được tin báo, Công an huyện Di Linh đã nhanh chóng vào cuộc điều tra và bắt giữ Dương Thị Kim Cương.

Hiện, nguyên nhân vụ việc đang được cơ quan chức năng điều tra, làm rõ.

MIỀN BẮC CHỊU TÁC ĐỘNG CỦA MỘT ĐỢT KHÔNG KHÍ LẠNH MẠNH

0

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, ngày và đêm 21/1, không khí lạnh tiếp tục ảnh hưởng đến một số nơi ở phía Tây Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ. Đến ngày 22/1, không khí lạnh được tăng cường mạnh thêm và ảnh hưởng đến các nơi khác ở Bắc Bộ, Bắc Trung Bộ, Trung Trung Bộ và một số nơi ở Nam Trung Bộ. Gió Đông Bắc trong đất liền duy trì cấp 2-3, từ ngày 22/1 mạnh lên cấp 3, vùng ven biển cấp 4-5, giật cấp 6-7.

Miền Bắc chịu tác động của một đợt không khí lạnh mạnh – Ảnh: NAM TRẦN
Trong ngày và đêm 21/1, Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ trời rét. Từ ngày 22/1, Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ trời rét đậm, rét hại. Từ chiều tối và đêm 22/1, khu vực từ Quảng Bình đến Thừa Thiên-Huế trời chuyển rét. Trong đợt không khí lạnh này, nhiệt độ thấp nhất ở Bắc Bộ phổ biến từ 7-10 độ C, vùng núi Bắc Bộ từ 3-6 độ C, vùng núi cao có nơi dưới 0 độ C; khu vực Bắc Trung Bộ từ 9-12 độ C; Quảng Bình đến Thừa Thiên-Huế từ 13-16 độ C.

Trên biển, vịnh Bắc Bộ và khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm vùng biển khu vực Hoàng Sa), ngày và đêm 21/1 có gió Đông Bắc mạnh cấp 5, có lúc cấp 6, giật cấp 7, sóng biển cao 1,5-3m, biển động; riêng vùng biển phía Đông Bắc của Bắc Biển Đông có gió Đông Bắc cấp 6, giật cấp 7-8, sóng biển cao 2-4m, biển động. Từ ngày 22/1, vịnh Bắc Bộ và khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm vùng biển khu vực Hoàng Sa) gió Đông Bắc mạnh lên cấp 7, giật cấp 8-9; sóng biển cao 3-5m, riêng vịnh Bắc Bộ 2-3,5m, biển động mạnh.

Từ ngày 21/1, vùng biển từ Ninh Thuận đến Cà Mau và vùng biển phía Tây của Nam Biển Đông (bao gồm vùng biển phía Tây khu vực Trường Sa) có gió Đông Bắc mạnh dần lên cấp 5, có lúc cấp 6, giật cấp 7, sóng biển cao 2-3m, biển động. Từ chiều tối và đêm 22/1, vùng biển từ Quảng Trị đến Khánh Hòa và vùng biển phía Đông của khu vực Nam Biển Đông (bao gồm vùng biển phía Đông khu vực Trường Sa) có gió Đông Bắc mạnh dần lên cấp 6, giật cấp 7-8, sóng biển cao 2-4m, biển động. Vùng biển từ Ninh Thuận đến Cà Mau, khu vực giữa Biển Đông và vùng biển phía Tây khu vực Nam Biển Đông (bao gồm vùng biển phía Tây khu vực Trường Sa) có gió Đông Bắc mạnh cấp 6-7, giật cấp 8-9, sóng biển cao 2-5m, biển động mạnh.

Dự báo thời tiết các khu vực ngày và đêm 21/1: Phía Tây Bắc Bộ có mưa, mưa rào rải rác và có nơi có dông. Gió nhẹ. Trời rét, trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh. Nhiệt độ thấp nhất 11-14 độ C; có nơi dưới 10 độ C. Nhiệt độ cao nhất 16-19 độ C; riêng khu Tây Bắc 23-26 độ C.

Phía Đông Bắc Bộ và thủ đô Hà Nội có mưa, mưa rào rải rác và có nơi có dông. Gió Đông Bắc cấp 2-3. Trời rét, trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc, sét, mưa đá và gió giật mạnh. Nhiệt độ thấp nhất 10-13 độ C, vùng núi 6-9 độ C, vùng núi cao có nơi dưới 2 độ C. Nhiệt độ cao nhất 15-18 độ C, vùng núi 13-15 độ C.

Thanh Hóa đến Thừa Thiên-Huế: Phía Bắc nhiều mây, có mưa, mưa rào rải rác và có nơi có dông; phía Nam có mây, có mưa vài nơi, trưa chiều trời nắng. Gió nhẹ. Phía Bắc chuyển rét, trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc, sét, mưa đá và gió giật mạnh. Nhiệt độ thấp nhất: phía Bắc 13-16 độ C; phía Nam 17-20 độ C. Nhiệt độ cao nhất: phía Bắc 19-22 độ C; phía Nam 24-27 độ C.

Đà Nẵng đến Bình Thuận ngày nắng, đêm có mưa rào vài nơi. Gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ thấp nhất 20-23 độ C. Nhiệt độ cao nhất 27-30 độ C.

Tây Nguyên ngày nắng, đêm không mưa. Gió Đông Bắc đến Đông cấp 2-3. Nhiệt độ thấp nhất 16-19 độ C. Nhiệt độ cao nhất 27-30 độ C.

Nam Bộ ngày nắng, đêm không mưa. Gió Đông Bắc đến Đông cấp 2-3. Nhiệt độ thấp nhất 22-25 độ C. Nhiệt độ cao nhất 31-34 độ C./.

Tự làm khổ mình vì suy nghĩ ‘năm nào cũng phải về quê ăn Tết’

0

Tôi bốn năm mới về quê ăn Tết một lần, dùng tiền đi lại biếu cha mẹ còn hơn cứ phải rồng rắn đường xa để về bằng được.

Nhiều người cứ nói lý thuyết rằng “về quê tình cảm là chính”, nhưng thử hỏi không có tiền thì về bằng cách nào? Có tiền thì về Tết còn cho người này biếu người nọ được ít nhiều; còn không có tiền thì tôi nghĩ nên về vào dịp khác trong năm sẽ giảm chi phí đi tương đối. Hoặc không có nữa thì khỏi về luôn, cứ dùng chính tiền chi phí đi lại kia mà biếu cha mẹ là được rồi. Thời nay công nghệ tốt, thiếu gì cách gặp nhau trên mạng, cứ gì cứ phải rống rắn đường xa để về cho bằng được rồi nhìn mặt nhau vài bữa lại đi.

Về quê là mục đích được gần con cái, cha mẹ, sau đó mới đến anh chị em ruột thịt, rồi tiếp nữa mới tới gặp mặt, thăm chúc họ hàng, làng xóm. Chúng ta hãy chú ý tới những người đầu tiên trước. Nếu cứ lo việc bên ngoài mà không quay vào trong thì sẽ rất mỏi mệt vì sự sĩ diện hão, làm màu…

Tôi bốn năm mới về Việt Nam ăn Tết một lần. Mỗi lần như vậy, tôi dành hết quỹ thời gian ít ỏi của mình cho con cháu, sau đó đến cha mẹ ruột của mình. Còn họ hàng, làng xóm, bạn bè không tới lượt vì thời gian của tôi có hạn. Nhưng tôi và con cái vẫn khá hài lòng vì mọi việc đều sắp xếp êm ấm, hợp lý, chu đáo. Tôi quan niệm trong ấm thì ngoài mới êm, không nên chú trọng hình thức, lễ nghĩa bên ngoài mà bỏ bê chuyện trong nhà nhé.

Với tôi, nếu quê của bố tôi một nơi, quê mẹ một nơi, nhưng khi bố mẹ kết hôn và sinh ra tôi ở một nơi rất xa, sau đó an cư lạc nghiệp tại đó, bản thân chúng tôi cũng sinh sống và lớn lên tại đó, thì tôi gọi nơi đó là quê. Bất cứ ai hỏi “quê ở đâu?” tôi cũng ngay lập tức trả lời như vậy theo bản năng mà khỏi cần suy nghĩ.

Quê đơn giản là nơi cha mẹ tôi, gia đình tôi sống, chết tại đó. Còn quê của bố là quê của bố, của mẹ là của mẹ, không phải quê của tôi. Mối quan hệ họ hàng cũng vậy, tùy sự đối đãi tốt – xấu mà thân cận nhau. Có khi người họ xa còn hơn cả anh chị em ruột do cách đối đãi với nhau. Nhìn chung vẫn phải có một biểu mẫu cơ bản cho mối quan hệ gia đình, để dựa vào đó mà cân bằng, từ trong rồi mới ra ngoài được.

Chứ tôi không thể coi họ hàng, thông gia hơn con đẻ, hơn cha mẹ ruột của mình được.Với tôi, con là nhất, cháu là nhì, bố mẹ ruột là ba, con rể con dâu và anh em ruột là thứ tư, con của em ruột là thứ năm, sau đó mới tới lượt họ hàng nội ngoại hai bên và em dâu rể. Tôi chưa quan tâm được những hàng đầu tiên, thì hàng cuối còn phải chờ đã. Trừ khi ngay cả hàng đầu đến hàng cuối cũng không quan tâm được thì phải xem lại xem có phải mình chỉ biết mỗi mình hay không? Còn nếu tôi vẫn lo toan, chăm sóc đầy đủ cho con, cháu, cha mẹ, anh em ruột, còn họ hàng tôi chưa thể quan tâm được thì cũng chẳng có gì phải nghĩ ngợi.

5 NĂM NHÌN CON TRAI BỊ DÀY VÒ BỞI SUY THẬN GIAI ĐOẠN CUỐI, NGƯỜI MẸ QUYẾT HIẾN THẬN CỨU CON

0

Đây là ca ghép thận cùng huyết thống thứ 5 vừa được các bác sĩ Bệnh viện Hữu nghị Việt Tiệp Hải Phòng thực hiện thành công.


Người bệnh là N.P.N. (30 tuổi, trú tại Niệm Nghĩa, Lê Chân, Hải Phòng) được chẩn đoán là suy thận mạn giai đoạn cuối cách đây 5 năm, lọc máu chu kỳ 3 lần/tuần bằng AVF tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Tiệp.

Chứng kiến con trai hàng ngày bị dày vò bởi căn bệnh suy thận, bà L.T.T. (55 tuổi – mẹ người bệnh) đã quyết định hiến thận, mong người con được sống một cuộc đời khỏe mạnh hơn.

Cả hai mẹ con đều được làm tất cả các xét nghiệm sàng lọc cần thiết trước khi phẫu thuật cũng như chuẩn bị hồ sơ pháp lý đầy đủ theo đúng quy định của pháp luật và Bộ Y tế.

Các ekip của Bệnh viện Hữu nghị Việt Tiệp dưới sự chỉ đạo, điều hành trực tiếp của TS.BS Nguyễn Thế May, Phó Giám đốc Bệnh viện Hữu nghị Việt Tiệp; PGS.TS Nguyễn Công Bình, nguyên Phó Giám đốc, Cố vấn chuyên môn, Trưởng kíp ghép thận cùng sự hỗ trợ của các chuyên gia đến từ Trung tâm Ghép tạng, Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức đã tiến hành ghép thận cho người bệnh.

Các bác sĩ đã thực hiện phẫu thuật nội soi để lấy thận từ người hiến, sau đó tiến hành rửa thận, ghép thận cho người nhận bằng các kỹ thuật chuyên sâu. Ca ghép thận được thực hiện thành công sau 4 giờ phẫu thuật. Quả thận được ghép bắt đầu hồng hào, được tưới máu tốt và bắt đầu bài tiết nước tiểu.

Sau phẫu thuật, cặp ghép thận được hồi sức tích cực và chăm sóc đặc biệt bởi đội ngũ nhân viên y tế tại bệnh viện.

Nữ tài xế quyết không để yên, sẽ đưa ra t:òa vụ: Đỗ xe 40 phút bị thu phí 45 triệu đồng, ngỡ ngàng nhất lại là lời giải thích không thể chấp nhận của người trông giữ xe: Thế này thì m:ất hết khách

0

Người phụ nữ họ Chu đến từ Thượng Hải đỗ xe trong một trung tâm mua sắm chỉ 40 phút nhưng phải trả phí 13.120 NDT (gần 45 tr

Mọi người đều đồng ý rằng đậu xe trong trung tâm mua sắm cần phải trả phí. Tuy nhiên, số tiền có thể khác nhau tùy thuộc vào các yếu tố như khu vực, cơ sở hạ tầng, trang thiết bị và thời gian đỗ xe.

Nhưng ở Trung Quốc, phí đỗ xe ô tô trong vòng một giờ về cơ bản sẽ không vượt quá 100 NDT (hơn 340.000 đồng).

Chu, người làm việc ở Thượng Hải, đã đỗ xe ở bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh khi đi mua sắm.

Khi rời khỏi bãi đậu xe, hệ thống thu phí tự động quét biển số xe của Chu, sau đó tự động trừ phí từ WeChat thông qua chức năng nhận dạng khuôn mặt. Chu đã quá quen thuộc với quy trình tính phí này nên không nhận thấy có gì bất thường.

Đỗ xe 40 phút bị thu phí 45 triệu đồng, người phụ nữ tá hỏa quyết làm cho ra lẽ, nghe nhân viên giải thích càng khiến cô giận thêm - Ảnh 1.
Nhưng phải đến khi mua cà phê ở cửa hàng, Chu mới phát hiện số dư trong thẻ ngân hàng có vấn đề nên mới mở tin nhắn thanh toán trên điện thoại.

Tin nhắn cho thấy Chu đã thanh toán 13.120 NDT (gần 45 triệu đồng) vào khoảng 12 giờ trưa hôm 23/12/2023. Theo như cô được biết, bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh tính phí 10 NDT cho thời gian chưa tới một giờ, tại sao cô lại bị tính phí nhiều như vậy?

Thế là Chu đã lại quay lại bãi đậu xe và thương lượng với nhân viên quản lý. Nhân viên quản lý họ Từ cũng cảm thấy khó hiểu khi nghe Chu nói rằng đã bị trừ 13.120 NDT tiền đậu xe.

Vì vậy nhân viên đã cho Chu đi xem video quay lại địa điểm thu phí. Trong video Chu lái xe vào bãi đỗ lúc 11:49:11 giây ngày 23/12, sau đó lái xe ra ngoài lúc 12:29:24 giây, tổng cộng thời gian đỗ xe khoảng 40 phút.

Sau đó, nhân viên quản lý nói với Chu rằng do thiết bị ở bãi đậu xe bị trục trặc, phí vượt mức sẽ được hoàn lại cho cô, nhưng đơn xin hoàn tiền cần phải thông qua quy trình của công ty. Và vì công ty của bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh là công ty “lớn” nên tiền của Chu cần được xử lý từ từ nhưng có thể đảm bảo hoàn trả trong vòng một tháng.

Đỗ xe 40 phút bị thu phí 45 triệu đồng, người phụ nữ tá hỏa quyết làm cho ra lẽ, nghe nhân viên giải thích càng khiến cô giận thêm - Ảnh 2.
Điều khiến Chu càng không nói nên lời là nhân viên còn nói rằng vì lãnh đạo và nhân viên tài chính đi họp nên anh ta có thể viết thư cam kết cho cô trước. Anh ta đảm bảo công ty sẽ hoàn trả phí cho Chu trong vòng một tháng, nếu quá hạn thanh toán, Từ sẽ ứng trước cho Chu.

Nhưng điều Chu quan tâm không chỉ là liệu cô có được hoàn trả số tiền hay không mà còn là khi nào. Chu yêu cầu kết quả nhanh hơn và chính xác hơn chứ không phải một câu trả lời quá rộng và mông lung như trong vòng một tháng.

Nói tóm lại, theo quan điểm của Chu, phí đỗ xe cao ngất ngưởng do bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh tính đã ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Cách xử lý của nhân viên quản lý cũng có phần chiếu lệ khiến cô rất tức giận. Song không còn cách nào khác, Chu chỉ đành chờ phía công ty giải quyết việc hoàn tiền trong vòng một tháng, nếu quá hạn mà không thấy kết quả, cô quyết đưa việc này ra toà vì số tiền bị trừ không hề nhỏ.

Thì ra thời HLV Nguyễn Thùy Dương còn thi đấu cũng đã phải “góp quỹ” 10% tiền thưởng: Sự việc diễn ra cả chục năm nay nhưng không ai xử lý?

0

Trao đổi với Dân Việt, một cựu VĐV thể dục dụng cụ (TDDC) Việt Nam cùng thời với HLV Nguyễn Thùy Dương cho biết: “Thời của tôi, mỗi VĐV sau khi giành huy chương, ngoài tiền thuế thu nhập cũng “góp quỹ” 10% tiền thưởng huy chương”.

Trung tâm HL và TĐTT Hà Nội làm rõ vụ HLV “thu phế” VĐV 

Như Dân Việt đã thông tin, xung quanh vụ việc VĐV TDDC Phạm Như Phương xin giã từ sự nghiệp ở tuổi 20 đồng thời “tố” HLV Nguyễn Thùy Dương “thu phế” 10% tiền thưởng huy chương, 50% tiền thưởng nóng, đồng thời hàng tháng có thu “quỹ lạ”, Cục TDTT đã vào cuộc xác minh làm rõ và quyết định cho thôi tập trung đội tuyển TDDC Việt Nam đối với HLV Nguyễn Thùy Dương và HLV Nguyễn Hà Thanh (vì không báo cáo kịp thời việc VĐV Phạm Như Phương xin nghỉ phép đi nước ngoài).

“Thời của tôi, mỗi VĐV cũng phải "góp quỹ" 10% tiền thưởng"- Ảnh 1.

VĐV Phạm Như Phương đã xin giải nghệ và tố HLV “thu phế” tiền thưởng huy chương. Ảnh: FBNV

Theo tìm hiểu của Dân Việt, việc đóng “quỹ đội” không hề xa lạ với các VĐV. Một cựu VĐV TDDC cùng thời với HLV Nguyễn Thùy Dương cho biết: “Thời của tôi, VĐV giành huy chương cũng “góp quỹ” 10% tiền thưởng huy chương. Còn tiền thưởng nóng thì không phải nộp. Số tiền này được ban huấn luyện cho biết để dùng vào mục đích phát triển bộ môn. Còn cụ thể chi tiết dùng vào việc gì thì chúng tôi không rõ.

Hàng tháng, VĐV chúng tôi còn đóng quỹ đội, tôi nhớ không rõ, hình như là 150 nghìn đồng/tháng”.

Như vậy, có thể hiểu chuyện “đóng quỹ đội” lâu nay đã tồn tại trong làng TDDC Việt Nam, chỉ khác là số tiền mà VĐV phải đóng trong từng thời điểm.

Ở một diễn biến khác liên quan tới vụ việc, trao đổi với Dân Việt trưa nay (17/1), bà Trương Ngọc Lan – Phó Giám đốc Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu thể thao Hà Nội cho biết:

“Thời gian tới, chúng tôi sẽ triệu tập cuộc họp giữa các bên gồm lãnh đạo bộ môn, HLV, VĐV, phụ huynh VĐV… để làm rõ vấn đề liên quan tới vụ việc VĐV Phạm Như Phương “tố” HLV Nguyễn Thùy Dương thu tiền “phế” của VĐV.

Quan điểm của chúng tôi là không bưng bít, bởi đây là sự việc rất đáng buồn, làm ảnh hưởng tới hình ảnh của ngành. Sự việc cũng khiến niềm tin của các bậc phụ huyng bị lung lay nên càng phải được làm sáng tỏ, minh bạch.

Sau khi làm rõ mọi việc, Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu thể thao Hà Nội sẽ có báo cáo lên Sở VHTTDL Hà Nội, Cục TDTT”.

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng từ ‘đau’

0

Hậu vệ Đoàn Văn Hậu và vợ Doãn Hải My đã về Việt Nam sau chuyến đi hưởng “tuần trăng mật” kết hợp khám chấn thương của Văn Hậu tại Singapore. Tại đây Văn Hậu và vợ mới cưới thường xuyên cập nhật các khoảnh khắc đi chơi, đi ăn và mua sắm cực sang chảnh.

Kết thúc chuyến đi với chồng, Doãn Hải My đã tổng hợp toàn bộ các khoảnh khắc ghép thành một tấm ảnh lấy tựa đề là “Singapore 2023” và chia sẻ lên mạng xã hội. Bức ảnh này ghi lại hành trình đi chơi vui vẻ của nàng WAG và chồng cầu thủ.

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 1.

Doãn Hải My đăng ảnh tổng kết chuyến đi chơi

Trong khi đó Đoàn Văn Hậu lại “xả” loạt ảnh lên trang cá nhân, các bức ảnh ở cùng một địa điểm khách sạn nhưng chàng hậu vệ sinh năm 1999 có muôn vàn kiểu tạo dáng. Các bức ảnh được dân tình nghi vấn do chính tay Doãn Hải My chụp cho Văn Hậu.

Hậu vệ Đoàn Văn Hậu và vợ Doãn Hải My đã về Việt Nam sau chuyến đi hưởng “tuần trăng mật” kết hợp khám chấn thương của Văn Hậu tại Singapore. Tại đây Văn Hậu và vợ mới cưới thường xuyên cập nhật các khoảnh khắc đi chơi, đi ăn và mua sắm cực sang chảnh.

Kết thúc chuyến đi với chồng, Doãn Hải My đã tổng hợp toàn bộ các khoảnh khắc ghép thành một tấm ảnh lấy tựa đề là “Singapore 2023” và chia sẻ lên mạng xã hội. Bức ảnh này ghi lại hành trình đi chơi vui vẻ của nàng WAG và chồng cầu thủ.

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 1.

Doãn Hải My đăng ảnh tổng kết chuyến đi chơ

Trong khi đó Đoàn Văn Hậu lại “xả” loạt ảnh lên trang cá nhân, các bức ảnh ở cùng một địa điểm khách sạn nhưng chàng hậu vệ sinh năm 1999 có muôn vàn kiểu tạo dáng. Các bức ảnh được dân tình nghi vấn do chính tay Doãn Hải My chụp cho Văn Hậu.

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 2.

Văn Hậu bảnh bao qua camera của vợ

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 3.

Chàng tuyển thủ khoe góc nghiêng

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 4.

Loạt ảnh toàn áo màu đen của Văn Hậu

Doãn Hải My – Đoàn Văn Hậu về chung một nhà sau hơn ba năm gắn bó. Lễ cưới của đôi trẻ được tổ chức linh đình với sự góp mặt của nhiều người nổi tiếng và dàn HLV, cầu thủ của đội tuyển Việt Nam và CLB CAHN. Sau công việc cá nhân giờ là lúc Văn Hậu cần tập trung trở lại điều trị chấn thương để sớm trở lại sân cỏ.

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 5.

Các bức ảnh thường xuyên giấu vòng 2 của Hải M

Doãn Hải My tổng kết tuần trăng mật tại Singapore với Đoàn Văn Hậu chỉ bằng một tấm ảnh - Ảnh 6.

Cả hai thoải mái chơi đùa ở hồ bơi

Cuộc hôn nhân đầy tr;anh c;ãi sau 6 năm của Thu Sao – Hoa Cường: Vợ lập sẵn di chúc, chuẩn bị cho chồng đi bước nữa

0

Sau 6 năm từng có nhiều người gièm pha nhưng đến hiện tại đa phần đảo chiều chúc phúc cho cặp đôi Thu Sao – Hoa Cương.

Gần 6 năm trước, đám cưới của cô Lê Thị Thu Sao (sinh năm 1956) và chồng trẻ Triệu Hoa Cương (sinh năm 1992) tại Cao Bằng khiến nhiều người bàn tán. Vì chênh lệch tuổi tác quá nhiều nên rộ tin đồn Hoa Cương đến với người phụ nữ lớn tuổi vì tiền.

cặp đôi lệch tuổi Cao Bằng, Thu Sao, Hoa Cương, giới trẻ

Đám cưới của cặp đôi lệch tuổi ở Cao Bằng từng gây xôn xao.

 

Nhưng đến hiện tại, tình cảm giữa cô Thu Sao 68 tuổi và chồng trẻ 32 tuổi ngày càng mặn nồng. Dù vậy, cô luôn chuẩn bị tinh thần cho việc đi xa nên đã lập sẵn di chúc và chọn vợ cho chồng.

cặp đôi lệch tuổi Cao Bằng, Thu Sao, Hoa Cương, giới trẻ

Nhiều lần, cô Sao đề nghị nhận con nuôi cho vui cửa vui nhà, nhưng anh Cương gạt đi. Anh lo vợ lớn tuổi, chăm con vất vả. Hiện, cô Sao cảm thấy hạnh phúc. Những lo lắng về khoảng cách tuổi tác, chuyện con cái… đều không còn quan trọng.

Nói về mối quan hệ với nhà chồng, cô Thu Sao tâm sự: “Lúc đầu, tôi không dám gần gũi với nhà chồng nhiều. Tôi tự cảm nhận là mọi người không thích mình.

Nhưng, chỉ 1 năm sau, mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng được cải thiện. Tôi mở lòng với mọi người hơn. Từ đó, tôi nhận ra trước giờ tự mình xa lánh, chứ ai cũng quý mến mình.

Bố mẹ chồng quý anh Cương như thế nào, thì yêu thương tôi bằng từng đó, có khi còn thương hơn”.

cặp đôi lệch tuổi Cao Bằng, Thu Sao, Hoa Cương, giới trẻ

cặp đôi lệch tuổi Cao Bằng, Thu Sao, Hoa Cương, giới trẻ

Gần đây, cô Thu Sao có “trốn chồng” đi làm đẹp. Từng bị méo miệng vì biến chứng thẩm mỹ nhưng lần này Hoa Cương khi biết cũng không cấm cản mà ủng hộ. Đến hiện tại, cặp đôi có cuộc sống hạnh phúc đáng ngưỡng mộ. Bên dưới hình ảnh của cặp đôi, dân mạng bình luận: “Nhớ chân thành nhé anh”, “6 năm rồi nhanh quá”, “Chuyện của người ta hơn tuổi có sao, vẫn còn hơn cái bọn thề non hẹn biển cuối cùng ra tòa ly hôn”…

cặp đôi lệch tuổi Cao Bằng, Thu Sao, Hoa Cương, giới trẻ

Hình ảnh mới nhất của cô Thu Sao sau khi thẩm mỹ.

TIN LIÊN QUAN