Home Blog Page 91

Sau khi kết hôn tôi chuyển về sống nhà chồng cùng với mẹ chồng bởi bố chồng tôi đã mất từ lâu. Ở nhà chồng, tôi luôn sống biết điều, chăm chỉ làm việc nhà, chu đáo với mẹ chồng. Từ khi chúng tôi có thêm con thứ 2, phát sinh ra nhiều khoản chi tiêu, nhưng điều khiến cả nhà bận tâm đó là hiện nay ngôi nhà đang ở xây dựng đã lâu, chật và xuống cấp. Vậy nên chồng và mẹ chồng có ý định xây lại nhà. Trong lúc tưởng chừng như bế tắc, chồng tôi đã nghĩ ra phương án tôi về xin nhà ngoại tiền. Chồng tôi còn nhớ hồi mà hai vợ chồng vừa cưới xong, bố mẹ đẻ tôi có hứa sau này sẽ cho vợ chồng mảnh vườn bên cạnh. Giờ đất đang lên giá, nếu chủ động xin đất và bán đi, chắc chắn sẽ đủ để xây lại nhà mới khang trang, hiện đại. Giữa lúc tôi phấn khởi, chờ đợi về ngôi nhà tương lại thì bỗng dưng nhận cú sốc. Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ chồng…

0

Chính tai tôi nghe được những lời chồng nói với mẹ chồng, lộ ra ý đồ xấu đối với nhà vợ.

Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn cách đây 7 năm. Sau khi kết hôn tôi chuyển về sống nhà chồng cùng với mẹ chồng bởi bố chồng tôi đã mất từ lâu. Ở nhà chồng, tôi luôn sống biết điều, chăm chỉ làm việc nhà, chu đáo với mẹ chồng. Nhà ít người nên có tôi là thêm người, vui vẻ hơn và cuộc sống được nâng lên so với trước đây.

Bức xúc vì nghĩ vợ lén cho đằng ngoại tiền xây nhà, cô ấy lấy ra một thứ  khiến tôi hạnh phúc

Hàng ngày tôi đi làm ở công ty nhưng vẫn không quên nhiệm vụ làm việc nhà của mình, lúc nào nhà cửa cũng gọn gàng, sạch sẽ, nấu ăn ngon… Mẹ chồng tôi mới đầu khó gần, nhưng rồi bà cũng hài lòng và chấp nhận tôi như một thành viên trong gia đình. Nhất là kể từ khi có con, tôi được mẹ chồng tỏ ra thân thiện, bà rất quan tâm tới cháu nội.

Chồng tôi là người hiền lành, kín tiếng, ít biểu lộ cảm xúc. Tuy không sống sôi nổi nhưng bù lại chồng rất trách nhiệm với gia đình. Hết việc là về nhà với gia đình, ít khi đi ăn nhậu bên ngoài. Tôi hài lòng với cuộc sống của mình, toàn tâm giúp sức để gia đình hạnh phúc, phát triển.

Từ khi chúng tôi có thêm con thứ 2, phát sinh ra nhiều khoản chi tiêu, nhưng điều khiến cả nhà bận tâm đó là hiện nay ngôi nhà đang ở xây dựng đã lâu, chật và xuống cấp. Vậy nên chồng và mẹ chồng có ý định xây lại nhà. Tuy nhiên, vợ chồng tôi tiết kiệm tiền không được là bao. Còn mẹ chồng cũng không có thu nhập nào đáng kể.

Vậy nên, chúng tôi muốn xây nhà mà cũng rất đau đầu vì không có đủ tiền; mà vay ngân hàng thì số nợ nhiều, riêng trả lãi cũng đã vất vả rồi huống chi trả cả gốc nữa. Trong lúc tưởng chừng như bế tắc, chồng tôi đã nghĩ ra phương án tôi về xin nhà ngoại tiền. Chồng tôi còn nhớ hồi mà hai vợ chồng vừa cưới xong, bố mẹ đẻ tôi có hứa sau này sẽ cho vợ chồng mảnh vườn bên cạnh. Giờ đất đang lên giá, nếu chủ động xin đất và bán đi, chắc chắn sẽ đủ để xây lại nhà mới khang trang, hiện đại.

Tôi nghe chồng nói xong cũng thấy rất hợp lý, đằng nào bố mẹ tôi trước sau cũng cho mảnh vườn đấy, nên giờ có việc xin trước. Cũng có chút ngại ngùng, nhưng sau mấy hôm được chồng động viên, thúc giục nên tôi đã thấy tự tin hẳn lên. Tôi liền gọi điện thoại cho bố đẻ, trình bày qua tình hình và nguyện vọng. Thật may, bố tôi không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay, nhưng mà phải có thêm thời gian để tìm khách mua, tiến hành thủ tục mua bán…

Mảnh đất mà bố mẹ cho tôi, hiện cũng có giá trị khoảng vài tỷ đồng. Từ hôm đó đến nay tôi lâng lâng cảm giác vui sướng, nghĩ đến ngôi nhà mới rộng lớn, đủ tiện nghi hiện đại. Hai con của tôi sẽ có phòng riêng, có giường ngủ rộng và nơi học tập thuận lợi… Nhìn cảnh nhà ở hiện nay, tôi thấy quá chật và thiếu thốn nhiều thứ, lọt thỏm giữa những hộ bên cạnh đã được xây to đẹp.

Gữa lúc tôi phấn khởi, chờ đợi về ngôi nhà tương lại thì bỗng dưng nhận cú sốc. Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ chồng. Mẹ chồng trách con trai: “Sao con lại để nó góp tiền xây nhà thế? Nhỡ đâu sau này hai đứa không ở được với nhau, nó đòi chia nhà thì sao. Tiền đất chắc chắn là sẽ nhiều hơn tiền nhà rồi, mình thiệt à?“.

Chồng tôi đáp lại lời của mẹ: “Ôi dào, con tính toán cả rồi, tạm thời mẹ cứ để nhà đứng tên riêng của mẹ. Nhà cứ xây trên đất của mẹ, mẹ toàn quyền quyết định. Ít nữa mẹ làm thừa kế cho riêng con. Nếu ly hôn, cô ta chỉ có nước ra đường chứ làm sao mà đòi tiền hay đòi chia nhà được. Mẹ yên tâm, nhà bên đó còn nhiều đất, sau này con sẽ nịnh vợ để xin thêm“.

Tôi nghe xong mà rụng rời, quá sốc đến mức suýt ngất ra nhà, quá bất ngờ trước sự tính toán của chồng và mẹ chồng. Thì ra họ đang cố tình nghĩ ra cách để tôi về xin tiền bố mẹ để mang về xây lại nhà chồng. Nếu tôi ngoan ngoãn, chấp nhận thì cứ ở đó, còn không sẽ bị hất ra ngoài bất cứ lúc nào.

Từ hôm đó đến nay tôi rất buồn, không biết mình phải nên làm thế nào. Tôi có nên bóc mẽ chồng và mẹ chồng rồi dừng lại chuyện tin bố đẻ tiền xây nhà? Hãy cho tôi lời khuyên!

Hướng dẫn chuyển đất vườn, ao sang đất thổ cư: Không tốn 1 đồng…

0

Chuyển đổi đất ao sang đất thổ cư cần thực hiện theo các quy định của pháp luật Việt Nam về đất đai.

Do lỗi kỹ thuật đánh máy nên dự án thành phần của tuyến đường ven biển tăng thành 195 tỉ đồng, trong khi thực tế chỉ có 95 tỉ….

0

 Do lỗi kỹ thuật đánh máy nên dự án thành phần của tuyến đường ven biển tăng thành 195 tỉ đồng, trong khi thực tế chỉ có 95 tỉ.

2 trường hợp di chúc không có hiệu lực thực hiện, ai cũng cần biết…

0

Theo quy định tại Bộ luật Dân sự hiện hành, di chúc không có hiệu lực toàn bộ hoặc một phần trong những trường hợp sau.

Thế nào là di chúc hợp pháp?

Điều 630 Bộ luật Dân sự 2015 quy định về di chúc hợp hợp pháp như sau:

– Di chúc hợp pháp phải có đủ các điều kiện sau đây:

+ Trong khi lập di chúc, người lập di chúc minh mẫn, sáng suốt; người lập di chúc không bị lừa dối, đe dọa, cưỡng ép;

+ Nội dung của di chúc không vi phạm điều cấm của luật, không trái đạo đức xã hội; hình thức di chúc không trái quy định của luật.

– Di chúc của người từ đủ 15 tuổi đến chưa đủ 18 tuổi phải được lập thành văn bản và phải được cha, mẹ hoặc người giám hộ đồng ý về việc lập di chúc.

– Di chúc của người bị hạn chế về thể chất hoặc của người không biết chữ phải được người làm chứng lập thành văn bản và có công chứng hoặc chứng thực.

– Di chúc bằng văn bản không có công chứng, chứng thực chỉ được coi là hợp pháp, nếu có đủ các điều kiện được quy định tại khoản 1 Điều 630 Bộ luật Dân sự 2025.

– Di chúc miệng được coi là hợp pháp nếu người di chúc miệng thể hiện ý chí cuối cùng của mình trước mặt ít nhất 02 người làm chứng. Đồng thời, ngay sau khi người di chúc miệng thể hiện ý chí cuối cùng, người làm chứng ghi chép lại, cùng ký tên hoặc điểm chỉ.

Di chúc bằng miệng phải được công chứng viên hoặc cơ quan có thẩm quyền chứng thực xác nhận chữ ký hoặc điểm chỉ của người làm chứng trong thời hạn 05 ngày làm việc, kể từ ngày người lập di chúc miệng thể hiện ý chí cuối cùng.

Theo quy định, di chúc cần đảm bảo nhiều yếu tố khác nhau để được coi là hợp pháp.

Theo quy định, di chúc cần đảm bảo nhiều yếu tố khác nhau để được coi là hợp pháp.

Trường hợp di chúc không có hiệu lực

Theo khoản 3 Điều 643 Bộ luật Dân sự 2015, di chúc không có hiệu lực toàn bộ hoặc một phần trong các trường hợp sau:

– Người thừa kế theo di chúc qua đời trước hoặc qua đời cùng thời điểm với người lập di chúc;

– Cơ quan, tổ chức được chỉ định là người thừa kế không còn tồn tại vào thời điểm mở thừa kế.

Trường hợp có nhiều người thừa kế theo di chúc mà có người qua đời trước hoặc qua đời cùng thời điểm với người lập di chúc, một trong nhiều cơ quan, tổ chức được chỉ định hưởng thừa kế theo di chúc không còn tồn tại vào thời điểm mở thừa kế thì chỉ phần di chúc có liên quan đến cá nhân, cơ quan, tổ chức này không có hiệu lực.

Lấy chồng 7 năm không có con, tôi bị chồng tặng cho c;;ặp s;;ừng cùng tờ đơn l;;y h;;ôn. Sau đó, tôi trở về sống cùng bố mẹ, quyết ở vậy chăm sóc bố mẹ thay 2 anh trai. 10 năm trôi qua, bố tôi tuổi cao sức yếu nên qua đời, tôi chỉ còn mẹ. Giữa lúc đó, anh trai đưa cả gia đình trở về, đòi hết các phòng trong nhà và bắt tôi sang ngủ với mẹ. Anh còn ‘đ;;uổi khéo’ tôi ra khỏi nhà bằng cách é;;p tôi đi lấy chồng khác. Tôi t;;ừ ch;;ối thì anh s;;ưng mặt, l;;ộ rõ bản chất thật. Hóa ra anh muốn ch;;;iếm luôn căn nhà này, thế nhưng anh tính không bằng bố tôi tính, trước khi m;;ất ông đã có nước cực đi cao tay…

0

Đầu năm nay, vợ chồng anh cả làm ăn gặp nhiều khó khăn, nghe nói nợ rất nhiều, phải bán nhà trên phố để trả nợ. Sau đó ra ngoài ở trọ một thời gian.

Những năm đầu của cuộc hôn nhân, tôi sống rất hạnh phúc bên người chồng giỏi kiếm tiền. Nhưng cưới nhau 7 năm không có con, chúng tôi tốn khá nhiều tiền chữa trị mà chưa bao giờ có được niềm vui.

Chồng không còn đủ kiên nhẫn đợi tôi chữa vô sinh nữa, anh lén qua lại với một người đồng nghiệp. Khi cô ấy có thai thì anh nói lời xin lỗi và mong tôi ký vào đơn ly hôn. Mỗi lần nhớ về ngày đó mà tim tôi vẫn còn nhức nhối, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất lại làm đau lòng nhất.

Sau khi bị chồng bỏ, tôi không còn chỗ nương tựa nên về nhà ngoại sống. Bố mẹ rất thương tôi, họ đã động viên an ủi giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Những năm sau đó, các anh chị giới thiệu cho tôi vài mối tốt nhưng tôi đều từ chối. Bởi tôi thấy bản thân không có con, đi bước nữa cũng chỉ làm giúp việc cho nhà chồng. Thế thì tôi ở nhà phụng dưỡng bố mẹ đẻ để họ an tâm sống tuổi già còn tốt hơn.

Ngày trước, các anh tôi còn sống ở quê, bố mẹ đã chia cho mỗi anh một mảnh đất. Nhưng từ ngày 2 anh chuyển ra phố sống thì bán luôn đất và mua nhà trên phố. Một lần có đông đủ các thành viên trong gia đình, bố tôi nói:

“Bố có 3 đứa con, 2 trai thì có gia đình yên ấm hạnh phúc, chỉ có mỗi cô con gái thì chịu nhiều thiệt thòi. Các con trai bố đã cho đất rồi, ngôi nhà mọi người đang đứng đây, bố mẹ sẽ cho em út. Sau này ngôi nhà này sẽ là nơi thờ cúng và đi về của các con, con út nhất định không được bán mảnh đất này”.

Bố mẹ rất thương tôi, họ đã động viên an ủi giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. (Ảnh minh họa)

Các anh chị đồng tình với quyết định của bố nên tôi cảm thấy rất yên lòng ở lại ngôi nhà đó.

Suốt 14 năm qua, mỗi lần bố mẹ ốm đau đi viện thì chỉ có tôi ở bên chăm sóc, còn các anh chị bận công việc, không ai đoái hoài đến ông bà.

Ngày bố tôi bị bệnh khá nặng, ông gọi tôi đến bên giường mà nói:

“Tuổi già của bố mẹ không có con ở bên thì cũng chẳng có ai chăm sóc nữa. Số con thật là vất vả, bố không muốn cuối đời con lận đận nữa. Vì thế, con ra xã hỏi thủ tục sang tên sổ đỏ, bố mẹ sẽ quyết định sang tên nhà cho con.

Bố sợ sau khi khuất, các anh con sẽ về tranh giành đất với con. Khi đất thuộc về con rồi thì không ai đuổi được con ra khỏi nhà này nữa”.

Bố tôi lúc nào cũng thương con gái, cơ thể đau nhức mà vẫn còn lo lắng cho tương lai của tôi.

Đầu năm nay, vợ chồng anh cả làm ăn gặp nhiều khó khăn, nghe nói nợ rất nhiều, phải bán nhà trên phố để trả nợ. Sau đó ra ngoài ở trọ một thời gian.

Suốt 14 năm qua, mỗi lần bố mẹ ốm đau đi viện thì chỉ có tôi ở bên chăm sóc. (Ảnh minh họa)

Tuần vừa rồi, anh ấy về quê nói với mẹ:

“Tháng sau, chúng con sẽ về quê ăn Tết Nguyên Đán rồi ở lại nhà luôn. Em và mẹ sẽ ở một phòng, những phòng còn lại để gia đình anh chuyển vào sống. Cuối đời, em út không phải vất vả chăm sóc mẹ nữa, đã có chị dâu rồi. Em ly hôn đã lâu, anh nghĩ nên tìm một người đàn ông để về già có người bầu bạn”.

Tôi đáp ngay:

“Em không muốn lấy chồng nữa, ở vậy chăm sóc mẹ già thôi. Ngôi nhà này bố mẹ đã cho em, chưa được sự đồng ý của em sao anh chị chuyển vào sống được?”.

Anh cả trơ trẽn nói:

“Bố mất rồi, bây giờ anh là trưởng to nhất trong nhà này, lời anh nói mọi người phải nghe theo. Ngày đó bố cho em nhà chỉ là cho miệng, nếu ra tòa thì nhà này sẽ chia thành nhiều phần, em chỉ được phần thôi”.

Thấy anh cả vẫn muốn giành bằng được ngôi nhà, tôi đưa cho anh xem cuốn sổ đỏ đứng tên tôi. Đến lúc này thì anh tức giận và đẩy đổ chiếc bàn ngay trước mặt cả nhà. Còn tôi thầm cảm ơn bố đã sớm sang tên nhà cho con gái, nếu không tôi chỉ còn nước ra đường sống.

Anh trai tôi hơn 40 tuổi rồi nhưng không hề đáng mặt đàn ông. Là trụ cột trong nhà nhưng lười làm ỉ lại vào vợ, lúc nào cũng chỉ nhăm nhe chỗ đất ông bà để lại. Năm ngoái bố tôi bất ngờ qua đời sau 1 trận ốm, thời điểm đó tôi đang kẹt công việc ở nước ngoài nên không thể về làm trọn chữ hiếu, tiễn bố chặng đường cuối cùng. Lần này giỗ bố cũng là lúc tôi về nước hẳn, nào ngờ chờ đón tôi tôi là một chuyện động trời rằng anh trai đã mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục vay ngân hàng, thậm chí toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi, và tôi bị gạch tên khỏi quyền thừa kế từ lúc nào không hay, không chia cho tôi một mét vuông. Đáng giận hơn, khi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống…

0

Bố tôi mất hè năm ngoái, trước đó, ông bị ốm khoảng nửa tháng. Lúc đầu ai cũng nghĩ ông ốm bình thường thôi, vài hôm sẽ khỏe lại. Nhưng không ngờ chỉ 1 tuần sau, bệnh đến như núi lở, ông sút cân nhanh, các cơ quan trong cơ thể yếu đi rõ rệt. Khi anh trai tôi đưa bố đến bệnh viện thì bác sĩ nói không thể cứu được nữa rồi.

Cả nhà đưa bố về, chăm sóc bố những ngày cuối đời một cách tốt nhất có thể. Tôi do đang theo đuổi chương trình nghiên cứu để tốt nghiệp thạc sĩ nên rất bận, khoảng thời gian bố bệnh và sau khi ông qua đời, tôi chỉ về nhà được vài lần. Tôi biết mình có lỗi nhiều lắm vì đã không ở bên bố nhưng ông luôn động viên tôi là con gái thì cần phấn đấu nhiều hơn. Bản thân có địa vị xã hội, có thu nhập cao thì cuộc sống mới dễ chịu và không phụ thuộc vào đàn ông. Bố còn bảo, ông sống chết có số, tôi ở lại cũng chẳng giúp được gì vì ở nhà có mẹ chăm sóc bố rồi, tôi hãy cứ ở lại thành phố mà tiếp tục công việc, học tập, cố gắng từng chút cho tương lai của mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi xin được việc trong một công ty chứng khoán, công việc mới mẻ nên tôi càng bận rộn hơn. Bẵng đi đến hè năm nay, tôi mới lại có thời gian về nhà vào đúng ngày giỗ bố và ở lại nghỉ ngơi một tuần.
Cũng chính dịp này khiến tôi phát hiện ra một chuyện liên quan tới quyền thừa kế của mình.
Trong thời gian ở nhà, tôi thấy anh trai mang sổ đỏ nhà đất đi làm thủ tục vay ngân hàng. Tôi lấy xem thì phát hiện sổ đỏ toàn bộ mảnh đất đứng tên mình anh tôi. Thời gian làm sổ là hè năm ngoái, trước khi bố tôi mất 1 tuần. Điều đó có nghĩa là trong khoảng thời gian bố ốm, anh tôi đã kịp làm thủ tục sang tên sổ đỏ.
Điều này khiến tôi rất bất ngờ. Bố tôi còn sống thì chuyện sang tên sẽ dễ dàng, vì giấy tờ đứng tên bố. Nhưng nếu ông mất, thì ngoài mẹ và anh trai ra, tôi cũng có phần thừa kế. Vậy nhưng, anh trai lại lợi dụng lúc bố còn sống để vội vã thừa kế hết đất đai tài sản trong nhà mà không chia cho tôi một mét vuông. Tôi cũng không hề biết chuyện này.

Ảnh minh họa
Tôi thắc mắc hỏi mẹ và anh trai thì mẹ nói tôi là con gái, sau này lấy chồng rồi thì cần gì đất đai? Tôi sang nhà chồng mà sống. Huống chi tôi có công việc tốt, không muốn sống cùng bố mẹ chồng thì tự mua nhà mà ở. Trong khi tôi chưa hề có bạn trai, mẹ đã tính toán để tôi sống ở nhà chồng!!!
Anh trai thì bảo anh là con trưởng, anh thừa kế để lo hương hỏa cho tổ tiên, đó là chính đáng, tôi không có quyền đòi chia chác.

Chị dâu lại nói thời gian bố ốm, chỉ có anh chị chăm sóc, tôi về thăm được 3 lần thì lấy quyền gì để đòi hỏi tài sản?
Tôi không chấp nhận được chuyện này. Tôi không về chăm bố được không có nghĩa tôi từ bỏ gia đình. Tôi là con của bố mẹ, dù là con gái thì cũng có quyền được phân chia tài sản, không bằng anh trai thì cũng phải một phần đủ để xây căn nhà ở tạm. Thời buổi bây giờ, tôi có làm cả chục năm cũng khó mà mua được nhà ở thành phố, nếu có sẵn nhà ở quê thì cuộc sống cũng đỡ áp lực, khi cần, tôi vẫn có thể bán đi để mua nhà nơi khác.
Vậy mà bố mẹ, anh trai chị dâu lại gạt tôi ra khỏi quyền thừa kế, để lén lút sang tên sổ đỏ. Tôi có thể kiện để đòi lại quyền lợi cho mình không?

Mẹ chồng tôi vay họ hàng tận 200 triệu để trả nợ cho con gái nhưng lại bắt con dâu đi trả hết, tôi không nói gì chỉ đưa cho bọc đen lớn, bà hí hửng mở ra tưởng tiền mặt, nào ngờ vừa nhìn bà đã ngã lăn ra nhà, chạy vội vào nhà lấy tiền ra trả…

0

Tôi tên là Hương, 28 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Chồng tôi – Nam, con trai cả trong gia đình có hai anh em. Ngày tôi về làm dâu, mọi người hay nói: “Phúc lớn quá mới cưới được con dâu hiền như vậy!” nhưng tôi hiểu mình chỉ là người ngoài trong cái gia đình mà mọi mâu thuẫn luôn âm ỉ, đặc biệt là giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Mẹ chồng tôi, bà Lan, là người phụ nữ kiểu cũ, trọng con trai, thương con gái và đặc biệt rất giỏi “lấy lòng thiên hạ” nhưng lại không ưa con dâu. Em chồng tôi – Ngọc, cô con gái út được bà cưng chiều hết mực, dù đã 25 tuổi nhưng vẫn còn thất nghiệp, tính tình tiểu thư, thích tiêu xài hoang phí.

Cuộc sống làm dâu của tôi khá căng thẳng, nhưng tôi luôn nhịn nhục. Tôi nghĩ đơn giản: giữ được hòa khí trong nhà là giữ được hạnh phúc cho mình.

Một ngày cuối tuần, sau khi dọn dẹp xong bữa sáng, tôi nghe tiếng mẹ chồng gọi Nam vào phòng nói chuyện. Tiếng bà Lan vang lên:

  • “Con Ngọc nó lỡ mượn tiền chơi hụi, giờ vỡ nợ 200 triệu, người ta kéo đến tận nhà đòi. Mẹ vay đỡ họ hàng, nhưng mà… con Nam nó lo cho mẹ đi!”

Nam im lặng một lúc, rồi đáp:

  • “200 triệu đâu phải số tiền nhỏ, mẹ để từ từ vợ chồng con tính. Sao Ngọc lớn rồi mà còn làm khổ mẹ vậy?”

Bà Lan đập tay xuống bàn cái rầm:

  • “Chị mày sai thì có mẹ lo. Vợ chồng mày đi làm lương tháng hai chục triệu, chẳng lẽ không giúp nổi?”

Tôi đứng bên ngoài mà trong lòng ngổn ngang. Số tiền lớn như vậy, vợ chồng tôi đâu dư dả. Hơn nữa, đó là nợ của em chồng, tại sao chúng tôi lại phải chịu?

Buổi tối, Nam kể lại câu chuyện cho tôi, giọng anh buồn bã:

  • “Mẹ nói em Ngọc bị người ta dí, giờ phải trả ngay. Nhà mình không trả chắc mẹ suy sụp mất.”

Tôi thở dài:

  • “Đó là nợ của em Ngọc. Mẹ làm vậy có công bằng với anh và em không? Mình cũng đâu có dư dả gì…”

Nam ôm đầu không nói gì. Anh thương mẹ, nhưng cũng áy náy với tôi. Tôi biết Nam sẽ chọn cách gồng gánh trả nợ, vì anh là người con hiếu thảo. Nhưng lần này, tôi quyết không thể im lặng.

Hai ngày sau, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng đầy vẻ trách móc:

  • “Con dâu à, chuyện nhà mình không lẽ con không giúp? Chị chồng con khổ vậy, con làm dâu mà không biết lo sao?”

Tôi cắn răng nhịn nhục:

  • “Mẹ để con suy nghĩ.”

Nói rồi, tôi quay người đi, nước mắt nghẹn đắng. Tại sao lúc nào con dâu cũng là người phải chịu thiệt?

Hôm sau, tôi đến ngân hàng, rút hết số tiền tiết kiệm còn lại của mình và mượn thêm từ bạn bè. Nhưng không phải để đưa tiền mặt cho bà Lan.

Tôi quyết định sẽ dạy mẹ chồng một bài học. Tôi mua một chiếc túi lớn màu đen, loại túi siêu thị bằng vải bố, rồi nhét vào đó đủ thứ: giấy báo cũ, quần áo rách, vỏ hộp carton… tất cả đều được bọc kín và đè nặng như một bọc tiền khổng lồ.

Khi đưa chiếc bọc đen về nhà, tôi nói với bà Lan bằng giọng bình thản:

  • “Mẹ, đây là số tiền con chuẩn bị để mẹ đi trả nợ cho chị Ngọc.”

Mắt bà Lan sáng lên, khuôn mặt hớn hở:

  • “Ôi trời ơi, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi. Mẹ biết con là người tốt mà!”

Bà hí hửng ôm bọc đen vào lòng. Tôi đứng yên, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Chiều hôm đó, bà Lan gọi vài người họ hàng tới chứng kiến “con dâu tốt bụng trả nợ thay cho em chồng”. Tôi đứng bên góc nhà nhìn mọi việc diễn ra. Bà đặt chiếc bọc đen lên bàn, cười tươi rói:

  • “Đây, con dâu tôi nó lo hết cả rồi. Tôi nói rồi, nhà tôi đoàn kết lắm!”

Mọi người trầm trồ khen ngợi, rồi bảo bà mở ra để “xem mặt mũi 200 triệu”. Bà Lan vui sướng, cẩn thận mở từng lớp bọc.

Nhưng vừa mở ra, bà chết sững.

Bên trong toàn giấy báo, vỏ lon, áo quần cũ. Một tờ giấy nhỏ đặt trên cùng với dòng chữ:

“Tiền con không có, chỉ có đống này để trả tình nghĩa của mẹ thôi!”

Mặt bà Lan tái mét, rồi chuyển sang đỏ bừng vì tức giận. Bà thét lên:

  • “Cái gì thế này? Cô… cô Hương!”

Những người họ hàng xung quanh nhìn nhau, bối rối. Họ bắt đầu xì xào:

  • “Sao lại có chuyện như vậy?”
  • “Tiền không có mà nói có, làm mất mặt gia đình quá!”

Bà Lan đứng không vững, ngã phịch xuống sàn nhà. Cả nhà nháo nhào đỡ bà dậy. Tôi lạnh lùng bước tới, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng:

  • “Mẹ à, 200 triệu không phải số tiền nhỏ. Mẹ bắt vợ chồng con trả nợ cho chị Ngọc, nhưng còn công bằng nào cho tụi con? Nếu chị làm sai thì phải chịu trách nhiệm, không phải đổ hết cho người khác.”

Mọi người xung quanh im lặng. Nam vừa về đến nhà, thấy cảnh tượng ấy liền chạy tới. Anh nhìn tôi đầy kinh ngạc, rồi quay sang mẹ:

  • “Mẹ, chuyện này là sao?”

Bà Lan khóc ầm lên:

  • “Vợ con nó làm bẽ mặt mẹ! Nó… nó đưa bọc giấy này cho mẹ, bảo là 200 triệu!”

Nam nhìn tôi. Tôi nói bình tĩnh:

  • “Em không sai. Tiền của vợ chồng mình phải lo cho gia đình nhỏ. Đây là bài học để mẹ hiểu rằng không phải lúc nào con dâu cũng phải gánh mọi trách nhiệm.”

Bà Lan sau hôm ấy nằm liệt giường cả ngày vì xấu hổ. Nhưng điều tôi không ngờ là mẹ chồng đã thay đổi. Có lẽ sự việc hôm đó khiến bà nhận ra mình đã sai.

Một tuần sau, bà gọi tôi và Nam vào phòng. Giọng bà nhỏ nhẹ:

  • “Hương, mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi. Chuyện của em Ngọc, mẹ sẽ bảo nó tự giải quyết. Mẹ không nên bắt tụi con phải chịu khổ như vậy.”

Tôi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Nam nắm tay tôi, nhìn mẹ nói:

  • “Mẹ hiểu như vậy là tốt rồi. Con mong cả nhà mình thương nhau đúng cách.”

Cuối cùng, số nợ của Ngọc được giải quyết khi bà Lan quyết định bán đi miếng đất bà giữ làm của hồi môn cho con gái. Ngọc sau cú sốc đó cũng thay đổi, tìm một công việc ổn định để tự lo cho bản thân.

Còn tôi, sau bao nhiêu chuyện, cũng nhận ra rằng: đôi khi, im lặng nhịn nhục không phải là cách tốt nhất. Có lúc mình phải đứng lên bảo vệ bản thân để giữ gìn sự công bằng trong cuộc sống.

Cuộc sống gia đình tôi từ đó trở nên êm ấm hơn. Mẹ chồng không còn cay nghiệt với tôi như trước, còn tôi cũng học cách yêu thương bà nhiều hơn. Câu chuyện về “chiếc bọc đen lớn” ngày nào vẫn được mọi người nhắc lại như một giai thoại đầy hài hước, nhưng với tôi, đó là một bài học quý giá.

Bởi vì đôi khi, để người khác thay đổi, mình cần dũng cảm để làm điều khác biệt.

Anh trai lấy vợ đón mẹ về ở cùng, lương hưu của mẹ tận 11 triệu nhưng chỉ đóng góp cho chị dâu có 1 triệu 2 tiền ăn mỗi tháng rồi yêu cầu ngày nào cũng phải có thịt kho, rau xanh đủ chất, lúc đầu tôi không hiểu vì sao mẹ làm thế nhưng đến lúc biết lý do, đến tôi là con gái cũng không thể tha thứ cho bà, xem tiếp bên dưới

0

Nếu không có vợ chồng anh trai chăm sóc là mẹ phải bỏ ra nửa tháng lương thuê người làm rồi. Mẹ thấy bản thân may mắn khi về già có con cháu ở bên cạnh.

Chị em tôi lấy chồng xa nhà, cũng may có vợ chồng anh trai ở bên cạnh mẹ chăm lo tuổi già nên chúng tôi mới yên tâm công tác.

Lương hưu của mẹ tôi mỗi tháng được 11 triệu, đó là số tiền rất lớn so với cuộc sống vùng quê còn nhiều khó khăn, mọi người chủ yếu sống bằng nghề làm nông và công nhân.

Do mẹ có lương hưu nên chị em tôi ở xa không phải gửi tiền biếu bà bao giờ. Bởi có gửi mẹ cũng không lấy. Thỉnh thoảng chúng tôi gửi quà hay đồ bổ về thì bà mới nhận. Mẹ thương chúng tôi lắm, bà thường nói:

“Các con lấy chồng xa, lúc nào mẹ cũng lo lắng và mong con cháu được sống sung sướng hạnh phúc. Cuộc sống của mẹ rất tốt, tiền lương của mẹ nhiều ăn tiêu không hết, các con không phải gửi biếu gì cả, mẹ tự lo được cho bản thân hết”.

Những lời mẹ nói làm chúng tôi rất yên lòng. Nhưng tuần vừa rồi về thăm mẹ, tôi mới phát hiện một chuyện gây sốc. Lương của mẹ rất cao nhưng bà lại không chịu bỏ ra để bảo vệ sức khỏe mà sống rất hà tiện.

Hôm ấy, tôi về thăm mẹ vào đúng bữa cơm gia đình. 4 người nhà anh trai và mẹ có mỗi bát thịt kho với đĩa rau luộc. Mang tiếng là thịt mà độn toàn cùi dừa kho với mỡ lợn là chính.

Không có mô tả ảnh.

Tuần vừa rồi về thăm mẹ, tôi mới phát hiện một chuyện gây sốc. (Ảnh minh họa)

Mấy ngày ở đấy, bữa nào tôi cũng mua thức ăn ngon cho mọi người. 2 đứa con anh cả ăn nhanh và nhiều lắm, như thể bị bỏ đói lâu ngày vậy, nhìn rất đáng thương. Có bữa ăn no nê rồi đứa cháu nhỏ nói:

“Cô về chơi cháu được ăn nhiều món ngon, năm sau cô nhớ về nữa nha”.

Chớp lấy câu nói của đứa cháu, tôi liền hỏi về chuyện ăn uống thường ngày của gia đình, cháu tôi hồn nhiên đáp:

“Thỉnh thoảng mẹ mới mua đồ ăn ngon cho mọi người nhưng phải nhường hết những miếng ngon cho bà”.

Sợ tôi hiểu nhầm nên chị dâu vội thanh minh:

“Tổng thu nhập của vợ chồng chị mỗi tháng chưa đầy 10 triệu. Một tháng phải chi tiêu đủ các loại tiền như điện nước, học hành của các cháu, đình đám, ốm đau,…Chi tiêu tiết kiệm thế mà nhiều tháng còn âm và phải vay tiền mẹ đấy”.

Tôi bảo mỗi tháng mẹ góp tiền ăn với anh chị thì phải cho bà ăn đàng hoàng. Tôi sợ mẹ ăn đạm bạc thế rồi khi bị bệnh tật thì lấy sức đâu mà chống đỡ.

Tôi bảo mỗi tháng mẹ góp tiền ăn với anh chị thì phải cho bà ăn đàng hoàng. (Ảnh minh họa)

Tôi bảo mỗi tháng mẹ góp tiền ăn với anh chị thì phải cho bà ăn đàng hoàng. (Ảnh minh họa)

Thấy chị dâu im lặng không nói gì nữa nên tôi cũng không trách cứ mà quay qua hỏi mẹ mỗi tháng góp cho anh chị bao nhiêu tiền ăn. Tôi lặng người khi bà nói mỗi tháng góp 1,2 triệu.

Tôi nhớ 10 năm trước mẹ góp cho chị dâu 1,2 triệu, tiền lương của bà tăng mỗi năm, chi tiêu tăng lên từng ngày, thế mà bây giờ bà vẫn góp bằng ấy. Tôi bực bội trách mẹ:

“Với số tiền mẹ góp mỗi tháng đó chỉ đi 2 lần chợ là tiêu hết sạch. Từ tháng sau mẹ góp với anh chị 6 triệu tiền ăn”.

Nghe thế mẹ giật mình và không đồng ý:

“Bây giờ mẹ già rồi, sức yếu ăn không tiêu hóa được, góp như thế thì ăn sao hết”.

Tôi cố bình tĩnh giải thích cho mẹ nghe. Hiện tại sức khỏe mẹ yếu, cả ngày chỉ ngồi ăn chơi, không nấu nổi miếng cơm để ăn. Nếu không có vợ chồng anh trai chăm sóc là mẹ phải bỏ ra nửa tháng lương thuê người làm rồi. Mẹ thấy bản thân may mắn khi về già có con cháu ở bên cạnh.

Mẹ không chăm sóc được bản thân nhưng mẹ có tiền thì phải bỏ ra để trả công cho chị dâu. Mẹ có tiền thì góp chung với vợ chồng anh trai để mẹ con vui vẻ ăn uống thoải mái. Tiết kiệm làm gì rồi chết có mang đi được đâu.

Con gái nói mỏi miệng, vậy mà mẹ vẫn bảo thủ nói là chỉ góp với anh chị tôi 2 triệu mỗi tháng. Thương vợ chồng anh trai lắm nhưng tôi không biết nói sao để mẹ đưa thêm tiền ăn mỗi tháng cho chị dâu đây?

Bình thường tôi đi làm lương 40 triệu nhưng nói dối vợ là lương 18 triệu. Mỗi tháng chỉ đưa cho cô ấy thêm tiền chi tiêu vừa khít, không thừa thãi, kẻo cô ấy lại tiêu hoang hoặc d:ấ:m dúi mang về nhà đẻ. Còn lại tôi cất đi tiết kiệm riêng, nói d:ối vợ là bây giờ khó khăn lương thưởng giảm sút. Vừa rồi bố vợ bị ốm cần tiền phẫu thuật lên đến hơn 100 triệu. Cô ấy hỏi tôi có tiết kiệm được đồng nào không thì cho bố mẹ vợ vay, sau đó ông bà dành dụm được tiền sẽ trả lại. Có tiền trong tài khoản nhưng từ chối ngay lập tức, cho bố mẹ vợ vay khác gì tặng luôn. Đời nào ông bà trả lại, ấy thế mà …

0

Tôi chẳng nhớ lúc đó có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn quên sạch. Cho đến hôm sau, mở mắt ra cứ nghĩ là hôm qua mình đã về nhà rồi.

Kết hôn được 4 năm nay, cuộc sống hôn nhân của tôi có thể coi là tạm ổn. Hai vợ chồng mới sinh được một bé trai đầu lòng, vợ làm công việc bình thường vì tôi muốn cô ấy dành nhiều thời gian cho gia đình, chăm sóc chồng con.

Hàng tháng cô ấy lấy lương ra chi tiêu, còn thiếu đâu thì tôi bù thêm. Công to việc lớn trong nhà, chuyện mua nhà mua xe sau này cũng là tôi chịu trách nhiệm. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm là vậy.

Nhà bố mẹ vợ tôi ở ngoại thành, còn hiện tại chúng tôi đang thuê nhà sinh sống trong trung tâm thành phố để tiện đi làm. Cuối tuần trước, vợ chồng tôi đưa con về nhà ngoại ăn giỗ. Trong đám giỗ, ngồi uống rượu với một người họ hàng xa nhà vợ, hai anh em rất hợp cạ nói đủ chuyện trên trời dưới bể rồi tôi say mềm lúc nào không hay.

Nhìn xuống cánh tay mình thì thấy bó bột cứng đờ trắng phau khiến tôi hốt hoảng. (Ảnh minh họa)

Nhìn xuống cánh tay mình thì thấy bó bột cứng đờ trắng phau khiến tôi hốt hoảng. (Ảnh minh họa)

Tôi chẳng nhớ lúc đó có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn quên sạch. Cho đến hôm sau, mở mắt ra cứ nghĩ là hôm qua mình đã về nhà rồi. Khi nhìn đến khung cảnh xung quanh tôi mới chết ngất khi nhận ra đây là bệnh viện. Cả người ê ẩm đau đớn như muốn đứt lìa thành từng khúc. Nhìn xuống cánh tay mình thì thấy bó bột cứng đờ trắng phau khiến tôi hốt hoảng.

Quanh giường bệnh tôi chẳng có ai cả. Có hai bệnh nhân cùng phòng, tôi hỏi thì họ bảo mẹ tôi đã ra ngoài mua đồ ăn rồi. Trong lòng rối bời mông lung không biết đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa vợ tôi đâu? Sao mẹ tôi từ quê phải lên chăm con trai thế này?

Vừa hay mẹ mang bữa sáng về. Qua lời mẹ kể tôi mới chết đứng khi biết sự việc xảy ra ngày hôm trước. Không thể ngờ nổi là trong cơn say tôi lại tiết lộ một bí mật tày trời với vợ và bố mẹ vợ. Cũng bởi thế mới dẫn đến cơ sự này.

Bình thường tôi đi làm lương 40 triệu nhưng nói dối vợ là lương 18 triệu. Mỗi tháng chỉ đưa cho cô ấy thêm tiền chi tiêu vừa khít, không thừa thãi, kẻo cô ấy lại tiêu hoang hoặc dấm dúi mang về nhà đẻ. Còn lại tôi cất đi tiết kiệm riêng, nói dối vợ là bây giờ dịch bệnh lương thưởng giảm sút.

Vừa rồi bố vợ bị ốm cần tiền phẫu thuật lên đến hơn 100 triệu. Nhà vợ có 2 chị em, em trai cô ấy đang học đại học năm cuối chưa làm ra tiền. Vợ có lương nhưng không cao lại chi tiêu trong gia đình mất rồi. Cô ấy hỏi tôi có tiết kiệm được đồng nào không thì cho bố mẹ vợ vay, 1, 2 năm nữa ông bà dành dụm được tiền sẽ trả lại.

Có tiền trong tài khoản nhưng từ chối ngay lập tức, cho bố mẹ vợ vay khác gì tặng luôn. Đời nào ông bà trả lại. Mà tôi không có trách nhiệm với bố vợ, chỉ là con rể thôi. Vợ tưởng tôi không có thật nên chẳng trách móc. Sau đó nhà cô ấy đi vay lãi cao để bố vợ chữa bệnh. Chuyện xảy ra cách đây mấy tháng rồi, bây giờ bố vợ đã phẫu thuật xong khỏe lại.

Sao mẹ tôi từ quê phải lên chăm con trai thế này? (Ảnh minh họa)

Sao mẹ tôi từ quê phải lên chăm con trai thế này? (Ảnh minh họa)

Làm sao ngờ được trong cơn say rượu tôi đã huênh hoang với mấy người cùng mâm rượu là mình có gần 1 tỷ trong tài khoản tiết kiệm. Thực ra tôi nói quá lên chứ số tiền cũng 600 triệu thôi. Tôi nói rõ to, thế là vợ và bố mẹ cô ấy nghe được.

Vợ tức tối lao lên chất vấn, trong cơn say rượu mất lý trí tôi hùng hồn tuyên bố rể chỉ là khách, chẳng có nghĩa vụ gì với nhà vợ cả. Cô ấy muốn biếu tiền bố mẹ thì hãy tự đi mà kiếm, đừng trông chờ ở tôi. Hai vợ chồng cãi nhau nảy lửa, tức quá tôi mới tát cô ấy một cái. Thế là em trai vợ lao lên bảo vệ chị gái, đánh lại tôi tới tấp. Người thì đau ê ẩm, tay bị nứt xương may mà không gãy.

Như thế đã đủ ấm ức và đau khổ rồi, nhưng bức xúc hơn cả là vợ tôi còn đang đòi ly hôn. Chồng bị thương nằm ở viện, cô ấy không thèm chăm sóc cũng không thay em trai xin lỗi anh rể, còn khăng khăng đòi ly hôn. Vợ bảo cô ấy hết lòng vì gia đình không tính toán gì, tôi thì lo sợ thiệt hơn, giấu giếm tiền nong, keo kiệt với nhà vợ.

Tôi không muốn ly hôn vợ đâu, bây giờ phải làm sao để cô ấy tha thứ cho tôi? Đúng là rượu hại chết người rồi!

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Ban đầu, bố phản đ;ối k;ịch l;iệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông. Chúng tôi nói rằng, đó không chỉ là vì bố, mà còn là vì chúng tôi. Chúng tôi không muốn bố sống cô độc khi về già. Cuối cùng, bố tôi cũng đồng ý. Và sau nhiều lần tìm kiếm, chúng tôi đã chọn được một người phụ nữ cô ấy trẻ hơn bố tôi 20 tu;ổi, là người hiền lành, thật thà và đang làm nghề giáo viên mầm non. Ngày cưới của bố diễn ra trong không khí rộn ràng và vui vẻ. Sau lễ cưới, hai người bước lên phòng tân hôn. Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gà;o kh;óc của vợ bố. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng sững lại. Vợ của bố đang ngồi co ro ở góc phòng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, tay r;u;n r;ẩy ôm chặt lấy đầu gối…….Tôi tiến lại gần hòi: “Dì cho cháu biết có chuyện gì xảy ra được không?”..

0

Chúng tôi không thể để bố sống cô đơn mãi. Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố.

Bố tôi, ông Nam, năm nay đã 65 tuổi, là một người đàn ông cương nghị, từng trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Sau khi mẹ mất khi tôi và em trai còn nhỏ, ông đã dành cả thanh xuân để nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành mà không nghĩ đến chuyện tái hôn. Ông luôn nói rằng chỉ cần có hai anh em tôi là đủ.

Thế nhưng, khi chúng tôi đều đã có gia đình riêng, có con cái, tôi và em trai bắt đầu lo lắng  cho bố. Càng lớn tuổi, bố tôi càng ít nói và dường như trở nên cô đơn hơn. Ông có thể ngồi hàng giờ bên cửa sổ, nhìn ra xa mà không nói một lời. Mỗi khi tôi hay em trai về thăm, ông tươi cười vui vẻ, nhưng khi chúng tôi rời đi, ông lại trở về với sự im lặng của mình.

Chúng tôi không thể để bố sống cô đơn mãi. Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Ban đầu, bố phản đối kịch liệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông. Chúng tôi nói rằng, đó không chỉ là vì bố, mà còn là vì chúng tôi. Chúng tôi không muốn bố sống cô độc khi về già, không có ai để trò chuyện hay chăm sóc.

Cuối cùng, bố tôi cũng đồng ý. Và sau nhiều lần tìm kiếm, chúng tôi đã chọn được một người phụ nữ tên là Dung – cô ấy trẻ hơn bố tôi 20 tuổi, là người hiền lành, thật thà và đang làm nghề giáo viên mầm non. Dung tuy lớn tuổi nhưng chưa từng kết hôn, cô ấy nói rằng sẵn sàng chăm sóc bố tôi suốt quãng đời còn lại.

Ngày cưới của bố diễn ra trong không khí rộn ràng và vui vẻ. Tôi và em trai đều hồi hộp và mong muốn ngày trọng đại của bố thật trọn vẹn. Khắp ngôi làng nhỏ, ai cũng nói về đám cưới của một ông già U70 với cô dâu trẻ hơn 20 tuổi. Ban đầu, tôi lo lắng rằng mọi người sẽ dị nghị, nhưng hóa ra, tất cả đều chúc phúc cho bố tôi.

Bố mặc bộ vest mới, trông ông trẻ ra hẳn. Cả đời sống giản dị, hôm nay ông diện đồ tươm tất, bước lên lễ đường với nét mặt rạng rỡ như thể mình là một chàng trai trẻ lại. Tôi đứng cạnh, nhìn ông vừa mỉm cười vừa nhấp nhổm, ánh mắt đầy sự phấn khởi nhưng cũng có chút hồi hộp.

Dung – cô dâu của bố, mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi, đơn giản nhưng vô cùng thanh nhã. Cô ấy e thẹn, đi bên cạnh bố, nét mặt dịu dàng và nhẹ nhàng trong từng bước chân. Tôi thấy cô ấy thỉnh thoảng quay sang nhìn bố, đôi mắt đầy sự ngại ngùng nhưng cũng có chút tò mò. Cảnh tượng đó làm tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Sau lễ cưới, hai người bước lên phòng tân hôn. Đám cưới dù tổ chức giản dị nhưng lại đầy ắp tiếng cười. Cả gia đình và họ hàng đều vui mừng vì bố tôi cuối cùng đã tìm được người bầu bạn lúc tuổi già. Bố tôi, trong suốt bữa tiệc, liên tục cười nói, nâng ly chúc tụng với mọi người. Tôi chưa bao giờ thấy ông vui đến thế.

Tiệc tàn, mọi người dần ra về. Bố tôi, dù đã có tuổi, nhưng vẫn hớn hở, dắt Dung vào phòng tân hôn một cách vội vã như thể sợ ai đó giành mất. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Tôi còn trêu đùa với em trai:

Xem bố kìa, có vẻ còn căng thẳng hơn cả khi bọn mình cưới.

Em trai tôi cười lớn, vỗ vai tôi rồi bảo:

– Đúng là người già, nhưng mà bố có vẻ sung sức quá nhỉ!

Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của Dung. Tiếng kêu lớn đến nỗi cả tôi, vợ tôi, và em trai đều giật mình tỉnh dậy.

Cưới vợ trẻ | Tin tức thời sự mới, điểm nóng trong ngày | Giadinh.suckhoedoisong.vn

 

Chúng tôi không chần chừ, chạy vội về phía phòng tân hôn. Tôi gõ cửa, gọi:

– Bố! Có chuyện gì thế?

Không có ai trả lời, chỉ nghe tiếng khóc nức nở của Dung. Cả nhà lo lắng, tôi đẩy cửa xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng sững lại.

Dung đang ngồi co ro ở góc phòng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, tay run rẩy ôm chặt lấy đầu gối. Cô ấy trông sợ hãi và hoàn  toàn mất bình tĩnh. Bố tôi thì đang ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, vẻ mặt lúng túng và đầy bối rối. Cả căn phòng đầy sự im lặng ngột ngạt và căng thẳng.

– Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi hoảng hốt hỏi, mắt nhìn từ bố sang Dung.

Dung không trả lời ngay, chỉ tiếp tục khóc, nhưng giọng cô ấy yếu ớt vang lên:

– Em… em không thể…

Bố tôi, khuôn mặt giờ đã đỏ bừng, lắp bắp:

– Bố… bố không có ý gì xấu, bố chỉ…

Ông dừng lại, mắt tránh ánh nhìn của tôi. Tôi bắt đầu hiểu ra, có lẽ bố đã làm điều gì đó khiến dì Dung sợ hãi. Tôi bước tới gần Dung, nhẹ nhàng hỏi:

– Dì Dung, dì có thể nói  cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?

Dì ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

– Bác Nam… bác ấy không làm gì cả. Em chỉ… em chỉ không quen… không thể quen được.

Tôi nhìn qua bố, thấy ông cúi đầu, im lặng, không nói thêm lời nào. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó xử của cả hai người. Có lẽ, đêm tân hôn là một thử thách quá lớn đối với cả bố và Dung.

Sau một lúc trấn tĩnh, tôi và vợ đưa Dung ra ngoài để cô ấy có thể lấy lại bình tĩnh. Bố tôi ngồi trong phòng, tay run run đan vào nhau, không nói nên lời. Tôi biết ông đang cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Cả đời ông chưa từng trải qua tình huống khó xử như thế này.

Khi tôi trở lại phòng, bố tôi lẩm bẩm:

– Bố không có ý gì đâu con ạ. Bố chỉ… chỉ muốn ôm cô ấy thôi. Nhưng cô ấy giật mình, khóc lên, thế là bố không biết phải làm sao.

Tôi ngồi xuống cạnh ông, vỗ nhẹ vào vai:

– Con biết bố không có ý gì xấu. Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cả bố và dì Dung đều chưa quen với tình huống này.

Bố tôi thở dài, ánh mắt mệt mỏi và đầy sự buồn bã:

– Bố không nghĩ là khó khăn thế này, con à. Bố đã quen sống một mình quá lâu, giờ có thêm một người bên cạnh, bố thấy… không biết phải làm sao.

Tôi hiểu nỗi lòng của bố. Ông đã sống cô độc trong nhiều năm, việc có một người phụ nữ trẻ kém 20 tuổi làm vợ là điều không dễ dàng, đặc biệt là khi cả hai đều chưa thật sự hiểu nhau.

Tôi quyết định sẽ giúp bố và dì Dung hòa giải, tìm cách để cả hai dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Buổi sáng hôm sau, khi Dung đã bình tĩnh lại, tôi ngồi nói chuyện với cả hai. Tôi giải thích cho bố và Dung hiểu rằng, việc hòa hợp cần có thời gian, không thể ép buộc. Cả hai cần học cách tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau