Home Blog Page 3

Ngày cưới, tôi để cô dâu một mình tiếp khách, để đến bệnh viện nhìn mặt người cũ lần cuối cùng, không ng:ờ lúc quay lại thì mới ng:ỡ ngà;ng trước cả h:ôn trường t:an t:ành, cô dâu đem ra 1 thứ cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy, bố mẹ tôi thì số;c ng:ất vì…

0

Tôi không hiểu sao cùng là phụ nữ nhưng nhiều người lại ích kỷ như vậy. Chỉ vì một chút ghen tuông mà bây giờ, vợ tôi lại cư xử không ra gì. Đã thế, cô ấy còn khiến đám cưới của chúng tôi trở thành trò cười trong mắt người khác.

Tôi năm nay 31 tuổi, vừa kết hôn cách đây một tuần. Nói là kết hôn nhưng đến giờ phút này, tôi và vợ chưa có cuộc sống hôn nhân đúng nghĩa. Vì sau khi đám cưới được tổ chức xong thì vợ cũng theo xe về nhà đẻ. Từ bữa đó đến giờ, tôi đã làm đủ mọi cách. Vậy mà vợ vẫn giận hờn không chịu về.

Chuyện thì đơn giản chứ có gì đâu. Tôi 31 tuổi rồi, trước khi đến với vợ cũng trải qua vài mối tình. Nói đến chuyện tình cảm của tôi thì mối tình sâu đậm nhất là với mối tình đầu thời đại học. Tôi nghĩ có lẽ ai cũng giống mình thôi, tình đầu nào mà chẳng khắc cốt ghi tâm. Chưa kể ngày ấy, chúng tôi đến với nhau hoàn toàn vì tình yêu trong sáng. Chẳng phải để ý đến công việc, hoàn cảnh hay tiền bạc nên việc yêu thương nhiều cũng là điều dễ hiểu thôi.

Học xong được một năm thì em muốn kết hôn. Nếu là bây giờ, tôi sẵn sàng tổ chức ngay. Nhưng ngày đó tôi còn trẻ quá, chưa sẵn sàng để làm chồng, làm bố. Thành ra khi đứng giữa hai sự lựa chọn, tôi đã chọn tiếp tục cuộc sống độc thân. Còn người yêu cũ của tôi thì cũng vì việc này mà ngãng ra. Cuối cùng, chúng tôi chia tay khi cả hai đã có 4 năm yêu đương sâu đậm.

Sau tình đầu, tôi có quen thêm vài người nữa. Người nào cũng chỉ được vài tháng, cùng lắm là một năm rồi lại chia tay. Trải qua mấy mối tình, tôi mới thấy sai lầm khi đã mất đi người mình yêu nhất. Cũng có đợt tôi muốn nối lại tình xưa với người yêu cũ. Nhưng lúc có số để liên lạc thì biết em đã lập gia đình rồi. Không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của em, tôi đành xem như không quen biết.

Đợt này thấy tôi đã ngoài 30 mà vẫn chưa có ý định kết hôn, bố mẹ mới thúc giục. Mẹ tôi còn bảo tầm tuổi này rồi, chỉ cần chọn một người vợ phù hợp là được. Dù sao thì đàn ông cũng quan trọng nhất là sự nghiệp. Khi đã có tiền, tôi chỉ cần cưới vợ và sinh con nữa là xong. Còn tất nhiên trong quá trình ăn ở với nhau, nếu hợp thì ở lâu dài còn không thì bây giờ cũng thiếu gì cặp ly hôn đâu.

Công Phượng mời cưới ở quê hơn trăm mâm "gây sốt”: Cả làng rộn ràng dự tiệc

Mẹ nói vậy khiến tôi cũng không nặng nề chuyện chọn vợ nữa. Năm ngoái, tôi được một người bạn mai mối cho vợ hiện tại. Sau 3 lần gặp nhau, tôi chính thức tỏ tình và nhận được cái gật đầu của em. Yêu nhau được nửa năm thì bố mẹ hai bên giục chúng tôi tổ chức đám cưới. Dù sao thì hai đứa cũng không còn trẻ nữa, tính chuyện trăm năm là vừa.

Nói công bằng thì tình cảm của tôi dành cho vợ cũng chưa đến mức sâu đậm đâu. Chỉ là thấy thời điểm phù hợp nên tôi mới quyết định cầu hôn mà thôi. Khi lên kế hoạch tổ chức đám cưới, vợ và phía gia đình cô ấy muốn làm gì, tôi đều chiều hết. Từ việc muốn có đến 9 tráp lễ thay vì 7 tráp cho tới chuyện đi rước dâu lúc nửa đêm, tôi cũng không nề hà gì. Thậm chí còn nói đỡ cho cô ấy khi bố mẹ tôi không đồng ý về ngày cưới.

Thế nhưng dù tôi đã hết lòng chiều chuộng, vợ vẫn vượt quá giới hạn của mình. Chuyện là lúc chúng tôi đã rước dâu và tổ chức gần xong thì một người bạn của tôi đến và ghé vào tai nói:

“Cái Thy nó bị tai nạn, nằm ở bệnh viện mấy ngày nay rồi. Hôm nay bác sĩ bảo tình hình không khả quan, mà nó cứ kêu tên mày thôi. Xem thế nào, có sắp xếp đến thăm em nó lần cuối được không?”.

Nghe tới đó, tôi đã nói chuyện với vợ để mong cô ấy thông cảm. Dù sao thì tổ chức cũng xong cả rồi, chỉ còn mỗi việc tiếp khách là được thôi. Còn việc người yêu cũ của tôi nằm trong bệnh viện thì tính từng giây từng phút, làm sao tôi có thể chậm trễ được. Chưa kể trong lúc này, cô ấy gọi tên tôi. Chứng tỏ cô ấy vẫn còn có nhiều điều muốn nói với tôi lắm. Càng nghĩ càng thấy sốt ruột, tôi không chờ được nên muốn để đám cưới cho vợ mình tự xoay xở. Còn bản thân thì vào viện thăm người cũ.

Vậy mà vợ tôi không đồng ý. Cô ấy bảo nếu tôi đi, cô ấy sẽ hủy hôn. Mặc dù vậy, tôi vẫn quyết định đi mọi người ạ. May mà tôi đến kịp lúc nên được nhìn mặt Thy lần cuối. Nhưng lúc tôi quay về, bố mẹ bảo vợ đã bỏ về nhà cùng đoàn nhà gái rồi. Nghe đến đó, tôi vội vã gọi cho vợ và thanh minh với cô ấy. Có điều là vợ tôi vẫn nhất quyết không về, còn bắt tôi dẫn bố mẹ đến để xin lỗi nữa. Tôi thấy việc này đơn giản, chỉ có vợ là quan trọng hóa vấn đề lên nên cả tuần nay, tôi vẫn chưa làm theo ý cô ấy. Theo mọi người, tôi có nên đồng ý với đề nghị vô lý của vợ không?

Biết khó lòng mà thắng kiện được vợ chồng ca sĩ Bích Tuyền, Đàm Vĩnh Hưng chính thức rút toàn bộ đơn thư rồi tuyên bố: Nóng giận thì nói thế cho bõ tức thôi chứ ai lại đi kiện bạn bè thân thiết làm gì….

0

Chiều 4-12, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng viết trên trang cá nhân: ‘Xin được đưa ra phát ngôn chính thức của mình về vụ kiện với ông Gerard William như sau…’

Đàm Vĩnh Hưng lên tiếng: Đã ngồi xuống với Gerard William, rút đơn kiện và không bao giờ tái kiện - Ảnh 1.

Đàm Vĩnh Hưng lên tiếng – Ảnh: FBNV

Sau một thời gian suy nghĩ thấu đáo, Hưng và ông Gerard William đã cùng ngồi xuống đối thoại cùng nhau và đi tới quyết định là rút đơn kiện, và khẳng định không tái kiện lần nào nữa để tránh cho những thông tin tiêu cực và những điều không hay lại xảy ra.

Đây là quyết định Hưng nghĩ phù hợp nhất để mang lại sự nhẹ nhàng cho cả đôi bên.

Nhiều đêm một mình Hưng tự xâu chuỗi tất cả lại, Hưng nhận thấy:

Mọi việc đã xảy ra như một sự an bài của định mệnh trong cuộc đời Đàm Vĩnh Hưng, bắt buộc Hưng phải đi qua ngưỡng cửa này! Không thể né tránh nổi được.

Không phải lần quyết định nào trong đời mình cũng đều đúng hết 100%.

Và sự nóng giận đã luôn làm con người ta có những quyết định không chính xác và nó hoàn toàn trái ngược với con người thật của mình.

Hưng biết rằng trong thời gian qua, những ồn ào của mình đã khiến cho tâm trí mọi người xáo động, dẫn đến nhiều thông tin tiêu cực trên mạng xã hội.

Hưng thực sự không muốn điều này xảy ra một chút xíu nào. Thế nhưng, với những gì không may mình đã gặp phải, Hưng chịu tổn thương quá lớn dẫn đến nhiều sự lo lắng, thêm nhiều vấn đề tiêu cực bủa vây.

Chính vậy Hưng có những quyết định chưa thực sự phù hợp, khiến tình hình càng thêm phức tạp và dễ bị xuyên tạc.

Mong mọi người sẽ có cái nhìn rộng lượng và thử một lần đặt mình vào trường hợp và vị trí của Hưng để cảm thông, thấu hiểu thay vì lên án mà bỏ qua cho sự cố không vui này nhé.

Ngay lúc này rất cần một lời xin lỗi cho nhau, cho cả Hưng và ông Gegrads William cũng như khán giả và gia đình của Hưng.

Hy vọng mọi điều sẽ trở lại tốt đẹp và mọi người lại tiếp tục công việc của mình nhé.

Mọi việc đã được người trong cuộc giải quyết, mong mọi người trở về với cuộc sống thường nhật với những điều khác cần làm hơn cho bản thân và gia đình mình nhé”.

Đàm Vĩnh Hưng rút đơn kiện sau 34 ngày

Trưa 4-12, ca sĩ Bích Tuyền xác nhận với Tuổi Trẻ Online ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đã rút đơn kiện chồng mình là ông Gerard Williams vào chiều 3-12 (theo giờ địa phương).

Đàm Vĩnh Hưng lên tiếng: Đã ngồi xuống với Gerard William, rút đơn kiện và không bao giờ tái kiện - Ảnh 2.

Đàm Vĩnh Hưng nhập viện điều trị sau tai nạn tại Mỹ vào tháng 2-2024- Ảnh: FBNV

Ông Gerard Williams cho biết trong buổi livetream trên kênh Dũng Taylor TV vào trưa 4-12 ông chưa rút đơn kiện. Ông kiện Đàm Vĩnh Hưng đòi bồi thường 1 đồng vì danh dự cùng lời xin lỗi.

Trước đó, ngày 30-10, Tòa thượng thẩm bang California (Mỹ) đã nhận đơn kiện của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng.

Bị đơn là ông Gerard Williams – người cho doanh nhân Mộng Linh mượn địa điểm tổ chức sự kiện, dẫn đến Đàm Vĩnh Hưng gặp sự cố, bị tổn thương nghiêm trọng phải nhập viện cấp cứu, buộc phải phẫu thuật cắt bỏ một số ngón chân.

Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng khởi kiện, đòi bền bù số tiền 50 triệu USD.

Chồng đưa 50 nghìn yêu cầu đi chợ mua đồ ăn cho 6 người bạn để nhậu, vợ cao tay đi chợ vẫn dư 13k, bưng mâm lên thì chồng ch::ết đ::iếng với câu nói của bạn thân ,,,

0

Sự chi li, keo kiệt của người chồng khi chỉ đưa 50 nghìn để vợ đi chợ mua đồ ăn cho 6 người mỗi ngày đã khiến cư dân mạng ngán ngẩm.

Nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn thường thống nhất việc vợ giữ tiền để chi tiêu và tiết kiệm. Tuy nhiên, có những người chồng lại không đưa vợ giữ lương mà chọn cách đưa tiền khi vợ xin.

Mới đây, một người vợ bức xúc kể về việc chồng quá chi li keo kiệt khi đưa cho cô 50 nghìn đi chợ. Đáng chú ý là số tiền này phải mua đồ ăn 1 ngày cho 6 người.

Khi vợ thắc mắc 50 nghìn mua được gì, người chồng này liền nói: “Mua canh cua, đậu phụ rán”. Khi vợ phàn nàn về việc mua đồ nấu canh cua đã tốn 27 nghìn, đậu phụ rán 10 nghìn còn 2 con ăn gì thì người chồng nhắc còn 13 nghìn để mua đồ cho các con.

Trước cách nói chuyện của chồng, người vợ tuyên bố: “Thôi anh về cầm lấy 50 nghìn của anh. Tôi về ngoại tôi ở, thế nhé”.

đưa tiền cho vợ, tiền đi chợ, chồng keo kiệt

đưa tiền cho vợ, tiền đi chợ, chồng keo kiệt

Chồng đưa cho vợ 50 nghìn đi chợ để mua đồ ăn 1 ngày cho 6 người.

 

Đọc xong đoạn tin nhắn của hai vợ chồng, cư dân mạng bình luận: “50 nghìn chưa đủ uống ly nước”, “Sáng đi chợ qua qua hết 500 nghìn”, “Ăn cua có canxi rồi đấy còn chê , anh là cực phẩm đấy”, “Mình đi cafe 60 nghìn/cốc, nhà người ta đòi 50 nghìn đi chợ 6 người ăn nghe phát hoảng”…

đưa tiền cho vợ, tiền đi chợ, chồng keo kiệt

đưa tiền cho vợ, tiền đi chợ, chồng keo kiệt

đưa tiền cho vợ, tiền đi chợ, chồng keo kiệt

Cư dân mạng bình luận về câu chuyện.

Tin cực buồn cho Đàm Vĩnh Hưng ….

0

Đàm Vĩnh Hưng quyết định rút đơn kiện tỷ phú Gerard William sau vụ tai nạn tại Mỹ. Ca sĩ thừa nhận sự nóng giận khiến anh đưa ra quyết định không chính xác, trái với con người thật của mình.

Trưa 4/12, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng chính thức phản hồi về vụ kiện giữa mình và tỷ phú Gerard William (chồng ca sĩ Bích Tuyền – PV).

Theo nam ca sĩ, sau thời gian suy nghĩ thấu đáo, anh và ông Gerard William đã cùng ngồi xuống đối thoại và đi tới quyết định rút đơn kiện.

02 sv.jpgĐàm Vĩnh Hưng quyết định rút đơn kiện tỷ phú Gerard William, khép lại ồn ào.
“Tôi khẳng định không tái kiện 1 lần nào nữa để tránh những thông tin tiêu cực và những điều không hay lại xảy ra. Đây là quyết định tôi nghĩ phù hợp nhất để mang lại sự nhẹ nhàng cho cả đôi bên”, anh nói.

Suốt những ngày qua, Đàm Vĩnh Hưng suy ngẫm và rút ra nhiều điều. Anh thấy mọi việc xảy đến như một sự an bài của định mệnh trong cuộc đời, không thể nào né tránh.

Nam ca sĩ nhìn nhận không phải lần quyết định nào trong đời cũng đúng 100%. Cảm xúc nóng giận chi phối khiến anh có những quyết định không chính xác và hoàn toàn trái ngược với con người thật của mình.

“Với những gì không may gặp phải, tôi chịu tổn thương quá lớn dẫn đến lo lắng, thêm nhiều vấn đề tiêu cực bủa vây. Chính vì vậy, tôi có những quyết định chưa thực sự phù hợp, khiến tình hình càng thêm phức tạp và dễ bị xuyên tạc”, anh giải thích.

Giọng ca Bình minh sẽ mang em đi ý thức rõ những ồn ào gây ảnh hưởng tới mọi người, dẫn đến nhiều thông tin tiêu cực trên mạng xã hội. Tuy nhiên, anh mong khán giả sẽ có cái nhìn rộng lượng, tích cực sau mọi việc.

“Xin thử một lần đặt mình vào trường hợp và vị trí của tôi để cảm thông, thấu hiểu thay vì lên án mà bỏ qua sự cố không vui này. Ngay lúc này rất cần một lời xin lỗi cho nhau, cho cả Hưng và ông Gerard William cũng như khán giả và gia đình của tôi”, anh nói.01 sv.pngÔng Gerard William từng đến thăm Đàm Vĩnh Hưng sau vụ tai nạn.
Trước đó, Đàm Vĩnh Hưng đã nộp đơn kiện lên Tòa Thượng thẩm bang California, Mỹ, tại quận Orange, kiện ông Gerard Richard Williams III, chồng ca sĩ Bích Tuyền.

Trong đơn kiện, nam ca sĩ cho rằng ông Gerard đã thiếu trách nhiệm, không thực hiện việc kiểm tra, bảo trì các hạng mục xây dựng theo quy định, dẫn đến sự cố tai nạn. Hậu quả khiến anh bị thương nặng, phải cắt bỏ một số ngón chân.

Hồi tháng 2, Đàm Vĩnh Hưng thông báo bị tai nạn trong chuyến lưu diễn Mỹ. Nam ca sĩ kể khi biểu diễn một tiết mục, anh bước lên vị trí cao để tương tác cùng khán giả. Tuy nhiên, khu vực này không an toàn, vật liệu bị đổ sập đè lên chân anh.

“Vết thương khá sâu nên tôi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Các bác sĩ khâu rất nhiều mũi và ảnh hưởng nặng nề đến việc đi lại”, anh cho biết. Theo Đàm Vĩnh Hưng, anh được các bác sĩ chẩn đoán phải mất 1 tháng mới có thể hồi phục và đi lại bình thường.

Nhân lúc đầu óc còn minh mẫn, tôi gọi các con đến chia tài sản. Có 3 thằng con trai nên tôi chia đều cho mỗi đứa 2 tỷ tiết kiệm còn giữ lại 600 triệu cho 2 vợ chồng dưỡng già, tưởng chúng sẽ vui vẻ nào ngờ thằng con cả đứng phắt dậy nói: ‘Bố tưởng vậy là công bằng nhưng thật ra là KHÔNG CÔNG BẰNG’, rồi lần lượt đến đứa thứ, đứa thứ 3 nhao nhao nhao phản đối. Không thể chịu được nữa tôi vào trong phòng rồi lấy ra quyển sổ đỏ rồi nói ra bí m;;ật đ;ộng trời, 3 đứa tái mét mặt, đứa nào cũng đòi chỉ cần lấy đúng 500 triệu, không ai dám lấy 2 tỷ là vì…

0

Ông Tâm, 72 tuổi, một người nông dân cả đời cần cù, quyết định triệu tập ba cậu con trai về nhà để phân chia tài sản. Ngày hôm đó, căn nhà nhỏ giữa làng trở nên đông vui nhưng không khí lại có phần căng thẳng vì ai cũng hồi hộp chờ nghe quyết định của ông.

Ông Tâm mở đầu:

  • “Bố đã bàn với mẹ các con. Nhà mình có ba anh em, nên số tiết kiệm 6 tỷ bố sẽ chia đều, mỗi đứa gần 2 tỷ. Bố mẹ giữ lại 600 triệu để dưỡng già. Bố hy vọng các con sống hòa thuận, không vì tài sản mà mâu thuẫn.”

Mọi người thoạt đầu im lặng, nhưng rồi Hùng, cậu con cả, bất ngờ đứng phắt dậy, giọng bức xúc:

  • “Bố tưởng chia như vậy là công bằng sao? Con là anh cả, đã đỡ đần bố mẹ từ lâu, tại sao lại không được phần hơn?”

Hai cậu em là Hải và Hòa cũng không chịu thua. Hải, người từng gửi tiền về cho bố mẹ trong những năm đi làm xa, liền phản pháo:

  • “Anh cả thì sao? Bao nhiêu năm nay con làm việc, gửi tiền về, bố mẹ vẫn tiêu dùng và xây nhà nhờ công con. Công bằng ở đâu khi con chỉ được chia bằng anh cả?”

Cậu út Hòa, vẫn luôn bị coi là vô lo nhất nhà, lần này cũng lên tiếng:

  • “Hai anh cứ nói mình hy sinh, nhưng có ai chịu ở lại chăm sóc bố mẹ lúc ốm đau như em không? Em là người gần gũi nhất, vậy mà phần lại chẳng hơn?”

Ông Tâm lặng lẽ nghe từng lời, không nói gì. Cuối cùng, ông đứng dậy, rút từ tủ một quyển sổ đỏ, đặt mạnh xuống bàn:

  • “Các con tranh nhau làm gì? Có khi nghe xong chuyện này, các con còn chẳng muốn lấy đồng nào!”

Căn phòng rơi vào im lặng. Ông Tâm mở sổ ra, lật từng trang, và nói bằng giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm nghị:

  • “Ngôi nhà này, ruộng vườn này, thực chất đã cầm cố ngân hàng từ 15 năm trước. Bố phải vay nợ để chữa bệnh cho mẹ các con, rồi lại vay thêm để giúp Hùng mở cửa hàng, Hải học đại học, và Hòa lấy vợ. Số tiền tiết kiệm 6 tỷ thực ra chỉ còn lại 600 triệu, sau khi bố mẹ bán đất đai trả nợ.”

Mặt ba cậu con trai tái mét, không ai dám nói thêm lời nào. Hùng, người lớn tiếng nhất, lắp bắp:

  • “Bố… bố nói thật sao? Vậy tại sao bố không nói cho chúng con biết?”

Ông Tâm thở dài, giọng trầm buồn:

  • “Bố mẹ không muốn các con phải lo lắng. Nhưng giờ bố già rồi, không muốn giấu diếm nữa. Các con tự quyết định đi. Nếu muốn chia, bố chỉ còn 600 triệu này. Mỗi đứa cầm 200 triệu, thế là hết.”

Một không khí nặng nề bao trùm căn nhà. Hòa, người út, bật khóc:

  • “Bố ơi, chúng con đã sai rồi. Con không cần phần nào hết, chỉ mong bố mẹ sống lâu với chúng con.”

Hải gật đầu, quay sang hai người anh em:

  • “Em đồng ý. Chúng ta thay vì tranh cãi, hãy cùng nhau chăm sóc bố mẹ.”

Hùng nhìn ông Tâm, đôi mắt ngấn nước:

  • “Con đã ích kỷ, bố ạ. Con cũng không cần chia gì hết. Chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, chúng con nguyện làm tất cả.”

Câu chuyện kết thúc với sự hòa thuận và thấu hiểu giữa các thành viên trong gia đình. Sự thật sau quyển sổ đỏ không chỉ làm ba cậu con trai thức tỉnh mà còn giúp họ nhận ra giá trị đích thực của tình cảm gia đình.

L:y h:ôn chồng, tôi đành b;ỏ con lại cho bà ngoại nuôi để bươn chải kiếm sống nuôi con. Chồng chẳng chu cấp đồng nào, không bao giờ ngó ngàng đến con. Một hôm đang tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà run rẩy một lúc rồi mới báo cho tôi một tin dữ về con, tôi không biết xoay xở sao đành gọi cho chồng thì mẹ chồng giằng lấy máy, tuyên bố không có đứa cháu nội như vậy. Đến lúc bố chồng cũ hấ;;p hối, tôi dẫn con đến cầm trên tay tờ giấy dạy cho cả nhà họ bài học nhớ đời

0

Tôi không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Sao nó lại ập đến với tôi chứ?

Tôi và chồng cũ ly hôn đã tròn 5 năm. Từ đó đến nay, tôi không yêu ai cả. Tôi sống vì con trai. Chồng cũ không chu cấp, tôi cũng không cần. Nghe đâu anh ta đã lập gia đình mới, cuộc sống hạnh phúc lắm. Tôi chỉ thấy thương con, có cha mà cũng như không.

Vì tương lai của con, tôi phải làm việc tăng ca thường xuyên. Nếu chịu khó tăng ca liên tục thì mỗi tháng, tôi cũng kiếm được hơn 15 triệu. Với công nhân mà nói, đó là mức lương cao rồi. Nhưng tôi không có thời gian dành cho con. Việc ăn học, đưa đón đều do bố mẹ tôi hỗ trợ, giúp đỡ.

Năm ngoái, công ty cần 2 công nhân đến xưởng khác ở thành phố làm việc. Mức lương 20 triệu/tháng. Tôi đã xung phong đi. Tôi cần kiếm tiền. Con càng lớn, tiền chi phí học hành càng cao, tôi còn trẻ, phải cày vì tương lai của con. Tôi nhất định sẽ khiến chồng cũ phải hối hận, phải cắn rứt lương tâm vì đã không ngó ngàng đến con.

Gần một năm nay, tôi chỉ về nhà vào những dịp lễ lớn. Con trai 8 tuổi thương mẹ, không bao giờ trách cứ mà còn động viên mẹ cố gắng. Mỗi khi gọi điện, con luôn dặn dò tôi ăn uống và giữ sức khỏe. Mẹ tôi cũng khen thằng bé rất hiểu chuyện, tự giác học bài, còn phụ bà ngoại việc nhà nữa.

Ly hôn chồng, bỏ con lại cho bà ngoại nuôi để bươn chải kiếm sống, tôi ngã quỵ khi nhận được cuộc gọi của mẹ- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tối qua, tôi đang tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà run rẩy một lúc rồi mới báo cho tôi một tin dữ: Con tôi bị một khối u trong phổi, cần phải nhập viện điều trị gấp. Tôi bàng hoàng, ngã quỵ xuống nền nhà.

Tại sao chuyện này lại ập đến với mẹ con tôi chứ?

Tôi tất tả đến bệnh viện. Con tôi đã được làm thủ tục chuyển viện đến thành phố, nơi tôi đang sống và làm việc. Thấy con nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, xung quanh là mấy cái máy đo nhịp tim, huyết áp… tim tôi như quặn thắt lại. Mẹ tôi kể, nói thằng bé cứ ho mãi, uống thuốc không đỡ. Mấy ngày trước, con ho ra máu ở trường và được cô giáo đưa đến bệnh viện xã. Bệnh viện xã khám rồi làm giấy tờ cho con chuyển đến tuyến huyện.

Mẹ tôi cứ nghĩ cháu bị cảm thông thường nên không gọi cho tôi. Đến khi bác sĩ thông báo tình hình và làm thủ tục chuyển tuyến, bà mới tá hỏa.

Hiện tại, con tôi vẫn còn nằm viện dài ngày, chi phí điều trị rất cao. Sau hàng loạt xét nghiệm, chụp chiếu, làm sinh thiết, bệnh viện thông báo con bị ung thư phổi. Tôi đau đớn đến gục ngã. Con còn bé bỏng quá, đáng yêu quá. Sao lại…

Mẹ tôi bảo gọi điện cho bố nó biết. Tôi không muốn. Nhưng làm thế, tôi có lỗi với con. Tôi có nên chủ động gọi điện báo tin cho chồng cũ để anh ta đến chăm sóc con không?

ôi nghe lời mẹ, gọi cho chồng cũ để báo tin về con. Lúc đầu, tôi còn hy vọng rằng, dù sao anh ta cũng là bố thằng bé, máu mủ tình thâm chắc sẽ không quay lưng trong lúc con nguy kịch. Nhưng cuộc gọi vừa bắt đầu, đầu dây bên kia chưa phải giọng anh ta mà là giọng mẹ chồng cũ.

Bà nói lớn, đầy tức tối:

  • “Cô gọi làm gì? Nhà tôi không có đứa cháu nào như vậy. Từ lúc cô bước chân ra khỏi cửa, cô và con cô không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa. Đừng nghĩ đến chuyện đòi hỏi gì!”

Tôi lặng người. Trái tim như bị bóp nghẹt. Dẫu biết rằng gia đình chồng cũ chưa từng mặn mà với con tôi, nhưng những lời này vẫn như nhát dao cứa sâu vào lòng. Tôi muốn nói gì đó, nhưng bà không cho tôi cơ hội. Tiếng “tút tút” lạnh lùng vang lên sau khi bà dứt lời.

Tôi ngồi thẫn thờ bên hành lang bệnh viện, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nhưng rồi, tôi lau khô nước mắt. Không thể yếu đuối mãi được. Thằng bé cần tôi. Nếu nhà họ không thừa nhận con tôi, tôi sẽ một mình chiến đấu để bảo vệ con.

Thời gian trôi qua…

Con tôi kiên cường hơn tôi nghĩ. Thằng bé chịu đựng đau đớn, phẫu thuật, hóa trị với nụ cười hiền lành. Tôi làm mọi cách để chạy chữa cho con, từ vay mượn, tăng ca đến xin tài trợ từ các tổ chức từ thiện. Căn bệnh đã lấy đi của chúng tôi nhiều thứ, nhưng đổi lại là một bài học quý giá về tình yêu và nghị lực.

Rồi một ngày, tôi nhận được tin bố chồng cũ đang hấp hối. Gia đình họ tổ chức tang lễ lớn, gọi mời đầy đủ người thân quen. Mẹ tôi bảo tôi dẫn con đến, vì dù sao thằng bé cũng là cháu nội. Tôi đồng ý, nhưng không phải để cầu xin sự thừa nhận.

Tôi dẫn con bước vào nhà họ, thằng bé nắm chặt tay tôi, ánh mắt ngây thơ nhưng đầy sức sống. Trong tay tôi là tập hồ sơ bệnh án của con, từng trang giấy là minh chứng cho sự chiến đấu dai dẳng mà tôi và con đã trải qua.

Tôi bước vào phòng khách, nơi cả nhà họ đang bàn bạc. Mẹ chồng cũ thoáng sững người khi thấy chúng tôi, nhưng lập tức quay mặt đi. Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn, nhìn thẳng vào mắt bà:

  • “Đây là cháu nội mà bà đã tuyên bố không thừa nhận. Thằng bé đã sống sót, dù không có một xu nào từ gia đình này. Nhưng tôi đến đây không phải để trách móc, mà để các người nhìn cho rõ: Đây là sức mạnh của tình mẫu tử và nghị lực của một đứa trẻ mà các người quay lưng.”

Cả phòng im lặng. Chồng cũ tôi nhìn con, ánh mắt bối rối nhưng không dám lại gần. Tôi nắm tay con, cúi đầu chào rồi bước đi, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Từ đó, tôi quyết tâm sống vì con và chính mình, không cần sự công nhận hay chu cấp từ bất kỳ ai. Tôi biết rằng, con tôi là món quà quý giá nhất và sức mạnh lớn nhất của tôi trên đời.

Đi xuất khẩu lao động mấy năm trời, tôi tích cóp được gần 20 tỷ nên về nước mở cửa hàng bán buôn cho gần bố mẹ, họ hàng. Nào ngờ phải lòng cậu sinh viên vừa ra trường kém hẳn 3 t/uổi. Ngày kết hôn, chồng đề nghị được học lên thạc sĩ để có thêm cơ hội thăng tiến, tôi gật đầu đồng ý rồi đầu tư hết mực cho anh ăn học. Thương chồng học hành vất vả, mình tối tăm mặt mũi làm lụng để nuôi chồng ăn học tiếp mấy năm thạc sĩ, tiền ăn tiền học phí tiền giao lưu bạn bè của anh mình đài thọ hết. Nào ngờ ngày cầm được tấm bằng danh giá, anh c/h/ê mình đủ điều rồi mặc kệ 2 mẹ con, n/é/m lại lá đơn ly hôn rồi bay đi cưới cô đồng nghiệp xinh đẹp cùng công ty. Ngày anh đám cưới, tôi cười khẩy mang đến 1 món quà khiến họ hàng 2 bên sợ ch/ế/t kh/iếp ….

0

Có những người phụ nữ đã phải rơi vào cảnh “nuôi ong tay áo”, dốc lòng sốc sức nuôi chồng ăn học thành tài, đủ lông đủ cánh rồi anh ta lại “bay” đi… lấy vợ mới… 

Chị N.H (Thanh Trì, Hà Nội) là một bà mẹ đơn thân hiện đang sống cùng một con trai 12 tuổi. Chị đã tâm sự: “Hồi đó, tốt nghiệp phổ thông xong, mình không đi học tiếp do hoàn cảnh gia đình khó khăn và cũng không tìm được việc gì ưng ý nên quyết định đi xuất khẩu lao động mấy năm về kiếm ít vốn làm ăn. Mọi việc cũng khá thuận lợi, trừ chi phí ban đầu ra, sau mấy năm về nước mình đã có được một món tiền khá khá.

Rồi số phận run rủi cho mình gặp chồng cũ của mình. Anh ta kém mình 3 tuổi, lúc ấy còn là một sinh viên vừa ra trường, đang mò mẫm những bước đi đầu tiên để mưu sinh ở thành phố. Bọn mình nhanh chóng làm đám cưới vì mình tuổi cũng không còn trẻ. Mình có vốn sẵn nên mở một cửa hàng kinh doanh với thu nhập cũng gọi là tạm tạm, còn chồng bắt đầu vác hồ sơ đi xin việc”.

Chị kể, vì chồng chị mới ra trường, kinh nghiệm chưa có, bằng cấp cũng chưa cao nên đi làm lương ba cọc ba đồng rất chán chường, công việc lại không ưng ý. Vì thế anh bày tỏ với chị muốn đi học tiếp thạc sĩ để nâng cao chuyên môn, thuận tiện cho xin việc hơn. “Mình thấy chồng ham học và nghĩ xa nên cũng vui vẻ đồng ý. Anh bảo việc học bận rộn nên không đi làm kiếm thêm được. Mình tối tăm mặt mũi làm lụng để nuôi chồng ăn học tiếp mấy năm thạc sĩ, tiền ăn tiền học phí tiền giao lưu bạn bè của anh mình đài thọ hết” – chị nói.

{keywords}

Thấy chồng ham học, chị N.H tối tăm mặt mũi làm lụng để nuôi chồng ăn học tiếp mấy năm thạc sĩ, tiền ăn tiền học phí tiền giao lưu bạn bè của anh mình đài thọ hết (Ảnh minh họa

Chị tâm sự tiếp: “Thời gian đó mình cũng sinh con trai đầu lòng. Vậy là mình vừa chăm con, làm việc nhà và tất bật kinh doanh để có tiền lo cho con nhỏ, cho chồng ăn học đầy đủ không thiếu thứ gì. Những khó khăn và nhọc nhằn là không thể tưởng tượng hết được. Nhưng rồi qua cơn mưa trời lại sáng, tốt nghiệp khóa học thạc sĩ, anh đã kiếm được một công việc rất khá. Anh và mình đều vui không sao kể xiết!”.

Những tưởng những ngày tháng sau đó chồng chị N.H sẽ bù đắp cả về thời gian, vật chất và tình cảm cho vợ con nhưng anh lại muốn vừa làm vừa học tiếp lên tiến sĩ. “Mình cũng hơi hụt hẫng nhưng chẳng có lí do gì để cản anh cả. Nếu anh cờ bạc, rượu chè tệ nạn này nọ thì không nói, đằng này anh ham học và có chí tiến thủ như thế, mình là người vợ phải nên ủng hộ hết lòng mới phải. Vì thế mình lại tiếp tục một mình làm lụng nuôi con cho anh đi học tiếp. Lương anh cũng khá nhưng chi tiêu và học phí tốn kém nên mình phải thường xuyên ‘bơm’ thêm tiền cho anh” – chị N.H giãi bày.

“Cuối cùng khi anh lấy được tấm bằng tiến sĩ thì cũng là lúc anh thay đổi chóng mặt. Anh không thèm để ý đến con và luôn dè bỉu mình không xứng tầm với chồng. Cũng phải thôi, mình chỉ học hết phổ thông còn anh giờ đã là một tiến sĩ trẻ có năng lực, công việc ngon nghẻ, tương lai rạng ngời.

Đến ngày anh chìa lá đơn li dị cho mình kí thì mình chết điếng. Bao nhiêu cay đắng, phẫn uất, đau đớn không từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Có lẽ lúc này người vợ quê mùa, trình độ kém như mình đã trở thành vật cản và là một thứ xấu xí bên cạnh anh mà anh muốn dứt bỏ bằng được. Không bao lâu sau ly hôn, anh ta cưới một cô nàng đồng nghiệp xinh đẹp, sành điệu và cũng học cao…” – chị N.H nghẹn ngào tâm sự.

Chị M.L (Quận 7, TP HCM) cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như của chị N.H khi phải “nuôi ong tay áo”, dốc lòng sốc sức cho người đàn ông của mình ăn học thành tài, đủ lông đủ cánh rồi anh ta lại “bay” đi… lấy vợ mới.

“Lúc bọn mình kết hôn thì cả 2 đứa đều là công nhân của khu công nghiệp, trình độ mới hết phổ thông, tương lai rất mù mịt. Chồng đã bàn với mình rằng không thể cam tâm cả đời như thế này được, phải nghĩ đến tương lai con cái sau này nữa. Anh bảo, trong 2 đứa phải có ít nhất một người có học hành và công việc tốt lành, ổn định.

Uớc ao được đi học luôn cháy bỏng trong mình nhưng vì gia đình quá nghèo nên bố mẹ không thể lo được. Học cấp 3 mình đã phải tự đi làm thêm kiếm tiền học phí, sách vở nhưng để đi thi Đại học và học tiếp đại học thì mình thực sự không xoay xở nổi. Chồng mình cũng vậy. Nhưng bây giờ một người đi làm chăm chỉ thì vẫn có thể nuôi được người còn lại ăn học.

Cuối cùng, bọn mình quyết định rằng anh sẽ là người đi học. Đó là đề đạt của anh và mình cũng nghĩ rằng anh là đàn ông thì nên là người đi học để sau này ra xã hội bươn chải, lo cho gia đình, mình là phụ nữ thì lo việc nhà, chăm chồng con là hợp lí hơn” – chị M.L kể lại câu chuyện đời mình.

Vậy là chồng chị nghỉ làm để ôn thi Đại học. Chị thì tăng ca mịt mờ, không quản ngại bất cứ điều gì để lo chi phí cho chồng ôn thi. Cuối cùng không phụ sự mong đợi của 2 người, anh đã thi đỗ vào trường như nguyện vọng. Niềm vui đi liền với nỗi lo trong lòng chị M.L, vì trước mắt sẽ là những năm ăn học của chồng mà chị phải gánh vác hết.

“Mình làm đến gầy cả người, xanh xao mặt mũi nhưng vì lý tưởng của 2 vợ chồng mà vẫn cố gắng không bỏ cuộc. Vì để chồng có thời gian tập trung học nên mình không yêu cầu chồng làm thêm gì cả. Cuối cùng, anh tốt nghiệp với thành tích rất tốt, nhanh chóng xin được một công việc ưng ý.

Những tưởng như thế là đã đến lúc mình được nghỉ ngơi và hưởng những thành quả do công sức mình bỏ ra. Mình muốn sinh con để thực hiện thiên chức làm mẹ và vì mình cũng hơi lớn tuổi rồi. Nhưng chồng lại chưa muốn với lí do muốn ổn định sự nghiệp đã” – người phụ nữ này chia sẻ.

 

{keywords}

Nhưng rồi một ngày, chị bị chính người chồng này đề nghị li dị để anh ta đi lấy vợ mới tương xứng hơn (Ảnh minh họa)

“Nhưng chưa đợi đến lúc đó thì anh đã về đề nghị mình li dị để đi lấy vợ mới tương xứng hơn. Anh nói nhiều lắm nhưng đại ý rằng anh đã yêu người khác, cảm ơn mình thời gian qua đã nuôi anh ăn học và anh sẽ đền bù cho mình những chi phí đó. Anh ta nghĩ đơn giản thật, còn mình thực sự không biết phải làm sao lúc đó nữa, ngơ ngẩn nhìn anh ta ném lại lá đơn và cọc tiền rồi bỏ đi không một lần quay đầu ngoảnh lại. Mình tự hỏi đây là người chồng mình đặt hết niềm tin và hy vọng đây ư?” – chị M.L nhắc lại chuyện cũ mà vẫn không giấu nổi nỗi đau tận đáy lòng.

Chị còn thổ lộ, giá như chị có một đứa con thì có khi còn được an ủi phần nào. Đằng này, giờ đây chị vẫn một thân một mình không ai bên cạnh, chị cũng chưa tái giá với ai cả…

Tin vui: Từ ngày 1/7/2025, đóng BHXH 15 năm sẽ được hưởng lương hưu thay vì 20 năm

0

 Một tin vui đối với hàng triệu người lao động, từ ngày 1/7/2025, người dân đóng BHXH đủ 15 năm sẽ có thể được hưởng lương hưu.

Rất nhiều người đã lựa chọn hưởng bảo hiểm xã hội một lần thay vì họ cảm thấy 20 năm là một thời gian khá dài. Một tin vui đối với hàng triệu người lao động, từ ngày 1/7/2025, người dân đóng BHXH đủ 15 năm sẽ có thể được hưởng lương hưu.

Từ ngày 1/7/2025, người dân đóng BHXH đủ 15 năm sẽ có thể được hưởng lương hưu

Cụ thể, Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội cho biết, Luật BHXH đã sửa đổi quy định giảm điều kiện về số năm đóng BHXH tối thiểu để có thể được hưởng lương hưu hằng tháng từ 20 năm xuống 15 năm.

Bên cạnh đó, Nghị quyết số 28-NQ/TW cũng đã đặt ra nhiệm vụ cải cách với nội dung: “Sửa đổi điều kiện hưởng chế độ hưu trí theo hướng giảm dần số năm đóng BHXH tối thiểu để được hưởng chế độ hưu trí từ 20 năm xuống 15 năm, hướng tới còn 10 năm với mức hưởng được tính toán phù hợp nhằm tạo điều kiện cho người lao động cao tuổi, có số năm tham gia BHXH thấp được tiếp cận và thụ hưởng quyền lợi BHXH”.

Untitled88

Qua khảo sát thực tế, một trong những nguyên ngân được chỉ ra đối với việc rất nhiều người hưởng BHXH một lần là do số năm tích lũy để hưởng lương hưu (20 năm) quá dài. Điều này làm giảm động lực tham gia, gắn bó lâu dài để có thể hưởng lương hưu của người lao động.

Luật BHXH đã sửa đổi quy định người lao động khi đủ tuổi nghỉ hưu mà có thời gian đóng BHXH từ đủ 15 năm trở lên sẽ được hưởng lương hưu hằng tháng. Quy định này nhằm tạo ra cơ hội cho những người tham gia muộn hoặc không có điều kiện tham gia liên tục có cơ hội tích lũy đủ 15 năm đóng (thay vì đủ 20 năm như quy định hiện hành) để có thể hưởng lương hưu hằng tháng thay vì phải nhận BHXH một lần. Quy định về số năm đóng tối thiểu này sẽ không áp dụng với người hưởng lương hưu khi bị suy giảm khả năng lao động.

Về mức lương hưu hằng tháng, đối với các lao động nữ bằng 45% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội quy định tương ứng với thời gian 15 năm đóng bảo hiểm xã hội. Sau đó, cứ thêm mỗi năm đóng thì sẽ tính thêm 2%, mức tối đa bằng 75%. Đối với các lao động nam sẽ bằng 45% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội quy định tương ứng với thời gian 20 năm đóng bảo hiểm xã hội, sau đó cứ thêm mỗi năm đóng thì sẽ tính thêm 2%, mức tối đa bằng 75%.

Muc-Luong

Trường hợp các lao động nam có thời gian đóng bảo hiểm xã hội từ đủ thời gian 15 năm đến dưới 20 năm, mức lương hưu hằng tháng sẽ bằng 40% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội quy định tương ứng với thời gian 15 năm, sau đó cứ thêm mỗi năm đóng thì tính thêm 1%.

Với mức lương hưu hằng tháng ổn định và định kỳ được Nhà nước điều chỉnh mức hưởng và trong suốt thời gian hưởng lương hưu được quỹ BHXH mua thẻ BHYT sẽ góp phần giúp đảm bảo tốt hơn cuộc sống của người lao động, sẽ có thêm khá nhiều người được đảm bảo lương hưu và sẽ được hưởng BHYT khi về già.

Mức hưởng lương hưu cũng không phải cố định tại thời điểm nghỉ hưu, mà định kỳ sẽ được điều chỉnh tăng theo chỉ số giá tiêu dùng và tăng trưởng kinh tế sao cho phù hợp với ngân sách Nhà nước, và Quỹ Bảo hiểm xã hội để nhằm đảm bảo cuộc sống của người nghỉ hưu.

Đàm Vĩnh Hưng sợ h;ãi rút đơn, nhưng lại bị vợ chồng tỷ Phú kiện ngược: “Tôi đã nhân nhượng sao các người lại dồn tui tới đường cùng”

0
Vụ kiện của Đàm Vĩnh Hưng với vị nhà giàu ở Mỹ – ông Gerard Williams (chồng ca sĩ Bích Tuyền) – khiến dư luận đặc biệt quan tâm, trước hết bởi số tiền mà anh đòi bồi thường gây choáng 15 triệu USD. Hơn nữa, đối tượng bị kiện vốn là chỗ quan hệ thân tình của Đàm Vĩnh Hưng nói riêng, của giới nghệ sĩ ở hải ngoại nói chung.

Thời điểm khó khăn của Đàm Vĩnh Hưng

Trước đây, cái tên Đàm Vĩnh Hưng đã từng phủ “hào quang rực rỡ”. Nhắc đến Đàm Vĩnh Hưng, nhiều người yêu nhạc Việt lại nhớ ngay đến concert Dạ tiệc trắng (2008), tại đây anh hát tận 54 bài, xác lập kỷ lục người hát nhiều bài nhất trong đêm. Ca sĩ hát tận 54 bài trong đêm mà khán giả không bỏ về thì ít nhất cũng chứng tỏ ca sĩ khỏe và có sức hút.

Ưu đãi tai nghe tốt nhất

Sau thành công của Dạ tiệc trắng Đàm Vĩnh Hưng thừa thắng xông lên tổ chức tiếp Vũ khúc mùa đông (Dạ tiệc trắng 2) vào tháng 12/2010. Cũng nhờ vậy, tên tuổi của anh vẫn duy trì độ hot. Nhờ tên tuổi nóng bền nên Đàm Vĩnh Hưng có nguồn thu rủng rỉnh.

Chuyện anh dát hàng hiệu và kim cương đi diễn, đi sự kiện luôn khiến khán giả trầm trồ, người trong nghề có khi cũng nể. Vì cứ ăn nên làm ra mãi, cho nên Đàm Vĩnh Hưng sinh ngông. Những phát ngôn ngông cuồng của Đàm Vĩnh Hưng đã dần dần khiến một bộ phận khán giả “thoát fan”.

Năm 2018, nhân ra mắt MV mới, Đàm Vĩnh Hưng tuyên bố: “Không thiếu tiền thuê người cày view, chấp hết nghệ sĩ trẻ”. Đàm Vĩnh Hưng có nhiều thứ nhưng lại không có sự trầm tĩnh.

Bây giờ sao trẻ nổi lên rần rần cộng thêm bao nhiêu anh trai vượt ngàn chông gai, bao nhiêu chị đẹp đạp gió rẽ sóng, đến lúc Đàm Vĩnh Hưng được đi hát trở lại liệu còn chỗ long trọng dành cho anh không?

Lúc này là thời điểm đầy khó khăn với Đàm Vĩnh Hưng. Anh đang trong thời gian bị cấm diễn. Ca sĩ sống bằng nghề mà bị cấm diễn thì đương nhiên thất thu. Không chỉ bị cấm diễn, trước đó anh còn bị tai nạn khi tham gia mừng tiệc Tết Nguyên Đán ở tư gia vợ chồng ca sĩ Bích Tuyền. Tai nạn khiến anh mất vài ngón chân.

Một bầu sô hải ngoại tiết lộ qua livestream thì số tiền Đàm Vĩnh Hưng đòi đại gia Mỹ bồi thườngkhông dừng lại ở 15 triệu USD mà cao hơn thế. Trước đó, phía Đàm Vĩnh Hưng đòi bồi thường 20 triệu USD trước ngày 13/10 nhưng không được phía đại gia Mỹ chấp thuận. Cho nên Đàm Vĩnh Hưng đã kiện và đòi bồi thường với con số gây sốc 50 triệu USD.

Với tỷ giá USD hiện tại, chỉ cần Đàm Vĩnh Hưng nhận được số tiền bồi thường 15 triệu USD, anh đã có 375 tỷ đồng. Nếu anh nhận được 50 triệu USD thì sẽ có hơn 1.200 tỷ đồng. Nhiều khán giả bình luận: “Đi hát cả đời cũng chẳng bằng một lần thắng kiện đại gia Mỹ”.

Nếu diễn biến vụ kiện theo hướng Đàm Vĩnh Hưng mong muốn thì phần được của anh quá rõ ràng. Giọng ca Thành phố buồn sẽ góp mặt trong danh sách đại gia nghìn tỷ đồng của Việt Nam.

Hôm qua bắt tay, hôm nay thưa kiện

Khi thông tin về vụ kiện triệu USD bung ra, một số khán giả đứng về phía Đàm Vĩnh Hưng, bởi “mất mấy ngón chân chứ có phải chuyện đùa đâu?”. Nhưng có người rón rén bày tỏ: “Kiện bạn bè cũng lạ à nha”.

Thưa kiện bạn bè, người thân đúng là chuyện chưa phổ biến ở ta. Ngay trong ứng xử với hàng xóm, người xưa còn dạy: “Tắt lửa tối đèn có nhau”. Lúc này có người nhớ lại một giai đoạn đau buồn trong cuộc đời của nhà văn Nguyễn Trí – tác giả tiểu thuyết Bãi vàng, đá quý, trầm hương– từng ẵm giải văn chương của Hội Nhà văn Việt Nam. Trước khi thành nhà văn nổi tiếng ông từng gây chấn động khi đứng lên trước tòa để xin giảm án cho kẻ giết con mình, trong vụ án người mẹ tuổi teen phạm tội giết người ở Đồng Nai. Người Việt trọng tình là thế.

Đàm Vĩnh Hưng và chồng ca sĩ Bích Tuyền từng có lúc “nắm tay nhau thật chặt”.

Chưa biết giọng ca Thành phố buồn có được bồi thường với số tiền khủng hay không, nhưng trước mắt anh đã bị một số khán giả quay lưng. Đừng nói khán giả trong nước ngay nghệ sĩ hải ngoại cũng có người tỏ rõ sự không ủng hộ Đàm Vĩnh Hưng.

Có nghệ sĩ hải ngoại đã đánh tiếng sẵn sàng làm chứng cho người bị kiện. Vụ kiện nhiều triệu USD này cũng khiến không ít người trong và ngoài giới giải trí bất an khi mời bạn bè, người thân tới nhà ăn uống, tiệc tùng. “Lỡ có gì xảy ra lại bị kiện, bán nhà bán cửa chẳng đủ bồi thường thì sao?”, có người viết.

Khi còn sống, bố đã lé;;n đưa cho tôi 600 triệu. Khi ấy, bố nói rằng số tiền này là để lo cho tương lai của tôi sau khi ông mất. Dù bố đã dặn dò rõ ràng, nhưng tôi vẫn cho mẹ kế và anh trai kế một nửa số tiền đó. Tưởng bà sẽ vui vẻ nhận lấy nhưng ngay lập tức bà từ chối, tôi bực bội vì có lòng tốt mà còn bị chê bôi. 10 năm sau khi bố qu;;a đời, chồng tôi bất ngờ gặp ta;i nạ;n lao động. Đúng lúc này tôi nhận được cuộc gọi của người mẹ kế năm xưa, bà thông báo khiến tôi cứng đờ người…

0

Dù bố đã dặn dò rõ ràng, nhưng mẹ kế và anh trai kế cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của bố tôi, họ đã cống hiến rất nhiều cho gia đình này. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định chuyển một nửa số tiền đó cho mẹ kế.

Một cuộc điện thoại bất ngờ đã làm thay đổi mọi thứ. Giọng nói nghẹn ngào từ đầu dây bên kia chính là của mẹ kế. Lúc đó tôi như chết lặng, tin bố qua đời như một tia sét giữa trời xanh, khiến tôi ngay lập tức rơi xuống vực thẳm.

Nước mắt tôi nhòe đi, trong lòng tràn ngập những kỷ niệm về bố và nỗi lo lắng cho tương lai. Đó là một đêm bình thường, nhưng lại trở thành khoảnh khắc không thể nào quên trong cuộc đời tôi. Bố ra đi trong bình yên tại nhà, không phải chịu đựng nhiều đau đớn, nhưng đối với tôi, đó là một cơn bão bất ngờ.

Tôi vội vã trở về nhà. Đối mặt với tôi là gương mặt mệt mỏi nhưng kiên cường của mẹ kế. Bà không nói nhiều, chỉ ôm tôi thật chặt. Sự an ủi thầm lặng đó khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Trong những ngày đó, mẹ kế trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi. Với tình yêu thương như một người mẹ, bà đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi, giúp tôi tìm thấy một chút bình yên trong nỗi đau buồn của mình.

Bố cho riêng 600 triệu trước khi qua đời, tôi chia cho mẹ kế một nửa, 10 năm sau tôi đã khóc - 1

Ngày hôm đó, mẹ kế gọi điện báo tin bố tôi qua đời. (Ảnh minh họa)

Khi còn sống, bố đã lén đưa cho tôi 600 triệu. Đó như món quà cuối cùng của bố dành cho tôi. Khi ấy, bố nói rằng số tiền này là để đảm bảo cho tương lai của tôi, để tôi có thể tự lo liệu khi ông mất.

Dù bố đã dặn dò rõ ràng, nhưng mẹ kế và anh trai kế cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của bố tôi, họ đã cống hiến rất nhiều cho gia đình này. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định chuyển một nửa số tiền đó cho mẹ kế, như một cách thể hiện sự tôn trọng và biết ơn của tôi đối với bà.

Ban đầu, mẹ kế rất ngạc nhiên. Bà từ chối, cho rằng đó là tài sản cá nhân của tôi nên bà không thể nhận. Tôi phải thuyết phục mãi, mẹ kế mới chịu nhận. Từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa chúng tôi đã có sự thay đổi tinh tế, không còn chỉ là những phép lịch sự bề ngoài, mà là sự kết nối sâu sắc về tâm hồn.

Sự cống hiến quên mình của mẹ kế đối với gia đình đã cho tôi thấy được sự vĩ đại của mẹ và cũng khiến tôi hiểu rằng hơi ấm của gia đình đến từ sự nỗ lực chung của mỗi thành viên.

Bố cho riêng 600 triệu trước khi qua đời, tôi chia cho mẹ kế một nửa, 10 năm sau tôi đã khóc - 2

Trong những ngày đó, mẹ kế trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi. (Ảnh minh họa)

Cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ngờ. 10 năm sau khi bố qua đời, chồng tôi gặp tai nạn lao động, gia đình tôi lại phải đối mặt với một thử thách khác. Trong thời điểm khó khăn này, mẹ kế và anh trai kế đã không ngần ngại đứng ra hỗ trợ chúng tôi, dù chúng tôi không hề có quan hệ huyết thống. Họ hỗ trợ vợ chồng tôi không chỉ về mặt tinh thần mà còn cả về tiền bạc và hành động thực tế.

Sự hiện diện của họ đã giúp tôi nhận thức sâu sắc rằng, gia đình thực sự không chỉ là mối liên hệ huyết thống, mà còn là sự gắn bó về tâm hồn. Trải nghiệm này đã thay đổi cách tôi hiểu về gia đình, giúp tôi nhận ra rằng, tình thân thực sự nằm ở sự hỗ trợ và đồng hành lẫn nhau.

Khi mọi chuyện lắng xuống, tôi cố gắng trả ơn sự giúp đỡ của mẹ kế và anh trai kế bằng cách gom tiền trả cho họ. Tuy nhiên, họ kiên quyết từ chối vì cho rằng đây là trách nhiệm, nghĩa vụ giữa các thành viên trong gia đình. Điều làm tôi cảm động hơn nữa là mẹ kế còn để lại một khoản tiền mặt để hỗ trợ thêm cho chúng tôi.

– Các con đang gặp khó khăn, hãy cứ cầm lấy khoản tiền này để trang trải cuộc sống đi. Nếu vẫn thiếu, cứ nói với mẹ và anh trai con, chúng ta là người một nhà mà.

Những lời mẹ kế nói khiến tôi bật khóc. Hành động của mẹ khiến tôi hiểu rằng tình cảm gia đình đích thực không thể đo lường được bằng tiền bạc, nó là vô giá.

Nhìn lại những gì đã qua, tôi nhận ra trên đường đời, chúng ta sẽ luôn gặp đủ loại người. Nhưng điều thực sự đọng lại trong trái tim bạn là những người luôn giúp đỡ bạn khi bạn cần. Mối quan hệ huyết thống không phải là tiêu chí duy nhất để đo lường tình cảm gia đình. Tình cảm chân thành và sự cống hiến quên mình chính là chìa khóa xây dựng nền tảng của một gia đình.

Mẹ kế và anh trai kế tuy không có mối quan hệ máu mủ với tôi, nhưng họ mãi là người thân nhất của tôi. Tôi sẽ luôn trân trọng mối quan hệ này, vì đúng như mẹ kế nói, chúng tôi là người một nhà.