Tôi còn nhớ như in cái ngày mình quyết định cãi lời bố mẹ để lấy anh – người đàn ông hơn tôi tận 28 tuổi. Khi đó tôi vừa tròn 22, còn anh đã 50. Cái tuổi mà cả làng bảo là “đáng tuổi bố tôi”. Ngày dẫn anh về ra mắt, mẹ tôi khóc hết nước mắt, còn bố thì đập bàn quát lớn:
Mày điên rồi à? Lấy ông già thế thì sau này khổ cả đời!
Nhưng tôi không quan tâm. Với tôi, anh không phải là “ông già” như người ta nói, mà là người đàn ông ấm áp, điềm đạm và luôn đối xử với tôi bằng tất cả sự chân thành.
Cả làng xì xầm. Người bảo tôi ham tiền, kẻ nói tôi bị bỏ bùa. Cũng phải thôi, anh thành đạt, giàu có, lại sống một mình bao năm. Đùng một cái cưới cô vợ trẻ đẹp hơn gần ba chục tuổi, ai mà không nghi ngờ? Nhưng tôi yêu anh thật lòng, không phải vì những thứ phù phiếm.
Sau đám cưới, cuộc sống của tôi và anh không như người ta đồn đoán. Tôi không phải là “cô vợ trẻ bị kìm kẹp” như mọi người tưởng tượng. Ngược lại, anh cưng chiều tôi hết mực.
Mỗi tối trước khi ngủ, anh đều đặn pha cho tôi một cốc sữa ấm, xoa bóp vai gáy cho tôi sau một ngày dài làm việc. Có những đêm tôi ngủ không ngon, chỉ cần trở mình nhẹ một cái là anh đã tinh ý kéo chăn đắp lại cho tôi.
Những ngày tôi ốm, anh là người lo lắng hơn cả mẹ tôi. Anh nấu cháo, mua thuốc, thậm chí thức trắng đêm chỉ để canh xem tôi có sốt không. Ai nhìn vào cũng phải thừa nhận: “Ông chồng già nhưng chiều vợ số một.”
Chưa hết, anh còn có thói quen viết thư tay cho tôi vào mỗi ngày kỷ niệm. Từng nét chữ đều nắn nót, từng lời lẽ đều dịu dàng, chứa đầy yêu thương. Cả làng bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Họ không còn xì xào như trước nữa, mà ngược lại, còn trầm trồ ghen tị:
Đúng là “chồng già như vàng”!
Không ngờ con bé lại hạnh phúc đến vậy.
Mọi chuyện cứ êm đềm như thế cho đến một ngày nọ, khi tôi bước vào phòng ngủ lúc 22h, tôi bàng hoàng đến mức đứng sững tại chỗ…
Anh đang ngồi trên giường, tay cầm một hộp gỗ nhỏ, đôi mắt đầy xúc động. Khi thấy tôi, anh cười dịu dàng rồi vẫy tôi lại gần.
Em lại đây đi, anh có cái này muốn cho em xem.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, tò mò nhìn vào hộp gỗ. Khi mở ra, tôi thấy bên trong là một xấp giấy cũ kỹ, những bức ảnh đã ố vàng theo thời gian. Anh nhẹ nhàng cầm một tấm ảnh lên và nói:
Đây là bức ảnh anh chụp với một cô bé 5 tuổi. Em nhận ra không?
Tôi nheo mắt nhìn kỹ… và rồi tim tôi như hẫng một nhịp!
Đó là… tôi!
Trong bức ảnh, tôi là một bé gái đang tươi cười trong vòng tay một chàng trai trẻ – chính là anh, nhưng khi ấy anh mới khoảng 28 tuổi. Tôi lắp bắp hỏi:
Sao… sao lại có bức ảnh này?
Anh cười, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả một trời ký ức.
Em không nhớ đâu. Ngày đó, anh từng là giáo viên thực tập ở trường tiểu học gần nhà em. Lần đầu tiên gặp em, em chạy đến ôm lấy chân anh, nũng nịu nói: “Thầy ơi, lớn lên em sẽ lấy thầy nhé!”. Ai cũng cười, còn anh thì xoa đầu em và nói: “Được thôi, nếu em còn nhớ lời hứa này khi lớn lên.”
Tôi sững sờ. Những ký ức mờ nhạt dần hiện ra trong tâm trí. Hồi nhỏ, tôi quả thật có một “thầy giáo thực tập” mà tôi rất quý mến. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng đó lại chính là anh – người chồng hiện tại của mình!
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương:
Anh chưa bao giờ nói với em điều này, vì anh muốn em yêu anh bằng cảm xúc thật của mình. Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp lại em khi em đã trưởng thành, anh đã biết em chính là định mệnh của cuộc đời anh.
Lúc ấy, tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi cứ nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là tôi gặp và yêu anh khi trưởng thành. Không ngờ rằng, tình yêu này đã có duyên từ rất lâu trước đó, khi tôi vẫn còn là một cô bé ngây thơ.
Đôi khi, định mệnh đến theo những cách bất ngờ nhất. Có những tình yêu không phải chỉ là sự lựa chọn trong hiện tại, mà còn là sự sắp đặt từ những điều nhỏ bé trong quá khứ.
Tôi từng nghĩ mình cãi lời cha mẹ để cưới một người đàn ông hơn mình 28 tuổi, nhưng hóa ra… tôi chỉ đang hoàn thành lời hứa mà mình đã nói từ khi còn bé mà thôi.
Dù có là bao nhiêu năm đi nữa, tôi vẫn tin rằng: Yêu đúng người, dù có cách nhau cả một thế hệ, vẫn là một điều hạnh phúc.
- Khẩn: Áp thấp nhiệt đới mạnh lên thành bão số 4, nhiều khả năng ‘đổ bộ’ khu vực từ Thanh Hóa đến Quảng Ngãi, gió cấp 7 giật cấp 9
- Xin lỗi bố chồng. Sau khi cưới được 3 năm, tôi và chồng phát sinh quá nhiều mâu thuẫn nên quyết định ly thân. Tôi dẫn theo 2 con gái về nhà ngoại ở. Trong thời gian đó, có vài lần bố mẹ chồng đến nhà ngoại thăm cháu. Vài năm trở lại đây, ông bà chỉ gọi điện vì đường xa xôi, sức khỏe yếu, không đi lại được nhiều. Tôi thì bận công việc, lại không muốn gặp mặt chồng nên cũng không đưa các con về thăm ông bà được. Suốt 7 năm đó, bố chồng tháng nào cũng gửi cho tôi 6 triệu, lần đầu gửi thì ông bảo tiền ông bà cho các cháu ăn học. Dù tôi từ chối, ông vẫn chuyển khoản, tháng nào tôi cũng nhận được đúng vào mùng 5. Lâu dần, tôi nghĩ thôi thì ông bà đã cho cháu, tôi dùng tiền đó lo cho 2 con cũng đỡ vất vả. Cho đến 2 tháng trước, bố chồng tôi qua đời vì độ:t qu:ỵ. Tôi đưa 2 con về viếng ông nội. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi bố chồng mất, tôi vẫn nhận được 6 triệu. Cho nên, vào dịp 49 ngày của ông, tôi lại đưa các con về nhà nội để hỏi cho ra sự thật….
- Người dân tham gia giao thông không v:i ph:ạ:m: CSGT vẫn có thể dừng xe kiểm tra trong 4 tình huống này
- Bất ngờ phản ứng của thầy Thích Minh Tuệ