Home Blog Page 97

Tôi còn nhớ, ngày chị tôi bỏ nhà theo người đàn ông chị yêu, ba mẹ tôi chết lặng suốt mấy ngày dài. Không ai cản được cuộc chạy trốn mà chị gọi là vì tình đó. Người đàn ông chị bỏ trốn cùng vốn không có gì trong tay, lại không yêu thương chị thật lòng. Con đường chị chọn, ngay từ đầu không mấy sáng sủa. Sau mấy ngày trời, mẹ tôi chỉ nói, không ai bắt ai thay đổi được, huống hồ là cản đường một người đàn bà đang cuồng yêu…để rồi 1 hôm..

0
Tôi còn nhớ, ngày chị tôi bỏ nhà theo người đàn ông chị yêu, ba mẹ tôi chết lặng suốt mấy ngày dài. Không ai cản được cuộc chạy trốn mà chị gọi là vì tình đó. Người đàn ông chị bỏ trốn cùng vốn không có gì trong tay, lại không yêu thương chị thật lòng. Con đường chị chọn, ngay từ đầu không mấy sáng sủa. Sau mấy ngày trời, mẹ tôi chỉ nói, không ai bắt ai thay đổi được, huống hồ là cản đường một người đàn bà đang cuồng yêu…
Chúng tôi mất liên lạc với chị suốt mấy năm dài sau đó. Tình cờ có hôm người trong xóm từ miền Tây về lại kể, nghe đâu chị bị chồng đánh phải nhập viện. Ba tôi nghe vậy, giận không nói nên lời. Mẹ tôi lại mềm lòng, lén ba tôi, bắt tôi chở bà xuống tận nơi xem chị tôi thế nào. Đến nơi, chị tôi chỉ vừa ngoảnh khuôn mặt bầm tím ra nhìn tôi và mẹ được vài giây là lại trốn vào nhà không dám ra. Hai con chị lơ ngơ không nhận ra bà ngoại và cậu.
Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, lôi chị ra nói chuyện cho bằng được. Mẹ tôi bảo chị về đi, sống thế này có phải là sống đâu. Chị tôi không trả lời, nước mắt cứ rơi miết. Tôi chở mẹ về, thế nào cũng không thể lựa một lời nói được với chị. Chắc tôi còn giận chị ngày trước bỏ đi chẳng nói lời nào, mà đã đi rồi lại không thể hạnh phúc.
Chồng tôi muốn bỏ nhà ra đi vì không còn khả năng trả nợ cờ bạc - Báo Phụ Nữ
Vậy rồi cũng mấy năm trời tiếp đằng đẵng trôi qua, tôi vẫn chưa thấy chị trở về. Đến một hôm, tôi mới dắt xe ra đã thấy chị nắm tay hai đứa trẻ trước ngõ. Chị nhìn tôi, không nước mắt, không lem luốc, lại càng không muộn phiền như ngày đó. Chị xinh đẹp, rạng rỡ như lúc chị từng rời khỏi ngôi nhà của chúng tôi. Lúc ấy, lòng tôi ngổn ngang không ít câu hỏi, rốt cuộc đằng sau dáng hình thong thả này đã từng bị bão tố vùi lấp ra sao…
Ba tôi giận không thèm nhìn mặt chị.
Mẹ tôi lại chỉ ôm chị khóc, cứ nói mãi một câu, về được là tốt rồi.
Mấy ngày sau, chồng chị tìm đến tận nhà, khóc lóc van xin để gặp chị. Ba tôi có đuổi đánh thế nào anh ta cũng một mực quỳ trước nhà suốt cả ngày. Chị tôi không đoái hoài, vẫn son phấn xinh đẹp hết đi chợ rồi lại đi tìm mặt bằng mở quán buôn bán. Đến ngày thứ hai, có một người đàn bà lạ cũng lại đến tìm cho bằng được chị tôi. Cô ta bảo là vợ của sếp của chồng chị, lạ lùng là cô ta cũng lại nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi chỉ thấy chị tôi cười khẩy, một cái liếc nhìn cũng không.
Đến ngày thứ ba, chồng chị nằng nặc xông vào nhà tìm chị tôi. Anh ta vừa thấy chị tôi đã gục người quỳ xuống:
– Anh xin em, làm ơn đừng để đoạn clip đó phát tán vào ngày mai. Anh xin em, bao năm anh cố gắng vì chức trưởng phòng này, anh xin em…
Chị tôi lại cười, quay gót đi như không. Dáng vẻ chị khi ấy, tôi chưa từng quên, bất cần đến vô tình, ngỡ như chưa từng yêu, chưa từng bi lụy hay hy sinh.
Hai hôm sau đó, chị cười vui vẻ kể tôi một câu chuyện. Hóa ra, chồng chị ngoại tình với vợ của vị giám đốc trong công ty. Anh ta nghĩ đây sẽ là người phụ nữ có thể giúp anh ta thăng quan tiến chức. Từ ngày biết chồng ngoại tình, chị bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, buôn bán trên mạng vài món nhỏ rồi từ từ cũng có lời lãi không ít. Chị xinh đẹp hơn, chị kiêu kỳ hơn. Chị phải đợi, đợi đến ngày anh ta được cân nhắc vị trí trưởng phòng. Trước hôm chị về vài ngày, chị để lại bản copy đoạn clip ái ân của chồng chị và bà vợ giám đốc kia rồi bình thản dắt con về nhà. Đến hôm nay, trước khi chị gửi đoạn clip kia đến công ty anh ta thì bà vợ kia đã thú tội với chồng, còn gán cho anh ta tội dụ dỗ vợ của cấp trên. Chồng chị tay trắng, nợ nần ngập đầu.
Chồng chị vốn không tin nổi người vợ cam chịu của mình có thể dám trả thù mình tàn nhẫn như thế. Và cũng không ai ngờ người đàn bà từng bỏ nhà theo chồng như chị lại có lúc phũ phàng đến cạn kiệt nghĩa tình. Vốn dĩ, không một ai ngờ nổi…
Tôi hay nói với mấy ông bạn rằng, đùa với ai thì đùa, đừng đùa với vợ. Các ông khi ấy nhiều người cười ha hả, nói một câu, đàn bà thì có gì mà sợ. Tôi lắc đầu, vốn dĩ luôn có nhiều ông chồng quá xem thường người đàn bà bên cạnh mình.
Một lần bỏ nhà ra đi - Báo Phụ Nữ
Đàn bà đã yêu thì không ai cản nổi, dữ dội như sóng trào, bền bỉ như sỏi đá, nồng nàn như mùi cỏ hoa. Nhưng một khi đàn bà đã cạn tình rồi thì làm gì cũng dám làm, tàn nhẫn ra sao cũng chẳng ai ngờ hết. Như chị tôi, như bao người đàn bà sẵn sàng tuyệt tình nhẫn tâm đến cùng cực với người đàn ông của mình. Không phải vì đã quên mà tuyệt tình, mà vì quá đau mà cạn tình, quá mất mát mà nhất định phải trả thù. Đàn ông đùa với đàn bà càng hiền lành, thì sẽ có lúc phải trả cái giá càng không gánh vác nổi.
Chị còn nói với tôi, chị biết sẽ có ngày chị quay về với ba mẹ, nhưng phải về trong bộ dạng xinh đẹp và sống tốt nhất có thể. Chị ra đi vì tình, là vì chị chọn lựa, đau khổ sao cũng là vì chị chọn. Nhưng một khi chị về thì nhất định phải hạnh phúc nhất có thể, để đời không thể chê chị nổi, để ba mẹ vẫn yên lòng vì chị có thể tự lo cho mình.
Chị yêu sai nhưng chắc chắn không sống sai. Đàn bà như chị dám yêu, dám hận, dám buông bỏ, dám hạnh phúc.
KHI ĐÀN BÀ CẠN TÌNH…

Nhận được phong bì 20/10 của phụ huynh, Cô giáo chủ nhiệm lập tức nhắn 1 tin cực dài vào nhóm zalo của lớp: Nội dung tin nhắn khiến phụ huynh cả nước xôn xao

0

Hành động của cô giáo khiến phụ huynh trong lớp và cộng đồng mạng hết lời ngợi khen.

Mới đây, một phụ huynh tiểu học đã chia sẻ câu chuyện xảy ra ở lớp con mình lên mạng xã hội và lập tức nhận được nhiều sự quan tâm, bình luận của cộng đồng mạng. Cụ thể, phụ huynh này chụp lại tin nhắn cô giáo chủ nhiệm gửi cho lớp cùng dòng chia sẻ: “Đây là cô giáo chủ nhiệm của con trai em các mẹ ạ. Tự nhiên thấy ấm lòng hẳn, thật sự rất trân quý tấm lòng và cách hành xử của cô các mẹ nhỉ?”. 

Theo nội dung tin nhắn, nhân dịp ngày lễ 20/10, lớp của phụ huynh này đã một số món quà nhằm thể hiện tình cảm, sự tri ân tới cô giáo. Cô chủ nhiệm sau đó đã gửi lời cảm ơn tới phụ huynh, đồng thời bày tỏ nguyện vọng sẽ chỉ giữ lại những bông hoa và chỉ nhận duy nhất lần này trong năm thôi. Còn những phong bì, cô chủ nhiệm xin phép gửi lại phụ huynh.

“Cô năm nay đã nhiều tuổi rồi. Điều cô cần nhất là sức khoẻ và được tôn trọng, được giúp đỡ các con từ ba mẹ. Vậy nên hôm nay, cô xin nhận những bông hoa mà ba mẹ đã gửi tặng và chỉ lần này duy nhất trong năm thôi ạ. Còn những bao thư, cô xin phép được gửi lại nhờ ba mẹ chăm thêm đồ dùng học tập cho bé. Cô rất biết ơn ba mẹ”, cô chủ nhiệm nhắn.

Những dòng tin nhắn của cô giáo này không chỉ khiến các phụ huynh trong lớp mà cả cộng đồng mạng phải xuýt xoa ngợi khen cho cách hành xử, tấm lòng cao đẹp.

Nhận được phong bì 20/10 của phụ huynh, cô giáo chủ nhiệm lập tức nhắn 1 tin vào nhóm chat, đọc mà thấy ấm lòng!- Ảnh 1.
Nhận được phong bì 20/10 của phụ huynh, cô giáo chủ nhiệm lập tức nhắn 1 tin vào nhóm chat, đọc mà thấy ấm lòng!- Ảnh 2.

Tin nhắn của cô chủ nhiệm khiến phụ huynh cảm thấy ấm lòng

Thực chất, từ nhiều năm nay, vấn đề tri ân các thầy cô ra sao, tri ân dịp nào, như nào cho phù hợp, cho chân thành luôn là điều gây tranh cãi. Nhiều giáo viên từng thẳng thắn lên tiếng chia sẻ, họ sẽ chỉ nhận quà duy nhất vào ngày Nhà giáo 20/11, vì đó là ngày lễ tri ân các thầy cô, và cũng chỉ nhận những bông hoa, tấm thiệp, những món quà nhỏ ý nghĩa. Còn những ngày khác, mong phụ huynh không nên bày vẽ tốn kém bởi bản thân các cô khi nhận quà cũng thấy rất khó xử.

Một giáo viên cho biết, các thầy cô không giàu lên nhờ những dịp lễ và sự tôn trọng thật tâm, sự phối hợp của phụ huynh dành cho giáo viên trong việc dạy dỗ trẻ còn quý giá hơn quà cáp, phong bì gấp vạn lần!

Sau cuộc ph-ẫ-u th-uật, mẹ chồng nằng nặc sang nhà tôi ở để dưỡng thương. Hôm nay đi làm về, vừa mở tủ bếp lấy đồ nấu cơm thì ng-ớ ng-ười khi thấy tờ giấy A4 rơi ra

0

Để tránh mặt, nhiều hôm tôi cố tình ở lại cơ quan tới tận tối muộn.

Ngay từ đầu, mẹ chồng đã không ưa gì xuất thân của tôi vì cho rằng gia cảnh nhà tôi nghèo, không xứng. Sau khi kết hôn, để có cuộc sống yên tĩnh hơn, tôi và chồng đã dùng tiền tiết kiệm, vay nợ thêm, cùng nhau mua một căn hộ 3 phòng ngủ. Bố mẹ chồng tôi vốn sống ở nhà tập thể và cũng không thích qua lại nhà con cái.Khi tôi sinh con, mẹ chồng không đề cập đến chuyện giúp đỡ chăm sóc cháu, chồng tôi cũng không nhờ mẹ, bản thân tôi là người có tự trọng cao nên đã tự cáng đáng hết mọi việc. Vất vả đến mấy cũng không mở miệng kêu than vì tôi nghĩ con mình thì mình tự chăm. Lần lượt 2 đứa con ra đời, 5 năm đầu tiên tôi phải nghỉ việc để trông coi, đến khi cả 2 đứa đều đi lớp thì tôi mới xin việc làm lại2 năm trở lại đây, bố mẹ chồng bỗng dưng thường xuyên đến nhà tôi chơi, lần nào cũng mua rất nhiều thứ, khi thì hoa quả bánh kẹo, lúc lại con cá, cân thịt bò… Tôi thấy lạ, hỏi chồng thì anh bảo mẹ thấy em hiền lành, biết cách cư xử nên muốn cải thiện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Ông bà có ý định sắp tới sẽ chuyển đến ở cùng 2 vợ chồng.

Nghe thế là tôi hiểu ông bà tuổi đã cao, giờ muốn về sống cùng con cái để được con dâu phục vụ. Tôi không đồng ý, tôi nói thẳng với chồng rằng bố mẹ giờ vẫn đi lại được thì cứ ở bên nhà của ông bà, sau này họ già yếu không còn tự nấu cơm được thì lúc đó em sẽ nấu mang sang, ốm đau đi viện thì em chăm nom, nhưng giờ thì đừng chuyển đến ở cùng. Chồng tôi nghe thế thì im lặng, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Tháng trước, mẹ chồng tôi phát hiện có khối u trong bụng, phải phẫu thuật. Nhân cơ hội này, bà lại đưa ra yêu cầu muốn đến nhà tôi ở để dưỡng bệnh.

Chồng tôi thấy mẹ bị bệnh thì cũng sốt sắng về hỏi ý tôi. Anh nói bố mẹ già rồi, giờ mẹ lại ốm đau cần người chăm sóc. Cứ để bố mẹ ở cùng một thời gian, bệnh tình ổn hơn thì lại đưa ông bà về bên khu nhà tập thể.

Chồng đã nói vậy thì tôi chỉ còn biết ngậm ngùi đồng ý. Và cũng từ đây, tôi mới thấm thía cảnh sống chung với bố mẹ chồng

Bố mẹ chồng tôi nhiều bệnh, mẹ chồng vừa mới phẫu thuật xong, bố chồng thì bệnh tiểu đường, thực đơn ăn uống của 2 người phải nấu riêng. Chưa kể họ hàng, bạn bè đến thăm mẹ chồng tôi rất đông. Mỗi lần có khách tới, tôi lại phải tiếp đón, rót nước, gọt hoa quả, bày biện bánh kẹo rồi nói chuyện xã giao với mọi người. Ngày nào cũng phải có 2-3 tốp kéo đến khiến tôi vô cùng mệt mỏi, không có thời gian cho bản thân. Có vài họ hàng từ quê lên chơi còn ở lại ăn cơm và ngủ qua đêm khiến tôi tất bật nấu nướng, dọn dẹp.

Trong khi chồng tôi thì chẳng bao giờ động tay vào việc nhà. Thậm chí, khi có khách đến, anh chỉ ngồi “tám chuyện”, ăn uống, còn mọi việc đều đến tay tôi. Lúc đầu tôi nghĩ khách khứa cũng chỉ đến trong thời gian đầu mẹ chồng mới mổ xong thôi, không ngờ cả tháng trời rồi mà nhà lúc nào cũng đông người

Sau cú::ng Rằm 3 vật trên b::àn th::ờ phải hạ xuống ngay, càng để lâu càng mất lộc: Đừng ai d::ại mà làm sai…

0

Sau khi hóa vàng xong xuôi thì gia chủ có thể hạ lễ vật trên bàn thờ xuống. Lúc này, gia chủ cần nhớ, có 3 thứ cần phải hạ xuống, không thể tiếp tục để trên bàn thờ nếu không vận may của gia đình sẽ tan biến, tài lộc khó tụ.

Bình hoa héo Bình hoa héo ảnh hưởng lớn đến phong thủy gia đình

Bình hoa héo ảnh hưởng lớn đến phong thủy gia đình

Hoa tươi là lễ vật không thể thiếu trên bàn thờ ngày rằm. Một đại kỵ trong thờ cúng là để hoa héo, lá rụng lả tả hay bình hoa bốc mùi hôi ở trên bàn thờ. Đây được coi là việc đắc tội với bề trên, bất kính với thần linh, tổ tiên. Hơn nữa nếu để hoa héo trên bàn thờ lâu ngày có thể sinh nhiều điều xui xẻo, làm giảm tài lộc và ảnh hưởng đến phong thủy chung của cả gia đình.

Tiền vàng

Bên cạnh hoa tươi thì tiền vàng cũng là vật phẩm không thể thiếu mỗi dịp lễ bái. Việc cúng tiền giấy, vàng mã cho tổ tiên là cách con cháu bày tỏ sự quan tâm, biết hơn và lòng thành kính. Dù tiền vàng để lâu không bị hỏng hóc nhưng gia chủ không nên để lâu trên bàn thờ, ngay sau khi hết Rằm cần hạ xuống ngay.

Sở dĩ việc để tiền vàng trên bàn thờ quá lâu sẽ gây ảnh hưởng tới việc làm ăn của gia chủ, khiến công việc khó hanh thông, gặp nhiều điều cản trở, khiến công việc không suôn sẻ như ý muốn. Tốt hơn hết, khi làm lễ hóa vàng, gia chủ nên hóa tiền giấy, vàng mã luôn.3 vật trên bàn thờ phải hạ xuống ngay sau cúng Rằm, càng để lâu càng mất lộc

3 vật trên bàn thờ phải hạ xuống ngay sau cúng Rằm, càng để lâu càng mất lộc

Hoa giả, cành vàng lá ngọc

Đi lễ chùa đầu năm, gia chủ nên tránh xin lộc và xin cành vàng lá ngọc về trưng trên bàn thờ. Không nên tùy tiện mang các vật được gọi là “lộc” sau khi cúng bài đặt lên bàn thờ gia tiên.

Không nên đặt cành vàng lá ngọc xin ở chùa lên bàn thờ vì không thể khẳng định chắc chắn về độ tốt của vật phẩm này.

Hơn nữa, cành vàng lá ngọc chỉ được xem là đồ vật trang trí, không phải cúng phẩm dâng lên bàn thờ nên chỉ bày cho đẹp mắt chứ không có ý nghĩa thờ cúng.

Tốt nhất khu vực bàn thờ nên sạch sẽ, gọn gàng, trang nghiêm, tránh bày bừa cành vàng lá ngọc hay đồ giả. Nếu đã trót trưng cành vàng lá ngọc trên bàn thờ ngày Rằm gia chủ nên hạ xuống càng sớm càng tốt để tránh mất lộc.

Nhà 6 miệng ăn nhưng đầu tháng bà chỉ đưa 500k dặn “tính toán thế nào thì tính”, tôi tươi cười làm theo nhưng 1 tuần sau bà ném đũa xuống mâm

0

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mẹ chồng đưa 500k nấu cho 6 miệng/tháng và cách xử lý quá cao tay của con dâu khiến ai cũng thán phục.

Mẹ chồng đưa 500k nấu cho 6 miệng ăn/tháng, tôi cao tay lên thực đơn lạ khiến 1 tuần bà đã kêu trời Ảnh minh họa

Tôi lấy chồng đã được 2 năm rồi. Chồng tôi là con trưởng nên sau khi kết hônvợ chồng tôi phải sống chung với mẹ chồng.

Hồi chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi cũng sợ mẹ chồng lắm. Người ta bảo đa phần mẹ chồng nào cũng khó tính, hay để ý con dâu. Mẹ chồng tôi làm kinh doanh nên càng xét nét.

Thời gian đầu mới về nhà chồng, tôi cũng ngoan hiền như bao người khác. Chồng tôi làm cho công ty gia đình nên chẳng bao giờ tôi được cầm tiền lương của anh ấy. Vậy nên việc gì cần đến tiền là tôi lại phải ngửa tay xin mẹ.

Không làm chủ được kinh tế nên tôi cũng chẳng có tiếng nói. Còn nhớ hồi tôi ốm nghén, thèm con tôm hùm nên mua về ăn cũng bị mẹ chồng móc mỉa:

“Con nhà lính, tính nhà quan. Ngày xưa mẹ mà nghén như con chắc nhà này sạt nghiệp”.

“Con thèm quá nên mua về ăn một bữa thôi. Mà ăn cho cháu của mẹ, chứ có phải mình con đâu”.

Nói xong, tôi quay sang cười hềnh hệch với mẹ chồng, bà không vui nhưng cũng chẳng thể cáu được. Về phần tôi, kể từ đó cũng cảm thấy mẹ chồng mình quả thật không vừa. Dù gì cũng có tiếng là khá giả, nhưng tiêu đồng tiền cũng khiến bà sôi nước mắt.

Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài 60, các con thì ổn định cả nên bà quyết định về hưu. Bán công ty, bố mẹ chồng tôi gửi ngân hàng một khoản, hàng tháng lấy tiền lãi để ăn tiêu. Nói thật, số tiền lãi ấy không hề ít, chẳng hiểu sao mẹ chồng tôi lại tằn tiện đến mức khó tin.

Tôi thừa nhận, vì đang trông con nhỏ và chưa đi làm nên tôi không có quyền đòi hỏi. Nhưng từ ngày nghỉ việc ở công ty, chồng tôi cũng đi làm ở một chỗ khác và theo thói quen, anh đưa hết tiền lương cho mẹ. Cộng với số tiền lãi hàng tháng thì nhà tôi chẳng đến mức đói kém.

Ấy vậy mà bà chi li từng chút một. Dầu ăn, mắm, muối là những thứ cần thiết hàng ngày, hết nhanh cũng phải. Thế nhưng mẹ chồng tôi soi từng chút một. Tháng trước bà còn đưa cho tôi 2 triệu, tháng này bỗng dưng cắt giảm chỉ còn 500 ngàn. Lúc mẹ chồng đưa tiền, tôi còn gіật mình:

“Mẹ ơi, nhà mình có 6 người. 500 ngàn làm sao đủ trong một tháng được ạ?”.

“Mẹ cứ đưa nhiêu đấy. Con tính toán thế nào, mua sắm hợp lý là được. Cơm canh cũng chẳng cần cao lương mỹ vị đâu mà”.

“Vâng. Nếu thế, con mua gì thì nhà mình ăn đấy mẹ nhé”.

“Ừ”.

Cả đêm ấy tôi cứ trăn trở vì 500 ngàn tiền ăn. Chắc mẹ chồng muốn tôi góp tiền vào để bà đỡ một khoản chi trả. Nhưng tôi đang nuôi con thì lấy đâu ra tiền? Lại được chồng tôi, tháng nào lấy lương cũng đưa cho mẹ mà không chịu đưa cho vợ.

Nghĩ đi nghĩ lại, sang ngày mai, tôi quyết định ra chợ mua 1 bó rau ngót, 1 cân lạc, 1 cân vừng và 2 bìa đậu phụ. Bữa ấy về, tôi nấu một nồi canh rau ngót đầy. Nhìn cái nồi canh ấy, đến tôi còn cảm thấy buồn cười, nước thì rõ nhiều vậy mà cái lại lèo bèo ở trên. Lạc với vừng thì tôi làm muối lạc, đậu phụ thái lát thật mỏng để ăn ngay.

Dọn mâm cơm ra, cả nhà trố mắt nhìn tôi. Tôi biết ai cũng bất ngờ, thế nhưng tôi vẫn nhìn mẹ chồng rồi thanh minh:

“Mẹ bảo con nấu ăn đạm bạc, tiêu trong 500 ngàn nên con phải vắt óc nghĩ món đấy ạ. Mọi người ăn đi, mai con lại đổi món”.

Sang đến ngày hôm sau, tôi mua một bó rau ngót, một bó rau khoai lang và tiếp tục món lạc rang. Cứ như thế, tôi thay đổi các món ăn sao cho cả tuần ngày nào cũng ăn lạc, rau, trứng, đậu phụ. Đến ngày thứ 7, mẹ chồng vừa thấy tôi dọn cơm thì ném đũa xuống mâm cơm:

“Đủ rồi, cô định ngược đãі nhà này đấy à?”.

 

“Con có dám ngược đãі bố mẹ đâu. Vì mẹ đưa cho con 500 ngàn 1 tháng, trong khi nhà mình 6 người nên con mới phải nấu ăn như thế này”.

Chồng tôi không muốn vợ và mẹ cãi nhau nên cắt ngang:

“Thôi, từ tháng sau để con đưa tiền lương cho vợ con, để cô ấy lấy tiền đó trang trải”.

“Lâu nay vẫn đưa cho mẹ, giờ anh lại dấm dúi cho vợ anh à?”.

“Con đưa cho mẹ nhưng mẹ để cả nhà ăn thế này là không được. Thôi con quyết rồi”.

May quá, nhờ có 500 ngàn của mẹ chồng mà tôi được cầm tiền lương của chồng. Cũng tại bà chèn ép con dâu. Đòi cơm ngon mà đưa có 500 ngàn thì ăn kiểu gì. Chị em nào bị làm khó như tôi thì thử cách này xem sao.

Vợ đã mất 2 năm nay nhưng bệnh viện lại b-ấ-t ng-ờ gọi tôi đến nhận con, khi thấy người phụ nữ này xuất hiện cầm theo tờ giấy x-é-t ngh-iệm ADN thì tôi rụ-ng r-ời tay chân

0

Tôi vội vã phóng xe đến viện, đến nơi thì thấy bác sĩ bảo anh vào căn phòng nơi có đứa bé. Khi đứng trước cửa người phụ nữ đó quay lại thì tôi lập tức ngã sụp xuống.

Liên vốn là một người phụ nữ giỏi giang thông minh, nhất là khi cô kết hôn với Tuấn một người chồng mẫu mực thì ai nấy đều khen cô có số hưởng. Cứ tưởng mọi chuyện tốt đẹp, ấy thế nhưng kết hôn hơn 3 năm mà Liên vẫn chẳng thể sinh cho chồng đứa con. Người ta cứ xì xào kiểu gì Tuấn cũng bỏ Liên để cưới vợ mới, nghe những lời nói đó thì Liên càng mệt mỏi và đau đớn vô cùng. Không muốn chồng vì mình mà tuyệt tự nên Liên chủ động viết đơn ly hôn.

– Em làm cái gì thế hả Liên. Đơn ly hôn này là sao – Tuấn hoảng hốt.

– Là em muốn giải thoát cho anh…anh hãy cưới người phụ nữ khác đi. Người mà có thể sinh con cho anh. Còn em thì không thể làm mẹ được rồi, anh là con một em không muốn anh khó xử với bố mẹ anh.

– Đừng ngốc thế. Em đâu phải cái máy đẻ mà không mang thai được thì anh bỏ. Con cái là lộc trời cho, rồi vợ chồng mình sẽ có con thôi em.

– Nếu 1 năm, 2 năm nữa mà em vẫn không có thai thì làm sao chứ?

– Thì mình sẽ thụ tinh nhân tạo hoặc thuê người mang thai hộ. Em không cần phải lo lắng đâu.

Nghe những lời chồng nói mà Liên cảm động đến rơi nước mắt, còn về phần Tuấn thì sợ vợ bị trầm cảm do lo nghĩ nhiều nên anh thường xuyên an ủi vợ. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, nào ngờ ngày hôm đó đi làm về thì Liên bị tai nạn giao thông không qua khỏi. Giây phút đó Tuấn sau đớn đến tột cùng, từ ngày vợ chết Tuấn cứ thui thủi một mình nhiều người thấy vậy khuyên nhủ anh.
Vợ mất 2 năm thì bệnh viện gọi đến đón con, khi thấy người phụ nữ này xuất hiện tôi giật mình bủn rủn tay chân - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
– Dù sao cái Liên cũng mất rồi, người sống thì vẫn phải sống. Cậu còn trẻ nên cưới vợ mới để ổn định gia thất, như vậy thì Liên dưới suối vàng cũng được an nghỉ.

Dù vậy thì Tuấn vẫn không có ý định đi thêm bước nữa, cứ vậy suốt 2 năm trôi qua người ta vẫn thấy Tuấn ở một mình hương khói cho vợ đầy đủ. Vậy nhưng dạo gần đây mỗi lần ra thăm mộ vợ thì đêm về Tuấn ngủ đều mơ thấy Liên hiện về nhìn anh cười nói: “Cuối cùng em cũng có thể cho anh đứa con…hãy thay em chăm sóc con anh nhé”. Tuấn bàng hoàng tỉnh dậy nhưng anh cứ cảm giác như giấc mơ rất chân thật.

Thế rồi cho đến một ngày thì Tuấn nhận được cuộc gọi từ bệnh viện báo anh đến đón con mới sinh. Khỏi phải nói lúc đó Tuấn choáng váng sửng sốt như nào, rõ ràng vợ anh đã mất 2 năm. Bản thân Tuấn cũng không gái gú để người phụ nữ khác bắt anh chịu trách nhiệm. Nhưng lúc đó Tuấn vẫn vội vã phóng xe đến viện, đến nơi thì thấy bác sỹ bảo anh vào căn phòng nơi có đứa bé. Khi Tuấn đứng trước cửa người phụ nữ đó quay lại thì Tuấn lập tức ngã sụp xuống.

– Liên…là em ư? Không thể nào…Liên đã chết rồi…có phải tôi đang nằm mơ không?

– Anh cứ bình tĩnh, em là Hạnh, em gái sinh đôi của chị Liên. 10 năm nay em sống bên nước ngoài nên anh không biết.

Nghe người phụ nữ đó nói thì Tuấn chợt nhớ lại trước đây Liên cũng có nói cô có đứa em gái sống ở nước ngoài nhưng Tuấn không ngờ đó là em song sinh. Đang suy nghĩ thì Hạnh bế đứa bé đến tiến đến bên Tuấn.

– Anh hãy bế đứa bé đi…là con của anh và chị gái em đấy.

– Là con của anh và Liên ư? Nhưng vợ anh đã mất…

– Em biết điều đó. Đứa bé này là chị Liên đã nhờ em mang thai hộ. Chị ấy đã nhờ lúc chị ấy còn sống, chị ấy khao khát được sinh cho anh đứa con nhưng không thể nên mới nhờ em. Lúc đó em đang mang thai nên không thể đồng ý, sau khi sinh con xong thì em đã quyết định mang thai hộ cho hai người. Giờ chị ấy đã mất rồi…anh hãy chăm sóc cho đứa bé thật tốt. Là một bé trai đấy.

Tuấn ôm lấy đứa con khóc nức nở bây giờ anh mới hiểu vì sao ngày đó Liên sống chết bắt anh gửi “giống” ở bệnh viện. Hóa ra là cô đã có chủ ý nhờ em gái mang thai hộ. Bế đứa con trên tay Tuấn như được sống lại…anh hứa sẽ thay Liên chăm con thật tốt.

Đều đặn đưa mẹ chồng 5 triệu/tháng nhưng vì phải ở nhà trông con nên lúc nào nhà chồng cũng coi tôi là kẻ ă::n b::ám. Một lần tôi phải cho con đi v::ệ si::nh lúc quay lại mâm cơm nhà chồng để phần chỉ còn đúng 1 miếng thịt mỡ dính bì đầy lông. Cầm bát cơm lên tôi quyết định…

0

Phụ nữ chỉ cần không kiếm được ra tiề.n là có thể hiểu người xung quanh đối xử với mình ra sao.

Đứng lên thay đồ cho con, khi quay lại mâm cơm tôi được cả nhà chồng để phần cho 1 cục thịt mỡ lẫn bì đã bị xắn mất phần nạc - Hình 1

Chuyện đã qua đến 5 năm rồi nhưng không hiểu sao đây lại là mảng kí ức mà tôi không thể nào quên được. Trong suốt 5 năm qua, có những lúc tôi còn vất vả hơn thế nữa, có khi phải dắt bộ xe vì hết tiề.n đổ xăng, cũng có khi phải muối mặt sang nhà hàng xóm xin bát cơm cho con nhưng tất cả đều qua đi rất nhẹ nhàng, chỉ có hình ảnh mâm cơm ngày hôm đó thì tôi không bao giờ quên.

 

Nếu có lời khuyên nào cho các bạn trẻ thì chắc chỉ là đừng bao giờ không đi làm vì bất kỳ lý do nào. Kể cả tiề.n bạn kiếm ra không nhiều nhưng phải chắc chắn bản thân luôn có công ăn việc làm đàng hoàng.

Tôi lấy chồng sớm, 22 tuổ.i tôi đã mù quáng mà lao đầu vào tiếng gọi của tình yêu rồi. Lấy chồng xong tôi cũng xin được một công việc khá là ổn định, lương lậu cũng không đến nỗi nào. Tuy không quá cao nhưng vì chỉ có mỗi 2 vợ chồng nên chi phí sinh hoạt cũng không quá nhiều, vì thế mà tôi cũng tiết kiệm được một khoản nhỏ.

Lấy chồng 2 năm tôi đều cảm thấy yên ổn, mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng khá là tốt đẹp. Chủ yếu thời gian tôi dành cho công việc, thỉnh thoảng sang nhà bố mẹ chồng chơi cũng đều bảo nhau phải có đồng quà tấm bánh. Lễ Tết tôi đều biếu bố mẹ tiề.n tiêu Tết, tôi tự nghĩ rằng bản thân khá chỉn chu và biết cách ứng xử nên chung sống hòa bình với nhà chồng.

Cho đến năm thứ 3, tôi bất ngờ có bầu. Việc có em bé hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của tôi nên lúc ấy tôi rất hoang mang. Đặc biệt thời điểm đó công việc của tôi không hề thuận lợi cho việc mang thai nên tôi lo lắng đến mức cả thai kỳ lên được đúng 5kg.

Ban đầu tôi nghĩ bầu bì thì vẫn đi làm bình thường, lúc nào đẻ thì nghỉ theo đúng chế độ thai sản của công ty thôi nhưng mọi chuyện không hề theo những gì tôi mong muốn. Ở tuần thứ 21 của thai kỳ, tôi bắt buộc phải khâu eo tử cung vì nguy cơ sinh non cao. Cũng kể từ đó tôi không thể tiếp tục đi làm.

Đứng lên thay đồ cho con, khi quay lại mâm cơm tôi được cả nhà chồng để phần cho 1 cục thịt mỡ lẫn bì đã bị xắn mất phần nạc - Hình 2

Vậy là tôi nghỉ việc hẳn ở công ty cũ cho đến lúc sinh nở. Lúc này tôi lại tiếp tục nghĩ là đợi con đủ 6 tháng thì sẽ đi tìm việc mới nhưng khi con đủ 6 tháng thì lại chẳng có ai hỗ trợ chăm sóc bé để tôi đi làm lại. Vậy là cứ thế tôi ở nhà, không công ăn việc làm đến tận khi con 1 tuổ.i.

Vì để thuận tiện cho việc chăm sóc con nhỏ cộng với thu nhập giảm sút quá nhiều do tôi không còn kiếm được tiề.n nữa thì vợ chồng tôi đã quyết định về nhà nội ở. Mọi chuyện phức tạp bắt đầu diễn ra từ đây.

Mỗi tháng lương của chồng tôi chẳng đủ để lo cho con nên chỉ có thể gửi ông bà nội rất ít tiề.n sinh hoạt. Tôi hiểu điều này nên mỗi tháng đều trích tiề.n tiết kiệm ra để gửi bà thêm tiề.n ăn uống. Sinh hoạt trong nhà tôi cũng rất giữ ý tứ nhưng suốt 1 năm sống chung với mẹ chồng, thần kinh tôi luôn trong trạng thái căng thẳng như sắp đứt ra.

Mẹ chồng tôi tiết kiệm vô cùng nhất là trong khoản ăn uống. Nhiều khi cả nhà 7 người nhưng bà chỉ mua 2 lạng thịt về kho thật mặn để ăn cho đỡ tốn. Mặc dù mỗi tháng tôi và chồng gửi bà 5 triệu tiề.n ăn, tuy không quá nhiều nhưng cũng không thể đến nỗi tằn tiện như vậy.

Đã vậy, từ chồng cho đến bố mẹ chồng đều có suy nghĩ là tôi ở nhà ăn bám, đã không kiếm ra tiề.n rồi lại còn giỏi tiêu, trong khi các khoản chi đều là chi cho con.

Tôi càng ngày càng gầy rộc đi và đến khi cảm thấy quá ngột ngạt, tôi muốn nhờ bà trông cháu cho mình đi làm tăng thêm thu nhập thì cả nhà không một ai chấp nhận. Vậy là tôi lại tiếp tục ở nhà làm cái kiếp “ăn bám” chồng trong mắt các thành viên gia đình.

Cho đến ngày hôm đó, đang ăn cơm thì con tôi muốn đi vệ sinh. Tôi buông bát cơm ra đứng dậy dắt con đi rồi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thay đồ cho con. Xong xuôi quay trở lại, mâm cơm chỉ còn đúng nửa bát cơm đang ăn dở của tôi và 1 cục thịt kho trong bát thịt lõng bõng nước. Thậm chí, miếng thịt này còn không nguyên vẹn vì đã bị xắn mất phần nạc, chỉ còn lại mỡ và bì dính lông heo.

Cầm bát cơm lên, bỗng nhiên tôi không còn chút cảm xúc nào nữa. Quay sang nhìn đứa con còn chưa biết nói, tôi nghĩ mình phải tìm con đường sống khác đi thôi.

Thế là tôi l.y hô.n và nuôi con một mình. Tôi dọn về nhà ngoại sống, chỉ xin ông bà cho có chỗ nương thân rồi cố gắng làm hết việc này đến việc khác để trang trải cuộc sống.

Hiện tại mẹ con tôi rất ổn, cũng may còn có nhà ngoại cưu mang mà không trách cứ tôi điều gì hết. Những năm qua vất vả nhiều nhưng tất cả những khó khăn với tôi đó không là gì với cục thịt mỡ vỏn vẻn trong mâm cơm năm ấy.

Đi công tác ngủ ở khách sạn, nửa đêm đang nằm thì có tiếng gõ cửa ầm ầm. Tôi ra mở cửa thì mặt c-ắ-t không còn giọt m-á-u khi thấy người này đứng ở cửa

0

Vậy mà đã 8 năm trôi qua, người yêu cũ giờ đã thành công, vẻ bề ngoài vẫn điển trai phong độ như thế. Tôi nhìn anh mà như thấy lại mình của tháng năm yêu đương cuồng nhiệt. Tôi nghe anh nói:

Tôi và chồng lấy nhau đã 2 năm nhưng chưa muốn sinh con. Cả tôi và chồng đều đồng ý sẽ cố gắng làm việc để tích góp rồi mới sinh con. Chồng tôi không phản đối, anh rất hiểu và cảm thông cho vợ, luôn động viên vợ cố gắng.

Quả thật tôi thấy mình là người vợ may mắn. Từ ngày lấy nhau, chồng tôi chẳng bao giờ chê tôi nấu ăn dở, dù tôi chỉ mới học được vài món. Thậm chí anh còn thích về nhà ăn cơm với vợ, lúc nào cũng khen vợ nấu ăn ngon. Chồng tôi còn hiếu thuận với bố mẹ vợ, hiểu lễ nghĩa. Lương của anh đều đưa cho vợ giữ, còn nói vợ gửi tiền về cho bố mẹ vợ

Vừa qua, tôi đi công tác một tuần ở thành phố khác. Ngủ ở khách sạn, tôi lạ giường nên nằm trằn trọc đến nửa đêm không ngủ được. Bỗng tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi có phần sợ hãi không biết đối phương là ai. Nhìn qua mắt mèo, tôi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Người đứng bên ngoài là người yêu cũ của tôi.

Đi công tác ngủ ở khách sạn, nửa đêm cửa phòng có tiếng gõ cửa, nhìn thấy người trước mặt mà tim tôi loạn nhịp, muốn ly hôn ngay  - Ảnh 1
Ảnh minh họa: Internet
Khi mở cửa thấy dáng vẻ quen thuộc của anh, tim tôi đập rộn ràng trong lòng ngực. Đây là người đàn ông đầu tiên tôi yêu sâu đậm suốt 6 năm trước khi lấy chồng. Trong đời tôi hối hận nhất chính là từng bỏ quên anh ấy khi ham mê đuổi theo sự nghiệp.

Từ ngày quen nhau đến khi chia tay, anh chưa từng làm gì sai với tôi. Anh là người tài giỏi, trưởng thành và không ngừng nỗ lực vì người mình yêu. Sau khi nghe tôi nói muốn đến thành phố khác phát triển sự nghiệp, anh gật đầu chấp nhận lời chia tay. Suốt rất nhiều năm sau, tôi vẫn không dám liên lạc lại với anh

Vậy mà đã 8 năm trôi qua, người yêu cũ giờ đã thành công, vẻ bề ngoài vẫn điển trai phong độ như thế. Tôi nhìn anh mà như thấy lại mình của tháng năm yêu đương cuồng nhiệt. Tôi nghe anh nói:

“Anh nghe bạn bè nói em đã kết hôn. Lúc nãy nhìn thấy em anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm. Sau đó anh cứ vô thức đi theo em tới đây, đứng đợi một lúc mới dám gõ cửa. Anh sợ em ngủ rồi, nhưng cũng sợ nếu không gặp em lần này thì sau này sẽ không gặp được nữa”.

Đêm đó, tôi và người yêu cũ đã nói chuyện với nhau cả đêm. Nhưng tôi không làm gì quá giới hạn có lỗi với chồng. Chúng tôi chỉ ngồi cùng nhau, nói về công việc, cuộc sống suốt những năm chia tay. Anh vẫn một mình, vẫn thường xuyên nhớ đến tôi. Anh hỏi tôi có còn nhớ tới anh không, liệu anh có thể có tôi một lần nữa không? Còn nếu tôi đã quên anh thì anh xin lỗi vì đã làm phiền tôi.

Tôi im lặng không trả lời anh nhưng thật lòng tôi muốn trả lời rằng tôi vẫn nhớ anh, tôi cũng muốn ở bên anh. Tôi biết mình xấu xa, nhưng tôi cũng không thể lừa dối chính mình. Dù vậy, tôi không nỡ rời xa chồng, chồng tốt với tôi như thế, tôi làm sao có thể phản bội anh. Anh còn hiếu thuận với bố mẹ tôi. Chồng không chỉ có tình với tôi mà còn có nghĩa.

Ngày trở về sau chuyến đi công tác, tôi xóa số của người yêu cũ, vào bếp nấu cho chồng một món ăn tôi vừa học. Con người sống vẫn là phải đi về phía trước, những gì thuộc về quá khứ dẫu có luyến lưu cũng không thể trở lại.

Cau tươi gần 100kg/kg giờ đang trên đà lao dốc, có thể TQ sẽ ngừng thu mua thời gian tới

0

Giá cau tươi sau khi tăng chóng mặt và xác lập kỷ lục đang trên đà lao dốc. Thương lái cho biết phía Trung Quốc “quay xe” hạn chế nhập là nguyên nhân chính.

Trung Quốc 'quay xe' hạn chế mua, giá cau trên đà lao dốc - Ảnh 1.

Thủ phủ cau Sơn Tây với hơn 1.000ha đang gặp khó đầu ra – Ảnh: TRẦN MAI

Ngày 18-10, giá cau tươi tại Quảng Ngãi đang tiếp tục giảm, hiện các chủ lò sấy thu mua dè chừng, có lò đang tạm dừng mua.

Giá cau lao dốc không phanh

“Trung Quốc không còn nhập nhiều như trước. Chúng tôi cũng hạn chế mua để dò giá. Giờ tiếp tục mua sấy mà nếu chẳng may giá giảm tiếp là ốm đòn”, một chủ lò cau ở huyện Nghĩa Hành (Quảng Ngãi) nói.

Tại huyện Sơn Tây – nơi được mệnh danh là xứ ngàn cau với hơn 1.000ha cau đang cho trái, người dân cho biết cách đây hai ngày giá cau tươi là 80.000 đồng/kg, hiện chỉ còn 60.000 đồng/kg.

Chị Nga, một người thu mua cau ở huyện Sơn Tây, nói không chỉ chị mà nhiều điểm thu mua hiện phải giảm nhập cau.

“Mấy hôm nay giá cứ giảm dần nên không ai dám mua”, chị Nga nói.

Tại các huyện đồng bằng của tỉnh Quảng Ngãi có diện tích trồng cau lớn như Nghĩa Hành, Tư Nghĩa, Mộ Đức, Sơn Tịnh… giá cũng đang lao dốc.

Cách đây ba ngày, các lò sấy thu cau tươi giá 85.000 – 90.000 đồng/kg, nay còn 70.000 – 75.000 đồng/kg và có lò mua, lò ngừng.

Bà Lê Thị Vân (xã Nghĩa Thắng, huyện Tư Nghĩa) nói nhà có hơn 20 cây cau đang cho trái đến kỳ thu hoạch nhưng người hái cau lâu nay “bám vườn năn nỉ” không đến hái.

“Tôi có điện hỏi, thợ hái cau nói thông cảm để ít hôm nữa giá ổn định sẽ đến. Ông ấy nói hôm qua bẻ hơn ba tạ cau, chở đến lò bán thì lỗ 3.000 đồng/kg”, bà Vân nói.

Trung Quốc 'quay xe', giá cau trên đà lao dốc - Ảnh 2.

Thợ bẻ cau hiện nay rất ít, chỉ còn vài lò thu mua, số còn lại đang dừng nhập cau tươi – Ảnh: TRẦN MAI

Không chỉ giá giảm, khả năng cao Trung Quốc dừng mua

Anh H., một thương lái làm việc trực tiếp với đối tác Trung Quốc, lý giải nguyên nhân Trung Quốc dừng nhập cau từ Việt Nam bởi nhiều công ty đã đủ nguyên liệu sản xuất, vài công ty chưa đủ vẫn nhập nhưng số lượng ít.

“Phía Trung Quốc hiện đang ngừng nhập cau từ Việt Nam, họ chỉ còn nhập những lô cuối cùng mà họ đã cọc tiền cho các lò sấy cau ở Việt Nam trước đây. Những ngày tới khả năng cao là giá tiếp tục giảm hoặc Trung Quốc sẽ ngừng nhập”, anh H. nói.

Cũng theo anh H., nhiều người Trung Quốc đến trực tiếp vựa cau ở Quảng Ngãi thu mua cũng “ngồi chơi xơi nước”, liên tục cập nhật tình hình từ các công ty Trung Quốc.

“Cau hoàn toàn phụ thuộc vào thị trường Trung Quốc nên hên xui lắm. Ớn nhất là đang giá cao thì họ không mua”, anh H. thông tin.

Trao đổi với Tuổi Trẻ, lãnh đạo huyện Sơn Tây xác nhận giá cau đang giảm và khó bán. Rất may hiện đang là cuối mùa, cau trái tại vườn không nhiều

Mẹ chồng cũ c/a/y ng/h/i/ệt đột ngột gửi quà 20/10 sớm cho dâu cũ, tôi mừng thầm tưởng bà hối hận, ai ngờ phía sau là toan tính khiến tôi h/ã/i h/ù/ng vội bỏ về

0

Uyên không tin nổi vào mắt mình, bấm ngay số điện thoại lạ để xác minh xem ai lại gửi cho cô món quà lớn đến vậy. Đầu dây bên kia trả lời, một giọng nói không xa lạ.

Cũng đã 3 năm kể từ ngày Uyên chấm dứt cuộc đời mình bên một người đàn ông mang cả những năm tháng thanh xuân của cô. 3 năm không quá dài nhưng đó là khoảng thời gian khủng khiếp mà Uyên phải đối mặt sau ly hôn. Cuối cùng, sau bao khó khăn, bằng những nỗ lực không ngừng cô đã có được cuộc sống an nhiên, yên bình bên 2 con gái đáng yêu.

Uyên nhấp ly trà lòng đầy thư thái. Bỗng có tiếng chuông báo tin nhắn từ ngân hàng. Uyên mở ra xem thì đập vào mắt cô là con số 1 cùng rất nhiều số 0 theo sau. Ngay sau thông báo của ngân hàng là một tin nhắn từ số điện thoại lạ: “Chúc con dâu của mẹ xinh đẹp, hạnh phúc. Mẹ có chút quà gửi đến con và các cháu”.

Uyên không tin nổi vào mắt mình, bấm ngay số điện thoại lạ để xác minh xem ai lại gửi cho cô món quà lớn đến vậy. Đầu dây bên kia trả lời, một giọng nói không xa lạ: “Ừ, là mẹ. Giờ con có thể gặp mẹ chút được không?”.

Hóa ra đó là mẹ chồng cũ của của Uyên. Nghe cái giọng nói dịu dàng cùng cách xưng hô mẹ con ngọt ngào mà bao kí ức đau buồn trong Uyên ùa về. Còn nhớ 3 năm trước chính mẹ chồng cô đã tìm mọi cách để chồng Uyên bỏ cô. Thậm chí, bà ấy còn đích thân tìm bồ cho con trai mình. Kết quả là Uyên không chịu nổi những cú sốc mà đành dứt áo ra đi. Từ ngày ấy đến nay, mẹ chồng có bao giờ hỏi han gì cô hay cháu nội. Vậy mà… thật kì lạ!

Uyên thong thả bước vào một quán cafe sang trọng. Chỉ nhìn từ đằng sau cô cũng nhận ra hình dáng của mẹ chồng. Uyên mỉm cười chào lễ phép. Mẹ chồng cô nhìn con dâu cũ từ đầu đến chân đon đả: “Con… con đẹp quá. Ngồi đây nào, uống gì mẹ gọi?”.

Mẹ chồng đột ngột gửi quà 20/10 sớm cho con dâu cũ, ai ngờ đằng sau món quà là cả một sự toan tính ghê sợ - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

 

 

 

Ai mà nhìn mẹ chồng Uyên lúc này thì có lẽ sẽ thiện cảm với bà lắm đây. Đến chính cô cũng không hiểu nổi. Uyên cất lời trước: “Mẹ chuyển tiền vào tài khoản của con ạ? Sao tự nhiên mẹ lại…”. Chưa kịp nói hết câu cô đã bị mẹ chồng ngắt lời.

Bà từ tốn giải thích: “Trước khi con với thằng Hưng còn ở với nhau, bố mẹ chẳng có mà cho các con nhiều. Ngày cưới mẹ cũng không trao cho con chút kỉ vật gì. Gần đây, bố mẹ có bán được mảnh đất trước kia nên mới dư dật. Mẹ muốn bù đắp cho con!”.

Uyên sửng sốt. Đúng là chuyện lạ Việt Nam. Có vẻ như mẹ chồng cô đã quên hết những tổn thương kinh khủng mà bà đã gây ra trong quá khứ với cô rồi thì phải. Thở dài một chút, mẹ chồng Uyên lại tiếp lời:

“Thật lòng mẹ có việc này muốn khẩn cầu con. Con có thể quay về với thằng Hưng, đưa các cháu của mẹ về sống chung cùng gia đình mình được không con?”. Ánh mắt người đàn bà ngồi trước mặt Uyên sao mà thảm thương đến thế. Bà nhìn cô gái đã từng là con dâu, ánh mắt van lơi, chờ đợi. Nếu không phải người từng trải như Uyên thì có lẽ đã bị khuất phục rồi.

Mẹ chồng Uyên chợt đưa tay ra nắm vội lấy bàn tay cô, bao hi vọng vào một cái gật đầu… Uyên vẫn không khỏi bàng hoàng, cô gặng hỏi: “Nhưng năm xưa… con không hiểu vì sao mẹ lại muốn… không phải chính mẹ là người tìm vợ mới cho chồng con sao. Cô ta cũng có con trai nối dõi cho dòng họ Nguyễn rồi. Tại sao mẹ lại tìm con làm gì?”.

Đến lúc này bà ta không còn giấu giếm được nữa, nước mắt trực trào, siết chặt tay Uyên hơn: “Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi. Con Liên nó có chửa nhưng là chửa với thằng khác. Nó thấy mẹ tin người nên cố lợi dụng mẹ để trói thằng Hưng. Trước kia là mẹ đối xử không tốt với con. Giờ con có thể cho thân già này một cơ hội sửa sai được không?”.

Mẹ chồng đột ngột gửi quà 20/10 sớm cho con dâu cũ, ai ngờ đằng sau món quà là cả một sự toan tính ghê sợ - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Ôi, nghe có vẻ thống thiết làm sao, thấy mẹ chồng cũ suy sụp quá Uyên xin cáo lỗi về trước và nói cần thời gian suy nghĩ. Nhưng trong thâm tâm cô, những tội lỗi mà họ đã gây ra với Uyên không bao giờ phai nhòa.

Không khó khăn gì để Uyên tìm hiểu được thêm thông tin của chồng cũ và từ đó biết được mục đích của mẹ chồng. Không chỉ đơn giản như những điều thê thảm mà bà ấy thể hiện. Đáng sợ hơn, Hưng đã bị vô sinh vì lý do gì thì Uyên cũng chưa rõ. Hóa ra mẹ chồng Uyên dùng tiền để thuyết phục cô trở về để bà ấy không mất đi nòi giống nhà mình. Vậy mà trước kia bà còn mỉa mai Uyên không biết đẻ, chỉ toàn là “lũ vịt giời ăn hại”.

Sau khi bị cú lừa ngoạn mục của con dâu “nhặt” về, mẹ chồng Uyên mới chợt nhận ra chẳng có ai ngoan ngoãn, hiếu thảo được như cô nên tiếc của đây mà. Uyên từ chối tất cả các cuộc hẹn gặp của mẹ chồng cũ. Chuyện này cô nhất định phải để bà ta ân hận.

Một sáng đẹp trời, mẹ chồng Uyên nhận được tin nhắn của cô con dâu ngoan hiền thì mừng lắm. Bà vội vã mở ra xem: “Tấm lòng mẹ lớn quá con không dám nhận. Số tiền này đủ để mẹ tìm người tạo ra thằng cu nối dõi cho dòng họ nhà mình đấy ạ. Chứ con chắc hết duyên nợ với anh Hưng từ khi mẹ đuổi con đi rồi. Xin mẹ đừng đến làm phiền cuộc sống đang tốt đẹp của 3 mẹ con con”. Bà nhìn số tiền của mình còn nguyên, chẳng mất đi đồng nào mà lòng đau như cắt. Đúng là có những sai lầm, có dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng thể lấy lại được.