Home TIN MỚI Page 2

TIN MỚI

Mẹ vợ tôi là một người mẹ đ;ơn th;ân, cả đời chỉ có một người con duy nhất là vợ tôi. Khi còn trẻ khỏe, bà sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ. Vợ chồng tôi thỉnh thoảng ghé thăm, mang chút quà cáp, an ủi bà lúc buồn. Đến khi tuổi gi;à sức yếu, bà không còn tự chăm sóc bản thân được nữa, vợ tôi xin phép bố mẹ chồng đưa bà về nhà phụng dưỡng. Thế rồi lúc bà m;ấ;t, vợ tôi lập b;à;n th;ờ mẹ đ;ẻ trong căn nhà của chúng tôi rồi tận tình chăm sóc bố mẹ chồng đến khi q;u;a đ;ời. Trong mắt tôi cô ấy là một người vợ rất chu toàn và đảm đang. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi bố mẹ tôi q;u;a đ;ời. Các anh chị trở mặt. Anh cả bảo rằng vợ tôi không được phép th;ờ mẹ đ;ẻ trong căn nhà này, vì đây là nhà của bố mẹ tôi, không phải nơi để th;ờ bà ngoại. Tuần trước là giỗ bố tôi. Vợ chồng tôi chuẩn bị 7 mâm cỗ, khách khứa đến đông đủ, nhưng không có bóng dáng gia đình các anh chị. Tôi gọi điện thì chị gái bảo gi:ỗ được tổ chức ở nhà anh cả. Một hôm, anh cả mặt hằm hằm đi đến nhà chúng tôi, lớn tiếng: – Đây là nhà của bố mẹ, không phải nơi th;ờ người ngoài. Hai đứa định chiếm luôn ngôi nhà này à? Vợ tôi ngồi lặng, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô ấy nói nhỏ, nhưng rõ ràng: – Nếu mọi người muốn đòi nhà, cứ kiện ra tòa. Đây là nhà của bố mẹ để lại, và em tin rằng bố mẹ chồng em nếu còn sống sẽ không bao giờ đồng ý với những lời các anh chị nói hôm nay. Lời vợ tôi như châm ng:òi n:ổ. Anh cả gi:ậ:n d:ữ đứng dậy, đ:ập b:àn: – Mày thách đúng không? Được, tao sẽ làm đến cùng! Ngay lúc không khí đang căng như dây đàn, bác trưởng họ bất ngờ xuất hiện. Bác mang theo một chiếc phong bì dày và nói lớn: – Các cậu cãi nhau cái gì? Đây là di chúc mà bố mẹ các cậu đã để lại. Trước khi ông bà m:ất, tôi đã được bố mẹ các cậu nhờ giữ và trao lại khi cần thiết. Giờ xem đi!….

Chúng tôi đã ly thân nhiều năm, tôi và hai con gái trở về sống với ông bà ngoại. Suốt thời gian đó, bố mẹ chồng vẫn giữ mối liên hệ với các cháu, dù thưa dần vì sức khỏe yếu và khoảng cách xa xôi. Tôi không đưa các con về thăm ông bà vì bận công việc và cũng vì không muốn chạm mặt chồng. Nhưng có một điều khiến tôi luôn ghi nhớ: mỗi tháng, đúng vào ngày mùng 5, bố chồng tôi đều chuyển khoản 6 triệu đồng với lời dặn đơn giản: “Tiền cho các cháu ăn học.” Ban đầu, tôi từ chối, nhưng ông vẫn kiên quyết gửi, khiến tôi không thể từ chối mãi. Dần dần, số tiền ấy trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống, giúp tôi bớt đi gánh nặng khi nuôi dạy hai con. Thế rồi, hai tháng trước, bố chồng tôi đột ngột qua đời vì đột quỵ. Chúng tôi trở về quê viếng ông trong nỗi tiếc thương vô hạn. Thế nhưng, điều khiến tôi băn khoăn hơn cả là: sau ngày ông mất, khoản tiền 6 triệu ấy vẫn đều đặn được chuyển vào tài khoản tôi mỗi tháng. Đến ngày giỗ 49 của ông, tôi đưa các con về nhà nội lần nữa. Lòng trĩu nặng, tôi quyết định phải hỏi rõ sự thật. Số tiền ấy đến từ đâu, và vì sao nó vẫn tiếp tục xuất hiện, ngay cả khi người đã mất? Xem tiếp tại bình luận