Tôi lấy chồng 2001 mãi đến năm 2003 tôi sinh bé đầu, tôi chơi hụi để có tiền sinh đẻ, tiền này tôi tự đóng. Tôi nhờ bà ngoại chăm để đi làm. Khi mang bầu bé thứ hai, tôi có tiền thai sản, sau đó xin nghỉ vì phải chăm con, cháu hơi yếu.
Tôi ở nhà nhưng vẫn tìm khách hàng, nhận hồ sơ về làm, thu nhập thêm được ba triệu đồng mỗi tháng vào năm 2008. Tôi ở bên ngoại, nhờ bố mẹ đẻ phụ chăm cháu vì bên nội chỉ chăm cháu trai (con của người anh chồng).
Chồng đi làm xa, không gửi về đồng nào (lương anh tầm chín triệu đồng lúc đó), hai con chưa đi học và còn tiền thai sản nên ba mẹ con tôi tiêu cũng ổn thỏa.
Đến năm 2010, hai con đi học, thu nhập của tôi cũng tăng. Mọi chi tiêu trong gia đình và cho con cái mình tôi lo. Chồng có về cũng không chăm con ốm được nửa ngày, chắc trên bệnh viện mùi khó chịu. Tôi quen cảnh chăm con một mình rồi.
Thu nhập tôi tầm 15 đến 20 triệu đồng mỗi tháng, Ngoài ra tôi còn mua sắm máy tính, máy in, bàn ghế phục vụ cho công việc bằng cách trả góp và bỏ một triệu đồng vào quỹ chung. Do chưa có nhà nên từ 2015 lương chồng tăng, mỗi tháng sẽ gửi về năm triệu đồng, để góp tiền mua nhà.
Mỗi khi mẹ chồng ốm, bố chồng sẽ gọi điện bảo chúng tôi gửi tiền.
Nhà anh chồng sinh được con trai nên không phải đưa, bố chồng nói thế. Chắc ông bà để tiền đó lo cho cháu trai sau này, tôi nghĩ thế. Tôi tự lập, mẹ chồng ốm tôi đưa đi bệnh viện thăm khám bình thường, trong khi còn hai đứa con nhỏ phải nhờ mẹ đẻ chăm, các con của bà không ai đưa đi, tiền tôi vẫn đưa mẹ chồng đi khám bệnh (tôi nghĩ tận hiếu được là tốt). Tôi không mong nhà chồng cho gì, chỉ mong họ yêu thương hai đứa cháu gái chút, đừng phân biệt con tôi một cách thái quá như thế.
Mọi đóng góp của tôi không được chồng ghi nhận, anh lại bảo không đóng góp chung gì cho gia đình, làm tiền nhiều thế để đâu. Vấn đề này tranh cãi nhiều nên khi nghe đến tôi chẳng muốn nói lại. Tôi nghĩ có những phụ nữ có thể trích ra 500 nghìn đồng đến một triệu đồng mỗi tháng mua quần áo, sắm sửa cho bản thân. Một năm qua tôi chưa mua đến một triệu đồng tiền quần áo cho bản thân, nghĩ tiết kiệm vì gia đình. Mỗi tháng tôi sẽ tiết kiệm 300.000 đồng đến 500.000 đồng để ủng hộ cho một bé nghèo mồ côi ăn học.
Tôi theo chương trình con nuôi được gần hai năm, thấy bé khổ quá, trong khi con mình được học hành tử tế. Hoặc tôi chi tiêu thêm nếu thấy hoàn cảnh gia đình nào đó gặp khó khăn (tôi tham gia một nhóm thiện nguyện). Đó cũng là một phần để tôi có động lực kiếm tiền và tiền chi này do tôi kiếm ra. Cũng để giảm stress trong tôi.
Ban ngày tôi chăm con nên thời gian làm việc rất ít, nhiều khi phải làm đến đêm. Nói thật, chồng bảo tôi không đóng góp gì vào quỹ chung, tôi cũng chẳng muốn bận tậm nhiều vì đã từng giải thích. Khi nghe tôi ủng hộ bé theo chương trình con nuôi, chồng có vẻ khó chịu. Hôm sau con ốm, tôi bảo nay khám bệnh con cũng tốn nhiều, chồng trả lời:
“Tiền nhà này nhiều mà, cứ lấy tiêu”
Nghe giọng anh trịnh thượng khiến tôi rất khó chịu.Tiền tôi làm từ thiện, đâu lấy tiền anh mang về. Tôi không tiêu pha cá nhân, tiết kiệm ủng hộ hoàn cảnh khó khăn mà khiến người ta khó chịu đến thế sao? Mỗi tháng anh chi hai triệu đồng để nhậu, tôi có ý kiến gì đâu.!
Phát hiện tôi có thai trộm, mang bầu bé thứ ba, lại thêm một khoản chi phí dành cho bà bầu.. Anh nói luôn:
– Con trai thì sinh con gái thì bỏ “ … …
Một đêm suy nghĩ sáng hôm sau tôi đưa đơn nói anh :
– Ly hôn. Giải thoát cho cả hai …
Anh không chịu, nói :
– Để sinh con ra xem đã rồi ly hôn.
Tôi thẳng thắn nói luôn :
– Ly hôn đi, trai gái gì cũng con tôi sinh ra, đã hai cháu gái rồi mà nhà anh không nhận, nên tôi sẽ đơn phương ly hôn, tài sản thì trong sổ tiết kiệm được mất chục triệu mẹ anh vay. Tháng anh đưa 4 triệu bằng tôi làm gắng, nên ly hôn đi ..
Anh nhìn tôi rồi nói :
– Cô không ân hận chứ, toàn vịt giời nên tôi chẳng tiếc bao giờ, tôi sẽ ký và vẫn một tháng 4 triệu thôi nhé.
Tôi cười cất tờ đơn cho kỹ và dọn đồ anh ta ra khỏi nhà ngoại …
Chiều chủ Nhật nhà chồng gọi mẹ con tôi về, mẹ anh cong cớm lên nói :
Có cái ngữ đàn bà đâu ra thế, đòi bỏ chồng nên đừng trông tôi trả tiền vì đó là tiền của con trai tôi …Nhiều câu lắm…, chị dâu thì im lặng, anh chồng ôn hoà hơn nói :
-Thím à, thỉnh thoảng cho các cháu về nội chơi, nói gì cu Phúc quí mấy em lắm …
Tôi ra khỏi nhà, nhìn bầu trời xanh trong, mình chẳng tiếc dù sao tôi có hai đứa con gái xinh xắn và một gia đình ba mẹ yêu thương, tôi sẽ đón cháu mồ côi về, tuy vất vả nhưng bố mẹ tôi cũng giúp sức, ý ông bà lâu rồi, nhưng ngại chồng tôi.
Chưa kịp ra toà thì đơn vị anh thông báo chuyện động trời, tôi được xem toàn bộ chứng cứ chồng tôi quan hệ với vợ bạn thân cùng đơn vị, chị ta cũng cùng phòng với chồng tôi, được gửi đến tôi… Anh ta bị ra quân sau một tháng nhục nhã vì bị đánh nằm viện, rồi anh ta về nhà…
Tôi có bạn luật sư nên toà không hoà giải là nhận quyết định ly hôn luôn.
Anh cả tham lam, nhân cơ hội này tống cổ anh ra khỏi nhà vì bôi tro trát trấu lên giao phong bố mẹ. Nhận quyết định ly hôn thì tôi lên xin đón cháu mồ côi về, thầy ở chùa thấy tôi bụng mang thai nên e ngại, mẹ tôi nói sẽ giúp tôi chăm cháu, Thầy giới thiệu cho tôi một cặp vợ chồng giám đốc, vậy là anh chị thuyết phục rồi đưa tiền cho tôi đi học kế toán trưởng về làm việc thì thu nhập sẽ cao hơn, thời gian đi học anh chị hỗ trợ tiền bạc..
Sau thì tôi sinh con trai nặng 2,8 ký bên cạnh ba mẹ tôi, Vì chính anh đã viết từ chối cấp dưỡng nuôi con nên tôi chẳng báo cho anh ta làm gì …
Con trai tôi đi tiêm phòng phải vào viện, tôi đang đứng nhìn mẹ tôi bế con, thì chị hàng xóm bên cạnh nhà chồng cũ đi cùng dâu tiêm cho cháu, gặp tôi nói chuyện. Cu Phúc bị té gãy chân, kiểm tra máu thì không cùng nhóm máu bố, anh cả thử ADN thì không phải con anh cả. Lại phát hiện ra hồi bé anh cả bị quai bị, mẹ ông rất đoảng nên anh cả vô sinh. Chồng cũ thì bị đánh dập lách, dập lồng ngực … Sức khỏe yếu lắm, về chỉ dưỡng bệnh, bà mẹ lại phát hiện ra bố chồng cũ có vợ bé có con gái cũng lớn rồi …
Cãi nhau rồi ông bỏ về nhà bà kia ở luôn …
… …
Mới có 6-7 tháng thôi mà làm gì quả báo đến nhanh thế, khi con trai đã tiêm chích đủ mũi, tôi ôm con về, năm mẹ con tôi quây quần cùng bố mẹ, tuy chỉ đủ ăn nhưng rất vui vẻ, các cháu học tốt, cháu mồ côi ít hơn con đầu 1 tuổi nên là anh của hai đứa sau, nhà tôi bị giải tỏa đền bù cũng giá tốt, nên cả nhà chuyển chỗ ở sang tỉnh bên,làm được hai căn sát nhau để tiện ông bà giúp đỡ tôi, nhưng được là gần trường học, công việc báo cáo thuế cũng trên máy nên tôi cũng không khó khăn nhiều, Chăm được các cháu và gần bố mẹ cũng sướng nữa.
Nay thì các cháu lớn hết cả rồi, anh con nuôi ra dáng làm anh lắm, chăm em, việc nhà rất siêng năng, học giỏi ước mơ làm bác sĩ, nay đã học Phạm Ngọc Thạch, tự kiếm tiền lo học phí,rất thân con gái của anh chị giám đốc, nên tôi cũng mừng cho cháu.
Tôi cũng làm ngày làm đêm, được hỗ trợ của vợ chồng anh chị giám đốc, và vợ chồng em trai tôi nên các cháu rất ổn …