Trước ngày vợ hấp hối, cô ấy khó nhọc nói tổng tài sản tiết kiệm được 5 tỷ và xin lỗi. Sau đó vợ không nói lời nào nữa, rồi nhắm nghiền mắt và đến nửa đêm thì mất.
Những năm đầu cưới nhau, vợ chồng tôi gặp rất nhiều khó khăn về kinh tế. Chúng tôi đều là công nhân, thu nhập thấp, số tiền làm ra chỉ đủ nuôi con. Mỗi khi con bị bệnh nhập viện là vợ tôi phải đi vay tiền khắp nơi.
Các con càng lớn, càng chi tiêu nhiều, nếu chúng tôi vẫn giậm chân tại chỗ thì cả đời sẽ sống trong nghèo đói túng thiếu, quanh năm phải đi cầu cạnh vay tiền người ta.
Là người đàn ông, tôi phải mạnh mẽ không thể để vợ con chịu khổ cực đói khát mãi được. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định nghỉ việc và đi làm xa nhà.
Từ nhỏ tôi đã có đam mê nấu ăn, ra thành phố tôi đầu quân cho một cửa hàng phở. Sau 2 năm làm việc chăm chỉ thì được ông bà chủ thương tình truyền cho bí quyết làm nghề nấu phở.
Khi đã có tay nghề trong tay tôi qua thành phố khác mở cửa hàng và bán phở. Do có duyên với nghề và mở chỗ đông người qua lại nên quán phở ngày càng đông khách. Vợ tôi phải nghỉ việc ở quê ra phố phụ việc với chồng.
Từ tay trắng sau 14 năm làm nghề, tôi đã mua được nhà thành phố. Các con tôi hiện tại đang học đại học, gia đình có cuộc sống yên ổn hạnh phúc. Tuy công việc bận rộn quanh năm suốt tháng nhưng kiếm được tiền nên chúng tôi rất ham.
Khi đã có tay nghề trong tay tôi qua thành phố khác mở cửa hàng và bán phở.
Cứ nghĩ vợ chồng cố gắng kiếm được nhiều tiền thì về già sẽ nghỉ ngơi hưởng thụ. Nào ngờ chưa đến tuổi nghỉ hưu mà gia đình tôi đã tan đàn xẻ nghé. Mấy tháng nay, vợ tôi ho rất nhiều, cô ấy cũng đi khám bệnh và uống nhiều loại thuốc không khỏi. Đến khi tôi phát hiện vợ ho ra máu thì cô ấy mới chịu thú thật là ung thư phổi giai đoạn cuối.
Vì không muốn chồng con lo lắng, không muốn tốn kém tiền chữa bệnh. Căn bệnh ung thư là án tử hình nên vợ không muốn tốn kém tiền bạc vào việc chữa trị. Với suy nghĩ còn nước còn tát, tôi yêu cầu vợ vào bệnh viện chữa trị.
Chồng con khuyên bảo thế nào cô ấy cũng không chịu đi bệnh viện. Chỉ ở nhà uống mấy thuốc lá linh tinh hay thuốc giảm đau. Không thể nói được vợ, tôi chỉ biết cố gắng chăm sóc cô ấy tốt nhất có thể.
Khách ăn phở mỗi ngày rất đông, tôi không thể nghỉ việc ở nhà với vợ được. Vì thế tôi thuê người chăm sóc cô ấy mỗi ngày.
Từ trước đến nay, tiền kiếm được bao nhiêu tôi đều giao vợ quản lý hết. Từ khi bệnh tình của vợ chuyển nặng, tôi có ý muốn hỏi tiền tiết kiệm cô ấy để đâu thì lần nào vợ cũng lên cơn ho sù sụ làm tôi không dám nói nữa.
Trước ngày vợ hấp hối, cô ấy khó nhọc nói tổng tài sản tiết kiệm được 5 tỷ và nói lời xin lỗi. Sau đó vợ không nói lời nào nữa, rồi nhắm nghiền mắt và đến nửa đêm thì mất.
Trước ngày vợ hấp hối, cô ấy khó nhọc nói tổng tài sản tiết kiệm được 5 tỷ và nói lời xin lỗi.
Vợ mất được vài ngày, tôi lục tung nhà, mở tủ để tìm kiếm tiền nhưng cũng như mấy lần trước không có tiền, lần này lại có cuốn sổ ghi chép. Mở ra tôi bàng hoàng khi biết số tiền mà 2 vợ chồng vất vả kiếm được trong những năm qua lại bị vợ cho họ ngoại vay hết. Cô ấy cho em trai, chị gái, bố mẹ và anh em họ vay mượn, số tiền lên đến 5 tỷ.
Bây giờ tôi mới hiểu 2 từ xin lỗi mà vợ nói có ý nghĩa gì. Có lẽ vợ thấy hối hận vì đã cho người thân vay quá nhiều tiền, tiền chưa đòi được đã mất nên mới thấy có lỗi với chồng. Vì sợ chồng phát hiện trong nhà không có tiền nên vợ không chịu đi chữa bệnh mà cam chịu đau đớn quằn quại những tháng cuối đời.
Tôi mải mê kiếm tiền nhưng không biết cách quản lý tiền bạc, tin tưởng vợ là thế, vậy mà cô ấy làm tôi thật sự thất vọng.
Vì không muốn số tiền mồ hôi nước mắt vợ chồng vất vả kiếm được bị mất trắng, tuần vừa rồi tôi đã về quê đòi nợ anh em bên ngoại. Mọi người khẳng định không vay vợ tôi đồng nào. Tôi đưa cuốn sổ có chữ ký của mọi người nhưng họ cho rằng vợ tôi giả chữ ký của họ để lừa chồng. Anh em không có nhu cầu dùng tiền nên không ai vay làm gì.
Tôi biết vợ tôi không nói dối nhưng cô ấy mất rồi, bây giờ tôi biết lấy lại tiền của những người họ ngoại thế nào đây?