Bước được chân vào nhà cũng hơn 12 giờ đêm rồi, chị quăng mình xuống giường, đầy mệt nhọc. Công việc của chị, từ ngày chị tranh được cái chức vụ mới, dường như nuốt chửng hết thời gian của chị rồi. Thật ra công việc cũ, vẫn đủ kinh tế để chị sống dư giả nhưng cái mong ước bay cao bay xa, được đứng trên nhiều người của chị khiến chị không dừng được.
ảnh minh họa
Thôi thì đã đâ.m lao thì đành phải theo lao vậy.
Chị muốn nhắm mắt ngủ luôn một giấc nhưng sực nhớ ra điều gì, chị vội bật dậy, đi ra ngoài. Cửa phòng vẫn mở hé, chị ngó vào, con chị đã say giấc rồi. Con gái của chị, con bé mới 12 tuổ.i nhưng nhìn đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Nó giống chị ngày xưa, dậy thì sớm nhưng vì chị bận rộn quá nên mọi thứ đều do nó tự làm, tự tìm hiểu hết. Nhiều lúc, chị cũng biết con bé thiệt thòi nhưng chị biết làm thế nào được, công việc của chị nó như thế.
Mà có phải chị bỏ bê con gái đâu, chị đã thuê riêng cho con bé một cô giáo dạy kèm nó học, đồng thời cũng dạy nó luôn mấy vấn đề trong cuộc sống. Chị nghĩ, có khi cô giáo dạy con, còn tốt hơn là chị dạy con. Vì thực sự chị chỉ giỏi làm kinh tế thôi chứ còn nói để làm thế nào cho con hiểu thì chắc chị chẳng làm được đâu. Bởi thế, chị tin rằng, cứ bỏ tiề.n ra thuê một cô giáo tốt cho con thì mọi chuyện của con sẽ ổn cả thôi. Mà bằng chứng là con chị vẫn đi học bình thường, vẫn sinh hoạt ổn định đấy thôi. Chỉ là nó ít được gặp chị hơn mà thôi.
Mọi người nói chị nên dành nhiều thời gian cho con gái hơn vì con chị đang trong giai đoạn mới lớn, sẽ có rất nhiều vấn đề về tâm s.i.n.h l.ý mà nói với người ngoài không tiện, chỉ có thể nhờ hỏi chị. Chị nghe xong chỉ cười, chị nói rằng con chị thông minh, khỏe mạnh như thế, lại còn có cô giáo hướng dẫn nó bên cạnh, chắc chắn nó sẽ làm được mọi chuyện tốt mà thôi. Chị đâu ngờ, sự vô tâm, phó mặc ấy của chị lại đẩy con gái chị đi đến bước đường nguy hiểm ấy…
Bình thường chị có nghe cô giáo riêng của con bé nói đến th.á.n.g nó thường đau bụng nên hôm cô giáo có việc bận về quê đã dặn chị nhớ để ý đến nó. Ấy thế mà chị lại quên béng đi, phải đợi cô gọi điện nhắc mới nhớ. Hình như th.á.n.g trước cô ấy cũng gọi cho chị nhưng vì nhiều việc quá nên chị chẳng có thời gian mà nhớ. Hôm nay chị cũng ít việc, chị quyết định về sớm để về nhà với con. Cũng lâu lắm rồi mẹ con chị không nói chuyện. Nhưng chẳng như cô ấy nói gì cả, con gái chị đang ngồi trên giường, nghịch điện thoại, cười hỉ hả.
– Mẹ tưởng con đến th.á.n.g cơ mà. Con có thấy đau bụng không?
– Con… Con chưa đến ngày mẹ ạ!
– Tại sao vậy?
– Con… Con không biết. Con đã không có 2 th.á.n.g nay rồi!
Chị giật mình, con gái chị tắc kinh đã 2 th.á.n.g nay rồi ư? Tại sao chị không hề hay biết gì chứ. Mà cũng đúng thôi, thường thì chuyện này toàn cô giáo con chị để ý.
– Con… Con chắc chứ?
– Vâng mẹ ạ!
– Thế con đã làm những gì rồi. Có làm gì với bạn trai khác giới không? – Chị hét lên
– Con… Con…
Trong đầu chị hiện lên suy nghĩ sợ hãi đó. Con gái chị, ôi con gái chị, có lẽ nào con gái chị đã…
Không đợi con gái thanh minh hay nói gì nhiều hơn, chị lôi tuột con gái chị đến khoa sản khám.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của chị, vị bác sĩ già cau mày:
– Con chị tắc kinh 2 th.á.n.g rồi ư? Nó bao nhiêu tuổ.i?
Chị thấy cứng họng trước câu hỏi. Con chị mới 12, chuyện nếu đúng như chị đang nghĩ thì sẽ xấu hổ vô cùng. Bất giác, chị trả lời:
– 20 ạ!
Vị bác sĩ già lắc đầu rồi dắt tay con gái chị vào trong. Bên ngoài, chị hồi hộp trong sợ hãi.
– Bác sĩ ơi, con gái tôi có phải nó đã… – Chị lo sợ câu trả lời khi bác sĩ bước ra khỏi phòng khám
– Con chị bị u, đó chính là nguyên nhân khiến nó bị tắc kinh. Hơn nữa, nó mới 12 tuổ.i, sao chị lại nói dối nó 20 tuổ.i. Chị không để ý gì đến con chị ư?
Chị chế.t lặng, bác sĩ đang nói gì vậy chứ. Hóa ra con gái chị, không phải như chị nghĩ, mang thai với người khác mà nó u ư? Trời ơi, chị đã làm gì vậy. Chị chỉ mải mê kiế.m tiề.n mà không quan tâm gì đến con chị. Chị lao vào, ôm chặt lấy con bé, nức nở. Chị sai rồi, chị sẽ giảm công việc để chăm sóc con, vì chị sợ, sợ mất con lắm. Thế mới biết sinh con ra, nuôi con chưa đủ, còn phải biết dạy con nữa.