Hôm qua tôi tăng ca về muộn, nhìn mâm cơm chỉ có vài miếng trứng rán, bát canh thì lõng bõng nước, tôi hất tung lên vì giận.
Tôi không hiểu chị em phụ nữ tiêu pha thế nào. Chỉ thấy hình như mọi người nghĩ chúng tôi kiếm tiền dễ quá nên mới đòi hỏi đủ điều.
Sau khi sinh con, vợ tôi ở nhà nội trợ. Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc, chỉ cần bỉm sữa cho con, cơm nước cho mẹ chồng. Ngoài ra, tôi không bắt cô ấy phải động tay vào việc kiếm tiền.
Nhà tôi thì ít người, ngoài gia đình 3 người, chúng tôi còn sống cùng với mẹ. Năm nay mẹ tôi gần 70 rồi, sức khỏe kém, đầu óc lại thiếu minh mẫn nên không thể nhờ bà trông cháu. Tuy nhiên, mẹ tôi vẫn đi lại bình thường, ăn ngủ không phải chăm sóc, như thế đã là điều may mắn lắm rồi.
Vậy mà vợ tôi tối ngày ca cẩm, chê mẹ chồng lẩn thần rồi lại than thân tiếc phận. Có lần cô ấy còn bảo khả năng mình bị trầm cảm vì suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Những lúc ấy, tôi cũng cảm thấy bất lực. Tôi ra ngoài kiếm tiền, áp lực đủ thứ, bây giờ lại phải ở nhà chăm con cho vợ nữa hay sao?
Hôm qua tôi tăng ca về muộn, nhìn mâm cơm chỉ có vài miếng trứng rán, bát canh thì lõng bõng nước, tôi hất tung lên vì giận. Ảnh minh họa: Internet
Bấy lâu nay, tôi vẫn đưa vợ 5 triệu tiền ăn uống sinh hoạt. Như người ta thì lựa cơm gắp mắm, đằng này cô ấy chỉ biết kêu ca. Hôm vừa rồi về quê làm giỗ bố vợ, tôi phát hiện vợ mình dúi cho mẹ 2 triệu tiền tiêu vặt. Điều đó chứng tỏ cô ấy có quỹ đen, tôi giận cũng là lẽ thường.
Sau khi trở về thành phố, tôi tuyên bố từ nay chỉ ăn tiêu trong 3 triệu. Việc mua bán thế nào do vợ tôi tự cân đo đong đếm, sao cho phù hợp là được. Thế nhưng mới được một ngày, vợ tôi đã tỏ thái độ. Hôm qua tôi tăng ca về muộn, nhìn mâm cơm chỉ có vài miếng trứng rán, bát canh thì lõng bõng nước, tôi hất tung lên vì giận.
Không hiểu sao đã đi lấy chồng rồi, vợ tôi vẫn còn tư tưởng dấm dúi về nhà đẻ. Giờ tôi cho ngần ấy tiền, cô ấy cũng ngầm đấu tranh. Mọi người nói xem, tôi phải làm sao để trị vợ mình đây?
Sáng hôm sau, vợ tôi dậy sớm hơn thường lệ. Không phải để nấu bữa sáng như mọi ngày, mà là để dọn dẹp mâm cơm tối qua tôi hất tung. Tôi nhìn thấy cảnh ấy mà lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.
Cô ấy dọn xong, cũng chẳng thèm hỏi tôi ăn gì, chỉ lẳng lặng bế con vào phòng. Tôi ngồi đó, định mở miệng trách móc thì mẹ tôi từ đâu bước ra, nhìn tôi rồi thở dài:
- Con à, vợ chồng sống với nhau, phải biết nhẫn nhịn, phải biết thấu hiểu. Con giận, con mệt, nhưng vợ con cũng vậy.
Tôi định phản bác, nhưng mẹ lại nói tiếp:
- Ngày trước mẹ cũng như vợ con bây giờ, quanh quẩn trong bốn bức tường, chăm con, chăm chồng. Đến lúc nhìn lại, chẳng còn lấy một người bạn, chẳng còn ai để nói chuyện. Mẹ may mắn có bố con biết sẻ chia. Còn con, con đã bao giờ hỏi vợ mình có ổn không chưa?
Tôi sững người. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện ấy. Trong mắt tôi, vợ chỉ có mỗi việc nội trợ và chăm con, đâu có gì to tát. Nhưng lời mẹ nói lại khiến tôi thấy chột dạ.
Tối hôm đó, tôi không tăng ca. Tôi đi làm về sớm, mua thêm một ít đồ ăn, định bụng về nhà sẽ nói chuyện với vợ. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi bỗng nghe thấy tiếng vợ thì thầm với con:
- Mẹ cố gắng thêm ít ngày nữa, con nhé. Nếu ba con vẫn không thay đổi, mẹ con mình sẽ có cách riêng…
Tôi khựng lại. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng…
- Angela Phương Trinh xin lỗi, xóa các phát ngôn nhắm vào ông Thích Minh Tuệ
- Đau lòng thanh niên ‘xuống tay’ với bạn gái ở trung tâm thương mại Hà Nội
- Giá vàng hôm nay 25/2/2025 vọt tăng sát mốc lịch sử chưa từng có
- BẤT LỰC TRƯỚC CẢNH HÔI CỦA, C.Ứ.Ớ.P ĐỒ của bà con Lài Cai kho xe bị lật – Mặc cho tài xe đứng g-ào khóc xin