Tôi và vợ lấy nhau được gần chục năm. Với mức lương tháng hơn chục triệu, đều đặn tôi đưa cho vợ 5 triệu để lo chuyện ăn uống, sinh hoạt trong nhà. Số còn lại tôi giữ để trả tiền thuê nhà, điện nước và các chi phí khác. Vậy mà tối nào vợ cũng ca cẩm, hết chê mẹ chồng tôi lẩn thẩn, già rồi còn hay quên, lại quay sang than thân trách phận, rằng lấy tôi khổ quá, chẳng được sung sướng như bạn bè đồng lứa. Không biết khuyên vợ thế nào, tôi chỉ biết nói: “Người ta biết lựa cơm gắp mắm, em cứ khéo thu vén là ổn thôi,” nhưng cô ấy chỉ bĩu môi, quay đi. Một trưa, tôi về nhà bất chợt thì thấy mẹ đang ngồi ăn cơm nguội với cá khô, cơn giận ng:ùn n:gụt bốc lên lao vào phòng tìm vợ. nhưng vừa mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến tôi run rẩy, ngã khuỵ xuống đất 

Tôi và Thảo kết hôn gần chục năm, cuộc sống cũng như bao cặp vợ chồng bình thường khác ở thành phố. Tôi làm công nhân viên chức, lương tháng hơn chục triệu, đều đặn đưa cho vợ 5 triệu để lo chuyện ăn uống, sinh hoạt trong nhà. Số còn lại tôi giữ để trả tiền thuê nhà, điện nước và các chi phí khác. Chúng tôi không giàu có nhưng cũng chẳng đến mức thiếu thốn. Vậy mà tối nào Thảo cũng than vãn, hết chê mẹ chồng lẩn thẩn, già cả hay quên, lại quay sang trách phận, bảo lấy tôi khổ quá, không được sung sướng như bạn bè đồng trang lứa.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ Thảo nói vậy cho đỡ bức bối. Cơm nhà vẫn đầy đủ, có hôm còn thịt cá ê hề, thế nhưng Thảo cứ lặp đi lặp lại điệp khúc “nhà mình nghèo, chẳng bằng ai”. Tôi khuyên: “Người ta biết liệu cơm gắp mắm, em cứ khéo thu vén là ổn thôi”, nhưng cô ấy chỉ bĩu môi, quay đi. Dần dần, tôi cũng chẳng còn để tâm, nghĩ rằng tính vợ hay nói quá, kêu than một chút cho nhẹ lòng.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi không để ý lắm đến những lời than phiền của vợ, cho đến khi một chuyện bất ngờ xảy ra.

Tuần trước, tôi cùng vợ về quê làm giỗ bố vợ. Nhà ngoại ở một huyện nhỏ, cách thành phố hơn trăm cây số. Vì công việc bận rộn, cả năm tôi mới về được vài lần, nhưng Thảo vẫn thường xuyên gọi điện, thỉnh thoảng gửi ít quà bánh cho mẹ vợ.

Hôm đó, sau khi giỗ xong, mọi người đang dọn dẹp, tôi ra sân hóng gió thì vô tình thấy Thảo kéo mẹ vợ ra góc sân. Cô ấy lén dúi vào tay bà hai tờ 500 nghìn, giọng thì thầm: “Mẹ cầm mà tiêu vặt, con gửi thêm chút ít.” Bà ngoại cười hiền, gật gù cất tiền vào túi áo.

Tôi đứng sau cây cau, chết sững. Hai triệu không phải số tiền quá lớn, nhưng với hoàn cảnh của chúng tôi, đó là một khoản đáng kể. Hàng ngày Thảo vẫn kêu ca với tôi rằng 5 triệu tôi đưa không đủ, vậy tiền này ở đâu ra? Nếu cô ấy thực sự túng thiếu, làm sao có thể dư ra từng đó để biếu mẹ?

Trên đường về, tôi không nhịn được, liền hỏi thẳng:

  • Em lấy đâu ra 2 triệu đưa mẹ vậy?

Thảo giật mình, lấp liếm:

  • À, em để dành từ tiền chợ thôi, có gì đâu.

Tôi cười khẩy:

  • Tiền chợ mà để dành được 2 triệu, vậy mà ngày nào em cũng kêu không đủ ăn?

Thảo im bặt, mặt đỏ gay, không nói gì thêm. Tôi biết ngay, cô ấy có quỹ đen, và chắc chắn số tiền giấu đi không chỉ dừng lại ở con số 2 triệu. Bao lâu nay, những lời than vãn hóa ra chỉ là cái cớ để tôi không nghi ngờ. Cô ấy đã lén dành dụm một khoản riêng mà tôi không hề hay biết.

Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi không trách vợ vì gửi tiền cho mẹ đẻ, nhưng điều làm tôi khó chịu là sự giấu giếm. Nếu cô ấy thực sự muốn giúp đỡ mẹ, tại sao không nói thẳng với tôi? Chúng tôi là vợ chồng, lẽ ra nên chia sẻ mọi chuyện với nhau, vậy mà Thảo lại chọn cách lừa dối.

Sáng hôm sau, khi cả hai đang chuẩn bị bữa sáng, tôi nghiêm túc nói:

  • Anh muốn từ tháng sau sẽ đưa em 6 triệu thay vì 5 triệu, nhưng em phải ghi rõ chi tiêu. Nếu còn dư, em cứ giữ, miễn là đừng kêu ca nữa. Anh không muốn vợ chồng mình sống mà nghi kỵ nhau.

Thảo hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu, mắt cụp xuống, vẻ mặt có chút áy náy.

Tôi không biết cô ấy có thật lòng thay đổi hay không, nhưng tôi hy vọng từ nay mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn, để chúng tôi có thể sống mà không phải nghi ngờ lẫn nhau.