Mẹ tôi xấu hổ quá không biết giấu mặt vào đâu, con dâu nói câu nào là mẹ tôi tái mặt câu đó.
Tôi có một ông anh trai năm nay 37 tuổi. Cái gì anh ấy cũng tốt, trừ tật xấu duy nhất của anh là lăng nhăng chuyện tình cảm, không nghiêm túc với ai nên mãi hơn 30 mới kết hôn.
Chị dâu kém anh trai tôi 4 tuổi, là người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp và rất khéo léo. Nhược điểm duy nhất của chị là sức khỏe kém thôi, hay ốm đau lặt vặt, còn lại thì mọi thứ đều rất tương xứng với chồng. Chị sinh được một nàng công chúa rất dễ thương, khiến nhà cửa lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
Ai cũng nể phục chị dâu vì “trói” được anh trai tôi vào chuyện hôn nhân. Cưới xong anh cũng thay đổi hẳn tính nết, ít đi sớm về khuya, hiếm khi ngủ ở bên ngoài trừ lúc đi công tác. Mỗi ngày đi làm về chị dâu lo nấu nướng, anh tôi chơi với con, đúng chuẩn hình mẫu gia đình hạnh phúc.
Từng ấy năm sống chung anh chị cũng ít khi cãi vã. Họ chỉ to tiếng giận dỗi nhau toàn những chuyện lặt vặt, chủ yếu xoay quanh việc nuôi dạy chăm sóc đứa cháu nhỏ của tôi. Căng thì dăm ba hôm còn nhanh thì nửa ngày, chẳng bao giờ anh chị giận nhau quá lâu.
Tuy nhiên tôi cảm giác giữa 2 anh chị vẫn có khoảng cách nào đó. Vợ chồng bình thường còn trêu đùa nhau thế nọ thế kia nhưng anh chị lại đối xử với nhau lịch sự quá mức cần thiết. Thi thoảng tôi vô tình bắt gặp anh chị nói chuyện riêng, có vẻ như anh tôi còn “lép vế” hơn chị dâu vì chẳng dám cãi lại điều gì. Như kiểu chị dâu bắt thóp được anh tôi vậy.
Rồi kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cuối cùng thì tôi cũng có dịp hiểu rõ lý do vì sao mối quan hệ tưởng chừng yên bình của 2 anh chị lại có đôi phần gượng gạo như thế. Hóa ra là họ diễn kịch cho mọi người xung quanh xem, với một bản hợp đồng hôn nhân ngầm do chị dâu ra điều kiện.
Gần đây tôi nghe nói bên nhà chị dâu rục rịch có ý định chia tài sản do bố chị sức khỏe kém. Bác ấy ốm khá nặng, tuy không phải mắc bệnh nan y khó chữa nhưng cũng gần 70 rồi, tuổi già sức yếu khó đoán trước ngày mai.
Chị dâu có 1 người anh trai và 1 cậu em út nữa. Tôi thấy hàng xóm quanh nhà chị dâu xì xào rằng bố chị không ưa con gái, ông chỉ thích con trai và cái gì tốt nhất cũng để cho con trai. Đúng là tư tưởng cổ hủ điển hình trọng nam khinh nữ.
Từ lúc lấy anh tôi thì chị dâu cũng ít khi về bên ngoại. Dù 2 nhà cách nhau chỉ vài cây số nhưng chị dâu chỉ xin phép bố mẹ tôi sang ngoại dăm ba lần vào những dịp quan trọng.
Lúc nghe phong phanh tin thông gia sắp sửa chia gia sản cho các con, mẹ tôi liền gọi chị dâu ra nói chuyện riêng vẻ thần bí lắm. Nói xong tôi thấy vẻ mặt chị dâu không vui. Thế là tôi hỏi mẹ xem nội dung cuộc đối thoại là gì.
Mẹ thản nhiên đáp rằng bà vừa xúi con dâu về nhà tranh giành tài sản. Bà biết thông gia có “của chìm của nổi” ở nhiều nơi, song trước giờ không tiện nhắc đến. Nay có cơ hội nên mẹ tôi giục con dâu về ngoại ngay. Bà còn bảo anh trai tôi đi theo nghe ngóng, xem tình hình như nào phải giành phần lợi về mình ngay.
Tôi thấy pha tính toán này của mẹ hơi sai vì chuyện chia tài sản nhà thông gia chẳng liên quan gì đến mình. Chị dâu không hợp bố đẻ nên bắt chị ấy về tranh giành cũng khó. Kiểu gì các anh em ruột của chị ấy cũng sẽ được phần hơn, còn chị dâu được một góc thôi cũng là quý lắm rồi.
Mẹ tôi thậm thụt dặn dò anh trai đủ điều, nhưng đúng hôm quan trọng chị dâu về ngoại nghe di chúc thì anh tôi lại bị sếp điều đi công tác đột xuất. Thế là mẹ tôi đích thân hộ tống con dâu về nhà thông gia luôn.
Đi được một lúc thì tôi ngỡ ngàng khi thấy mẹ quay về một mình. Trông bà bực tức ra mặt, ném cái túi xuống ghế rõ mạnh. Tôi vội hỏi xem có chuyện gì, chị dâu đâu mà có mỗi mình mẹ. Bà gắt lên bảo đừng có nhắc đến vợ của anh trai nữa, bà đủ nhục mặt lắm rồi. Tôi chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tự dưng bị quát nên cũng hơi khó chịu.
Lát sau bình tĩnh lại thì mẹ mới ngồi xuống kể cho tôi nghe rõ đầu đuôi. Tôi đã khuyên mẹ rằng chỉ nên qua nhà thông gia làm khách thôi chứ đừng tham gia vào việc riêng nhà họ. Thế nhưng mẹ bỏ ngoài tai lời khuyên ấy, tự ý đứng lên tranh phần hộ con dâu với con giai, lấy lý do bên ấy có mỗi đứa con rể thì cũng phải chia cho miếng đất làm vốn. Mà đất ở Hà Nội thì bây giờ có rẻ đâu, mỗi tấc đất là cả đống vàng, 10 mét vuông cũng quý chứ đừng nói là cả trăm mét như bố mẹ chị dâu đang sở hữu.
Lúc công bố di chúc, mẹ tôi thấy thông gia có 2 mảnh đất ngoại thành với 2 ngôi nhà trong phố nhưng con dâu không được chia cái nào, bà tức giận nên cư xử hơi mất kiểm soát. Tôi không dám nói thẳng ra điều mình suy nghĩ trong lòng, chỉ nhận xét rằng mẹ làm vậy không đúng. Chị dâu thì ngồi im một chỗ không ý kiến. Chỉ có mẹ tôi cứ đi tranh cãi với nhà người ta, còn mắng chị dâu là đứa nhu nhược.
Tôi không rõ tình hình lúc ấy ra sao, nhưng có vẻ khá căng nên chị dâu mới tức nước vỡ bờ. Mẹ kể là chị dâu bỗng đứng phắt dậy, cãi lại mẹ bằng thái độ lần đầu tiên bà trông thấy. Chị ức chế vì mẹ chồng xen vào việc nhà mình, giành giật thứ mà chị ấy không muốn, thế rồi chị đòi ly hôn. Dĩ nhiên là mẹ tôi không cho nên chị dâu tiết lộ một chuyện động trời. Hóa ra cuộc hôn nhân của chị hoàn toàn là một bản hợp đồng diễn kịch, chứ thực ra vợ chồng chị chẳng còn tình cảm gì với nhau!
Anh tôi phản bội chị ngay trước ngày cưới, lén lút đi gặp bạn gái cũ và làm chuyện có lỗi với chị dâu. Đáng lẽ chị dâu không biết đâu, nhưng ngay trước lúc làm lễ cưới ở nhà hàng, một nhân vật nặc danh nào đó đã nhắn tin vào số của chị dâu và gửi cho chị bức ảnh chụp anh tôi ôm bạn gái rất tình tứ trong khách sạn. Chị dâu sốc quá suýt ngất, may lúc đó chỉ có 2 anh chị ở phòng thay đồ bên ngoài sảnh cưới nên họ đã kịp thời giải quyết riêng với nhau. Chị dâu ngậm đắng nuốt cay cố làm cho xong nghi thức hôn lễ. Còn bố mẹ 2 bên, còn họ hàng thân thích, khách khứa bạn bè trong bữa tiệc. Chị muốn bỏ trốn lắm mà không nỡ.
Sau đó anh chị đã thỏa thuận với nhau rằng cứ chung sống như vợ chồng hợp pháp, vài năm nữa kiếm cớ gì đó rồi ly hôn. Anh tôi cần một đứa con, còn chị dâu thì cần một nơi để thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt bên nhà ngoại. Thế là họ đồng ý giúp đỡ nhau, dù có tình cảm với nhau thật nhưng việc anh tôi lừa dối ngay trước ngày cưới khiến chị dâu sụp đổ hoàn toàn.
Những năm qua chị dâu đã làm rất tốt trách nhiệm của mình nên anh tôi dần cảm thấy có lỗi. Anh đối xử với chị chân thành, cố gắng không làm gì sai với chị nữa. Tuy nhiên lòng tin của chị dâu không còn, thế nên chị chẳng mặn mà gì với việc gần gũi anh ấy.
Đóng kịch mãi cũng chán, gần đây chị dâu không còn muốn giao tiếp hay ngủ chung với chồng nữa. Chị ấy đã đủ độc lập và mạnh mẽ để nghĩ đến chuyện làm mẹ đơn thân. Và việc mẹ tôi làm ầm lên trong buổi phân chia gia sản đã trở thành cái cớ hợp lý cho chị trút hết nỗi lòng giấu kín, chính thức tuyên bố sẽ nộp đơn ra tòa. Chị cũng nói rõ hết một lần những cảm xúc trong lòng ra với người thân ruột thịt, trách bố chị đến cuối đời vẫn đối xử bất công với con gái. Chị chẳng làm gì sai mà họ chỉ cho chị mỗi cái sổ tiết kiệm 100 triệu, còn 4 bất động sản thì 2 anh em trai được hưởng hết.
Tôi nghe chuyện mà xót thương chị dâu vô cùng. Hóa ra người phụ nữ gầy gò ấy gánh trong mình biết bao nỗi khổ, mà khổ nhất chính là cưới sai người. Anh trai tôi tệ quá tệ, nếu là tôi thì đã hủy hôn luôn tại chỗ cho anh ấy bẽ mặt rồi. Chị dâu chấp nhận thiệt thòi sống với anh đến tận bây giờ đúng là sự hi sinh cao thượng, giữ thể diện cho nhà tôi và cũng che giấu chuyện xấu xa giúp anh tôi. Chị muốn ly hôn thì tôi cũng ủng hộ, vì anh tôi xứng đáng nhận quả báo cho lỗi lầm của mình.