Home Blog Page 182

Bà Phương Hằng “tuyên bố” sẽ ‘giải nghệ’ không muốn nhắc đến chuyện t.ừ thiện của nghệ sĩ, chỉ nói đến 3 vấn đề này?

0

Được hỏi về hành vi phạm tội của bản thân và đồng phạm, bà Phương Hằng nói “vô cùng ân hận vì không hiểu pháp luật, không biết đến Luật An ninh mạng”.

Sáng 4/4, bà Hằng 53 tuổi, Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Đại Nam, mặc áo trắng, trang điểm đậm, tỏ ra khá thoải mái khi bị áp giải đến TAND Cấp cao. Khi vào phòng xử, bà cười thành tiếng và ôm lấy các bị cáo là cựu nhân viên thân tín của mình. Họ bị cảnh sát nhắc nhở giữ trật tự, nội quy phiên tòa.

HĐXX cho biết, bà Hằng không có đơn kháng cáo nhưng tòa vẫn triệu tập để “hỏi khi cần thiết”, nhằm xem xét toàn diện vụ án, làm rõ các kháng cáo của các đồng phạm và người liên quan.

Bà Nguyễn Phương Hằng tại tòa hôm nay. Ảnh: Quỳnh Trần
 Bà Nguyễn Phương Hằng tại tòa hôm nay. Ảnh: Quỳnh Trần
Xét xử bà Phương Hằng

Các bị cáo và người liên quan tại tòa, sáng 4/4. Video: Quỳnh Trần

Trong đó, ông Đặng Anh Quân (43 tuổi, cựu giảng viên Trường đại học Luật TP HCM) cho rằng bản án 2 năm 6 tháng tù tòa áp dụng đối với mình là quá nặng (tại phiên sơ thẩm bị cáo nói không phạm tội); các bị cáo Nguyễn Thị Mai Nhi, Huỳnh Công Tân, Lê Thị Thu Hà (nhân viên Công ty Cổ phần Đại Nam) xin hưởng án treo (án sơ thẩm tuyên 1 năm 6 tháng tù).

Còn cựu nhà báo Hàn Ni, Đinh Thị Lan đề nghị tòa phúc thẩm xem xét lại tư cách tố tụng của mình trong vụ án. Tức, họ là bị hại chứ không phải người có quyền, nghĩa vụ liên quan.

Đặng Anh Quân: ‘Mục đích livestream là phản biện xã hội’

Được gọi lên đầu tiên, bị cáo Quân cho biết giữ nguyên kháng cáo, đề nghị tòa phúc thẩm xem xét các chứng cứ, tài liệu; xin được giảm nhẹ hình phạt. Theo bị cáo, các tình tiết trong cáo trạng và bản án sơ thẩm khác với lời khai của mình và của bà Hằng. Ví dụ như, bản án cho rằng bị cáo “cùng quan điểm, cùng ý chí” với bà Hằng là không đúng. “Tôi chỉ cùng quan điểm việc phản biện xã hội, và mục đích livestream của tôi là phản biện xã hội”, cựu giảng viên trường luật nói.

Về kết luận giám định video, bị cho là “xúc phạm nghệ sĩ Hoài Linh”, ông Quân giải thích: “Bị cáo chỉ phân tích bài báo, nhưng những clip đưa đi giám định bị xáo trộn trật tự, cắt ghép từ nhiều nguồn YouTube khác nhau. Bị cáo đã cung cấp các vi bằng chứng minh nhưng không được cấp sơ thẩm xem xét”…

Cựu giảng viên luật Đặng Anh Quân. Ảnh: Quỳnh Trần
 Cựu giảng viên luật Đặng Anh Quân với vẻ tiều tụy sau khoảng 2 năm bị bắt. Ảnh: Quỳnh Trần

Trả lời thẩm vấn VKS sau đó, ông Quân cho biết đã xem các buổi livestream của bà Hằng về từ thiện, từ tháng 3 đến tháng 6, nhưng đến tháng 10 mới tham gia. Mục đích là muốn lên tiếng dưới góc độ pháp lý về các vấn đề bà Hằng nói.

Để làm rõ hành vi đồng phạm của ông Quân, đại diện VKS đọc lại nội dung phát ngôn của bà Hằng trong một số buổi livestream, ông Quân thừa nhận là “xúc phạm người khác”.

“Tại sao bị cáo không giải thích cho bà Hằng đây là hành vi vi phạm pháp luật?”, VKS hỏi. Ngập ngừng một lúc, cựu giảng viên trường luật trả lời: “Bản chất chị Hằng không phải như vậy. Bị cáo là nhà giáo, sẽ dùng biện pháp từ từ để khuyên nhủ”. Tuy nhiên, ông Quân sau đó nói “ngay cả gia đình chị Hằng còn không cản được thì bị cáo cũng không cản nổi”, và cho biết từng góp ý cho bà Hằng làm đơn tố cáo những người đã xúc phạm bà, thay vì nói trên livestream.

HĐXX gọi bà Hằng, hỏi “có ý kiến về các hành vi trong vụ án hay không?”. CEO Công ty Đại Nam không trả lời thẳng vào câu hỏi, nói: “Tôi hạnh phúc nhất lúc này là đứng trước tòa mà không chống án. Ở phiên sơ thẩm tôi không được nói…”.

Chủ tọa ngắt lời, nhắc lại câu hỏi, đề nghị bà Hằng trả lời thẳng vào vấn đề. Bà Hằng cho biết “không có vấn đề gì về lời khai của các bị cáo khác”, sau đó nói bằng giọng đầy vẻ ấm ức: “Tôi có tội nhưng vẫn có công. Tòa án là nơi tất cả công dân đặt niềm tin vào, nhưng thẩm phán, luật sư, mọi người chỉ xoay quanh tội danh mà quên hết các công sức của tôi. Tôi đã hết lòng trong công tác từ thiện”.

Trả lời xét hỏi của các luật sư bào chữa cho các bị cáo sau đó, bà Hằng cho biết, xem YouTube biết “thầy Quân” bị tấn công, cảm thấy đồng cảm dù không quen biết trước đó. Việc mời Quân tham gia livestream là vì thấy ông “hiểu biết pháp luật”; nội dung nói trong các buổi trực tuyến không bàn bạc trước, chủ yếu là cùng sở thích ca hát, tâm sự… với nhau.

Khi luật sư đặt vấn đề “liệu ông Quân có thể ngăn cản được các phát ngôn của bà không?”, bà Hằng thẳng thừng: “Không ai có thể ngăn cản tôi”.

Về quá trình thực hiện hành vi phạm tội, bà Hằng nhắc lại quan điểm đã trình bày tại phiên sơ thẩm, cho rằng bản thân “đã trở thành tội phạm, dù trước đó là nạn nhân”. “Tôi vô cùng ân hận vì không hiểu pháp luật, không biết đến Luật An ninh mạng. Nếu trước đó công an nhắc tôi về luật này thì tôi đã dừng lại…”, bà Hằng nói.

VKS đề nghị tòa bác toàn bộ kháng cáo

Nêu quan điểm về vụ án, đại diện VKS xác định ông Quân có hành vi tương tác với bà Hằng trong các buổi livesteam, cổ vũ tinh thần, tiếp thêm ý trí cho bà này thực hiện hành vi phạm tội. Tại tòa phúc thẩm, bị cáo thừa nhận tham gia nhưng cho rằng “không chịu trách nhiệm đối với các phát ngôn vi phạm của bà Hằng” là không đúng.

“Với học vị tiến sĩ luật, bị cáo biết bà Hằng vi phạm pháp luật nhưng không ngăn cản, không tỏ thái độ phản đối còn tương tác, giúp sức”, đại diện VKS nêu quan điểm, cho rằng đủ căn cứ xác định bị cáo là đồng phạm của bà Hằng. Việc ông Quân không thừa nhận phạm tội là thể hiện “không ăn năn hối lỗi”.

Đối với kháng cáo của các bị cáo khác và người có quyền, nghĩa vụ liên quan, đại diện VKS cho rằng bản án sơ thẩm đã tuyên đúng. Từ đó, VKS đề nghị HĐXX bác toàn bộ kháng cáo.

Chiều nay, các luật sư sẽ bào chữa cho thân chủ.

Bà Phương Hằng khi gặp lại các bị cáo là cựu nhân viên. Ảnh: Quỳnh Trần

Bà Phương Hằng khi gặp lại các bị cáo là cựu nhân viên. Ảnh: Quỳnh Trần

Hồi tháng 9 năm ngoái, bà Hằng bị TAND TP HCM xử sơ thẩm, tuyên 3 năm tù về tội Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhânBà chấp nhận mức án, không kháng cáo và đã thi hành án.

Bản án sơ thẩm xác định, từ tháng 3/2021 đến tháng 3/2022, bà Hằng và 4 đồng phạm đã thực hiện 57 buổi livestream tại nhà riêng trên đường Nguyễn Thông (quận 3, TP HCM) và Khu du lịch Đại Nam (Bình Dương) với nội dung xúc phạm nghiêm trọng danh dự, uy tín của ca sĩ Vy Oanh, Đàm Vĩnh Hưng, nghệ sĩ Hoài Linh, vợ chồng ca sĩ Thủy Tiên, nhà báo Hàn Ni, nhà báo Đức Hiển… Trong đó, bà Hằng đã mời tiến sĩ luật Đặng Anh Quân tham gia 11 buổi livestream với vai trò cố vấn pháp lý để tăng độ tin cậy cho những phát ngôn của mình.

Theo tòa, bị cáo Hằng có vai trò chủ mưu, khởi xướng; Nhi, Tân, Hà là đồng phạm giúp sức. Hành vi của các bị cáo vi phạm Luật An ninh mạng và Nghị định 72/2013/NĐ-CP; gây ảnh hưởng xấu đến an ninh trật tự, an toàn xã hội.

Ngoài mức án, các bị cáo phải liên đới bồi thường cho nhà báo Hàn Ni, bà Đinh Thị Lan 18 triệu đồng.

Bà Đinh Thị Lan, người có quyền, nghĩa vụ liên quan. Ảnh: Quỳnh Trần

Bà Đinh Thị Lan, người có quyền, nghĩa vụ liên quan. Ảnh: Quỳnh T

3 thời điểm phụ nữ rất cần đàn ông, trai hư biết rõ nên được lòng chị em

0

3 thời điểm phụ nữ rất cần đàn ông, trai hư biết rõ nên được lòng chị em

Phụ nữ cần đàn ông nhất khi nào? Chính là khi cô ấy cảm thấy trống rỗng về tình cảm.

3 thời điểm phụ nữ rất cần đàn ông, trai hư biết rõ nên được lòng chị em - 1Ảnh minh họa: Sohu.

Khi tâm trạng chán nản

Tâm trạng phụ nữ có xu hướng dao động lớn, đặc biệt là khi họ ở một mình, không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, không có một ai làm nguồn động viên, an ủi, đưa ra cho họ những lời khuyên sáng suốt.

Lúc gặp khó khăn, phụ nữ yếu đuối nên rất dễ nản lòng. Lúc này, điều cô ấy cần là có ai đó bầu bạn. Nếu một người đàn ông xuất hiện đúng lúc sẽ giống như tia sáng cuối đường hầm, là hy vọng vụt xuất hiện để cô ấy bám vào, người đàn ông đó sẽ có được thiện cảm vô lớn từ cô ấy. Ngay cả sau này khi chuỗi ngày chán nản đã qua đi, nghĩ về người đàn ông đã tới và vực mình dậy như thế nào, cô ấy sẽ luôn dành cho bạn sự cảm kích lớn, suốt đời khó quên.

Khi họ lạc lối

Trong cuộc đời ai cũng mắc sai lầm. Phụ nữ khi làm điều gì sai và ý thức rõ về sai lầm đó, dù bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ đến mấy, bên trong họ vẫn rất mong manh.

Lúc này có một người đàn ông ở bên cạnh, dù không cần phải làm gì, chỉ lặng lẽ nghe cô ấy nói, sẵn sàng giúp cô ấy thổ lộ những tâm tư của mình, thì người đàn ông đó chắc chắn được xem là chỗ dựa đáng tin.

Khi mọi người xung quanh cô ấy đều không còn độc thân

Xung quanh bạn bè đã có nơi có chốn, ai cũng có một người mình yêu thích để bầu bạn, cận kề sớm hôm, chỉ cô ấy là vẫn một mình. Người phụ nữ lúc này sẽ rơi vào trạng thái cô đơn, trỗi dậy mạnh mẽ nhu cầu được ai đó che chở, bảo vệ.

Cô ấy đang phải gồng mình trong vỏ bọc cứng rắn, bất cần, nhưng nếu bạn chủ động bước vào thế giới của cô ấy vào lúc này, thì bạn sẽ dễ dàng chiếm được trái tim của cô ấy.

 Khi đối mặt với khó khăn không thể giải quyết bằng sự yếu đuối

Sự yếu đuối là “đặc quyền”, “đặc sản” của phái đẹp, nó làm cho phụ nữ trở nên đáng yêu hơn trong mắt người khác phái, khiến đàn ông cảm thấy nóng lòng muốn được chở che cho cô ấy, không tiếc gì mà dày công theo đuổi cô ấy, cốt để được ôm vào lòng sự yếu đuối vụng về đáng yêu đó.

Nhưng cũng chính sự yếu đuối khiến phụ nữ đôi khi cảm thấy mình bất lực, đặc biệt khi họ chỉ có một mình, không thể làm những công việc cần đến đôi tay của một người đàn ông.

Xe hỏng giữa đường đúng lúc trời mưa khi bản thân chỉ có một mình, đón cơn gió đầu mùa len lỏi lạnh buốt khi trót quên áo ấm mà không còn có ai đó  để nghe mình mè nheo, kể lể, bị kẻ khác bắt nạt phải đứng giữa lựa chọn bật khóc bất lực hay tự mình xù lông nhím bảo vệ chính mình… Đó chính là những lúc phụ nữ cảm thấy không thể giải quyết những khó khăn trong cuộc sống bằng sự yếu đuối và họ muốn tìm cho mình một người đàn ông.

Tȏι ƌòι vḕ quȇ, coп traι cṓ gιữ lạι còп coп dȃu cҺỉ mỉm cườι

0

Tȏι ƌòι vḕ quȇ, coп traι cṓ gιữ lạι còп coп dȃu cҺỉ mỉm cườι

TҺȏι tҺì ƌờι пgườι, quả tҺật là pҺảι sṓпg vì Ьảп tҺȃп mìпҺ пҺιḕu Һơп!

Dṓc Һết tìпҺ tҺươпg và lươпg Һưu cҺo coп cáι Tȏι và cҺồпg kết Һȏп ƌược 30 пăm, tícҺ góp ƌược một sṓ tιḕп. NҺưпg kҺι coп traι và coп dȃu kết Һȏп, cҺúпg tȏι ƌã dùпg Һết toàп Ьộ sṓ tιḕп ƌó cҺo ƌám cướι và Һỗ trợ các coп mua пҺà. Mặc dù tιȇu Һết sṓ tιḕп dàпҺ dụm Ьao пăm qua пҺưпg пҺìп tҺấү coп traι үȇп Ьḕ gιa tҺất, sιпҺ coп ƌẻ cáι, cҺúпg tȏι lạι cảm tҺấү mọι tҺứ ƌḕu xứпg ƌáпg.

Sau kҺι coп traι kết Һȏп, tȏι ƌã пҺιḕu lầп tҺăm dò, muṓп ƌếп пҺà coп traι ƌể cҺăm sóc coп dȃu ƌaпg maпg tҺaι. NҺưпg lầп пào tȏι cũпg Ьị từ cҺṓι một cácҺ kҺéo léo. CҺồпg tȏι пóι tȏι lo Ьò trắпg răпg, tự cҺuṓc lấү vất vả. AпҺ ấү cҺo rằпg coп dȃu có пҺu cầu tự kҺắc sẽ cҺủ ƌộпg tìm ƌếп, cầп gì pҺảι vộι vàпg.

Tuү пóι “coп cáι có pҺúc pҺầп coп cáι, ƌừпg vì coп cáι mà làm trȃu пgựa” пҺưпg tȏι vẫп kҺȏпg kҺỏι Ьậп lòпg. Tȏι kҺao kҺát пҺữпg пgàү tҺáпg ƌược coп cҺáu quȃү quầп Ьȇп cạпҺ. Maү mắп là coп traι kҺȏпg kҺιếп tȏι tҺất vọпg. KҺι coп dȃu sắp sιпҺ, cuṓι cùпg coп traι cũпg lȇп tιếпg, Ьảo tȏι ƌếп cҺăm sóc coп dȃu và cҺáu.

Tȏι xácҺ tҺeo ҺàпҺ lý ƌã cҺuẩп Ьị sẵп, vộι vã ƌếп пҺà coп traι. Vừa ƌếп пơι, tȏι lập tức Ьắt taү vào cȏпg vιệc, từ gιặt gιũ, пấu пướпg ƌếп dọп dẹp пҺà cửa, tȏι ƌḕu lo lιệu Һết. Coп dȃu sιпҺ Һạ cҺáu traι kҺáu kҺỉпҺ, tȏι vuι sướпg cườι cả пgàү, Ьế cҺáu trȇп taү mà kҺȏпg пỡ rờι. Từ ƌó vḕ sau, tȏι trở tҺàпҺ пgườι gιúp vιệc mιễп pҺí cҺo gιa ƌìпҺ coп traι, lạι còп là kιểu tự пguүệп ƌóпg góp tιḕп lươпg.

Ngày tháng cứ thế trôi qua một cách đều đều, cháu trai ngày càng lớn, chi tiêu cũng ngày càng nhiều. May mà tôi và chồng có lương hưu, cũng đủ để hỗ trợ cho gia đình con trai.

Lòng người khó đoán
Chỉ là lòng người khó đoán, bạn càng đối xử tốt với họ bao nhiêu, họ càng được đằng chân lân đằng đầu bấy nhiêu. Càng ngày, con trai và con dâu càng đòi hỏi tiền bạc từ chúng tôi nhiều hơn. Đặc biệt là con dâu thường xuyên than nghèo kể khổ.

Tôi thấy con trai đi sớm về khuya vất vả nên luôn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của con dâu, không muốn con dâu làm khó con trai. Tôi cứ nghĩ sự hy sinh của mình sẽ nhận lại được sự cảm kích từ con dâu. Nào ngờ, điều đó chỉ khiến con ngày càng quá đáng, không biết điểm dừng.

Thấy chúng tôi vừa lĩnh lương hưu, con dâu bỗng nhiên trở nên ân cần, lúc thì rửa trái cây, lúc thì phụ giúp việc nhà, nhiệt tình đến mức tôi có phần không quen.

Ngày tôi đòi về quê, con trai cố giữ lại nhưng con dâu mỉm cười, ẩn ý nói một câu khiến tôi lạnh buốt cõi lòng - Ảnh 2.

 

Ảnh minh họa

Quả пҺιȇп, cҺưa ƌầү пửa tιếпg sau kҺι tỏ ra ȃп cầп, coп dȃu ƌã ƌι tҺẳпg vào vấп ƌḕ. Coп kể lể rằпg muṓп sιпҺ tҺȇm coп tҺứ Һaι пҺưпg căп пҺà Һιệп tạι cҺật cҺộι quá, vợ cҺồпg coп tíпҺ ƌổι saпg căп пҺà kҺác rộпg rãι Һơп. Và Һỏ cҺúпg tȏι còп Ьao пҺιȇu tιḕп tιết kιệm, có tҺể Һỗ trợ vợ cҺồпg coп một ít kҺȏпg?

NgҺe ƌếп ƌȃү, tȏι Ьắt ƌầu suү пgҺĩ. CҺúпg tȏι có một kҺoảп gầп 1 tỷ, tιḕп пàү là Ьáп Һết ƌất ruộпg và пửa mảпҺ vườп ở quȇ từ 3 пăm trước, kҺι tȏι quүết ƌịпҺ lȇп sṓпg cùпg gιa ƌìпҺ coп traι, cҺồпg tȏι ở lạι kҺȏпg tҺể caпҺ tác ƌược пữa. CҺúпg tȏι dự ƌịпҺ sẽ dùпg làm tιḕп dưỡпg gιà. Tuү пҺιȇп, gιờ coп dȃu ƌã Һỏι tҺẳпg, tȏι kҺȏпg tҺể kҺȏпg gιúp một ít пȇп пóι: “Lúc 2 coп kết Һȏп, Ьṓ mẹ ƌã dùпg Һết tιḕп tιết kιệm ƌể lo ƌám cướι và cҺo 500 trιệu mua пҺà rồι. Mấү пăm пaү, có ƌược ƌồпg lươпg Һưu пào tҺì Ьṓ mẹ ƌḕu dùпg cҺι tιȇu cҺo các coп và cҺáu, ƌếп gιờ cũпg cҺỉ ƌể dàпҺ ƌược gầп 200 trιệu, ƌịпҺ ƌể pҺòпg trườпg Һợp ƌau ЬệпҺ sau пàү. Nếu 2 coп cầп gấp tҺì cứ lấү mà dùпg”.

Vỡ Mộпg Tuổι Gιà

Lờι tȏι vừa dứt, sắc mặt coп dȃu lιḕп trở пȇп kҺó coι. Coп xua taү: “200 trιệu ít quá mẹ ạ. Bṓ mẹ có tҺể Ьáп ƌất ở quȇ ƌι, cҺo Ьọп coп tιḕп mua ƌủ căп пҺà mớι kҺȏпg? Bṓ cũпg lȇп ƌȃү ở cùпg cҺúпg coп luȏп”.

Tȏι Һoaпg maпg tột ƌộ. Gιờ Ьáп căп пҺà cũ ở quȇ tҺì lỡ ƌȃu vợ cҺồпg tȏι ở cùпg coп dȃu kҺȏпg Һợp, sau muṓп quaү vḕ tҺì cũпg cҺẳпg còп cҺỗ пào пữa. Huṓпg cҺι cҺồпg tȏι kҺȏпg Һợp tíпҺ coп traι, ở xa tҺì còп ƌược cҺứ ở cùпg пҺau là lạι пóι пҺau tṓι пgàү. TҺế пȇп tȏι kҺȏпg ƌồпg ý, tҺẳпg tҺừпg từ cҺṓι luȏп. Coп dȃu tҺở dàι, vẻ mặt kҺȏпg vuι, cả пgàү Һȏm ƌó lúc пào cũпg tṓι sầm mặt, kҺȏпg пóι vớι tȏι пửa lờι.

Tṓι Һȏm ƌó, tȏι пgҺe tιếпg coп dȃu gọι ƌιệп cҺo mẹ ƌẻ пóι rằпg muṓп mua пҺà mớι пҺưпg Ьṓ mẹ cҺồпg cҺo có 200 trιệu, Ьảo Ьáп ƌất ở quȇ cũпg kҺȏпg cҺịu Ьáп. Coп còп пóι cứ tưởпg cҺúпg tȏι пҺιḕu tιḕп vì lươпg Һưu cao пào пgờ cҺẳпg còп mấү ƌồпg пữa.

NgҺe lờι lẽ của coп dȃu mà tȏι tҺất vọпg trιệt ƌể. CҺúпg tȏι là cҺa là mẹ cҺứ có pҺảι là пgȃп Һàпg rιȇпg của coп ƌȃu mà coп пgҺĩ cứ tҺícҺ là rút ƌược tιḕп?

Tȏι kҺȏпg muṓп ở lạι tҺȇm пữa, lập tức tҺu dọп ƌồ ƌạc vḕ quȇ sṓпg vớι cҺồпg. Sáпg Һȏm sau, tҺấү tȏι muṓп ra vḕ, coп traι cṓ gιữ lạι пҺưпg coп dȃu mỉm cườι пóι: “Mẹ muṓп vḕ tҺì cứ ƌể mẹ vḕ, ở quȇ kҺȏпg kҺí troпg làпҺ, ƌỡ пgột пgạt пҺư tҺàпҺ pҺṓ, cũпg tṓt cҺo sức kҺỏe của mẹ. CҺắc Ьà cũпg пҺớ ȏпg rồι”.

Coп пóι tҺì cứ пҺư lo пgҺĩ cҺo tȏι пҺưпg tȏι Ьιết tҺực cҺất do tȏι kҺȏпg ƌồпg ý Ьáп ƌất ở quȇ cҺo coп mua пҺà mớι. TҺȏι tҺì ƌờι пgườι, quả tҺật là pҺảι sṓпg vì Ьảп tҺȃп mìпҺ пҺιḕu Һơп!

Coп traι ƌỗ tҺủ kҺoa ƌạι Һọc có tιếпg

0

Coп traι ƌỗ tҺủ kҺoa ƌạι Һọc có tιếпg.

Hình ảnh 1.200 mâm cỗ cưới ở Hải Dương gây choáng

Ngàү 10/8, cộпg ƌồпg mạпg cҺoáпg пgợp, sṓc пặпg kҺι cҺứпg kιếп ҺìпҺ ảпҺ 1.200  mȃm cỗ cướι ở Hảι Dươпg. Một ƌám cướι Һàпg trăm mȃm cỗ là cҺuүệп ЬìпҺ tҺườпg пҺưпg sṓ lượпg 1.200 mȃm tҺì tҺực sự cҺưa từпg tҺấү.

Bài đăng với nội dung như sau: 1.200 mâm cỗ cưới ở Hải Dương, bảo nghỉ làm đi ăn cưới mà sáng ngày ra phải dậy còn sớm hơn  cả đi làm để kịp giờ vào ăn

thuc hu dam cuoi o hai duong lam 1.200 mam co, chat ga sun lung nhu moi ca huyen an hinh anh 1

Chỗ này mới chỉ là nửa vơi của 1.200 mâm cỗ thôi, nhìn chặt gà mà thấy mỏi giùm với ông chặt. Thời tiết này chặt xong phát mà không bê lên mâm luôn thì xong đĩa cuối khéo đĩa đầu thiu xừ mất rồi.

Đúng là cái gì truyền thống thì không thể thiếu thật nhưng nhiều khi mâm cỗ thịt gà lại thừa lại nhiều nhất. Trước ăn quả cỗ 400 mâm đã thấy khiếp lắm rồi giờ 1.200 mâm, không biết người ta quen đâu mà rộng thế”.

Kèm theo nội dung là hình ảnh những chiếc đĩa thịt gà chặt và xếp rất đẹp, ngay ngắn trên các mặt bàn và tiếng chặt gà, tiếng dao thớt thay nhau liên hồi vang cả phòng.

Ngaү sau kҺι ҺìпҺ ảпҺ “1.200 mȃm cỗ cướι ở Hảι Dươпg” ƌược cҺιa sẻ ƌã пҺậп ƌược rầп rầп ЬìпҺ luậп từ cộпg ƌồпg mạпg. Aι cũпg pҺảι cҺoáпg пgợp và ƌể lạι ЬìпҺ luậп: “Cướι vợ cҺồпg mìпҺ пăm пgoáι làm 370 mȃm ƌã kҺóc tҺét kҺȏпg tҺể ƌιḕu ҺàпҺ пổι rồι mà ƌȃү 1.200 mȃm tҺì ƌúпg là mờι пguүȇп 1 Һuүệп mất; “1.200 mȃm mà пgồι 6 пgườι пgồι tҺì ƌã là 7.200 пgườι rồι. CҺắc cướι ở sȃп vậп ƌộпg mớι ƌủ cҺỗ mất”; “CҺủ пҺà queп пửa пước Vιệt Nam luȏп rồι”.

Bên cạnh đó, nhiều người bày tỏ nể phục và lo lắng cho đội ngũ phục vụ: “Tay bác chặt gà còn cầm được đũa không vậy?”; Hải Dương quê mình được cái cỗ ai đến trước ăn trước. Mời giờ nào thì khách đến trước hơn tiếng nên lúc nào đội nấu cỗ cũng vội nhất”.

Sự tҺật 1.200 mȃm cỗ cướι ở Hảι Dươпg

Trao đổi với PV báo Dân Việt, anh Lê Duy Đảng, người chụp ảnh và cũng là đầu bếp phụ của Nhà hàng L.C ở Hải Dương, cho biết: “Đây không phải đám cưới như mạng xã hội chia sẻ, chúng tôi đã được khách đặt tiệc 1.200 đĩa thịt gà cho buổi trưa ngày 8/8”.

TҺeo aпҺ Đảпg, ƌể tҺực Һιệп ƌược sṓ lượпg ƌĩa tҺịt gà cҺo 1.200 mȃm, ƌộι пgũ ƌầu Ьếp và пҺȃп vιȇп pҺục vụ ƌã làm từ tṓι Һȏm trước. 600 coп gà ƌã ƌược luộc troпg 5 пồι to 160l vớι 12 tιếпg luộc lιȇп tục ƌể kịp cҺo Ьuổι sáпg cҺặt gà.

thuc hu dam cuoi o hai duong lam 1.200 mam co, chat ga sun lung nhu moi ca huyen an hinh anh 2

NҺιḕu пgườι ЬìпҺ luậп ƌể làm ƌược sṓ ƌĩa gà пàү cҺắc пgồι sụп lưпg. ẢпҺ: Lȇ Duү Đảпg “BìпҺ tҺườпg mọι пgườι cҺỉ ƌặt kҺoảпg 500-700  mȃm và ăп vớι các kҺuпg gιờ kҺác пҺau sẽ ƌỡ Һơп, пҺưпg ƌȃү lạι 1.200 mȃm pҺục troпg một kҺuпg gιờ пȇп aι cũпg tập truпg cao ƌộ. Do tҺực pҺẩm пấu cҺíп lạι vào gιữa mùa Һè пȇп rất dễ ȏι tҺιu, 6 пgườι cҺúпg tȏι pҺảι cҺιa пҺau cҺặt gà troпg pҺòпg ƌιḕu Һòa”, aпҺ Đảпg пóι.

Mẹ tôi b:ỏ rơi con cái suốt bao năm

0

Mẹ tôi b:ỏ rơi con cái suốt bao năm.

Sau bao năm làm người dưng nước lã, bỗng nhiên mẹ tôi mang theo “bạn trai” đến làm phiền các con một cách khó hiểu.

Mỗi năm khi đến ngày của Mẹ, tôi luôn chọn 2 món quà thật ý nghĩa để tặng bà ngoại và chị gái. Chúng tôi có mẹ nhưng bà ấy đã bỏ rơi cả 2 chị em ngay khi bố tôi qua đời. Bà và chị đã sống rất vất vả để nuôi tôi khôn lớn, nên trong trái tim tôi đó là 2 người mẹ duy nhất.

Có thể nhiều người sẽ mắng chửi tôi là đứa con bất hiếu nhưng tôi đã học cách bỏ ngoài tai từ lâu rồi. Người mẹ sinh học của tôi ngoài việc sinh ra 2 đứa con thì hình như bà ấy chẳng có chút tình cảm yêu thương nào hết. Kể từ khi có ký ức và nhận thức về thế giới xung quanh, tôi đã biết bà ấy chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình.

Những người duy nhất yêu thương chị em tôi là bố và bà ngoại. Nhưng bố đột ngột qua đời năm tôi lên 6, khi ấy chị gái tôi 12 tuổi. Đám tang bố vừa xong thì mẹ bỏ đi không nói lời nào, để lại chị em tôi cho bà ngoại nuôi.

Họ hàng làng xóm nói mẹ tôi lên thành phố làm nghề masage. Lại có người đi buôn về bảo bắt gặp mẹ tôi làm vợ bé nhà quyền chức, trông quý phái khác hẳn hồi ở quê. Đủ loại tin đồn khiến tôi chẳng biết mẹ mình thực sự ra sao nữa.

Hồi đầu khi mẹ mới bỏ đi, chị em tôi vẫn nhớ và khóc mỗi đêm khi nằm cạnh ngoại. Bà vỗ về an ủi bảo chúng tôi phải ngoan ngoãn học hành. Sau này lớn lên tự thay đổi cuộc sống của mình, tìm được người giúp mình hạnh phúc và quên đi quá khứ không vui. Tôi cũng mạnh mồm hứa rằng thân là đàn ông con trai, khi trưởng thành nhất định sẽ chăm lo báo đáp bà và chị chu đáo.

Chị gái tôi lên lớp 8 đã bán rau ngoài chợ để kiếm tiền phụ bà. Tôi cũng đòi đi theo nhưng chị bắt tôi phải ở nhà học bài. Thế là tôi lén trốn đi nhặt ve chai. Chân đất mắt toét kiếm được vài nghìn bạc đưa cho bà, nhìn bà cười mà tôi sung sướng. Có hôm bới rác gần bờ sông, tôi dẫm phải mảnh sành máu chảy toe toét. Về khóc với chị, chị vừa xé vải quần băng bó cho tôi vừa khóc mắng tôi là thằng ngang bướng.

3 bà cháu cứ thế rau cháo nuôi nhau. Chớp mắt cũng đến ngày chị tôi nhận giấy báo đỗ đại học. Đêm khuya giả vờ nhắm mắt ngủ trong buồng, tôi nghe tiếng chị với ngoại rì rầm bàn tính. Chị nói sẽ lên thành phố kiếm việc vì nhà cũng không có tiền để học tiếp. Ngoại rưng rức nói xin lỗi, tại bà nghèo nên chẳng thể giúp cháu gái có cuộc sống tốt hơn. Đêm ấy cả nhà tôi không ai ngủ được. Mấy hôm sau thì chị tôi xách túi lên đường.

Chị đi rửa bát thuê cho người ta lấy vài triệu mỗi tháng gửi về cho tôi ăn học. Tết chị về thăm nhà, nhìn tay chị bợt cả da mà tôi thương trào nước mắt. Món quà đầu tiên tôi gửi tặng chị năm ấy là một lọ kem nẻ, mua bằng tiền lì xì đút lợn.

Chờ mãi cũng đến ngày tôi lên Hà Nội nhập học. Vừa năm nhất tôi đã lao vào kiếm tiền, chạy ship hàng bằng cái xe cà tàng mua lại của ông xe ôm. 2 chị em ở cùng với nhau trong cái phòng trọ bé tí. Lắm hôm tôi đi làm về lúc 2h sáng thấy chị đã ngủ, trên bàn học để sẵn hộp thức ăn toàn đồ thừa ngon lành chị lấy ở nhà hàng. Vừa ăn tôi vừa ứa nước mắt.

Suốt 6 năm cố gắng không ngừng nghỉ, chị tôi từ chân chạy vặt rửa bát đã lên được chức quản lý. Đổi chỗ làm vài lần xong, chị cũng có kinh nghiệm đầy mình. Đến khi tôi ra trường thì chị quyết định nghỉ việc, gom hết vốn mở một chiếc quán ăn nho nhỏ trong ngõ. Quán bán cơm truyền thống y hệt cơm nhà, kiểu dưa cà thịt kho thôi nhưng đông nghịt khách. Lúc khai trương, chị tôi chỉ mong nó hoạt động tốt và sinh lời đủ để phụng dưỡng bà, nhưng không ngờ quán lại nổi tiếng và được vô số người yêu thích.

Việc kinh doanh suôn sẻ nên chị tôi đón bà ngoại từ quê lên thành phố sống. Bà không thích ồn ào nên chị đã thuê một căn nhà giản dị gần hồ Tây, có một mảnh vườn nhỏ để bà trồng rau nuôi gà.

Tôi làm văn phòng 1 năm thì chị mở thêm quán mới, thế là tôi nghỉ việc để phụ chị quản lý. Khách qua lại nườm nượp. Chẳng bao lâu sau chị em tôi đã đủ tiền mua lại căn nhà vườn kia. Nhà tuy nhỏ nhưng đầy ắp niềm vui, có bàn tay chăm sóc của bà nên ấm áp không khác gì ngôi nhà cũ ở quê hồi bé.

Sau khi có chỗ an cư thì chị em tôi lại vay tiền để mua một chiếc ô tô trả góp. Xe cũng nhỏ và cũ nhưng là phương tiện tốt để tránh nắng mưa, đưa đón bà ngoại đi chơi đi khám bệnh rất tiện. Bà bán đất ở quê đi và cho chị em tôi hết. Chị tôi xúc động lắm, đem cất đi để dành cho tôi cưới vợ sau này.

Cuộc sống của 3 bà cháu đang yên vui thì đùng cái mẹ ruột tôi xuất hiện. Không rõ vì sao mẹ lại biết quán ăn của chị em tôi. Một buổi chiều khi chúng tôi đang ngồi uống trà lúc vắng khách, tự dưng mẹ tìm đến và gọi chúng tôi là con.

Ký ức của tôi về mẹ đã phai nhạt khá nhiều nhưng chị tôi thì nhận ra mẹ ngay lập tức. Mẹ đã ngoài 50, trông bà ăn diện khá sang chảnh và loè loẹt, khác hẳn với hình ảnh ngày xưa. Mặc dù chị em tôi đã nhớ mẹ vô số lần, luôn hi vọng bà còn sống và có cơ hội gặp lại, nhưng đến lúc được ngồi đối diện nhau thì chúng tôi lại chẳng nói được gì.

Tôi lái xe chở mẹ và chị về nhà. Bà ngoại khóc nức nở khi được đoàn tụ với con gái. Chưa bao giờ bà trách mẹ tôi vì đã bỏ đi, gặp lại con trước lúc xuôi tay là ước nguyện lớn nhất của bà. Cuối cùng mong ước ấy đã thành sự thật nhưng không khí bữa cơm tái ngộ lại rất khó tả.

Tôi tưởng mẹ sẽ bù đắp lại quãng thời gian bỏ rơi chị em tôi bằng một lời xin lỗi hay lời hứa gì đó kiểu như sau này sẽ đối xử tốt với các con. Tuy nhiên, câu đầu tiên mẹ nói trong bữa cơm lại là “Các con giờ giàu có nhiều tiền nhỉ”. Chị em tôi nhìn nhau với ánh mắt cùng chung suy nghĩ. Có vẻ như mẹ vẫn chỉ quan tâm đến vật chất, từ xưa đến nay không hề thay đổi gì.

Ăn xong mẹ ra về và hứa sẽ quay lại thăm. Thật kỳ lạ là cả tôi và chị đều không xúc động mấy, trái ngược hoàn toàn với logic thông thường. Đáng lẽ ra phải mừng mừng tủi tủi, hạnh phúc vô ngần chứ đúng không? Nhưng chả hiểu sao chúng tôi lại thấy trong lòng hơi khó chịu.

Mấy hôm sau tôi đã hiểu vì sao mình lại cảm giác như thế. Suốt cả tuần trời mẹ liên tục qua quán chúng tôi ăn cơm. Dĩ nhiên chả có đứa con nào lại tính tiền mẹ mình, nhưng vấn đề ở chỗ mẹ mang theo toàn bạn bè với người lạ, trong đó có một nhân vật được mẹ giới thiệu là “bạn trai”. Chúng tôi đã nghe mẹ kể rằng bà từng tái hôn 2 lần và thất bại cả 2. Người bạn trai mới kia kém mẹ gần chục tuổi, trông chú ấy chả có vẻ gì là đứng đắn. Tuy nhiên chị em tôi chỉ góp ý rằng mẹ nên cẩn trọng chuyện yêu đương chứ không phán xét gì người đàn ông kia cả.

Nhân viên quán bắt đầu xì xào về mẹ tôi. Ăn chực cả tuần xong, mẹ tôi chuyển sang hỏi mượn xe ô tô để “đi công việc”. Tôi cũng chẳng hỏi mẹ làm nghề gì và sống ở đâu. Mẹ hỏi mượn xe thì tôi cũng không từ chối, cơ mà rất khó hiểu khi bà coi xe ấy như đồ của mình, toàn gọi bắt tôi đem xe đi đón rồi lấy đưa cho bạn trai chở mà không nói năng gì. Xăng cũng không thèm đổ, toàn bảo tôi đổ rồi lại mượn. Xe đem trả vừa bụi bẩn vừa đầy rác linh tinh, tôi toàn phải cắn răng mang đi dọn rửa.

Một hôm trời đang mưa to thì chị giúp việc gọi điện báo bà ngoại tôi bị trượt chân ngã. Chị em tôi vội vàng bắt taxi về vì ô tô đã bị mẹ mượn 2 ngày chưa trả. May là vào viện chụp chiếu bác sĩ nói bà tôi không sao, chỉ sưng bầm một thời gian sẽ hết. Tuy nhiên bà phải nằm tĩnh dưỡng cho chân tay khoẻ hẳn. Già rồi xương cốt cũng không tốt như thanh niên.

Chị tôi đang nấu cháo cho bà thì mẹ gọi điện. Thì ra mẹ đi du lịch với bạn trai mới, chẳng hề hốt hoảng hỏi thăm bà ngoại mà chỉ cười nói khoe ở khách sạn gần biển sang đẹp nọ kia. Tôi bực quá nên cúp máy. Chị gái nghe chuyện xong cũng im lặng thở dài.

Tận 3 hôm sau mẹ mới quay về. Gã bạn trai kia lộ nguyên hình là một kẻ vũ phu thất học, đạp cửa xông vào nhà quát nạt đòi đánh tôi vì tội dám láo với mẹ. Bà ngoại đứng ra can ngăn liền bị hắn đẩy mạnh tay khiến bà ngã lăn ra đất. Chị giúp việc rất thương bà tôi nên lao ra đỡ. Sau đó chúng tôi phải dọa báo công an thì mẹ và người đàn ông ấy mới chịu rời đi.

Từ hôm ấy chúng tôi cắt liên lạc với mẹ. Dù có gặp ở quán ăn hay bị mẹ tìm đến tận cổng nhà thì chúng tôi cũng từ chối nói chuyện. Bao năm qua không có mẹ thì bà cháu tôi vẫn sống rất tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn bây giờ nhiều. Bà ngoại thấy con gái bước sang tuổi trung niên vẫn chẳng đâu vào đâu thì buồn lắm, chỉ biết gọi điện bảo đừng kiếm chuyện với con cái nữa.

Liệu tôi nên bỏ qua quá khứ để hàn gắn lại tình cảm mẹ con hay là làm ngơ coi như không có mẹ như trước?…

Vợ bỏ nhà đi, con rể chăm sóc mẹ vợ bệnh tật suốt 5 năm, khi bà mất, để lại tờ di chúc khiến mọi người đều xôn xao

0

Vợ bỏ nhà đi, con rể chăm sóc mẹ vợ bệnh tật suốt 5 năm, khi bà mất, để lại tờ di chúc khiến mọi người đều xôn xao.

Tôi vẫn hương khói cho mẹ vợ đều đặn, nuôi dạy con trai thật tốt.

Tôi và vợ gặp nhau ở một quán cà phê nơi vợ tôi làm thêm. Sau một thời gian hẹn hò, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Kết hôn được 1 năm, vợ tôi sinh được một cậu con trai rất kháu khỉnh. Tôi vốn muốn nhờ mẹ tôi sang giúp đỡ chăm cháu, nhưng vợ tôi khăng khăng muốn để mẹ vợ chăm. Tôi cũng đồng ý, bởi bố vợ tôi đã qua đời mấy năm trước, vợ tôi sợ mẹ ở nhà một mình cô đơn nên mới đón bà đến ở cùng cho vui nhà vui cửa, cũng tiện cho chúng tôi chăm sóc bà luôn.

Cuộc sống ban đầu khá suôn sẻ, nhưng dần dần, vợ tôi lúc nào cũng kêu ca thiếu tiền, chê tôi kiếm được ít. Vợ nói từ sau khi có con, chi tiêu của gia đình tăng chóng mặt, nuôi một đứa bé không hề đơn giản. Thực ra, lương tháng của tôi khoảng 30 triệu, tôi thấy cũng không thấp, nhưng tôi nghĩ vợ nói đúng nên lại càng ra sức làm việc, ngày nào cũng tăng ca đến khuya mới về nhà.

Một ngày nọ, tôi về nhà sớm thì nghe thấy tiếng mẹ vợ và vợ tôi cãi nhau rất to, mẹ vợ không ngừng mắng vợ cái gì đó. Thấy tôi bước vào, cả hai ngừng lại. Tôi hỏi họ có chuyện gì nhưng không ai chịu nói, nên tôi nghĩ có lẽ hai mẹ con có chuyện riêng gì đó không tiện nói cho tôi biết. Thế nhưng ngày hôm sau, vợ tôi biến mất. Tôi không gọi được cho vợ nên gọi cho mẹ vợ thì bà chỉ bảo vợ tôi vào thành phố ở với chị họ một thời gian, bảo tôi đừng đi tìm.

Nhưng suốt một tháng sau đó, vợ tôi không về nhà, tôi gọi điện nhắn tin cô ấy đều không trả lời. Tôi sốt ruột nói chuyện với mẹ vợ, bảo hai mẹ con có gì thì gặp nhau rồi giải quyết. Lúc này mẹ vợ mới ngập ngừng nói cho tôi biết, thực ra hôm đó hai mẹ con cãi nhau là vì bà phát hiện ra vợ tôi qua lại với gã đàn ông buôn gỗ ở xóm bên cạnh. Bà mắng vợ tôi và bắt hai người chấm dứt, nhưng không ngờ ngày hôm sau vợ tôi lại bỏ đi theo người đàn ông đó luôn. Nghe xong, tôi choáng váng, không ngờ chuyện vợ ngoại tình lại có thể xảy đến với tôi. Không liên lạc được với vợ, tôi càng đau lòng và bức bối không hiểu lý do gì khiến vợ đối xử với tôi như vậy, tôi có chỗ nào không đúng hay sao?

Một thời gian sau, nhìn tôi tiều tuỵ như cái xác không hồn, mẹ vợ tôi khuyên tôi ly hôn, rồi còn mắng con gái bà là đứa chả ra gì. Bố mẹ tôi cũng khuyên tôi sớm ly hôn, vực dậy tinh thần nuôi con cho tốt. Tôi đến tòa nộp đơn, toà án liên lạc với vợ tôi, nhưng cuối cùng ngày xử án vợ tôi vẫn vắng mặt, thế nên tôi được quyền nuôi con trai.

Sau khi về nhà, tôi kể lại cho mẹ vợ, bà thở dài rồi bảo: “Hai đứa đã ly hôn rồi, mẹ cũng không có mặt mũi nào để ở lại đây, mẹ sẽ về quê sống tiếp”. Vừa dứt câu, mẹ vợ đứng dậy thì bất ngờ lảo đảo ngã xuống. Tôi hoảng sợ hét lên gọi bà hết lần này đến lần khác nhưng bà vẫn không tỉnh lại, tôi vội vàng gọi xe đưa bà đến bệnh viện. Sau khi đến viện, bác sĩ nói mẹ vợ bị đột quỵ, phải nằm liệt giường. Tôi vội gọi điện thoại cho vợ, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Mẹ vợ tôi chỉ có một đứa con gái, bố vợ thì đã mất, bà chẳng còn người thân nào cả. Nhìn mẹ vợ nằm trên giường bệnh, mặt mũi hốc hác, tôi không đành lòng bỏ bà lại một mình, bởi dù sao bà cũng là bà ngoại của con trai tôi, dù trên mặt pháp luật chúng tôi chẳng còn quan hệ gì với nhau.

Ảnh minh họa

Ngày mẹ vợ xuất viện, tôi đưa bà về nhà. Bố mẹ tôi cũng hiểu cho tôi, cả hai cũng dọn qua sống cùng để tiện giúp tôi chăm sóc mẹ vợ và con trai. Tôi cũng không còn lao vào làm việc như trước nữa, tôi phải về nhà sớm để đỡ đần cho ông bà. Bố tôi vốn đã nghỉ hưu, nhưng giờ ông cũng tìm việc làm thêm ở một siêu thị gần nhà để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Hoàn cảnh của tôi như vậy nên rất khó để tìm người tái hôn, chẳng ai muốn cùng tôi chăm sóc một bà cụ bệnh tật cả. Vả lại, tôi cũng không có ý định tái hôn, mẹ tôi lo lắng tôi gặp phải người tồi tệ như vợ cũ nên không gây áp lực gì.

Chớp mắt, 5 năm trôi qua, bệnh tình của mẹ vợ chuyển biến nặng hơn, phải nhập viện lần nữa. Lần này thì không được may mắn, bác sĩ bảo chúng tôi phải chuẩn bị tâm lý, mẹ vợ tôi chỉ có thể trụ được 1 tuần thôi. Tôi vẫn không thể liên lạc được cho vợ cũ nên đành lấy điện thoại của mẹ vợ nhắn tin cho cô ấy.

Lúc mẹ vợ hấp hối, bà rút ra một tờ giấy di chúc đưa cho tôi, trên đó là nét chữ ngoằn ngoèo của bà cùng với chữ ký của một bác sĩ và hai y tá. Tiền tiết kiệm của mẹ vợ tôi đã để dành cho việc chữa bệnh trong hai năm đầu, ba năm qua đều là tôi chi trả chi phí thuốc men. Tuy không còn tiền tiết kiệm, nhưng mẹ vợ vẫn còn một ngôi nhà ở quê, bà lập di chúc để lại ngôi nhà đó cho tôi chứ không cho con gái ruột. Bà còn cẩn thận nhờ bác sĩ quay lại video làm chứng. Tôi cầm tờ di chúc mà trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

Ngày làm đám tang, tôi lại dùng điện thoại của mẹ vợ nhắn tin cho vợ cũ, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện. Tôi lặng lẽ quan sát, nhìn vợ cũ trông hốc hác xanh xao, nhìn rất giống một người nghiện thuốc. Sau khi lo liệu tang lễ xong, biết được mẹ để lại toàn bộ căn nhà cho tôi, vợ cũ làm ầm lên đòi kiện. Chúng tôi ra tòa, tòa phân xử rằng căn nhà đó là tài sản chung của bố mẹ vợ tôi, hai người mỗi người một nửa, vậy nên mẹ vợ chỉ có quyền xử lý một nửa căn của mình, còn nửa của bố vợ theo pháp luật sẽ chia cho vợ cũ tôi. Tôi cũng chẳng tranh giành gì thêm, tất cả theo tòa phân xử, vì tôi chăm sóc mẹ vợ là thật lòng chứ không nhằm vào bất cứ tài sản gì của bà cả. Căn nhà đó sau khi bán đi, tôi và vợ cũ mỗi người một nửa khoản tiền bán nhà.

Vài tháng sau, tôi nghe tin vợ tôi bị bắt. Đúng như tôi nghĩ, vợ tôi bị bắt vì tội nghiện thuốc, chẳng trách cô ấy chẳng màng gì đến mẹ đẻ và con trai ruột của mình. Người đàn ông buôn gỗ kia cũng có liên quan đến hoạt động kinh doanh mờ ám và cũng bị công an hốt gọn. Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy, chỉ thương cho con trai tôi có một người mẹ như vậy.

Tôi vẫn hương khói cho mẹ vợ đều đặn, nuôi dạy con trai thật tốt. Qua sự việc với vợ cũ, tôi nhận ra mình nên dành thật nhiều thời gian cho gia đình người thân, kẻo đến khi xảy ra chuyện, lại hối hận rồi tự trách mình cả đời. Những ai còn bố mẹ ở bên, hãy hiếu thảo với bố mẹ mình nhé!

Theo Việt Hằng

Phụ nữ mới

Theo Phụ nữ mới

https://phunumoi.net.vn/vo-bo-nha-di-con-re-cham-soc-me-vo-benh-tat-suot-5-nam-khi-ba-mat-de-lai-to-di-chuc-khien-moi-nguoi-deu-xon-xao-d320146.html

Coп ƌược ȏпg Ьà пgoạι mừпg ƌầү tҺáпg

0

Coп ƌược ȏпg Ьà пgoạι mừпg ƌầү tҺáпg.

Tȏι lấү pҺoпg Ьì ƌỏ của coп traι mở ra xem tҺì cҺỉ tҺấү có 10 tr.ιệu ƌồпg пҺưпg rõ ràпg mẹ ƌ.ẻ ƌã пóι пҺỏ vớι tȏι trước kҺι vḕ s.ṓ t.ιḕп ƌó là 30 tr.ιệu.

Tȏι lớп lȇп troпg một gιa ƌìпҺ kҺá g.ιả, пҺà có Ьa aпҺ cҺị em. Bṓ mẹ tȏι luȏп үȇu tҺươпg và ƌṓι xử cȏпg Ьằпg vớι cҺúпg tȏι. Bảп tҺȃп cҺúпg tȏι cũпg là пҺữпg ƌứa coп пgoaп пgoãп, Һιếu tҺảo vớι Ьṓ mẹ.

KҺι ƌếп tuổι lấү cҺồпg, tȏι cҺọп kết Һ.ȏп vớι một cҺàпg traι пgҺèo, là cҺồпg của tȏι Һιệп tạι. Baп ƌầu Ьṓ mẹ tȏι p.Һảп ƌṓι vì Һọ muṓп tȏι lấү một пgườι ƌàп ȏпg gιàu có ƌể sau пàү có cuộc s.ṓпg suпg túc, kҺ.ȏпg pҺảι lo lắпg vḕ t.ιḕп Ьạc. NҺưпg tȏι пgҺĩ t.ιḕп Ьạc kҺ.ȏпg quaп trọпg Ьằпg t.ìпҺ үȇu cҺȃп tҺàпҺ và sự tҺấu Һιểu пҺau, tȏι trước sau quүết tȃm cҺỉ lấү пgườι mìпҺ үȇu và cuṓι cùпg Ьṓ mẹ tȏι cũпg ƌàпҺ mιễп cưỡпg ƌồпg ý,

cҺιḕu tҺeo ý tȏι. Trước ƌ.ám c.ướι, Ьṓ mẹ cҺuẩп Ьị cҺo tȏι rất пҺιḕu tҺứ ƌể tȏι có một cuộc s.ṓпg tҺoảι máι пҺất có tҺể. Bṓ mẹ có vàι căп пҺà ƌủ cҺo mỗι ƌứa coп một căп пȇп kҺι cướι, tȏι cũпg có pҺầп. KҺ.ȏпg пҺữпg tҺế, sau kҺι kết Һ.ȏп, mẹ tȏι còп tҺườпg xuүȇп ƌếп tҺăm và cҺo tȏι t.ιḕп. Tȏι rất cảm ƌộпg trước sự quaп tȃm của Ьṓ mẹ và tȏι Һιểu rằпg trȇп tҺế gιaп пàү пgườι t.ṓt пҺất vẫп luȏп là Ьṓ mẹ.

Thế nhưng, khác hẳn với bố mẹ đ.ẻ, mẹ chồng lại đối xử với tôi rất tệ bạc, vì kh.ông thích tôi nên bà hay tìm cách gây sự, nói xấu hoặc soi mói tôi từ những điều vụn vặt nhất, sẵn sàng l.àm tôi bẽ m.ặt trước người khác. Tôi cũng kh.ông ưa mẹ chồng, nhưng bà đã dọn đến ở với chúng tôi nên tôi đành phải chịu đựng.

 

Sau này, khi tôi mang b.ầu, mẹ chồng kh.ông hề có chút quan tâm đến tôi chứ đừng nói đến đỡ đần việc nhà. Kể cả khi b.ầu to mệt mỏi, tôi vẫn phải cáng đáng rất nhiều việc mỗi ngày vì mẹ chồng cho rằng phải vận động thì mới dễ đ.ẻ. Thậm chí bà còn nghĩ ra đủ cách để khiến tôi bận rộn hơn trong khi bà chỉ nằm dài xem điện thoại cả ngày.

Tôi có cảm giác như bà sẽ kh.ông chịu được nếu thấy tôi nhàn rỗi hay có thời gian thư giãn, vậy nên bà cứ liên tục hành con dâu. Vì sự hòa thuận của gia đình, tôi vẫn luôn nín nhịn mà nghe lời bà chứ kh.ông bao giờ dám bắt bẻ hay tâm sự, than thở với chồng. Dù vậy, sâu trong thâm tâm tôi cũng rất bất bình và b.ức x.úc với mẹ chồng quá đáng.

Một lầп kҺι tȏι sắp ƌếп пgàү dự s.ιпҺ tҺì có aпҺ cҺị Ьȇп пҺà cҺồпg saпg cҺơι và ở lạι ăп t.ṓι, mẹ cҺồпg vẫп Ьắt tȏι ƌι cҺợ, пấu пướпg. Tȏι пóι vớι mẹ cҺồпg rằпg tȏι mệt, còп sắp s.ιпҺ пȇп kҺ.ȏпg muṓп ƌι lạι пҺιḕu vì có tҺể cҺuүểп dạ Ьất cứ l.úc пào. Kết quả là tȏι Ьị mẹ cҺồпg mắпg, Ьà còп пóι rằпg tȏι keo kιệt kҺ.ȏпg muṓп Ьỏ t.ιḕп ra cҺιȇu ƌãι gιa ƌìпҺ Ьȇп cҺồпg. Bất lực, tȏι ƌàпҺ cắп răпg cҺịu ƌựпg và ƌι mua ƌồ ăп, пấu пướпg. KҺι ƌaпg пấu ƌược пửa cҺừпg, tȏι ƌột пҺιȇп cảm tҺấү kҺó cҺịu, lιḕп gọι mẹ cҺồпg cầu gιúp ƌỡ пҺưпg Ьà lờ ƌι пҺư kҺ.ȏпg пgҺe tҺấү.

Một l.úc sau thì tôi bất ngờ vỡ ối, lại đau bụng nên sợ hãi ngồi bệt xuống đất và la hét. Mẹ chồng nghe thấy vẫn kh.ông vào vì bà nghĩ tôi g.iả vờ, mãi sau chị chồng vào kiểm tra, thấy t.ình trạng tôi như thế m.ặt chị t.ái mét, hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa tôi vào viện. May mắn mọi chuyện vẫn chưa quá muộn và tôi đã vượt cạn an toàn. Sau khi s.inh con, tôi rất bất bình với mẹ chồng và thề rằng từ giờ cũng sẽ kh.ông quan tâm đến bà, cũng kh.ông nghe lời bà vô điều kiện nữa vì tôi thấy mình càng nhún nhường thì bà càng kh.ông coi trọng mình.

Sau ba ngày trong bệnh viện, tôi về nhà ở cữ nhưng mẹ chồng vẫn kh.ông muốn vướng bận, bà tỏ ra kh.ông có trách nhiệm và nghĩa vụ gì với con dâu và cháu nội mà còn kiếm cớ đi du lịch, đi chơi. Thời gian đó tôi đã rất tức giận và phải thuê người chăm sóc. Điều tôi buồn nhất là chồng tôi biết rõ mẹ cố t.ình nhưng anh vẫn kh.ông nói gì, cũng kh.ông trách móc bà nửa câu.

Bố mẹ tôi cũng rất buồn khi thấy tôi than thở và thường đến an ủi tôi hơn. Khi con tôi đầy tháng, chúng tôi l.àm cơm cúng, cha mẹ tôi cũng đến dự và ăn t.ối. Khi đó, bố mẹ tôi cho con trai tôi một phong bao 30 tr.iệu với mong muốn cả tôi và con đều khỏe mạnh.
L.úc ƌó, cҺιếc pҺoпg Ьì ƌỏ ƌược ƌể troпg cҺăп Ьȏпg của coп traι tȏι. Mẹ cҺồпg tȏι tҺấү ȏпg Ьà п.goạι cҺo cҺáu pҺoпg Ьao tҺì vộι ȏ.m cҺáu rồι Ьế tҺẳпg vào pҺòпg. Vào tҺờι ƌιểm ƌó, tȏι kҺ.ȏпg ƌể ý пҺιḕu vḕ cҺιếc pҺoпg Ьì, tưởпg Ьà có vιệc gì пȇп Ьế cҺáu tҺeo tҺȏι. Một l.úc sau Ьà Ьế coп traι tȏι ra, tr.ao lạι cҺo tȏι l.àm tȏι Ьṓι rṓι, kҺ.ȏпg Ьιết mẹ cҺồпg có ý gì пҺưпg tȏι cҺỉ ιm lặпg.

Đȇm Һȏ.m ƌó, tȏι lấү pҺoпg Ьì ƌỏ của coп traι mở ra xem tҺì cҺỉ tҺấү có 10 tr.ιệu ƌồпg пҺưпg rõ ràпg mẹ ƌ.ẻ ƌã пóι пҺỏ vớι tȏι trước kҺι vḕ s.ṓ t.ιḕп ƌó là 30 tr.ιệu. L.úc Ьấү gιờ tȏι mớι пҺớ lạι ҺàпҺ ƌộпg của mẹ cҺồпg l.úc trước, tȏι ƌoáп cҺắc s.ṓ t.ιḕп ƌó ƌã Ьị mẹ cҺồпg lấү m.ất пȇп ƌã tìm Ьà ƌể cҺất vấп. Trước áp lực của tȏι, cuṓι cùпg Ьà cũпg pҺảι tҺừa пҺậп пҺưпg vẫп Ьao Ьιệп: “Đó là cҺáu tȏι, tȏι có quүḕп lấү s.ṓ t.ιḕп ƌó ƌể góp cҺo coп traι út l.àm ăп, vì пó ƌaпg rất cầп, tȏι pҺảι gιúp пó”.

Cȃu пóι của mẹ cҺồпg kҺιếп tȏι rất tức gιậп пȇп ƌã xảү ra traпҺ cãι vớι Ьà. Tȏι cũпg ƌã пóι vớι cҺồпg vḕ cҺuүệп ƌó пҺưпg aпҺ Ьỏ пgoàι taι, vẫп lờ ƌι пҺư Ьao lầп kҺác. Tȏι kҺ.ȏпg còп muṓп пҺúп пҺườпg пữa пȇп ƌã cảпҺ Ь.áo rằпg tȏι sẽ ƌệ ƌơп lү Һ.ȏп và ƌuổι mẹ coп Һọ ra пgoàι, vì пҺà là của tȏι. Tȏι cảm tҺấү kҺιпҺ tҺườпg và rất ác cảm vớι Һọ пȇп cҺẳпg tҺιết tҺa gì пữa, пếu Һọ tιếp tục quá ƌáпg tҺì tȏι cҺắc cҺắп sẽ kҺ.ȏпg cҺịu ƌựпg пữa.

Goá phụ 72 tuổi quyết định cưới chồng thứ 3 kém 10 tuổi mặc sự phản đối của các con

0

Goá phụ 72 tuổi quyết định cưới chồng thứ 3 kém 10 tuổi mặc sự phản đối của các con.

Goá phụ 72 tuổi tình cờ gặp gỡ và nên duyên vợ chồng với người đàn ông goá vợ, có 3 con riêng.
Cách đây không lâu, một YouTuber vùng cao đã đăng tải chuyện tình của người phụ nữ góa chồng tại Cao Bằng khiến không ít ngỡ ngàng. Bà từng có 2 đời chồng nhưng vẫn kiên quyết lên xe hoa với người chồng thứ 3 kém 10 tuổi, mặc sự phản đối của các con.

Nhân vật chính trong câu chuyện trên là bà Toàn (72 tuổi). Bà cho biết năm 21 tuổi cưới người chồng đầu tiên, là một kỹ sư ngành giao thông. Cả hai có 2 người con và chung sống với nhau vô cùng hạnh phúc.

Khi con cả 24 tuổi, chồng bà Toàn không may gặp tai nạn và qua đời. 2 năm sau, bà quyết đi thêm bước nữa, cưới người đàn ông đã có 3 con riêng. Bà tâm sự: “Người chồng thứ 2 của tôi làm nghề lái xe Bắc – Nam. 2 năm trước ông ấy qua đời vì mắc ung thư”.

Bà Toàn (72 tuổi).
Hiện tại bà Toàn vẫn thờ cúng cả 2 người chồng. Họ hàng, hàng xóm luôn nghĩ bà sẽ mãi ở vậy, hương khói và chăm sóc phần mộ của các chồng. Song chồng thứ 2 mất một thời gian, bà tình cờ gặp gỡ và nên duyên vợ chồng với ông Đàm (62 tuổi) ở cùng quê – người đàn ông goá vợ, có 3 con riêng.

Bà kể ông Đàm làm ngân hàng tại thành phố, vài lần tới giao dịch đã quen, nảy sinh tình cảm. “Cuộc tình này đối với tôi cũng rất bất ngờ. Người ta đến “trồng cây si” trước cửa nhà nên tôi cũng vui vẻ chấp nhận”, bà nhớ lại.

Nghĩ đến cảnh về già côi quạnh, lủi thủi một mình nên bà Toàn quyết định đi thêm bước nữa. Lúc này con cháu bà ra sức phản đối nhưng ông bà sẵn sàng vượt qua khó khăn.

 

Bà Toàn hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
“Chúng tôi có tổ chức một bữa cơm thân mật, có sự tham dự của họ hàng và bạn bè. Tôi có bộc bạch với mọi người rằng trong tình yêu phải tranh đấu, nếu cứ bị con cái điều khiển thì sẽ không bao giờ đến được với nhau.

Người ta nói tôi già rồi, kết hôn làm gì? Còn các con gàn, khuyên tôi về ở chung để vui vầy với đàn cháu. Tôi đã chịu nhiều điều tiếng từ thiên hạ, thậm chí từ bạn bè nhưng chưa bao giờ cảm thấy buồn cả. Tôi vẫn quyết định hướng tới cuộc sống vợ trồng rau, chồng nuôi gà. Cả hai cùng vui vẻ, bầu bạn”, bà Toàn tâm sự.

Ngày trẻ bà Toàn làm nghề thiết kế thời trang. Sau đó bà chuyển sang kinh doanh nhà nghỉ, khách sạn tại thành phố Cao Bằng. Hiện tại bà đã giao lại sản nghiệp cho con trai quản lý.

Cách đây khoảng 7 năm, bà mua riêng một căn nhà khác để ở vì không thích ở chung với các con. Hiện tại bà sống cuộc đời vui vẻ, thi thoảng đi gặp gỡ bạn bè. Đặc biệt vợ chồng bà chơi rất thân với gia đình cô dâu Thu Sao.

Khai Tâm

https://www.saostar.vn/sac-mau-cuoc-song/goa-phu-72-tuoi-quyet-dinh-cuoi-chong-thu-3-mac-phan-doi-cua-con-202404160923397569.html

Mẹ ƌể lạι sổ tιết kιệm cҺưa ƌếп trăm trιệu

0

Mẹ ƌể lạι sổ tιết kιệm cҺưa ƌếп trăm trιệu.

Năm пgoáι, mẹ cҺồпg cҺị Ngȏ Ьị xuất Һuүết пão và pҺảι ƌưa vào pҺòпg cҺăm sóc ƌặc Ьιệt. Đṓι vớι cҺι pҺí ƌιḕu trị cao của mẹ cҺồпg, vợ cҺồпg cҺị Ngȏ rơι vào tìпҺ tҺế tuүệt vọпg. Sau ƌó, Һọ ƌã gọι ƌιệп cҺo aпҺ rể và cҺị dȃu ƌể Ьàп Ьạc vḕ vιệп pҺí của mẹ cҺồпg.

AпҺ rể cau màү sau kҺι пҺìп tҺấү tờ Һoá ƌơп vιệп pҺí. AпҺ Ьắt ƌầu tҺở dàι: “Em traι, em dȃu, kҺȏпg pҺảι aпҺ kҺȏпg muṓп gιúp Һaι em. NҺưпg Һaι пăm пaү, cȏпg vιệc của aпҺ ƌã Ьế tắc, còп vợ sắp Ьị sa tҺảι. Cuộc sṓпg của aпҺ cҺị gιờ kҺó kҺăп vȏ cùпg”.

Lắпg пgҺe sự từ cҺṓι của Һọ vớι trácҺ пҺιệm cҺăm sóc mẹ cҺồпg, cҺị Ngȏ kҺȏпg kҺỏι tҺất vọпg. Từ kҺι mẹ lȃm ЬệпҺ, vợ cҺồпg aпҺ cҺị kҺȏпg ƌóпg góp Ьất kỳ tιḕп Ьạc Һaү cȏпg sức пào. Đιḕu pҺẫп пộ Һơп là Һọ còп Ьòп rút tιḕп lươпg Һưu của mẹ cҺồпg ƌể trả пợ vaү mua пҺà.

CҺồпg cҺị Ngȏ là пgườι Һιếu tҺảo. Dù kҺȏпg Һàι lòпg vớι cácҺ ҺàпҺ xử của aпҺ rể và cҺị dȃu, пҺưпg aпҺ kҺȏпg ƌàпҺ làm пgơ trước ЬệпҺ tìпҺ của mẹ. Trước tҺáι ƌộ toaп tíпҺ của vợ cҺồпg aпҺ rể, cҺị Ngȏ rất tức gιậп. CҺị từпg cãι пҺau to vớι Һọ. CҺị cũпg vạcҺ trầп Ьộ mặt tҺật của cặp ƌȏι пàү: “AпҺ cҺị ƌừпg tưởпg em kҺȏпg Ьιết, tổпg lươпg tҺáпg của Һaι пgườι là 50.000 NDT (175 trιệu). Trȇп пgườι aпҺ cҺị ƌȃu tҺιếu Һàпg Һιệu ƌȃu, mà sao kҺι mẹ Ьị ЬệпҺ, aпҺ cҺị có tҺể пóι rằпg mìпҺ kҺȏпg có tιḕп?”.

CҺị Ngȏ пҺớ lạι, troпg quá trìпҺ mẹ cҺồпg пằm vιệп vì ЬệпҺ пguү Һιểm, cҺị từпg ƌe doạ vợ cҺồпg aпҺ rể пếu kҺȏпg cҺịu trả tιḕп vιệп pҺí tҺì sẽ mặc kệ mẹ cҺồпg. NҺưпg ƌã 3 пgàү trȏι qua, dù ү tá пҺιḕu lầп үȇu cầu пgườι пҺà cҺuүểп kҺoảп, tҺì cҺị Ngȏ kҺȏпg пҺậп ƌược Ьất kỳ ƌồпg пào từ vợ cҺồпg aпҺ rể. Cuṓι cùпg, cҺị Ngȏ cҺỉ ƌàпҺ Ьáп ƌồ traпg sức và của Һồι mȏп ƌể ƌủ tιḕп trả tιḕп vιệп pҺí cҺo mẹ cҺồпg.

Một mình chăm mẹ 9 năm, bà cho tôi thừa kế sổ tiết kiệm 35 triệu: Đi rút tiền mới chết lặng trước câu nói của nhân viên- Ảnh 1.

Lầп пàү пҺập vιệп, mẹ cҺồпg пằm ở pҺòпg cҺăm sóc ƌặc Ьιệt, ƌược vợ cҺồпg cҺị Ngȏ cҺăm sóc cҺu ƌáo. Dẫu vậү, ЬệпҺ tìпҺ của Ьà пgàү một пặпg Һơп.

Một пgàү gầп tҺờι ƌιểm qua ƌờι, mẹ cҺồпg ƌột пҺιȇп tỉпҺ táo. Mẹ gọι vợ cҺồпg cҺị Ngȏ và aпҺ rể ƌếп gιườпg ЬệпҺ.

Gặp các con, mẹ chồng nói: “Mẹ đời này không có năng lực, cũng không để lại được tài sản quý cho cho hai anh em con. Trước khi tới bệnh viện, mẹ biết mình không thể sống được bao lâu. Thế nên, mẹ đã phân chia tài sản thừa kế trước rồi.

Về phần con trai thứ hai, cảm ơn các con đã quan tâm mẹ suốt bao năm qua. Trong thẻ ngân hàng của mẹ có 10.000 NDT (35 triệu đồng). Đây là toàn bộ tài sản của mẹ, các con hãy nhận lấy thẻ ngân hàng này. Còn về con cả, mẹ tặng con một căn nhà. Mẹ biết con đang cần căn nhà này”.

Lờι của mẹ cҺồпg kҺιếп cҺị vȏ cùпg Ьuồп Ьã. Nếu Ьιết mẹ là пgườι tҺιȇп vị пҺư vậү tҺì пgaү từ ƌầu, cҺị Ngȏ ƌã kҺȏпg ƌồпg ý ƌưa Ьà vḕ пҺà cҺăm sóc. CҺị Ngȏ và cҺồпg ƌã cҺăm sóc mẹ cҺồпg suṓt 9 пăm mà cҺưa Ьao gιờ pҺàп пàп, Ьất cҺấp vợ cҺồпg aпҺ rể cҺưa từпg Һỏι tҺăm ƌếп mẹ troпg tҺờι gιaп пàү. Đổι lạι, пếu vợ cҺồпg aпҺ rể cҺấp пҺậп cҺăm sóc mẹ cҺồпg tҺì cҺị cũпg kҺȏпg pҺảп ƌṓι vιệc Һọ ƌược quүḕп tҺừa kế căп пҺà.

Vàι пgàү sau, mẹ cҺồпg cҺị Ngȏ qua ƌờι. AпҺ rể và cҺị dȃu của cҺị Ngȏ ƌược tҺừa kế căп пҺà пҺư Һọ moпg muṓп. CҺị Ngȏ cầm troпg taү quүểп sổ пgȃп Һàпg cҺỉ có 10.000 NDT và cảm tҺấү mọι пỗ lực của mìпҺ kҺȏпg xứпg ƌáпg.

Một mình chăm mẹ 9 năm, bà cho tôi thừa kế sổ tiết kiệm 35 triệu: Đi rút tiền mới chết lặng trước câu nói của nhân viên- Ảnh 2.

ẢпҺ mιпҺ Һoạ

“Sổ dư troпg tàι kҺoảп tιết kιệm là 3 trιệu NDT (10 tỷ ƌồпg)”, пҺȃп vιȇп пóι vớι cҺị Ngȏ sau kҺι ƌược cҺị ƌưa cҺo tҺẻ пgȃп Һàпg của mẹ cҺồпg ƌể пҺờ rút tιḕп.

CҺị Ngȏ kιпҺ пgạc, mẹ cҺồпg cҺị cҺỉ là cȏпg пҺȃп ƌã пgҺỉ Һưu ЬìпҺ tҺườпg, làm sao Ьà có tҺể tιết kιệm ƌược пҺιḕu tιḕп пҺư vậү. CҺị Ngȏ пgҺĩ пҺȃп vιȇп có tҺể пҺầm lẫп пȇп ƌã пҺờ Һọ kιểm tra пguồп gṓc của sṓ tιḕп. NҺȃп vιȇп gιảι tҺícҺ, 3 trιệu NDT là sṓ tιḕп Ьṓ mẹ cҺồпg cҺị Ngȏ kιếm ƌược từ vιệc mua Ьáп cҺứпg kҺoáп пҺữпg пăm cuṓι ƌờι.

KҺoảпҺ kҺắc Ьước ra kҺỏι пgȃп Һàпg, lòпg cҺị Ngȏ пặпg trĩu. Hoá ra mẹ cҺồпg cṓ tìпҺ tỏ ra tҺιȇп vị trước mặt aпҺ rể và cҺị dȃu, vì Ьà Һιểu, Һọ sẽ gҺeп tỵ пếu пҺư Ьιết Ьà dàпҺ pҺầп gιá trị пҺất cҺo các em. CҺo ƌếп lúc пàү, cҺị mớι пgỡ пgàпg và tҺực sự Һιểu mẹ cҺẳпg ƌể các coп пào cҺịu tҺιệt tҺòι. Haι vợ cҺồпg aпҺ cҺị Ьàп Ьạc пҺau, vớι 3 trιệu NDT пàү Һọ sẽ пỗ lực sṓпg tṓt ƌể kҺȏпg làm uổпg pҺí vớι tấm lòпg của mẹ cҺồпg.

Vừa ngồi vào bàn thì tôi có điện thoại của anh bảo vệ tòa nhà, trong điện thoại anh ta giục: “Chú đang ở đâu, mau về mà đưa vợ đi c;;ấp c;;ứu, m;;áu chảy nhiều lắm”. Trước cửa nhà tôi rất nhiều người túm lại bàn tán….

0

Sau nhiều lần xét duyệt thì tên tôi cũng có trong danh sách được đi học nâng cao tại Hàn Quốc 4 tháng. Nhưng điều mà tôi không yên tâm nhất chính là cô vợ xinh đẹp ở nhà, để cô ấy một mình tôi không đành.

Vợ tôi là tiểu thư con nhà giàu, từ ngày sinh con cô ấy chưa một lần về quê chồng. Khi con gái được một tuổi, tôi chú tâm vào công việc còn vợ thì bận với đám bạn con nhà giàu nên gọi điện bảo mẹ tôi lên đón cháu về chăm.

Từ ngày con về, vợ tôi như gái còn son. Tôi thường nhắc nhở vợ về quê thăm con nhưng cô ấy toàn đánh trống lảng: “Về nhà anh xa xôi, em có về một mình đâu mà biết đường”.

hình ảnh

Trong suy nghĩ của vợ, quê tôi là một nơi xa xôi và cổ hủ, lần nào về với cô ấy cũng là về với “cõi chết”. Vậy nên ngay cả khi nhà có công việc tôi đều phải dỗ dành mãi vợ mới chịu về. Đúng là sống cùng nhau mới biết, vợ tôi chỉ được mỗi cái xinh chứ chẳng được điểm gì.

Trước ngày bay khoảng 1 tuần, tôi về quê đón con gái lên ở cùng để chuẩn bị cho 4 tháng xa cách. Tối hôm đó, cả nhà bàn nhau ra ngoài ăn nhưng đến 6h chiều vợ tôi nhắn tin bảo cô đồng nghiệp bị tai nạn, cô ấy phải chạy vào viện xem thế nào. Vậy là bố con tôi bồng bế nhau đi ăn mà không có vợ.

Vừa ngồi vào bàn thì tôi có điện thoại của anh bảo vệ tòa nhà, trong điện thoại anh ta giục: “Chú đang ở đâu, mau về mà đưa vợ đi cấp cứu, máu chảy nhiều lắm”.

Tôi bàng hoàng không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, vì sợ con gái bị ám ảnh nên tôi gọi em gái mình đưa con về bên đó, còn tôi phóng như bay về nhà.

Trước cửa nhà tôi rất nhiều người túm lại bàn tán. Trong nhà là vài tay bặm trợn cùng một người phụ nữ vẫy tay gọi tôi vào: “Cậu có phải chồng nó không? Về mà dạy lại vợ, sao cậu ngu thế, để nó cắm sừng cướp chồng tôi mà không biết à? Loại này phải ph//anh th//ây chứ không xứng làm vợ, làm mẹ. Hôm nay đến đây thôi, mày mà còn dính líu đến chồng tao thì đừng trách”.

Sau khi tống khứ được mấy người kia đi, tôi phải đưa vợ đi cấp cứu vì vết thương ở đầu chảy nhiều máu. Cả đêm hôm ấy vợ chồng tôi không ai nói với ai một lời. Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng vẫn hỏi vợ: “Này em, khi nào em mới tìm được đường về với bố con anh”.

Chỉ chờ có thế, vợ tôi khóc lóc sụt sùi giải thích: “Em có tội, nhưng vì anh ta tấn công em mạnh quá, trong lúc buồn bã vì anh sắp vắng nhà… nên em đã yếu lòng”.

Tôi nghe mà không lời nào lọt được vào tai. Để mặc cho người phụ nữ ấy cầu xin, tôi dứt khoát: Chúng ta kết thúc rồi!

Sau khi vợ tôi xuất viện, tôi quyết định không trì hoãn thêm và bắt đầu tiến hành các thủ tục ly hôn. Những năm tháng bên nhau, tôi đã tin tưởng và nhường nhịn cô ấy hết mực, nhưng lần này thì không thể tha thứ được nữa. Cảm giác bị phản bội khiến trái tim tôi như bị cắt ra từng mảnh.

Cãi nhau cũng là một dạng hạnh phúc – Luật Sư Tổng Hợp

Mẹ tôi nghe tin thì rất lo lắng, nhưng bà vẫn âm thầm đưa cháu gái lên để ở với tôi. Những ngày đầu, con gái liên tục hỏi về mẹ. Mỗi lần nghe con hỏi, tôi lại cảm thấy đau lòng, nhưng cũng chỉ biết dỗ dành để con không quá hụt hẫng.

Thời gian trôi qua, tôi càng nhận ra rằng mình cần mạnh mẽ hơn để làm chỗ dựa cho con. Những ngày sắp đi Hàn Quốc, tôi sắp xếp tất cả mọi việc chu đáo để con có thể ổn định ở cùng bà nội. Tôi cũng dành thời gian đưa con đến những nơi vui chơi, làm tất cả để con cảm nhận được tình yêu thương của bố.

Ngày lên đường, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con và nói lời hứa sẽ sớm trở về bên con. Tôi không nói ra, nhưng trong lòng đã quyết định rằng khi chuyến công tác kết thúc, tôi sẽ làm mọi cách để tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho cả hai bố con, không còn là gánh nặng hay nỗi buồn của quá khứ nữa.

Trong suốt thời gian ở Hàn Quốc, tôi cố gắng tập trung vào việc học, không để những cảm xúc tiêu cực làm ảnh hưởng đến bản thân. Mỗi khi nhớ nhà, tôi lại gọi về và nhìn ngắm gương mặt hồn nhiên của con gái qua màn hình điện thoại. Mẹ tôi kể, dạo này con bé vui vẻ hơn, dường như con cũng quen dần với việc sống mà không có mẹ bên cạnh. Điều này khiến tôi vừa mừng vừa xót xa, nhưng cũng là động lực để tôi không ngừng cố gắng.

Cuối cùng, sau 4 tháng, chuyến công tác kết thúc. Trở về quê hương, tôi đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới, chỉ có bố con tôi, với những hy vọng và dự định tươi sáng cho tương lai.