Vợ chồng anh 2 tôi sống chung với bố mẹ và chăm sóc ông bà rất chu đáo. Mẹ tôi vốn khó tính, khó chiều, hồi trước cũng sống với chị dâu cả nhưng không được bao lâu. Khi xảy ra mâu thuẫn, mẹ tôi cũng biết mình có những điểm chưa đúng, tuy nhiên, chị dâu cả cũng sai nhiều. Kết quả, bố mẹ cho vợ chồng anh chị mảnh đất để xây nhà riêng.
Vậy mà mẹ tôi lại liên tục khen ngợi chị dâu thứ 2. Bà nói chị Lam vừa tinh tế, tử tế lại có kinh tế và rất ngoan hiền, hiếu thảo. Sống chung 5 năm, tôi chưa từng thấy họ cãi cọ hay xích mích gì. Mà tôi cũng phải công nhận, chị dâu thứ 2 cư xử rất khéo léo, không để mất lòng ai; khác hẳn với chị dâu cả quá thẳng tính nên ăn nói bỗ bã, mất lòng người khác. Chị Lam giàu có nên trước khi lấy chồng đã có nhà riêng rộng rãi khang trang. Vì thương chồng, thương bố mẹ chồng nên chị vẫn làm dâu, một tuần về nhà riêng 2-3 ngày để quét dọn thôi. Chị cũng định cho thuê nhưng sợ người ta không biết giữ đồ đạc trong nhà nên lại thôi (căn nhà chị đầu tư trang trí và xây dựng theo sở thích của bản thân nên chị rất quý).
Mẹ tôi mới mất được 3 tháng nay. Bà qua đời sau nửa năm điều trị bệnh ung thư phổi. Từ lúc phát hiện bệnh, chị Lam là người đồng hành cùng bà suốt những ngày tháng nằm viện, đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ. Vì chăm mẹ mà chị phải đóng cửa shop quần áo, nghỉ bán đồ đông lạnh và hoa quả. Chị nói sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất chứ tiền bạc, đối với chị chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Chị sống tốt như thế nên anh trai và cả nhà tôi ai cũng quý và trân trọng.
Ảnh minh họa
Trước khi mẹ tôi mất, bà dặn dò bố tôi phải lập di chúc, để lại nhà đất cho vợ chồng anh 2 và 500 triệu cho chị Lam, đó là số tiền bố mẹ dành dụm để dưỡng già, giờ cho lại con dâu vì công sức chị đã chăm sóc mẹ 6 tháng qua.
Tang lễ xong xuôi, bố tôi gọi các con về họp gia đình. Bố tôi bảo sẽ công khai di chúc và chia tiền bạc để các con không phải thắc mắc, mâu thuẫn về chuyện tài sản nữa. Theo di nguyện của mẹ, vợ chồng anh cả sẽ nhận được số tiền 300 triệu đồng. Vợ chồng anh 2 sẽ nhận nhà đất để thờ cúng ông bà tổ tiên và tiếp tục chăm sóc bố. Vợ chồng tôi sẽ nhận số tiền 200 triệu đồng. Riêng chị Lam, mẹ để lại cho chị 500 triệu đồng, đó vừa là trả lại tiền viện phí mà anh chị đã đóng, vừa là cho riêng chị, coi như mẹ tôi cảm ơn vì sự chăm sóc tận tình của chị lúc bà đau bệnh.
Vừa nghe thế, chị Lam đã từ chối ngay. Chị nói mình có tiền và việc chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ là điều nên làm; chị sẽ không nhận một đồng nào hết. Số tiền 500 triệu đó, chị sẽ lập sổ tiết kiệm cho bố, sau này ông sẽ có một khoản tiền dưỡng già chứ không phải trắng tay sau khi chia hết tài sản cho các con. Chị chỉ xin gia đình một tấm ảnh của mẹ để treo ở nhà riêng và thờ cúng mẹ ở bên ấy. Chị nói thương mẹ lắm, đi đâu cũng muốn được nhìn thấy mẹ. Dù sống ở đây nhưng chị vẫn sẽ lập thêm một bàn thờ nữa để di ảnh của mẹ bên nhà riêng của mình cho trọn tình trọn nghĩa. Chị Lam nói thế, bố tôi đã ngậm ngùi thốt lên: “Đúng là con dâu tôi! Không uổng phí tình cảm của bà ấy dành cho con”. Bố còn bảo quyết định sống với vợ chồng chị là điều đúng đắn nhất của bố mẹ từ trước đến nay.
Nhưng anh cả tôi lại phản đối ngay. Anh nói làm thế là không đúng, chỉ nên thờ mẹ ở một nơi thôi. Còn nếu em dâu muốn thì có thể đem ảnh mẹ về treo tường tưởng nhớ chứ không được lập thêm bàn thờ nữa. Chị dâu bị anh cả mắng mà rơm rớm nước mắt. Bố tôi thì bảo quyền quyết định là ở chị nên không can ngăn. Anh cả bảo bố quá chiều con dâu, xem con dâu hơn con trai ruột… Nhà tôi thành ra mâu thuẫn chỉ vì nguyện vọng của chị dâu. Mọi người nói xem, giờ chúng tôi có nên để chị dâu lập thêm bàn thờ mẹ ở nhà riêng của chị không?