Tôi là người đàn ông miền quê, sống cả đời bên những thửa ruộng và những cánh đồng trải dài bất tận. Sau khi vợ tôi mất, tôi dồn hết tình thương vào cậu con trai duy nhất, Hùng. Thằng bé học giỏi, thông minh, và đầy ước mơ. Tôi tin rằng, nếu nó có cơ hội, nó sẽ thoát khỏi cái nghèo khó nơi quê nhà mà vươn lên thành công.
Năm Hùng tốt nghiệp đại học, nó bảo với tôi rằng muốn khởi nghiệp trên thành phố. “Bố ơi, con không muốn đi làm công suốt đời. Con muốn tự mình xây dựng một sự nghiệp. Nhưng mà, con cần một ít vốn để bắt đầu…”
Lòng tôi lúc ấy ngổn ngang. Tôi biết để có vốn cho Hùng, tôi phải bán đi mảnh ruộng duy nhất của gia đình – cái tài sản tôi đã dày công vun đắp bao năm. Nhưng khi nhìn ánh mắt hy vọng của con, tôi chẳng đành lòng từ chối. “Được rồi, con trai,” tôi nói. “Bố sẽ bán ruộng để giúp con.”
Hùng lên thành phố, mang theo số tiền tôi gom góp cả đời. Những tháng đầu, nó vẫn gọi điện về thường xuyên. Mỗi lần như thế, giọng nó luôn đầy nhiệt huyết: “Con đang làm rất tốt, bố ạ. Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, mọi thứ sẽ ổn định.”
Tháng đầu tiên, Hùng gửi về cho tôi một phong bì 500 nghìn đồng. “Bố giữ lấy tiêu vặt,” nó nói qua điện thoại. Tôi không dùng đến số tiền đó. Tôi chỉ cất vào ngăn kéo như một niềm tự hào rằng con trai mình đã biết đền đáp. Nhưng rồi, dần dần, những cuộc gọi của Hùng thưa thớt. Tháng thứ ba, rồi tháng thứ tư, tôi chỉ nhận được phong bì. Những tháng tiếp theo, không còn bất kỳ tin tức nào từ nó.
Nửa năm trước, tiền cũng ngừng gửi. Tôi không dám gọi cho Hùng, phần vì tự trọng, phần vì sợ làm phiền nó. Còn ruộng thì đã bán, tôi đành phải ra ngoài kiếm việc làm thêm. Lúc thì phụ hồ, lúc thì làm thuê, nhưng tuổi già sức yếu, tôi không trụ được lâu. Cứ mỗi tối về, nhìn căn nhà trống trải, lòng tôi như thắt lại.
Cuối tháng này, bất ngờ tôi nhận được một phong bì nữa từ Hùng. Cảm giác vừa mừng vừa lo lẫn lộn, tôi vội mở phong bì. Nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong, tay tôi run lẩy bẩy, tim như ngừng đập. Đó không phải tiền, mà là một lá thư… và một tờ giấy nợ.
“Bố kính yêu,
Con xin lỗi vì thời gian qua không liên lạc. Con đã thất bại trong việc kinh doanh, không chỉ mất hết số tiền của bố mà còn gánh thêm một khoản nợ lớn. Con đã cố gắng làm việc để trả nợ nhưng không đủ. Lá thư này con gửi để mong bố tha thứ. Con biết con đã làm bố thất vọng, nhưng con không dám về nhà vì sợ đối diện với bố.
Con hứa sẽ cố gắng trả hết số nợ và trở về bên bố. Con xin lỗi vì tất cả.
Con trai của bố,
Hùng.”
Tôi đọc xong mà nước mắt giàn giụa. Tờ giấy đi kèm là thông báo về khoản nợ của Hùng từ ngân hàng. Hóa ra, vì quá tin tưởng vào kế hoạch kinh doanh, nó đã vay thêm tiền. Nhưng thị trường không như mong đợi, nó thất bại, mất tất cả.
Tôi ngồi thụp xuống, đau đớn vô cùng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi không giận Hùng. Làm cha, làm mẹ, ai cũng mong con mình thành công, nhưng cũng phải học cách chấp nhận khi con thất bại. Tôi quyết định phải tìm cách giúp nó.
Sáng hôm sau, tôi lên đường tìm Hùng. Tôi hỏi thăm khắp nơi, đến từng địa chỉ mà tôi nghĩ con có thể ở, cuối cùng cũng tìm thấy nó trong một căn phòng trọ nhỏ, tối tăm ở ngoại thành. Hùng gầy rộc đi, quần áo xộc xệch, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Khi nhìn thấy tôi, nó ngỡ ngàng, rồi òa khóc như một đứa trẻ.
“Bố… Con xin lỗi, bố ơi…”
Tôi ôm lấy con, nước mắt lăn dài. “Con trai, không sao cả. Mình bắt đầu lại từ đầu. Quan trọng là con còn sống và con đã cố gắng. Mọi chuyện khác, bố con mình cùng giải quyết.”
Từ hôm đó, tôi và Hùng làm việc chăm chỉ, ngày ngày đối mặt với những khó khăn. Tôi không trách nó một lời, bởi tôi biết, thất bại là bài học lớn nhất mà đời người phải trải qua.
Dù chẳng biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần có tình thương và lòng quyết tâm, mọi thứ sẽ dần tốt đẹp hơn. Và tôi, dù có già đi, vẫn sẽ luôn là điểm tựa để con trai tôi đứng lên từ những vấp ngã của đời.