Home TIN MỚI Page 10

TIN MỚI

Tôi năm nay đã gần 50 tu;ổ;i. Công việc của vợ chồng tôi ổn định, thu nhập khá, nhà cửa đâu ra đó và có xe riêng, các con đều đã lập gia đình cả rồi, tôi không còn phải lo lắng nữa. Các con đều biết làm ăn nên cũng chẳng cần nhờ vả bố mẹ thứ gì nhưng gánh nặng hiện tại của tôi là đến từ em trai. Em ấy sống bên cạnh nhà, kinh tế khó khăn, tháng nào cũng qua nhờ vả vợ chồng tôi. Lúc v;ay ti;ề;n mua thuốc cho con, khi thì tr;ả n;ợ người ta, lâu lâu lại nhờ tôi đưa đi khám bệnh trên tỉnh. Từ ngày mua xe đến giờ, có lẽ tôi còn phục vụ gia đình em trai nhiều hơn cho bản thân mình. Tuần vừa rồi, em tôi ngỏ ý muốn mượn sổ đỏ của gia đình tôi vay 300 triệu ngân hàng mua chiếc xe chở khách. Nhà của em ấy xây dựng trên đất vườn nên không thể v;a;y ti;ề;n ngân hàng. Khi các con nghe tin tôi cho em trai mượn sổ, đứa con cả nói chú thím làm gì cũng b;ại, n;ợ quanh năm ngày tháng, tôi cho mượn sổ, không cẩn thận phải tr;ả n;ợ thay để lấy lại nhà. Con khuyên tôi nên cầm cuốn sổ đỏ của chú thím làm tin, đồng thời để 2 người có trách nhiệm với khoản n;ợ v;a;y ngân hàng hơn. Tôi thấy các con nói cũng có lý nên nói lại điều này vớ vợ chồng em trai, nhưng có ai ngờ rằng sau khi nghe câu trả lời từ vợ chồng tôi có vẻ không đúng ý hai em, vợ chồng em trai lại làm ngay 1 việc t;ày tr;ời….Đọc tiếp duới bình luận

Tôi là cô gái 23 tu;ổ;i, sinh ra từ mối tình ngang trái giữa mẹ và một người đàn ông đã có gia đình. 25 năm trước, bố tôi – khi đó là người đàn ông có vợ và hai con – đi công tác xa và tình cờ gặp mẹ. Năm tôi 18 t;u;ổi, cơ hội gặp lại bố xuất hiện khi tôi lên Hà Nội học đại học. Vợ của bố biết đến sự tồn tại của tôi và, thật bất ngờ, bà không cấ;m đoán tôi gặp ông. Bà tỏ ra bao dung, thậm chí còn chủ động gọi tôi đến mỗi khi nhà có việc. Cách đây 10 năm, ông bà nội tôi bán đất và chia tiền cho các con. Với phần được chia, bố và vợ đã mua lại căn hộ chung cư từ nhà ngoại để cho thuê, đồng thời mua thêm một căn nhà để cả gia đình sinh sống. Tôi nghe mọi người kể rằng căn hộ chung cư là tài sản chung của bố và bà. Đến khi tôi học năm thứ hai đại học, bố bảo tôi dọn đến căn hộ chung cư đó ở. Ông còn khẳng định sau này căn hộ sẽ thuộc về tôi. Hai năm trước, bố tôi mất đ;;ột ng;ộ;t vì t;a;i n;ạ;n giao thông. M;ấ;t đi ông, tôi đ;a;u đ;ớ;n như m;ấ;t đi một phần chỗ dựa tinh thần lớn lao. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi có ý định đón mẹ lên Hà Nội để sống cùng mình. Vợ của bố nói với tôi bằng thái độ dứt khoát: “Căn hộ này là của tôi, cô chỉ ở nhờ. Nếu muốn đón mẹ cô lên, hãy dọn ra ngoài. Đây không phải nhà của cô.” Nói đến đây tôi mới ng;ã ng;ửa về sự thật….Đọc tiếp dưới bình luận