Home Blog Page 116

10 giờ đêm rồi, mà chuông điện thoại vẫn réo inh ỏi. Nhìn số máy lạ, chị thở dài ngao ngán “Lại đất nền, ch::ứ:ng kh::oá:n hay b::ả:o h::iể:m đây” Chị ấn nút tắt, thì ngay lập tức một tin nhắn hiện ra “Chào chị, có phải chị là chủ mới của con Mao (tên của con mèo chị mới mua) không? Chị  cho tôi gọi điện thoại hỏi chuyện một chút nhé”. Sau khi đọc được từ “OK” của chị, là điện thoại gọi tới liền. Một giọng nam trầm rất dễ nghe… và rồi…

0

10 giờ đêm rồi, mà chuông điện thoại vẫn réo inh ỏi. Nhìn số máy lạ, chị thở dài ngao ngán “Lại đất nền, chứng khoán hay bảo hiểm đây” Chị ấn nút tắt, thì ngay lập tức một tin nhắn hiện ra “Chào chị, có phải chị là chủ mới của con Mao (tên của con mèo chị mới mua) không? Chị  cho tôi gọi điện thoại hỏi chuyện một chút nhé”.

Sau khi đọc được từ “OK” của chị, là điện thoại gọi tới liền.

Một giọng nam trầm rất dễ nghe. Anh kể, con Mao mà chị mua hôm nay rất giống với con Bi của anh. Nó đã đi mất hai năm trước, lúc anh từ bệnh viện trở về sau khi bị nhiễm Covid. Anh nhớ nó, anh đã đi tìm khắp nơi mà không thấy. Hôm qua tình cờ đến cửa hàng thú cưng, thấy con Mao giống nó quá, ngay lập tức anh quyết định mua, nhưng nhân viên nói chị đã đặt cọc rồi, hẹn hôm nay quay lại lấy. Anh chỉ xin phép chị, khi nào chị rảnh, có thể cho nó đến quán cà phê nào gần nhà chị, anh sẽ đến ngay mời chị cà phê và chơi với nó.

Chị hứa với anh, khi nào sắp xếp được mọi việc ổn thỏa, chị sẽ gọi cho anh.

* * *
Chị cũng vừa mới đến thành phố này được hai tuần. Không bạn bè, không gia đình, không người thân, không họ hàng. Chỉ đơn giản là để buông bỏ mọi thứ xuống sau khi ly hôn. Nhìn dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt rất có duyên của chị, không ai biết được rằng chị đã 30 tuổi, ai cũng đoán chỉ 26-27 là cùng. Học đại học Y 6 năm, vừa ra trường ba mẹ đã năn nỉ chị, lấy chồng sớm cho ba mẹ có cháu bế. Thế rồi qua người này, người kia giới thiệu chị quen anh. 25 tuổi lên xe hoa, vậy mà đến 29 tuổi cũng chưa thấy tin vui. Ba chồng tế nhị không nói, chứ mẹ chồng thì ngày nào cũng than thân trách phận, sợ không có người nối dõi. Hai vợ chồng đưa nhau đi khám, thì bác sĩ nói cả hai đều bình thường. Chị bác sĩ phụ sản trầm tư một lúc mới nói:

– Trường hợp của em rất hiếm gặp. Có người quen của chị cũng như em vậy. Ở mãi với nhau không có con, nhưng khi chia tay nhau rồi, cả hai có gia đình mới, thì ai cũng có mấy đứa.

Thấy nhiều người, nuôi con nuôi xong lại có bầu, chị bàn với chồng nhận con nuôi, nhưng anh gạt phắt đi không đồng ý, anh bắt đầu nhậu nhẹt, thường xuyên đi sớm về khuya, ở nhà thì kiếm cớ gây sự với chị. Giờ đây tan làm chị không muốn về nhà nữa. Ở cơ quan ai cũng quý mến chị, tính chị rất xởi lởi, hay giúp đỡ mọi người, nhưng về nhà thì bị chồng hằn học, chê bai, mắng nhiếc. Cứ nghĩ là vì áp lực có con nên anh đổi tính.

Nhưng cách đây 2 tháng, anh về nhà đưa tờ phiếu siêu âm, và tuyên bố, bồ của anh có thai 4 tháng, là con trai, đề nghị chị ly hôn để con anh ra đời có bố hợp pháp.

Chị chết lặng dọn đồ về nhà ba mẹ đẻ ngay trong đêm. Ba mẹ khóc ròng thương đứa con gái duy nhất bất hạnh.

Vì tiếng Anh chị rất giỏi, chị nộp hồ sơ xin vào bệnh viện quốc tế trong Sài Gòn và được nhận ngay. Gần đến ngày đi, chị mới báo  cho ba mẹ. Nhìn mẹ khóc, chị cố gắng cười động viên:

– Ba mẹ để con đi cho khuây khỏa. Con hy vọng ở môi trường mới con sẽ sống thoải mái hơn.

Vào Sài gòn, sau khi thuê nhà, việc đầu tiên chị muốn làm nhất là tìm mua một con mèo. Từ nhỏ chị đã rất yêu quý  chó mèo, nhưng mẹ chị bị hen không nuôi thú cưng được. Về nhà chồng thì mẹ chồng và chồng rất ghét chó, mèo, nhìn thấy là đuổi.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

Chị đi một vòng, trong cửa hàng bán thú cưng gần nhà, nhìn thấy bé nào cũng sạch sẽ đáng yêu, bé nào cũng khao khát tìm được chủ mới, nên rất chịu khó tương tác với mọi người bằng ánh mắt, bằng điệu bộ. Chỉ duy nhất có một bé mèo ở lồng trong cùng là nằm im, buồn bã nhìn mọi người đi qua đi lại hết sức thờ ơ. Bé là mèo lai rất xinh, cũng lớn tuổi rồi. Chị nhìn mãi vào đôi mắt chán chường của bé và hỏi cô nhân viên bán hàng:

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

– Bé này sao buồn thế ?

– Ôi chị ơi bé này tội nghiệp lắm. Nó bị trầm cảm nặng đấy chị. Ngày xưa nó có chủ là hai ông bà già. Hai ông bà thương nó như con, chăm sóc kĩ lắm. Tới khi dịch Covid vừa bùng phát, con trai ông bà lái xe hơi vào, chở ông bà ra Hà Nội gấp. Lúc đi lính quýnh thế nào mà nó chạy ra ngõ, bị chó dí chạy mất tăm, không tìm được, thế là họ đành bỏ nó lại, khóa cổng đi.

Nó nhập bọn với lũ mèo hoang trong xóm, nhưng hay bị đánh lắm. Ngày nào nó cũng tìm về, đứng trước cửa nhà kêu meo meo rồi lại đi. Chị hàng xóm thương nó, cho nó ăn, có lần chị ấy gọi điện thoại bằng loa ngoài với chủ nó. Nghe tiếng chủ kêu, nó khóc kêu meo meo, nước mắt chèm nhẹp. Chồng chị ấy ghét mèo nên chị ấy không nuôi được.

Bớt dịch là chị ấy mang nó tới nhờ bọn em tìm chủ cho nó. Vì nó nhớ chủ, nên lúc nào nó cũng chán đời vậy đó. Bọn em cũng thương nó lắm, không ai mua thì giữ nó lại cũng được.

Chị hỏi tên nó là gì, rồi cẩn thận thò tay vào lồng vừa gọi Mao Mao, vừa vuốt ve nó. Chị nghĩ tao cũng buồn não ruột ra đây. Tao đưa mày về rồi chúng mình cùng an ủi lẫn nhau.

Hôm sau còn phải đi làm, nên chị đưa tiền cọc, rồi hẹn 2 hôm nữa dọn dẹp phòng trọ xong, sẽ đến đưa nó về.

Ngay buổi tối đầu tiên nó đã cảm nhận được sự dịu dàng, trìu mến của chị. Sau khi vuốt ve chơi với nó một lúc, chị đặt nó lên miếng đệm đặt dưới sàn, rồi dặn dò nó ngủ ở đó. Nửa đêm nó nghe từ  chỗ chị nằm, những tiếng ú ớ, nức nở, trong giấc mơ của chị “Đừng bỏ em! Xin anh đừng bỏ em!…”

Nó nhảy lên giường, thấy chị vẫn đang ngủ, nhưng từ khóe mắt chị, chảy ra những giọt nước. Nó lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, dùng những tiếng gru.u.. của mèo để an ủi, nâng đỡ chị. Và khi chị đã tỉnh giấc, nó dùng hai chân trước mát xa nhẹ nhàng trên vai, trên lưng của chị.

Từ tối đó trở đi, đêm nào chị cũng ôm nó ngủ. Tan làm về nhà, nếu trời không mưa, chị sẽ  cho nó vào balo, chở đi chơi loanh quanh, thương nó cả ngày ở nhà một mình.

* * *

Cũng phải cả tháng sau chị mới sắp xếp được buổi hẹn với anh. Chị cho con Mao mặc áo đỏ, đội mũ đỏ và ôm nó đi. Đến nơi đã thấy một người đàn ông cao ráo, hiền lành, cười thân thiện đứng chờ. Họ rất nhanh chóng tìm được bao nhiêu đề tài chung để cùng nhau tâm sự. Chị cũng không ngần ngại kể cho anh về cuộc hôn nhân thất bại của mình.

Còn anh thì buồn bã kể rằng, anh cũng đã từng có vợ, họ yêu nhau từ thời đại học. Chị ấy bị bệnh tim, nên bác sĩ khuyên không nên có con. Hai vợ chồng mua con Bi từ lúc nó còn nhỏ xíu và nuôi được 3 năm rồi. Đến khi dịch Covid bùng phát hai vợ chồng đều làm việc online tại nhà. Anh giữ gìn hết sức cẩn thận cho chị, đi tiêm vắc-xin cũng chỉ mình anh đi.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

Mỗi khi chung cư gọi loa yêu cầu cư dân xuống ngoáy mũi, cũng chỉ mình anh xuống, về đến nhà là khử khuẩn kĩ càng. Vậy mà anh vẫn bị nhiễm Covic-19 và lây cho chị.Khi biết họ bị bệnh, y tế phường lập tức đến nhà đưa đi cách ly. Anh vật vã trong bệnh viện dã chiến một tháng mới được về nhà, chị thì không qua khỏi.

Kể đến đây mắt anh đỏ hoe. Trấn tĩnh một lúc anh mới nói tiếp:

– Khi y tế tới đưa vợ chồng anh đi, con Bi nó chạy theo cáng xuống xe rồi nó đi mất. Sau một tháng anh ra viện, về nhà thì đi nhận hũ cốt của vợ mang lên chùa, rồi anh đi khắp các nơi tìm nó, dán hình nó nhiều chỗ, nhưng đã hai năm rồi vẫn không tìm thấy nó.

Bữa đó anh buồn quá, vào cửa hàng thú cưng, thấy con Mao, anh cứ tưởng mình hoa mắt nhìn thấy con Bi. Mặc dù biết rõ rằng con Mao là con cái, con Bi nhà anh là đực, anh vẫn mua ngay, nhưng mấy cô bán hàng nói em đã mua rồi. Chiều em sẽ đến lấy. Thú thật với em, cả tháng nay anh ngóng cuộc điện thoại của em. Em mà không gọi là anh lại sẽ gọi cho em.

Con Mao từ đầu tới cuối, nằm im trên bàn nghe chuyện của hai người, tự nhiên nó nhổm dậy bước tới  chỗ anh, và bắt đầu mát-xa tay cho anh. Nó cần mẫn, dẫm nhẹ nhàng lên cánh tay của anh đang đặt ở trên bàn, như xoa dịu những nỗi buồn, và an ủi anh vậy.

P/S. Tôi là con Mao trong truyện. Giờ đây 3 người chúng tôi đã về chung một nhà rồi. Ngày nào tôi cũng rất bận rộn, vì khi ông chủ tôi bóp vai, đấm lưng  cho vợ, thì tôi cũng mát-xa chân cho bà chủ. Chỉ còn vài tháng nữa là bà chủ sinh em bé, tận những hai em bé, nên đi lại khó khăn lắm. Ba mẹ bà chủ cũng vào chăm con gái. Suốt ngày nhà chúng tôi rộn rã tiếng cười nói, thơm lừng mùi thức ăn. Hôm họ làm đám cưới ai cũng khen tôi có duyên làm mai mối. Tôi có làm gì đâu. Họ đều là những người rất tốt mà, vậy cho nên họ phải được hưởng hạnh phúc chứ!

ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LÂN
Tác giả : Chu Thị Hồng Hạnh

Bài & ảnh sưu tầm

Giá vàng hôm nay 21/11/2024 n:óng r:ẫy, vàng SJC và nhẫn trơn tiếp tục tăng d::ữ d::ội chuẩn bị chạm đầu 9

0

Giá vàng hôm nay 21/11/2024 trên thị trường quốc tế tăng không ngừng do chiến sự Nga-Ukraine tiếp tục leo thang. Vàng miếng SJC và nhẫn trơn giá mua vào tăng cả triệu đồng, bán ra đắt thêm 500-700 nghìn đồng/lượng.

Diễn biến giá vàng hôm nay cho thấy vàng nhẫn trong nước sáng nay tiếp tục tăng cao.

Đến 8h53′, Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji nâng giá vàng nhẫn 9999 lên mức 84,8-85,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng thêm 200 nghìn đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với đầu giờ sáng.

Đầu phiên giao dịch sáng nay, Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 83,6-85,6 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 900 nghìn đồng/lượng ở chiều mua vào và đắt hơn 700 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua.

Tương tự, Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji nâng giá vàng nhẫn 9999 lên mức 84,6-85,6 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 300 nghìn đồng/lượng ở cả 2 chiều so với mức kết hôm qua.

Mua vào (đồng/lượng) Tăng/giảm Bán ra (đồng/lượng) Tăng/giảm
SJC 83.600.000 + 900.000 85.600.000 + 700.000
Doji 84.800.000 + 500.000 85.800.000 + 500.000

                                   Bảng giá vàng nhẫn SJC và Doji cập nhật sáng 21/11

Mở cửa phiên giao dịch 21/11, giá vàng 9999 của SJC tăng 1 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và đắt hơn 500 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua, lên mức 86,2 triệu đồng/lượng (bán ra).

Giá vàng 9999 được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết lúc 8h32′ và giá vàng 9999 được Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji niêm yết lúc 8h32′ như sau:

Mua vào (đồng/lượng Tăng/giảm Mua vào (đồng/lượng Tăng/giảm
SJC TP.HCM 83.700.000 + 1.000.000 86.200.000 + 500.000
Doji Hà Nội 83.700.000 + 1.000.000 86.200.000 + 500.000
Doji TP.HCM 83.700.000 + 1.000.000 86.200.000 + 500.000

                                   Bảng giá vàng nhẫn SJC và Doji cập nhật sáng 21/11

Tính từ đầu tuần đến nay, vàng miếng SJC đã tăng thêm 3,7 triệu đồng trong khi nhẫn trơn tăng khoảng 4 triệu.

Tỷ giá trung tâm ngày 21/11/2024 được Ngân hàng Nhà nước công bố là 24.290 đồng/USD, tăng 5 đồng so với phiên giao dịch trước đó. Giá USD ở các ngân hàng thương mại sáng nay (21/11) được niêm yết phổ biến ở mức 25.170 đồng/USD (mua vào) và 25.504 đồng/USD (bán ra).

Tới 8h37′ hôm nay (ngày 21/11, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay ở mức 2.653,2 USD/ounce, tăng 13,2 USD/ounce so với đêm qua. Giá vàng giao tương lai tháng 12/2024 trên sàn Comex New York ở mức 2.656,5 USD/ounce.

Sáng 21/11, vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức hơn 82,4 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 3,8 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước.

Kết thúc phiên giao dịch ngày 20/11, giá vàng miếng SJC 9999 trong nước được SJC và Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji tại Hà Nội và TPHCM niêm yết ở mức 82,7-85,7 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 700.000 đồng/lượng ở hai chiều so với phiên liền trước.

Giá vàng nhẫn tiếp tục tăng vọt sau gần 2 tuần chịu áp lực giảm.

Chiều 20/11, Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 82,7-84,9 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 700.000 đồng/lượng ở chiều mua vào và tăng 900.000 đồng ở bán ra so với phiên liền trước. Doji niêm yết giá vàng nhẫn tròn trơn 9999 ở mức 84,3-85,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng ở cả hai chiều.

Như vậy, vàng miếng đã tăng thêm 2,7 triệu đồng sau 3 ngày, trong khi nhẫn trơn tăng hơn 3 triệu.

Giá vàng thế giới trong phiên 20/11 chịu áp lực bán chốt lời sau khi tăng mạnh lên 2.640 USD trước đó và áp lực từ một đồng USD tăng mạnh. Tuy nhiên, giá có xu hướng tăng trở lại.

Tới 20h tối 20/11 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay giao ngay trên thị trường thế giới hồi phục lên mức 2.640 USD/ounce. Vàng giao tháng 12 năm 2024 trên sàn Comex New York ở mức 2.638 USD/ounce.

VangSJC1HH OK.jpgGiá vàng tăng vọt. Ảnh: HH

Giá vàng thế giới đêm 20/11 cao hơn khoảng 28% (577 USD/ounce) so với đầu năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 81,9 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 3,8 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước tính tới cuối giờ chiều phiên 20/11.

Giá vàng trên thị trường quốc tế quay đầu tăng trở lại sau khi chịu áp lực chốt lời khá mạnh trước đó và một đồng USD mạnh. Vàng miếng SJC tăng thêm 2,7 triệu đồng sau 3 ngày, trong khi nhẫn trơn tăng hơn 3 triệu.

Vàng tăng vọt bất chấp áp lực bán lớn và một đồng USD mạnh.

Chỉ số DXY – đo lường biến động của đồng bạc xanh so với 6 đồng tiền chủ chốt khác – tối 20/11 (giờ Việt Nam) vọt lên 106,7 điểm, so với mức 105,82 điểm hôm 12/11, hay mức 105,4 điểm tối 6/11 và 103,7 điểm tối 5/11.

Vàng tăng giá do sức cầu bắt đáy tăng vọt trong bối cảnh căng thẳng Nga-Ukraine gia tăng. Tổng thống đắc cử Donald Trump khó sớm chấm dứt xung đột Ukraine sau khi lên cầm quyền vào 20/1 tới.

Dự báo giá vàng

Sức cầu bắt đáy vàng tăng lên nhanh chóng khi giới đầu tư cho rằng cuộc xung đột tại Ukraine cũng như Trung Đông khó lòng hạ nhiệt sớm.

Trong khi chính quyền ông Biden cũng như châu Âu đang ủng hộ mạnh mẽ cho Ukraine, thì khả năng ông Trump khó lòng có thể có biện pháp giải tỏa xung đột.

Tại Trung Đông, tình hình có lẽ còn phức tạp hơn do tính chất tranh chấp về đất đai, tôn giáo.

Dòng tiền đang đổ mạnh vào USD và vàng, thay vì các loại tài sản rủi ro.

Đây là yếu tố hỗ trợ rất mạnh cho mặt hàng kim loại quý.

Phân tích kỹ thuật cho thấy giá vàng đang bị cản trở bởi ngưỡng tâm lý 2.700 USD/ounce nhưng đang được hỗ trợ mạnh ở mức 2.622 USD và đặc biệt ngưỡng tâm lý 2.600 USD/ounce.

Trước đó, giới đầu tư kỳ vọng ông Trump có thể chấm dứt xung đột Ukraine trong 24 giờ như tuyên bố sau khi trúng cử hôm 5/11. Kỳ vọng căng thẳng địa chính trị hạ nhiệt ở nhiều khu vực đã đẩy vàng lao dốc, từ đỉnh 2.789 USD/ounce ghi nhận hôm 30/10 xuống 2.540 USD hôm 14/11.

Nghe lời l:ão giám đốc gần 60t dỗ ngon ngọt: “Em chỉ cần s::inh cho anh 1 thằng chống gậy, em sẽ trở thành bà chủ ngôi biệt thự của anh”, tôi gật lia lịa đêm nào cũng ph::ục v::ụ ông ta cho đến khi cấn b/ầ/u. thì nhận được tin s::é:t đ::ánh

0

Tôi lao như thiêu thân vào cái nghề mà người đời gọi là gái bao, là bán thân nuôi miệng, là xấu xa đó. Tôi thay tình nhân như thay áo, không kén chọn hơn thua tuổi tác, chỉ cần cái ví của họ nhiều tiền để thỏa mãn cơn khát đổi đời của tôi càng nhanh càng tốt…

Chẳng cần soi gương cũng không cần nghe những lời khen của mọi người xung quanh dành cho mình, tôi cũng biết mình xinh! Bởi từ khi 14,15 tuổi chiều chiều trước cổng nhà, tôi đã quen với cảnh bóng mấy anh trai làng, cả mấy cậu trai đang trổ mã thập thò mong có dịp làm quen với tôi. Thế nhưng rõ là ông Trời không cho ai tất cả, bởi nhan sắc của tôi tỷ lệ nghịch với khả năng học hành, khiến tôi chỉ lấy được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, chứ không thể có tên trong bất cứ trường đại học nào trên thành phố.

Cũng định an phận ở nhà lao động cùng bố mẹ, nhưng vào dịp giỗ ông ngoại tôi, dì ruột tôi về thăm quê thấy tôi nhanh nhẹn, ngoan ngoãn nên xin mẹ cho tôi lên phụ giúp quán cơm bình dân rất đắt khách của dì.

Bố mẹ không ngăn, chỉ căn dặn tôi chịu khó làm lụng, vững vàng rồi thì nhờ dì kiếm cho công việc ổn định mà tự lập. Vào tuổi 18 khoẻ mạnh, sung sức nên mọi việc ở quán tôi đều hoàn thành nhanh gọn. Không mất tiền thuê trọ, ăn đã có dì bao, nên qua hai năm phụ dì tôi cũng có món tiết kiệm kha khá.

Đại gia lặn mất tăm khi cô bồ 'cưng như nữ hoàng' sinh con gái - Ảnh 1.

Ảnh minh họa: Internet

Thấy nhiều thanh niên đến quán dùng bữa không những suýt xoa ngưỡng mộ vẻ đẹp của tôi, mà còn buông lời tán tỉnh, hẹn hò nọ kia khiến dì tôi phải nghiêm khắc nhắc tôi cẩn thận giữ mình!

Rồi cuộc đời tôi xoay 180 độ khi tình cờ quen chị Trâm. Đó là một chiều muộn tôi đang dọn dẹp để đóng cửa quán ăn thì có vụ va chạm xe máy ngay trước cửa quán. Tôi cùng mấy người đi đường dìu chị phụ nữ đang rất đau đớn vì tai nạn vào quán cơm nghỉ tạm. May mắn chị chỉ bị bầm dập phần mềm ở bắp chân, tôi chạy sang hiệu thuốc gần quán mua thuốc sát trùng, bông băng về xử lý vết thương cho chị.

Chị giới thiệu tên Trâm, nhà trong phố, chị cảm ơn tôi rối rít và cho tôi số điện thoại cũng như lời hẹn gặp gỡ khi có dịp gặp lại để trả ơn… Chị Trâm nhất định nhận tôi làm em kết nghĩa, mỗi lần ghé quán chị lại cho tôi tiền, tặng tôi vài món quà nho nhỏ, xinh xinh, rồi còn xin phép dì cho tôi đi mua sắm, đi ăn nhà hàng cùng chị.

Thấy chị Trâm đi xe đẹp, thời trang sành điệu, tiền tiêu xông xênh tôi ham lắm. Một hôm chị Trâm thủ thỉ rằng nếu tôi muốn được như chị thì nghỉ việc ở quán theo chị. Chứ tôi trẻ thế, xinh thế làm sao phải ngày ngày cơm bưng, nước rót cho khách nghèo đến bao giờ mới nhàn hạ, mới sung sướng?

Được lời như cởi tấm lòng, tôi xin phép dì để tôi tự quyết định tương lai của mình. Lần đầu tiên diện váy áo mỏng manh, son phấn kỹ càng, soi vào gương đến tôi còn ngỡ ngàng không nhận ra mình nữa là chị Trâm. Chị Trâm bày cho tôi cách tiếp cận với tầng lớp giàu có, cách chiều chuộng, cung phụng hết lòng để moi những đồng tiền trong túi họ lâu dài mà không để họ chán.

Tôi thật sự choáng khi được làm chủ món tiền khủng do một đại gia già trả khi ông biến tôi thành đàn bà trong khách sạn sang trọng. Tôi lao như thiêu thân vào cái nghề mà người đời gọi là gái bao, là bán thân nuôi miệng, là xấu xa đó. Tôi thay tình nhân như thay áo, không kén chọn hơn thua tuổi tác, chỉ cần cái ví của họ nhiều tiền để thỏa mãn cơn khát đổi đời của tôi càng nhanh càng tốt…

Rồi cũng qua chị Trâm dắt mối, tôi trở thành bồ nhí của một giám đốc doanh nghiệp lớn. Ông cưng tôi như trứng mỏng, ông hứa nếu tôi sinh được quý tử, ông sẽ cho tôi danh phận cùng một biệt thự để tôi nuôi dưỡng cậu ấm. Lý do ông đưa ra là do bà vợ già chỉ cho ra đời ba con “vịt giời” khiến ông chán ngán, thất vọng.

Thế nhưng Trời không chiều lòng người, tình già lặn mất tăm khi biết tin tôi sinh con gái. Còn chị Trâm thấy tôi đầu bù, tóc rối vì chăm con mọn, không còn nhan sắc mặn mà để chị lợi dụng nữa nên chị cắt mọi quan hệ với tôi. Bây giờ tôi đang chưa biết phải làm gì để sống, để nuôi con! Không lẽ tôi lại bế đứa con còn nhỏ xíu này về quê làm phiền bố mẹ?

Nhà ở quê không ai ở để bỏ không, tôi cho anh hàng xóm mượn sân kinh doanh miễn phí, 15 năm sau tôi ngỏ ý muốn lấy lại nhà, vợ chồng anh nói 1 câu khiến tôi h::ậ:n th::ấ:u x::ương

0

Tôi tên là Trần Sinh Tân. Quê tôi ở ngoại ô thành phố Huế. Hồi trẻ, tôi đam mê kinh doanh nên rời quê lên Sài Gòn lập nghiệp. Sau bao nhiêu năm lăn lộn, việc kinh doanh thuận lợi, tôi và vợ mua được một căn nhà khang trang ở trung tâm thành phố và định cư tại đó. Từ ngày mua nhà, chúng tôi rất ít về quê, chỉ khi nào có giỗ chạp hoặc việc lớn thì mới quay lại.

Ở quê, bố mẹ tôi để lại một ngôi nhà cũ trên mảnh đất khá rộng. Khi kinh tế dư dả, tôi xây lại một căn nhà khang trang hơn, nghĩ bụng có chỗ để gia đình về quê nghỉ ngơi vào dịp lễ Tết. Mảnh đất này ở vị trí đẹp, gần tuyến đường lớn dẫn lên các khu du lịch. Mấy năm gần đây, khách du lịch về quê tôi ngày càng đông, các dịch vụ ăn uống cũng phát triển rầm rộ.

Cách đây 15 năm, khi du lịch bắt đầu phát triển mạnh, anh Hòa – một người hàng xóm thân quen – góp vốn cùng vài người mở quán ăn gần nhà. Ban đầu, quán của anh chỉ nhỏ, nhưng khách ngày một đông, việc kinh doanh ngày càng khấm khá. Vì xe khách du lịch thường đỗ trước quán, gây cản trở giao thông, anh Hòa đến tìm tôi mượn sân nhà để làm bãi đậu xe tạm.

Tôi nghĩ tình làng nghĩa xóm, sân nhà để không cũng phí nên đồng ý. Lúc đầu, anh Hòa còn đưa tôi chút tiền gọi là tiền thuê sân, nhưng tôi từ chối. Thấy tôi thoải mái, anh ấy càng thân thiết, nhiệt tình với gia đình tôi. Những lần về quê, tôi có ghé quán ăn uống, anh Hòa đều niềm nở tiếp đón.

Bây giờ, vợ chồng tôi đã già, con cái trưởng thành, độc lập, tiếp quản công việc kinh doanh. Bôn ba nửa đời người, tôi nhận ra lòng mình vẫn hướng về quê hương. Đầu năm nay, tôi quyết định cùng vợ về quê sống an nhàn, trồng rau, nuôi gà.

Khi tôi báo với anh Hòa, anh tỏ vẻ không vui. Anh bảo:
“Anh Tân, anh đã quen sống ở Sài Gòn, về quê sợ không quen đâu.”
Tôi chỉ cười:
“Quê là nhà tôi, sao lại không quen? Trong tháng tới, anh tìm chỗ đậu xe khác nhé, tôi sẽ chuyển về ở.”

Anh Hòa miễn cưỡng đồng ý, nhưng xin tôi cho dùng sân thêm một tháng nữa, qua mùa du lịch. Nghĩ cũng chẳng vội, tôi đồng ý. Nhưng đến ngày tôi dọn về, anh vẫn chưa trả sân, còn xin thêm thời gian. Tôi thẳng thắn:
“Đây không phải chuyện tiền bạc, mà là tôi cần không gian yên tĩnh. Sân nhà tôi, để xe như vậy bất tiện lắm.”

Cuối cùng, anh Hòa không mượn sân nữa, nhưng vợ anh ấy bắt đầu có thái độ khó chịu. Thỉnh thoảng, cô ấy đứng trước nhà tôi, nói mỉa:
“Người giàu có thật, đến tiền rơi ngay cửa cũng không thèm nhặt!”
“Có người quê mình mà chẳng thương làng xóm, toàn làm khó nhau!”

Vợ tôi nghe thấy, hỏi tôi có phải họ đang nói xấu mình không. Tôi chỉ cười, bảo:
“Mình sống tử tế, không thẹn với lòng là được. Cứ để họ nói.”

Dẫu chuyện không vui, nhưng tôi vẫn giữ niềm tin vào tình làng nghĩa xóm. Nhà quê dù đôi lúc lắm chuyện, nhưng cũng là nơi tôi chọn để an hưởng tuổi già.

Thấy con dâu luộc gà lại cho thêm tỏi tôi sôi m:áu bắt taxi trả về nhà ngoại, nào ng:ờ con dâu bảo tối nay mẹ rửa bát xong thì nhớ mở thùng gạo ra, tôi tá hỏa tái cả mặt, sáng hôm sau ê chề sang tận nhà thông gia đón con dâu về thì nhận tin s::é:t đ::ánh….

0

Không chịu nổi cách hành xử của mẹ chồng, con dâu đã phải đưa ra một thứ khiến bà phải lo sợ.

Đau khổ khi phát hiện ra chồng vẫn còn thương nhớ vợ cũ

GĐXH – Chồng không những thương nhớ vợ cũ mà còn lén lút gặp gỡ chị ta.

Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn được 5 năm. Cưới xong là tôi về ở nhà chồng với bố mẹ chồng. Dẫu biết rằng khi sống ở nhà chồng tôi sẽ không được tự do, vất vả mỗi ngày. Nhưng không ngờ mọi thứ lại khó khăn với tôi như vậy, nhất là hàng ngày đối diện với mẹ chồng ghê gớm, khó tính.

Phải làm hết việc nhà, đó là điều hiển nhiên, nhưng không hiểu sao mẹ chồng lại luôn tỏ ra không vừa lòng. Nhất là trong chuyện nấu ăn, tôi nấu món gì mẹ chồng cũng chê bai: “Ở nhà bố mẹ không dạy nấu ăn à? Sao mà món nào cũng dở tệ thế. Gà luộc lại cho thêm cả tỏi. Đến luộc rau còn không nổi, thế mà cũng dám đi lấy chồng“.

Cứ đến bữa ăn là tôi bị mẹ chồng bóc mẽ trước cả nhà. Lúc bà chê món mặn, lúc chê nhạt, khi chê còn chưa chín, khi thì chín quá… Trong khi cả nhà ăn cảm thấy ngon miệng. Mẹ chồng cứ lấy già cả, khó ăn ra để mắng con dâu. Bà cho rằng tôi cố tình nấu ăn để bà thêm bệnh tật.

Chồng và bố chồng tôi nhiều khi cũng muốn bênh giúp tôi một câu, nhưng sau đó bị mẹ chồng giận lây. Bà khóc lóc, than thân trách phận: “Giờ cái nhà này không ai coi tôi ra gì cả phải không. Để tôi về quê sống với mấy đứa em, ít ra mấy đứa em tôi còn yêu thương quý trọng tôi hơn mấy người trong nhà này“.

Mang con dâu về nhà ngoại để trả, mẹ chồng ê chề xin đón lại khi con dâu chìa ra vài tờ giấy- Ảnh 2.

Mang con dâu sang nhà nhà ngoại, mẹ chồng ê chề ra về trong thất bại. Ảnh minh họa

Hồi mới cưới xong chồng tôi cũng hiền lành, chăm chỉ lắm, hay giúp đỡ vợ. Nhưng mẹ chồng không cho, còn chiều chuộng quá đáng làm anh ấy bây giờ thành con người khác hẳn. Chồng lười nhác, không muốn động vào việc gì lại thường xuyên đi ăn nhậu. Mỗi khi tôi góp ý, chồng lại nổi xung, lớn tiếng với vợ. Mẹ chồng nghe được, lại lôi tôi ra trách mắng.

Một lần chồng đi ăn nhậu không về, bữa cơm tẻ nhạt đã đành, tôi còn bị mẹ chồng nhiếc móc khiến tôi vượt quá ngưỡng chịu đựng. Có nói lại vài câu thanh minh với mẹ chồng liền bị bà chửi bới, quy kết là con dâu hỗn láo. Sau đó bà lập tức đưa tôi về nhà ngoại để trả, đề nghị bố mẹ tôi phải dạy dỗ lại nếu không sẽ cho con trai ly hôn.

Trước mặt bố mẹ đẻ và mẹ chồng, tôi liền đưa ra cho mẹ chồng xem mấy tờ giấy và nói rõ: “Đây, mẹ xem mấy tời giấy này đi. Chồng con giờ mất việc chỉ vì mải chơi, thất nghiệp cả nửa năm nay. Anh ấy cũng được mẹ nuông chiều mà đổ đốn, cờ bạc, rượu chè giờ đang nợ nần, bệnh tật đầy ra. Mẹ muốn con ly hôn thì con ly hôn luôn, con cũng mệt mỏi lắm rồi. Để cho mẹ có cơ hội lựa chọn con dâu khác theo đúng ý mẹ“.

Mẹ chồng xem một loạt giấy tờ cho thôi việc của công ty chồng, giấy vay tiền và kết quả khám bệnh của con trai. Bà lắp bắp không nói lên câu, đành lầm lũi ra về, trước khi về bà bày tỏ mong muốn tôi đi về nhà cùng bà. Tôi từ chối về nhà chồng vì không muốn bị mẹ chồng coi thường, chồng lại sống vô tâm.

Từ hôm đó đến nay, đã 2 lần chồng tôi đưa mẹ chồng sang nhà để đón con dâu về. Tôi khước từ dù cho mẹ chồng và chồng hứa hẹn sẽ yêu thương, tạo điều kiện cho tôi nếu trở về. Tôi rất mệt mỏi, lo lắng cho cuộc sống sau này nếu như về lại nhà chồng. Đang ở nhà mẹ đẻ tôi thấy thoải mái, khỏe mạnh ra rất nhiều.

Nghĩ đến về lại nhà chồng tôi lại rùng mình, lo sợ. Bố mẹ đẻ cũng không thúc ép tôi về lại nhà chồng. Hàng ngày chồng đều nhắn tin, gọi điện thuyết phục vợ khiến tôi cũng tỏ ra bối rối. Không biết tôi có nên bỏ qua cho chồng và mẹ chồng hay là nhân cơ hội này để ly hôn giải thoát cuộc đời mình? Hãy cho tôi lời khuyên!

Tôi ly h:ôn c:hồng được 3 năm do anh ng:oại t:ình, hơn thế mẹ chồng tôi biết mà mắt nhắm mắt mở vì vốn cô con dâu như tôi không xứng với anh con trai là tiến sĩ du học nước ngoài. Nhớ ngày giỗ cha chồng, phận là con dâu cũ nên tôi sang nhà thắp hương. Chưa kịp bước lên hè, tôi đã bị mẹ chồng chặn ở cửa, buông lời c:ay ng:hiệ:t “Ai mượn cô mua trái cây, xuống đây đ:ốt nhang. Con tôi không muốn cô dính líu tới cái nhà này nữa” kèm với đó bà hất tung túi quà lễ là mấy món bố chồng thích. Chút tình người cuối cùng, tôi đã đem ra đối đãi với nhà chồng cũ, nhưng trước đó tôi phải làm 1 điều để hả giận

0

Nhớ ngày giỗ cha chồng, con dâu cũ tìm về thắp hương nhưng bị mẹ chồng chặn ở cửa, buông lời cay nghiệt.

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình trở về căn nhà từng gắn bó 17 năm với tư cách con dâu cũ. Chính tôi đã tự đẩy mình vào cảnh buồn tủi, bị rẻ rúng khi chọn sống tình nghĩa, có trước có sau.

Bởi, ngôi nhà đó là nơi tôi dành hết thanh xuân để vun vén, lo toan. Ở đó, tôi lần lượt chăm sóc và nhìn ngắm con trai, con gái lớn lên.

Dù tổ ấm đó không còn là của tôi nhưng tôi đã trở về để thắp nén hương cho cha chồng, người tôi xem như cha ruột, yêu thương và kính trọng.

Tôi vốn mồ côi, thiếu tình thương của cha từ nhỏ. Ngày về làm dâu, cha chồng xem tôi như con gái, nhẹ nhàng bảo ban. Dù có đến 3 thế hệ chung sống, nhưng cha chồng tôi luôn biết cách dung hòa, ứng xử khiến con cái phải nể phục, kính trọng.

Khi người khác trút cay đắng lên đầu tôi, cha chồng xuất hiện rất đúng lúc, bảo vệ và ngăn cản.

Ngay từ đầu, mẹ chồng đã có ác cảm, ghét cay ghét đắng xuất thân nghèo khó, mồ côi của tôi. Thấy cha chồng thương tôi, bà càng có thêm lý do để bắt bẻ, gây khó dễ.ảnh 1 con dâu cũ.jpgẢnh minh họa: PX

Khi cha chồng qua đời, tôi biết ngày tháng làm dâu sau đó sẽ phải “nước mắt chan cơm”.

Biết trước như thế, nhưng tôi không khỏi xót xa trong 9 năm trụ lại nhà chồng.

Khi tình yêu của chồng đặt nơi khác, tôi quyết định rời đi cùng hai con trong tư thế ngẩng cao đầu. Không giành được quyền nuôi con, chồng tôi cay cú, còn mẹ chồng chỉ hận không đánh mắng được tôi giữa tòa.

Tôi luôn sống đúng với những lời răn dạy của bố chồng. Ông muốn các cháu được bảo vệ và nuôi dạy trong môi trường lành mạnh, nhưng chồng tôi không thể làm được điều đó.

Anh ngang nhiên đưa về nhà một cô gái tuổi đôi mươi, giàu có. Hành động phản bội của anh được mẹ chồng tôi đồng tình, cổ vũ.

Trong ngôi nhà của mình, tôi phải nấu cơm, hầu hạ vợ bé của chồng. Khổ cực bao nhiêu tôi cũng chịu được nhưng sống hèn như thế, tôi không thể nhắm mắt cho qua.

Tôi rời đi không phải với đôi bàn tay trắng. Bởi lúc sinh thời, bố chồng nhắc nhở tôi phải biết phòng thân, một mai chồng bội bạc thì còn của cải để nuôi con. Nhắc đến điều này, tôi không thể ngăn dòng nước mắt. Ông thực sự thương quý tôi như con gái ruột.

Hôm qua là ngày giỗ của cha chồng, cũng là lần đầu tiên tôi không tự mình bày biện mâm cỗ cúng ông trong căn nhà đó.

Nhớ ơn ông, tôi mua bánh kẹo, trái cây về thắp hương. Thế nhưng, phản ứng của mẹ chồng khiến tôi thất vọng.

Ngày giỗ của ông không có bóng dáng con dâu mới, ngay cả chồng cũ của tôi cũng chẳng thấy đâu. Lần giỗ này không mời họ hàng, chỉ có mẹ chồng tôi đang thắp hương trước bàn thờ.

Thấy tôi, bà thay đổi sắc mặt, không hùng hổ nhưng lạnh lùng. Bà nói: “Ai mượn cô mua trái cây, xuống đây đốt nhang. Cô mau về đi, lát nữa thằng K. về thì không hay. Nó không muốn cô dính líu tới cái nhà này nữa”.

Tôi không bất ngờ, từ tốn trả lời: “Con chỉ đến thắp cho cha nén nhang, chứ có đụng chạm đến ai trong nhà đâu. Tấm lòng của con nghĩ đến cha thì con về, còn anh K. không thích, cứ thoải mái vứt bỏ”.

Dù mạnh miệng đáp trả nhưng lúc rời đi, lòng tôi nặng trĩu. Giỗ của cha chồng không có gì ngoài cơm canh đạm bạc.

Chút tình người cuối cùng, tôi đã đem ra đối đãi với nhà chồng cũ. Họ không nhận thì tôi cũng không nặng lòng thêm nữa. Năm sau, ngày giỗ của cha chồng, tôi sẽ làm mâm cơm với những món ông yêu thích, rồi vái lạy từ xa.

Gần tới ngày sinh, chị xin về nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc, má lại lầm bầm: “Nhà nào cũng nhà, ở đây tao lo được hết!” Chị thút thít khóc, nhưng đành ở lại nhà chồng. Con Én được ba tháng tuổi, má vẫn không cho chị động tay vào nước: “Phải đủ ba tháng mười ngày, cứ đụng nước đi rồi già biết, tay chân rớt ra hết! Để đó tao giặt.” Ba tháng đầu, bữa ăn của chị chỉ quanh quẩn cá kho nghệ, thịt kho tiêu, thèm một tô canh rau thôi cũng không được…Để rồi …

0

“Chị về nhà anh bằng lối cửa sau, khép nép trong tà áo dài hồng chật căng, ôm bó hoa vụng về che cái bụng đã mây mẩy, đi bên chồng mặt cứ cúi xuống giấu nỗi ngượng ngùng. Má chồng chị ngoài sáu mươi, vóc người nhỏ thó, gương mặt khắc khổ. Chồng chị kể, hơn bốn mươi năm làm vợ là hơn bốn mươi năm má tần tảo ở bến sông nuôi cả đàn con.

Đêm đầu tiên về làm dâu, trút hết mớ son phấn, áo quần trên người, chị xuống bếp đã thấy má xếp chồng chén bát vô cái mủng đem ra sau hè. Thấy chị đứng xớ rớ, má xách vô xô nước, chỉ cây lau nhà gác bên hàng rào giọng chát ngầm: “Quơ cái nền nhà đi, làm chi cái tay cũng phải lẹ lẹ!”. Má nói, không nhìn chị.

Cái thai đã bốn tháng còn hành, chị lau xong cái nhà quay qua thấy má đã rửa chén xong; chị ra hiên ngồi thở. Có tiếng anh gọi từ buồng trong: “Thôi nghỉ em, để đó mai làm!”. Có cớ, chị sè sẹ đổ xô nước rồi vô buồng, chưa kịp ngồi xuống giường đã nghe tiếng má gọi giật: “Diệu à, đi ngâm lon nếp để còn nấu xôi ăn buổi mai, nhà ni không có cái lệ ăn hàng ăn quán”.

Thơ viết về con sông quê hay, chùm thơ tình bên dòng sông kỷ niệm | IINI  Blog

Chị lẳng lặng xuống bếp, ngó trước ngó sau cũng không biết nếp má để ở đâu. Má đứng gần đó nhưng chị không dám hỏi. Vừa xếp trứng gà vô vỉ, má vừa đẩy cái thùng sắt từ gầm chạn ra trước mặt chị: “Không biết phải hỏi, không hiểu phải học!”. Chị xúc ba lon nếp vô cái nồi gang đem ra ảng nước sau nhà, bước đi mà nước mắt ứa ra. Đêm, lúc xung quanh đã yên ắng, chỉ còn tiếng con thằn lằn tắc lưỡi sau cánh cửa, chị mới đặt lưng xuống giường. Chồng nằm bên cạnh ngáy khò khò từ lúc nào; chị ngồi cuối chân giường thầm thũi khóc. Đêm đầu tiên lạ nhà, chị không sao ngủ được, nhớ mẹ và đứa em ở nhà quay quắt.

Lúc đưa chị về nhà chồng, ra tới ngõ, mẹ dừng lại, kéo tay chị thủ thỉ: “Mẹ không đưa con về bên đó được, nhà người ta chừ là nhà con…”. Chị bịn rịn, nghe con mắt cay cay; quay đi, tay xách cái ống quần dài thượt lên cho khỏi vấp.

Thấy con gái ngày cưới không được đưa rước như người ta, mẹ dặm cái khăn vô con mắt đỏ hoe, quay đi còn dặn: “Về bên đó ráng sống cho tốt, đừng để người ta dắt về trả mẹ, mà… có trả thì về đây với mẹ”.

Sáng sớm, chị thức giấc đã thấy má chồng xì xụp bên bếp lửa, nồi xôi đã chín từ bao giờ được ủ bên trên lớp lá chuối thơm lừng. Thấy chị, má không nhìn lên, lật đật sắp đôi quang gánh ra hiên, quay vô dặn: “Chợ làng sáu giờ là tan, mau ra kiếm con cá về kho, dưa muối trong khạp, đàn bà chửa không ai dậy quá năm giờ”. Má quảy đôi gánh ra đầu ngõ còn quay nói vọng vô: “Trứng lấy ra xếp luôn vô vỉ, bà Sáu Khuê xóm trên dặn năm chục, coi đủ đem luôn cho bả”.

Cái dáng gầy gầy của má khuất sau hàng chè tàu, chị nhìn theo khe khẽ thở dài. Ngoài kia trời vừa hửng sáng, chị ngước nhìn rõ hơn căn nhà từ nay là nhà của chị. Cái mái đã mục ra đen sì, tường vôi vữa loang lổ bạc phếch, trên rui mè, xà ngang, tiếng mối mọt kẽo kẹt, dưới nền đất một vệt mối dài đùn lên.

Chị bàn với chồng mở tiệm tạp hóa nho nhỏ trước nhà. Chỗ này bên bến sông, đò ngang đò dọc qua lại dễ có khách, vừa cơm nước vừa chăn được đàn gà. Chị quay qua bàn với má, má không ừ không hử gì, lát sau thủng thẳng: “Thì sức vóc chừng đó không mở tạp hóa làm chi ăn!”. Chị lặng lẽ ra sau hè ngồi khóc.

Cuối ngày đi về, lúc nào trong gánh hàng của má cũng có gạo thơm, cá khô, nước mắm… Má lẳng lặng chất hết lên quầy cho chị, miệng lầu bầu: “Tạp hóa bên sông mà có cây kim sợi chỉ, cái bót đánh răng… mấy thứ nớ đói đâu ăn được”.

Top 20 Bài thơ hay viết về con sông quê hương - toplist.vn

Chị nghén, ngày hai bữa ói “mật xanh mật vàng”. Người ta bầu bí ốm nghén mấy tháng đầu, đằng này chị nghén tới gần ngày sinh. Chỉ cần ngửi thấy mùi nước mắm hay dầu phụng, chị lại chạy ra sau hè ôm ngực thở. Nghe nồi cơm sôi trên bếp thôi cũng đủ khiến chị phải ra ngoài. Còn ăn uống thì chỉ duy nhất một món: bắp luộc. Chị ăn bắp tính bằng chục, thay cơm từ lúc mới cấn bầu đến khi gần đẻ. Má chị thấy vậy thì bình thản: “Nghén bắp còn đỡ, hồi xưa nghén thằng Thông, tao còn bẻ cục gạch ra nhai, tối ngủ cạo cả tường vôi bên giường để nhấm.”

Có lần chị khiêng bao gạo từ ghe ngoài ngõ vào tới hiên thì đã thở không ra hơi, má lại lầm bầm: “Hồi tao bầu thằng Thông, sáng tao còn gánh đất, chiều gặt sào ruộng, rồi tối mới đẻ chứ đâu như bây giờ!”

Về nhà chồng bốn năm tháng, chị vẫn chưa quen nấu bếp củi. Nồi cơm chỗ sống, chỗ chín, mồ hôi nhễ nhại, má đi ngang thủng thẳng nhắc: “Cời tro bếp cho thoáng, lấy đũa sơ nồi cơm cái đã!” Đến ngày giỗ cha chồng, chị run run cầm con dao, không dám cắt cổ gà. Má xuống bếp, tay không cầm ba con gà, vặn ngoéo cổ, quăng ra sân tỉnh queo.

Gần tới ngày sinh, chị xin về nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc, má lại lầm bầm: “Nhà nào cũng nhà, ở đây tao lo được hết!” Chị thút thít khóc, nhưng đành ở lại nhà chồng. Con Én được ba tháng tuổi, má vẫn không cho chị động tay vào nước: “Phải đủ ba tháng mười ngày, cứ đụng nước đi rồi già biết, tay chân rớt ra hết! Để đó tao giặt.” Ba tháng đầu, bữa ăn của chị chỉ quanh quẩn cá kho nghệ, thịt kho tiêu, thèm một tô canh rau thôi cũng không được. Mới mở miệng, má đã gạt đi: “Ăn vô bụng ỏng ra, ai mà ngó được!”

Mẹ con chị ᵭủ ngày ᵭủ tháng má mới cắt ᵭặt việc nhà cho chị, vừα tɾông coi hàng tạρ hóα vừα cơm nước. Mỗi sáng cất cái gánh lên vαi, má quαy lại dặn: “Bữα tɾưα nấu Ьα lon, má chưα về sắρ Ьαy cứ ăn tɾước”. Má ᵭi từ lúc tαng tảng sáng, cái dáng lầm lũi tɾong sương, lần nào về cũng ᵭã quα tɾưα, xới tô cơm ngồi ăn luôn dưới Ьếρ, cơm còn lại tɾong nồi má xới vô cái âu ᵭem ᵭi cất.

Tưởng mình nấu hơi nhiều nên lần sαu chị Ьớt gạo, má Ьiết ᵭược nhảy lên lα Ьαi Ьải. Âu cơm má cất, chiều lại, chị lục lấy ɾα ăn nhưng không thấy, nhiều lần như vậy nên chị lấy làm lạ, Ьắt ᵭầu ᵭể ý. Một lần, chị thấy má cho âu cơm vô quαng gánh, gánh về Ьến dưới, chị tò mò ᵭi theo, ᵭến lều cỏ ven sông, thấy má dừng lại lấy âu cơm ɾα ᵭưα cho thằng Ьé chừng mười lăm tuổi ᵭαng ngồi tɾong lều.

Hỏi người làng chị mới Ьiết ᵭó là thằng Đợi, từ lúc ɾα ᵭời nó ᵭã không ᵭược lành lặn như người tα, mặt mũi Ьiến dạng, một Ьên mắt Ьị kéo sụρ xuống tận gò má. Ông thằng Đợi làm nghề chèo ᵭò, mất ᵭược hơn năm, giờ nó theo nghề ông, cả ngày ở Ьến sông, tối về lều cỏ. Những ngày sαu ᵭó ɾα Ьến, má ᵭều ᵭặn cho âu cơm vô gánh, chị ᵭứng nhìn theo dáng má lầm lũi, tự nhiên nước mắt ứα ɾα. Từ lúc ᵭó, ᵭến Ьữα nấu cơm, chị ᵭong gạo dư ɾα chút nữα. Có αi quα sông là mẹ ᵭẻ nhắn chị Ьồng con Én về chơi nhưng từ Ьαo giờ chị không còn muốn ɾời nhà chồng một Ьước, ᵭi ᵭâu cũng vội về.

Top 20 Bài thơ hay viết về con sông quê hương - toplist.vn

Buổi chiều ngoài Ьến về, má thαn nhức ᵭầu, chị ɾα vườn hái mớ lá xông nấu nước xông cho má. Má xông xong kêu khỏe ghê ɾồi ᵭi nằm. Sáng sớm, chị thức dậy nhen lửα, khi nồi cơm ᵭã sôi, quαy quα thấy má vẫn chưα dậy, nghĩ má mệt nên chị ᵭể má ngủ. Bữα cơm dọn ɾα, con Én vô kêu Ьà nội. Má không còn dậy ᵭược nữα, má ɾα ᵭi từ hồi ᵭêm, nhẹ nhàng. Cầm Ьàn tαy má lạnh ngắt, chị sụρ xuống khóc còn hơn cái ngày chα mất. Ngày ᵭưα má ᵭi, thằng Đợi từ Ьến sông lαo vô nhà khóc nấc. Má như linh tính sự ɾα ᵭi ᵭột ngột này, hôm chị ᵭαng ᵭong dầu vô chαi, má kêu chị vô Ьuồng ᵭưα cái túi ɾút: “Má còn nhiêu ᵭây, con cất giùm má, ɾiêng chỉ vàng ni má cho con Én sαu lớn lấy chồng”. Má lấy ɾα gói nhỏ ᵭưα chị. Biết tính má, chị ngần ngừ ɾồi cũng cầm. Quα khe gỗ nứt củα cάпh cửα Ьuồng, một vệt sáng lờ mờ ɾọi vô, Ьóng chị và má chìm tɾong Ьóng tối củα giαn thờ lậρ lòe hương.

Dỗ con Én ngủ, chị ɾα Ьến sông. Thằng Đợi vừα neo ghe Ьên cây sào, ᵭi về ρhíα lều cỏ, chân như lê tɾên cát, ᵭầu gục xuống khiến mớ tóc ɾối xù lên như cái tổ quạ. Chị vô lều lấy âu cơm ᵭể lên cái giường tɾe. Thằng Đợi nhìn thấy âu cơm nó ôm mặt khóc nấc; chị xoα lên cái lưng gầy gò, αn ủi nó mà mắt chị cαy. Thằng Đợi ăn xong, chị lật ᵭật ɾα về.

Buổi chiều, nhà αi ᵭốt ᵭồng khói ɾơm Ьαy lên cαy mắt, sương nhè nhẹ Ьuông, chị kéo cái khăn tɾùm kín hαi tαi, chợt thấy nhớ má, thấy như Ьên Ьến sông dáng má ᵭứng ᵭó, gầy gò khắc khổ nhưng Ьền Ьỉ, dẻo dαi, chèo chống cả giα ᵭình ᵭi quα Ьαo năm tháng. Có tiếng gà nhói lên xα xα, tɾong màu chiều chậρ choạng, Ьến sông Ьuồn hiu hắt, chị nghe gió từ sông ᵭưα lên mùi tαnh nồng, quyện tɾong gió mùi ɾạ ᵭốt ᵭồng ngún lên, ấm sực.

Vũ Ngọc Giαo

Cȏ dȃu 72 tuổι góa cҺồпg 2 lầп quүết lȇп xe Һoa vớι cҺồпg tҺứ 3 kém 10 tuổι mặc pҺảп ƌṓι của các coп

0

“Người ta nói tȏi già rṑi, kḗt hȏn làm gì? Còn các con gàn, khuyên tȏi vḕ ở chung ᵭể vui vầy với ᵭàn cháu”, bà Toàn nói.

Tình yêu vṓn khȏng phȃn biệt tuổi tác nhưng nhiḕu người vẫn có cái nhìn khȏng mấy tích cực vḕ chuyện tình vợ già – chṑng trẻ, cho rằng kệch cỡm, khȏng bḕn lȃu. Song thực tḗ nhiḕu cặp ᵭȏi “ᵭũa lệch” vẫn sṓng hạnh phúc, cùng nhau trải qua bao gièm pha từ thiên hạ cũng như thử thách của cuộc ᵭời.

Mới ᵭȃy, một YouTuber vùng cao ᵭăng tải cȃu chuyện tình của người phụ nữ góa chṑng tại thành phṓ Cao Bằng (Cao Bằng) khiḗn dư luận ngỡ ngàng. Bà từng có 2 ᵭời chṑng những vẫn kiên quyḗt lên xe hoa với người chṑng thứ 3 kém 10 tuổi, mặc sự phản ᵭṓi của các con.

Đó là bà Toàn (72 tuổi) sở hữu gương mặt phúc hậu, dù có nhiḕu vḗt nhăn nhưng luȏn toát lên vẻ yêu ᵭời, yêu cuộc sṓng hiện tại. Bà cho biḗt năm 21 tuổi cưới người chṑng ᵭầu tiên – một kỹ sư ngành giao thȏng. Cả hai có 2 người con và chung sṓng với nhau vȏ cùng hạnh phúc.

Bà Toàn (72 tuổi) sở hữu gương mặt phúc hậu, dù có nhiḕu vḗt nhăn nhưng luȏn toát lên vẻ yêu ᵭời, yêu cuộc sṓng.

Khi con cả 24 tuổi, chṑng bà Toàn khȏng may gặp tai nạn và qua ᵭời. 2 năm sau, bà quyḗt ᵭi thêm bước nữa, cưới người ᵭàn ȏng ᵭã có 3 con riêng. Bà tȃm sự: “Người chṑng thứ 2 của tȏi làm nghḕ lái xe Bắc – Nam. 2 năm trước ȏng ấy qua ᵭời vì mắc ung thư”.

Hiện tại trong căn nhà khang trang tại thành phṓ Cao Bằng, người ᵭàn bà 72 tuổi vẫn thờ cúng cả 2 người chṑng. Họ hàng luȏn nghĩ bà sẽ mãi ở vậy, hương khói và chăm sóc phần mộ của các chṑng.

Tuy nhiên “người tính khȏng bằng sṓ phận an bài”, chṑng thứ 2 mất một thời gian, bà tình cờ gặp gỡ và nên duyên vợ chṑng với ȏng Đàm (62 tuổi) ở cùng quê – người ᵭàn ȏng goá vợ, có 3 con riêng. Bà kể rằng ȏng làm ngȃn hàng tại thành phṓ, vài lần tới giao dịch ᵭã quen, nảy sinh tình cảm. “Cuộc tình này ᵭṓi với tȏi cũng rất bất ngờ. Người ta ᵭḗn “trṑng cȃy si” trước cửa nhà nên tȏi cũng vui vẻ chấp nhận”, bà nhớ lại.

Hiện tại trong căn nhà khang trang tại thành phṓ Cao Bằng, người ᵭàn bà 72 tuổi vẫn nhờ cúng cả 2 người chṑng.

Nghĩ ᵭḗn cảnh vḕ già cȏi quạnh, lủi thủi một mình nên bà Toàn quyḗt ᵭịnh ᵭi thêm bước nữa. Lúc này con cháu bà ra sức phản ᵭṓi nhưng ȏng bà sẵn sàng vượt qua khó khăn. “Chúng tȏi dù nhiḕu tuổi nhưng khȏng hḕ nóng vội trong hȏn nhȃn, vẫn tìm hiểu hơn một năm mới vḕ chung một nhà. Các con bất lực, dần chấp nhận hiện thực mẹ ᵭi thêm bước nữa.

Chúng tȏi có tổ chức một bữa cơm thȃn mật, có sự tham dự của họ hàng và bạn bè. Tȏi có bộc bạch với mọi người rằng trong tình yêu phải tranh ᵭấu, nḗu cứ bị con cái ᵭiḕu khiển thì sẽ khȏng bao giờ ᵭḗn ᵭược với nhau.

Hằng ngày bà chăm chỉ rèn luyện cơ thể ᵭể có một sức khỏe dẻo dai.

Người ta nói tȏi già rṑi, kḗt hȏn làm gì? Còn các con gàn, khuyên tȏi vḕ ở chung ᵭể vui vầy với ᵭàn cháu. Tȏi ᵭã chịu nhiḕu ᵭiḕu tiḗng từ thiên hạ, thậm chí từ bạn bè nhưng chưa bao giờ cảm thấy buṑn cả. Tȏi vẫn quyḗt ᵭịnh hướng tới cuộc sṓng vợ trṑng rau, chṑng nuȏi gà. Cả hai cùng vui vẻ, bầu bạn”, bà Toàn tȃm sự.

Nói ᵭoạn, người phụ nữ 72 tuổi nở nụ cười và khoe vḕ tuổi trẻ ᵭầy thành tựu. Bà cho biḗt ngày trẻ làm nghḕ thiḗt kḗ thời trang. Sau ᵭó bà chuyển sang kinh doanh nhà nghỉ, khách sạn tại thành phṓ Cao Bằng. Hiện tại bà ᵭã giao lại sản nghiệp cho con trai quản lý.

Cách ᵭȃy khoảng 7 năm, tȏi ᵭã mua riêng một căn nhà khác ᵭể ở vì khȏng thích ở chung với các con. Tȏi tȃm niệm khȏng có gì quý hơn ᵭộc lập, tự do. Tȏi tự làm chủ cuộc sṓng và hạnh phúc của mình dù ở ᵭộ tuổi nào ᵭi nữa”, bà Toàn tȃm sự

Chồng m::ất vì UT chưa đầy 100 ngày nhưng hôm nào mẹ chồng cũng sang hỏi “Chồng m::à:y trước khi ch::ế:t có để lại tài sản gì không?” Có biết mật khẩu tài khoản ngân hàng của anh không? Biết giấy tờ xe anh để đâu không?…Đến khi nhận được câu trả lời thì ..

0
Tôi lẳng lặng ngồi xem kịch mà cả nhà diễn với chị dâu.

Tôi là con gái út trong gia đình có 3 anh em, trên tôi còn 2 anh trai đều đã có gia đình.

Trong nhà có tôi và anh cả cùng chiến tuyến, còn anh thứ hai thì cùng phe với mẹ. Nhà tôi chia năm xẻ bảy như vậy từ rất lâu rồi. Từ ngày anh trai tôi không may qua đời vì bệnh tật thì mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.

Trong 3 đứa con nhiều khi tôi nghĩ chỉ có anh Nam – anh thứ hai trong nhà là con ruột mẹ đẻ ra, còn tôi và anh cả thì chắc là mẹ nhặt được hoặc ai gửi mẹ nuôi hộ. Mẹ đối xử với anh Nam như với trời, còn đối xử với tôi và anh cả như dưới địa ngục.

Anh cả vừa học hết cấp 3, mẹ liền vội vội vàng vàng xin cho anh đi vào làm mỏ than để kiếm tiền nuôi anh Nam ăn học. Ai mà không biết làm ở đấy độc hại, hơn nữa anh cả học giỏi, anh lén thi đại học đỗ điểm rất cao nhưng mẹ nhất quyết không cho anh đi học. Cuộc đời anh lỡ dở ngay từ thời khắc ấy.

Làm được 5 năm thì anh thấy sức khỏe mình không ổn nên nghỉ việc để tìm việc khác an toàn cho sức khỏe hơn. Anh học lái xe và từ đó gần như không bao giờ ở nhà. Tiền kiếm được kiểu gì cũng bị mẹ và anh Nam bào bằng được thì thôi.

Sau đó anh lấy vợ, chị dâu là một người cực kỳ ghê gớm, cực kỳ đành hanh nhưng tôi lại thấy vui vì điều đó. Từ ngày lấy chị, mẹ tôi và anh Nam không dám bắt nạt anh như trước nữa vì cứ động vào anh là chị dâu nhảy dựng lên rồi. Lấy vợ 9 năm là 9 năm mà anh được sống cuộc sống an yên nhất.

Thế nhưng niềm vui chưa tày gang thì anh phát hiện mình ung thư phổi. Dù không ai nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều đặt ra câu hỏi liệu có phải anh bị bệnh do khoảng thời gian làm trong mỏ than không?

Chị dâu tìm mọi cách chạy chữa cho chồng nhưng chính chị cũng hiểu rằng bệnh của anh là án tử treo lơ lửng trên đầu nên dần dần chị cũng nghĩ thoáng ra, không cố chấp bắt anh vào viện chữa trị nữa. Chị dành nhiều thời gian cho anh và con trai nhỏ đi du lịch khắp nơi. Những ngày cuối đời của anh là những ngày hạnh phúc, không còn vướng bận gì.

Anh trai vừa mới qua đời, chị dâu đưa ra tờ di chúc cùng tuyên bố khiến nhà tôi náo loạn- Ảnh 1.

Anh tôi chưa mất nổi 100 ngày nhưng mẹ và anh Nam thì liên tục hỏi chị dâu tôi tìm xem anh có để di chúc ở đâu không? Có biết mật khẩu tài khoản ngân hàng của anh không? Biết giấy tờ xe anh để đâu không?… Trước hàng trăm câu hỏi như vậy, chị dâu chưa một lần hé răng trả lời, chị cứ im lặng lo toan hết hậu sự cho chồng.

Anh cả mất được khoảng nửa năm thì chị mới mang toàn bộ những thứ mà mẹ và anh Nam hỏi suốt trong thời tang lễ của anh.

Thứ nhất là số dư tài khoản ngân hàng 0 đồng. Từ ngày thấy bệnh trở nặng, anh đã chuyển toàn bộ tiền trong tài khoản vào sổ tiết kiệm của mình.

Thứ hai là giấy tờ một chiếc xe tải và một chiếc xe 7 chỗ lúc sống là cần câu cơm của anh. Hai chiếc xe này ngay từ đầu đã đứng tên của chị dâu.

Thứ ba là di chúc, trong di chúc chỉ có duy nhất 1 đoạn ngắn nói rõ ràng toàn bộ tài sản của anh bao gồm 2 chiếc xe ô tô, sổ tiết kiệm, 1 căn chung cư và 1 miếng đất đều để lại hết cho chị dâu. Chị dâu được toàn quyền sử dụng tất cả những tài sản đó.

Sau khi đưa ra toàn bộ những thứ đó, chị dâu cũng xin phép được đưa con trai dọn ra căn chung cư mà anh tôi nhắc đến trong di chúc.

Mẹ tôi và anh Nam như phát điên phát dại vì không chấp nhận nổi việc anh cả để hết mọi thứ cho vợ con. Trong di chúc anh thậm chí còn không nhắc đến tên của mẹ và anh Nam.

Cuối cùng, chị dâu nói trước khi mất anh có nguyện vọng để lại cho cô út (là tôi) chút vốn nên chị sẽ để lại toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm của anh cả cho tôi. Đó là lý do mà anh viết rõ trong di chúc rằng chị được toàn quyền sử dụng tài sản mà anh để lại.

Tôi đứng nhìn di ảnh của anh lặng lẽ khóc trong tiếng quát tháo chửi bới, than trời và sỉ nhục con dâu của mẹ và anh Nam. Có lẽ cũng đến lúc tôi phải thoát ly khỏi căn nhà này rồi…

Sau khi l:y h:ôn vợ, tôi vẫn tiếp tục QUA LẠI với nh:â:n tì:nh. 3 năm sau đó, tôi chỉ gửi ti:ền chu cấp cho con chứ chưa từng đến thăm. Vợ tôi không chịu nhận ti:ền, chuyển lại trả tôi. Đến khi bị nh:ân t:ình ph:ản b:ội, tôi muốn tìm về vợ cũ và con, vừa thấy tôi thì thằng bé h:é:t th:ất th:anh bỏ chạy. Vợ tôi từ trong bếp đi ra thấy tôi thì cười lạnh, chẳng nói một câu mà chỉ tay lên tấm ảnh treo tường. Tôi cho:á:ng v:áng không hiểu vì sao vợ làm như thế thì nghe cô ấy nói…..

0

Vợ tôi từ trong bếp đi ra thấy tôi thì cười lạnh, chẳng nói một câu mà chỉ tay lên tấm ảnh treo tường.

Vợ cũ là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi quen biết nhau từ thời đại học, yêu nhau rồi kết hôn sau khi ra trường. Suốt nhiều năm, trong mắt tôi chỉ có cô ấy. Lúc đó, tôi thật sự yêu và hết lòng với người vợ của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội vợ.

Vì thế tôi nào ngờ được có lúc sẽ say mê một người phụ nữ khác ngoài vợ của mình. Tôi biết mình sai khi không chung thủy, lừa dối vợ. Nhưng cũng là vì khoảng thời gian vợ bầu bí làm tôi quá thiếu thốn nên dễ ngã vào nhân tình. Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi mối quan hệ bất chính đó, nhưng tôi không thể. Tôi dần say mê bồ hơn, dần bỏ quên vợ con ở nhà.

Khi con tôi lên 3, vợ tôi phát hiện chồng ngoại tình. Cô ấy điên cuồng tìm đến nhân tình đánh ghen, thậm chí là đến chỗ làm của tôi để trút giận. Tôi rất tức giận, sao vợ tôi lại không tôn trọng chồng như thế? Dù tôi có làm sai thì cô ấy cũng phải để lại cho tôi chút thể diện, ít nhất là đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi.

Bộ dạng hận thù muốn trả thù của vợ càng khiến tôi thấy chán ghét. Cảm giác có lỗi trong tôi không đủ lớn để hiểu cho vợ. Tôi cũng từng xin vợ tha thứ, nói sẽ dứt khoát với nhân tình nhưng cô ấy vẫn cứ thế. Quá mệt mỏi, tôi nói nếu không thể tiếp tục thì chúng tôi ly hôn. Vợ tôi ban đầu không đồng ý, nhưng hồi sau cũng ký đơn ly hôn.

Ly hôn 3 năm mới quay về thăm con, vừa thấy tôi thì thằng bé hét thất thanh bỏ chạy, vợ cũ cười lạnh chỉ tay lên tấm ảnh - Ảnh 1

Ảnh minh họa: Internet

Sau khi ly hôn vợ, tôi vẫn tiếp tục qua lại với nhân tình. 3 năm sau đó, tôi chỉ gửi tiền chu cấp cho con chứ chưa từng đến thăm. Vợ tôi không chịu nhận tiền, chuyển lại trả tôi. Đến khi bị nhân tình phản bội, tôi muốn tìm về vợ cũ và con. Lúc này tôi mới nhận ra ngày trước mình đã hồ đồ và mê muội thế nào, tôi đã hiểu nỗi đau đớn của vợ cũ khi bị tôi phản bội.

Tôi tìm đến thăm vợ cũ và con với hy vọng có thể nối lại tình xưa, dù tôi biết là không dễ dàng. Lúc tôi đến, con trai của tôi ra mở cửa. Thằng bé vừa nhìn thấy mặt tôi thì mặt mày tái xanh, nó hét lên thất thanh rồi bỏ chạy vào nhà. Vợ tôi từ trong bếp đi ra thấy tôi thì cười lạnh, chẳng nói một câu mà chỉ tay lên tấm ảnh treo tường.

Tôi choáng váng không hiểu vì sao vợ làm như thế thì nghe cô ấy nói:

“Tôi nói với thằng bé rằng bố của nó lấy vợ rồi.

Tôi giận vợ lắm nhưng lại nghĩ đến chuyện muốn làm hòa với cô ấy thì quyết định phải nén giận. Nhưng dù tôi có nói gì thì vợ tôi vẫn đuổi khách, không muốn gặp mặt tôi. Tôi quả thật đã hối hận và muốn quay về với vợ con. Tôi phải làm sao đây?