Chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm – một chặng đường không ngắn, đủ dài để trải qua những tháng năm khó khăn và tưởng chừng yên bình nhất. Tôi đã dành trọn thanh xuân của mình để yêu anh, đồng hành cùng anh, từ những ngày tay trắng, cho đến khi anh có tất cả. Nhưng hóa ra, mười năm ấy lại là sự chuẩn bị để tôi chứng kiến sự đổ vỡ không thể cứu vãn của chính cuộc hôn nhân mình từng đặt tất cả hy vọng.
Những năm đầu chung sống, cuộc sống của chúng tôi không dễ dàng. Anh từng có năm năm thất nghiệp, túng quẫn đến mức không dám nhìn vào mắt vợ con. Nhưng tôi chưa từng rời bỏ anh. Tôi làm việc ngày đêm, gồng gánh cả gia đình trên vai, chỉ mong anh có thể vững vàng mà đứng lên.
Khi anh bắt đầu có sự nghiệp, tôi hạnh phúc nghĩ rằng những khó khăn ngày cũ đã được đền đáp. Tôi tự hào về chồng mình, về gia đình mà chúng tôi cùng xây dựng. Nhưng đời có những điều không thể đoán trước. Tình yêu của anh dành cho tôi cạn dần, thay vào đó là một người phụ nữ khác bước vào cuộc đời anh, lạnh lùng gạt tôi ra khỏi bức tranh mà chúng tôi từng tô vẽ cùng nhau.
Tôi không trách cô ấy ngay từ đầu. Người phụ nữ ấy trẻ hơn tôi, không có những năm tháng khổ cực để hiểu giá trị của hạnh phúc. Cô ấy chỉ đơn giản là muốn chiếm đoạt những gì không thuộc về mình. Nhưng tôi biết rõ, nếu chồng tôi không cho phép, cô ấy sẽ chẳng có cơ hội bước vào.
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện có thể giải quyết giữa hai vợ chồng, không cần một cuộc chạm trán nào với người thứ ba. Nhưng cô ấy liên tục xuất hiện, từng bước khiến chồng tôi dần xa lánh tôi và thậm chí xúc phạm tôi. Đàn ông ngoại tình là một chuyện, nhưng sự tiếp tay của cô ấy mới là điều khiến tôi phẫn nộ.
Cô ấy không chỉ cướp đi chồng tôi mà còn làm đảo lộn cuộc sống của gia đình tôi – mái nhà của hai đứa trẻ vô tội. Tôi đã đấu tranh, không phải vì giữ lấy anh, mà vì muốn bảo vệ gia đình mình, giữ lại chút gì đó cho con. Nhưng cuối cùng, người đàn ông tôi từng yêu thương, từng tôn trọng, lại chọn rời bỏ tôi để chạy theo những hào nhoáng mới.
Khi biết chuyện, bạn bè, người thân đều nói tôi dại. Họ bảo, làm vợ như tôi mà lại dễ dàng buông tay thì chỉ có thiệt. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi tự hỏi họ:
“Liệu bạn có thể ăn chung một chén cơm với kẻ phản bội? Mặc chung một chiếc quần lót với người mà bạn khinh bỉ?”
Đối với tôi, như thế là bẩn, là không đáng. Tôi không cần tranh giành một người đàn ông đã thuộc về thiên hạ. Anh ta không còn là của riêng tôi, thì tôi cũng chẳng cần giữ.
Ly hôn, với tôi, không phải là sự thất bại. Đó là sự giải thoát. Tôi không nhường chồng vì yếu đuối, mà vì tôi muốn tìm lại chính mình – người phụ nữ có lòng tự trọng, có giá trị riêng, không phải chạy theo để níu kéo một kẻ đã quay lưng.
Khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân ấy, tôi biết rõ những gì mình phải đối mặt. Làm mẹ đơn thân không dễ dàng, nhất là khi tôi phải vừa làm cha, vừa làm mẹ cho hai đứa con. Nhưng tôi tin rằng, sự bình yên của mẹ sẽ là nền tảng vững chắc để nuôi dạy con cái.
Tôi chọn buông bỏ để con tôi có một cuộc sống không còn cảnh cha mẹ cãi vã, không còn bóng dáng của người đàn ông phản bội. Tôi chọn buông bỏ để có thể đứng trước gương mỗi ngày, nhìn thẳng vào mắt mình và không cảm thấy tủi hổ.
Người đàn ông ấy, từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây chỉ còn là quá khứ. Tôi nhường anh ta lại cho người phụ nữ khác, không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi biết mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
Ly hôn không phải là sự chấm hết, mà là khởi đầu cho một cuộc đời mới. Tôi đã sống quá lâu trong những hy sinh, những đau khổ để giữ gìn một gia đình không còn nguyên vẹn. Giờ đây, tôi sống cho mình, cho các con – những người tôi yêu thương hơn tất cả.
Tôi thà nhận thua để giữ lại lòng tự trọng. Tôi thà nhận thua để sống một cuộc đời không còn bóng dáng của sự phản bội. Và tôi thà nhận thua, để ngẩng cao đầu bước tiếp, bởi tôi tin rằng, mình xứng đáng với hạnh phúc thật sự.