Thấy anh nặng lòng với vợ như thế, không ai không thương. Chính tôi còn nghĩ thôi thì số chị mình kém may mắn, đoản mệnh nhưng khi sống có được người chồng thương yêu thật lòng như vậy cũng xem như được an ủi.
Lòng người thật sự khó đoán, thậm chí lúc chị gái nằm xuống nhìn anh rể vật vã khóc thương nói lời tiễn biệt vợ mà tất cả họ hàng người thân không ai cầm được nước mắt. Mọi người còn bảo với nhau rằng, chị tôi đoản mệnh nhưng cũng có được người chồng tử tế, tình cảm. Vậy mà chỉ vài ngày sau, hành động của anh ấy lại phủ nhận đi tất cả những điều anh từng thể hiện trước đó.
Mang thai bé đầu lòng được 7 tháng thì chị gái tôi phát hiện bị ung thư tử cung giai đoạn muộn. Khi đó cả nhà tôi suy sụp, mẹ khóc ngất vì thương con. Anh rể tôi đợt ấy cũng tiều tụy lắm. Những ngày sau đó, anh chăm chị gái tôi tận tình, nâng giấc không rời một bước.
Mang thai bé đầu lòng được 7 tháng thì chị gái tôi phát hiện bị ung thư tử cung giai đoạn muộn. (Ảnh minh họa)
Sau khi hội chẩn cân nhắc nhiều lần, bác sĩ đã chỉ định mổ lấy thai ở tháng thứ 8. Em bé phải nằm lồng kính, chị gái tôi sau ca mổ sinh ấy sức khỏe ngày một yếu đi khiến cả nhà ai cũng buồn. Nhất là anh rể tôi, từ khi vợ phát hiện mắc trọng bệnh, anh luôn ở bên, chăm sóc chị không rời một bước.
Sau khi vợ mổ sinh con, anh gửi con cho hai bên nội ngoại chăm giúp để dành thời gian bên chị tôi. Có những đêm chị đau, anh cũng thức thâu đêm xoa bóp, dỗ dành. Họ hàng, bạn bè tới thăm ai chứng kiến cảnh anh rể chăm sóc vợ cũng phải xuýt xoa bảo trên đời hiếm có người đàn ông nào nặng tình được như vậy.
Khổ nhất là khi chị tôi trị xạ bị rụng hết tóc, biết vợ sợ xấu nên anh rể dành cả ngày đi tìm mua cho vợ 1 bộ tóc giả đúng theo ý chị. Thậm chí về sau khi chị mệt quá rồi, không đeo tóc giả nữa thì anh cạo luôn tóc của mình để chị tôi luôn cảm thấy lúc nào cũng có chồng đồng hành bên cạnh.
Còn nhớ hôm bệnh viện trả chị về nhà, anh rể ôm con khóc khàn tiếng. Phút cuối, chị tôi nắm chặt tay chồng nấc nghẹn dặn anh ở lại chăm con thay mình, anh ấy gào khóc như đứa trẻ, vật vã bên cạnh giường vợ. Anh hứa đủ điều sẽ chăm con, cả đời không lấy một ai khác.
Thấy anh nặng lòng với vợ như thế, không ai không thương. Chính tôi còn nghĩ thôi thì số chị mình kém may mắn, đoản mệnh nhưng khi sống có được người chồng thương yêu thật lòng như vậy cũng xem như được an ủi.
Lo mai táng cho vợ xong, anh rể cứ ngồi bên ban thờ nhìn ảnh chị tôi kể chuyện một mình. Bố mẹ tôi thương quá còn lo anh ấy không chịu được cú sốc tinh thần nhỡ làm chuyện gì dại dột lại khổ cháu ngoại nên thay nhau chạy qua nhà để mắt tới anh ấy.
Vậy mà vài ngày sau thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Anh rể vui vẻ, phấn chấn lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra làm mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng. Buồn hơn hôm cúng 100 ngày cho chị gái tôi xong, anh rể bất ngờ mang con sang giao cho bố mẹ vợ bảo:
“Thôi thì vợ con đã mất rồi, người ở lại vẫn phải tiếp tục cuộc sống. Nay con đã tìm được một người ý hợp tâm đầu nên xin gửi lại cháu nhờ bố mẹ chăm để còn tập trung lo hạnh phúc mới”.
Gia đình tôi choáng váng không thể tin được những gì anh rể nói. Anh ấy không giải thích nhiều, nói xong đưa luôn con cho bố mẹ vợ cùng 10 triệu với túi quần áo của con bé. Bố mẹ tôi thương con gái, cháu ngoại nên bảo:
“Con gái chúng ta xấu số, chúng ta cũng không ép con sống cảnh gà trống nuôi con. Tuy nhiên, con nên cố đợi mãn tang vợ rồi hãy vui duyên mới, như thế vợ con dưới suối vàng cũng đỡ tủi lòng”.
Gia đình tôi choáng váng không thể tin được những gì anh rể nói. (Ảnh minh họa)
Không ngờ anh rể rút trong túi tờ giấy siêu âm thai của người đàn bà anh đang ăn ở cùng, lạnh giọng:
“Cô ấy có thai rồi, không thể đợi con mãn tang vợ được”.
Tới đây bố mẹ tôi tím mặt, sững sờ, không còn lời nào để nói với con rể, đành im lặng đón cháu ngoại về chăm. Còn anh rể ngay hôm đó đón vợ mới về, toàn tâm vui duyên mới để chị tôi hương lạnh khói tàn. Anh quên hoàn toàn người vợ quá cố đáng thương của mình.
Càng nghĩ tôi càng không thể hiểu nổi anh rể mình sao lại có thể sống cạn tình cạn nghĩa như vậy. Tôi suy đoán có khả năng anh cặp bồ khi chị tôi còn sống. Nhưng thôi, dẫu sao thì khi chị tôi còn sống vẫn được anh chăm sóc tận tình khi bị ung thư cổ tử cung, giờ chị mất rồi không biết việc sau này nhưng chỉ thương con của anh chị, càng nghĩ đến đứa bé tôi càng chảy nước mắt xót xa.