Ngân ngồi một mình ở góc hành lang bệnh viện, hai tay đan chặt vào nhau, khuôn mặt xanh xao như bầu trời xám xịt ngoài kia. Cơn mưa tầm tã đập vào ô cửa kính, vang lên từng tiếng cộp cộp như gõ vào lòng cô. Trong căn phòng cách ly, con trai cô – cậu bé Quân, mới chỉ tám tuổi, đang phải chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh. Chỉ vài ngày trước, Quân còn cười đùa vui vẻ, nhưng giờ đây, cậu bé đang trong tình trạng nguy kịch, cần phải phẫu thuật gấp.
Ngân biết rằng chi phí phẫu thuật là một con số khổng lồ. Mặc dù đã làm đủ mọi cách, gom góp tất cả số tiền có được từ gia đình và vay mượn bạn bè, nhưng khoản tiền ấy vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Từ ngày chồng cô – Hải – rời bỏ mẹ con cô để đi theo người khác, gia đình chồng không còn quan tâm đến hai mẹ con. Thậm chí, khi nghe tin Quân ốm nặng, họ cũng không buồn ghé thăm lấy một lần, mặc kệ những lời cầu xin của Ngân.
Ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt của hành lang bệnh viện, Ngân thở dài. Mọi thứ như đang dồn ép cô đến bước đường cùng. Mắt cô nặng trĩu, đôi tay không ngừng run rẩy. Ngân nhớ về những ngày hạnh phúc của gia đình mình trước khi mọi thứ đổ vỡ.
Cô và Hải từng là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Hải là một người đàn ông điềm đạm, chăm chỉ làm ăn, và dường như rất yêu thương vợ con. Nhưng rồi, sự xuất hiện của người thứ ba đã thay đổi tất cả. Hải dần xa cách, những cuộc cãi vã kéo dài không dứt. Cuối cùng, Hải chọn rời bỏ gia đình, để lại cô và Quân trong đau khổ. Kể từ đó, cô gồng gánh nuôi con một mình, làm việc cật lực để lo cho con ăn học.
Nhưng bây giờ, khi Quân đổ bệnh, cô không còn đủ sức nữa. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Cô không dám nghĩ đến viễn cảnh mất con, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để cứu con mình.
Bên cạnh Ngân lúc này, chỉ còn mẹ cô. Bà đã gần 70 tuổi, bà ngoại sức khỏe yếu, nhưng vì con, vì cháu, bà không quản ngại ngày đêm túc trực chăm sóc Quân. Những đêm dài thức trắng ở hành lang bệnh viện, hai mẹ con nương tựa vào nhau để vượt qua nỗi đau, nhưng có những lúc, Ngân không thể giấu nổi sự tuyệt vọng.
Tiếng bước chân vang lên kéo Ngân ra khỏi dòng suy nghĩ. Là mẹ cô – bà Hoa – đi từ phòng bệnh ra. Gương mặt bà cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. Bà ngồi xuống cạnh Ngân, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái.
“Con à, mẹ vừa vào thăm cháu. Bác sĩ bảo tình hình của Quân vẫn ổn định, nhưng nếu không làm phẫu thuật sớm thì sẽ rất nguy hiểm. Mình phải nhanh chóng xoay xở tiền bạc thôi, con à.”
Ngân gật đầu, mắt cô rưng rưng. “Con biết, mẹ ạ. Nhưng giờ con không biết phải vay mượn ở đâu nữa. Con đã tìm đến khắp nơi rồi mà vẫn không đủ tiền. Gia đình nhà chồng thì…”
Ngân bỏ dở câu nói, không cần thiết phải nhắc đến sự thờ ơ của gia đình Hải nữa. Mẹ cô cũng hiểu, bà không nói thêm gì, chỉ ôm lấy con gái vào lòng.
“Mẹ tin rằng mình sẽ tìm được cách. Mình không được bỏ cuộc, con ạ. Vì Quân, mẹ sẽ làm mọi thứ để cứu cháu.”
Cả hai mẹ con ngồi lặng trong phút chốc. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, như một bản nhạc buồn thấm vào lòng người. Ngân cúi mặt, không muốn mẹ thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt mình. Cô sợ rằng nếu cô gục ngã, mẹ cô sẽ càng thêm đau khổ.
Ngân đứng dậy, quyết định đi dạo quanh bệnh viện một chút để lấy lại tinh thần. Cô bước đi trong vô thức, ngang qua những hành lang dài hun hút, không để ý đến những ánh mắt của mọi người xung quanh. Đến một góc khuất, cô dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế đá trong khuôn viên vắng lặng.
Làm sao bây giờ? Cô không thể để con mình chịu khổ thêm nữa. Cô không thể để Quân mất đi cơ hội sống chỉ vì không có tiền phẫu thuật. Nhưng cô cũng không biết phải làm sao để có được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.
Đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Cháu ổn chứ?”
Ngân giật mình quay lại. Trước mặt cô là một người phụ nữ khoảng ngoài 50 tuổi, dáng vẻ thanh nhã, gương mặt hiền từ. Bà ngồi xuống bên cạnh Ngân, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
“Cháu có vẻ rất lo lắng, có chuyện gì xảy ra sao?” – bà hỏi, giọng đầy quan tâm.
Ngân im lặng một lúc, rồi không thể kiềm chế được nữa, cô bật khóc. Giữa không gian vắng lặng, cô kể lại câu chuyện của mình cho người phụ nữ xa lạ nghe, về bệnh tình của con trai, về sự quay lưng của gia đình chồng, và về nỗi đau đớn tột cùng khi không thể cứu con.
Người phụ nữ lắng nghe, ánh mắt bà dần trở nên đăm chiêu hơn. Khi Ngân kể xong, bà trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cháu à, cô cũng từng là một người mẹ, từng trải qua những đau đớn mất mát. Cô hiểu cảm giác của cháu lúc này. Nhưng cô tin rằng khi ta đặt hết tình yêu và niềm tin vào con cái, thì phép màu sẽ đến. Đừng từ bỏ hy vọng.”
Ngân không biết phải đáp lại thế nào. Cô chỉ biết nhìn bà, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói.
“Cô có thể giúp cháu một việc. Nếu cháu không ngại, cô sẽ giới thiệu cháu gặp một người bạn của cô. Ông ấy là một nhà từ thiện, từng giúp đỡ nhiều gia đình gặp hoàn cảnh khó khăn như cháu. Cháu thử liên lạc xem sao, biết đâu sẽ có cơ hội.”
Ngân ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. “Thật sao cô? Cháu… cháu không biết phải nói gì…”
Người phụ nữ mỉm cười, đặt tay lên vai Ngân như truyền cho cô sự ấm áp. “Cô không dám hứa chắc điều gì, nhưng hãy thử xem. Đây là số điện thoại của ông ấy, cháu cứ liên lạc đi.”
Ngân nhận tờ giấy nhỏ từ tay người phụ nữ. Cô cúi đầu cảm ơn rối rít, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc. Liệu đây có phải là sự giúp đỡ thật lòng hay chỉ là lời an ủi của một người xa lạ?
Ngày hôm sau, Ngân quyết định liên lạc với người mà người phụ nữ kia đã giới thiệu. Bà Hoa cũng động viên con gái thử, vì lúc này, mọi hy vọng đều đáng giá. Sau cuộc gọi ngắn, ông Hưng – người bạn của người phụ nữ hôm qua – đồng ý gặp Ngân ngay tại bệnh viện.
Ông Hưng xuất hiện, một người đàn ông tầm 60, dáng vẻ phúc hậu và điềm đạm. Sau khi nghe Ngân trình bày hoàn cảnh, ông nhìn cô với ánh mắt trầm ngâm. Không lâu sau, ông nói: “Tôi có thể giúp cháu một phần chi phí phẫu thuật, nhưng phần còn lại cháu sẽ phải tự lo. Hãy cố gắng liên lạc với những tổ chức từ thiện khác, tôi tin rằng nếu có niềm tin, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Ngân không thể tin vào tai mình. Đây thực sự là một cơ hội. Cô cảm thấy như có một luồng ánh sáng mở ra giữa bóng tối. Ngân cúi đầu cảm ơn ông Hưng rối rít. Ông chỉ mỉm cười hiền từ và dặn dò cô tiếp tục kiên nhẫn. Những ngày sau đó, nhờ sự giúp đỡ từ nhiều tổ chức từ thiện mà ông Hưng giới thiệu, Ngân đã dần xoay xở đủ số tiền để tiến hành ca phẫu thuật cho Quân.
Ca phẫu thuật diễn ra thành công. Nhìn con trai dần hồi phục, Ngân rơi nước mắt hạnh phúc. Trong lòng cô tràn đầy lòng biết ơn đối với ân nhân đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất. Nhưng quan trọng hơn cả, cô nhận ra rằng tình mẫu tử và sự kiên trì chính là sức mạnh lớn nhất, giúp cô vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.