Ngày đám tang vợ, Tuấn ngồi thẫn thờ 1 chỗ, nhưng anh không hề khóc mà cứ liên tục mỉm cười từ lúc khâm niệm tới lúc đưa vợ ra nghĩa trang …
ảnh minh họa
Người ta thường nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, vì vậy, người ngoài cuộc vĩnh viễn không bao giờ hiểu được những câu chuyện mà người trong cuộc đã và đang trải qua. Bởi thế, chúng ta không nên đ.ánh giá người khác chỉ bằng cách nhìn phiến diện của mình, đến khi sự thật được phơi bày, biết đâu ta sẽ hối hận vì những suy nghĩ sai lầm của mình.
Cưới nhau đã được 3 năm nhưng vợ chồng Tuấn vẫn chưa có con. Không phải vì sức khỏe của họ có vấn đề mà là vì cuộc sống khó khăn nên 2 vợ chồng anh quyết định kế hoạch. Lúc quen Lan, Tuấn đã 30, là 1 anh chàng nông thôn lên thành phố lập nghiệp, anh vẫn còn chơi vơi chưa tìm ra lối thoát. Mọi thứ đối với anh vẫn vô cùng bấp bênh vì vậy anh chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thế nhưng, Lan lại là người chủ động tỏ tình trước khiến Tuấn siêu lòng. 1 phần vì cô gái dễ thương xinh xắn như thế đã hiểu rõ tâm tư của anh nên không chờ đợi anh nói lời yêu mà tự mình làm trước. 1 phần thông qua đây anh cũng hiểu được Lan thương anh thật lòng ngay cả khi anh còn đang chật vật kiếm không đủ t.iền cơm mỗi ngày.
Biết tin con trai có người yêu, bố mẹ Tuấn giục cưới ngay vì t.uổi anh đã lớn, họ thì ngày 1 già không thể chờ thêm được nữa. Tuấn hỏi Lan có đồng ý làm vợ anh không thì Lan mỉm cười gật đầu.
Năm đó, cưới nhau xong, có 1 khoản t.iền mừng, Tuấn đổ dồn hết vào thành lập 1 công ty kinh doanh. Nhưng chuyện làm ăn, không ai nói trước được điều gì, trong khi cứ ngỡ đã sắp đổi đời thì đột ngột Tuấn bị lừa sạch tài sản khiến anh như rơi xuống vực thẳm.
May mắn thay thời gian đen tối đó còn có vợ anh bên cạnh. Thấy chồng cả ngày ủ rũ, mặt mày cau có, Lan rất xót xa, nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để động viên chăm sóc cho chồng.
Hôm đó, đi làm về thì thấy chồng đang ngồi im như tượng, Lan đến gần anh cũng chẳng nói chẳng rằng, cô liền nắm tay anh:
-Làm ăn thắng thua là chuyện bình thường, thất bại là mẹ thành công. Anh phải cố vực dậy tinh thần, còn người là còn tất cả, người làm ra t.iền chứ t.iền có làm được ra người đâu. Em tin anh sẽ làm được, em sẽ luôn ở bên anh.
Nghe câu đó, Tuấn rơi nước mắt ôm cứng lấy vợ. Dần dần, anh lấy lại được tinh thần bắt đầu tiếp tục vay vốn làm ăn, có 1 hậu phương vững chắc là Lan luôn bên cạnh động viên chăm sóc thật tốt khiến Tuấn cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mỗi ngày, Tuấn bận rộn đến mức còn không gặp mặt vợ, về đến nhà là anh nằm lăn xuống giường ngủ, mặt mày lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc và căng thẳng. Suốt 2 năm trời, cuối cùng Tuấn cũng thành công khi anh đã tìm đúng con đường đi và phất lên như diều gặp gió.
Video đang HOT
Nào ngờ, ông trời thích trêu người, đúng lúc kinh tế bắt đầu ổn định thì vợ anh lại bị viêm phổi nặng.
Bác sĩ nói với Tuấn:
-Vợ anh làm việc quá lâu trong môi trường độc hại nên dẫn đến viêm phổi mãn tính, tại sao anh lại để cô ấy vất vả như vậy?
Nghe câu đó Tuấn mới giật mình, bao lâu nay vợ anh ngày đêm tăng ca, Lan làm công nhân trong nhà máy t.huốc l.á thử hỏi làm sao không độc hại cho được. Vậy mà, anh đã ích kỷ biết bao khi chỉ biết buồn chán 1 mình và để vợ gánh hết mọi trách nhiệm.
Thế nhưng nhập viện được 2 tháng thì Lan đã qua đời trong sự đau đớn tột cùng của gia đình, đặc biệt là Tuấn.
Ngày đám tang vợ, Tuấn ngồi thẫn thờ 1 chỗ, nhưng anh không hề khóc mà cứ liên tục mỉm cười từ lúc khâm niệm tới lúc đưa vợ ra nghĩa trang. Hành động khó hiểu đó của anh khiến người xung quanh không ngừng bàn tán xì xào rằng anh bây giờ giàu có rồi nên mất vợ này thì lấy vợ khác 1 cách dễ dàng.
Có người c.hửi sau lưng rằng Tuấn là “thằng khốn nạn , trơ trẽn , mặt dày”.
Nào ngờ, sau khi chôn cất vợ, người ta đắp vòng hoa bịt kín ngôi mộ, Tuấn mới ôm chầm lấy ngôi mộ và bật khóc tức tưởi:
-Anh xin lỗi, anh là thằng chồng tồi, kể từ khi chúng ta lấy nhau, anh còn chưa mang lại hạnh phúc cho em được ngày nào. Tại sao em nỡ bỏ anh mà đi?
Người hàng xóm đỡ Tuấn dậy và hỏi:
-Sao bây giờ anh mới khóc? Vừa nãy anh còn cười tươi lắm cơ mà.
Tuấn mỉm cười xót xa rồi ôm di ảnh vợ:
-Em hay cằn nhằn và nói anh thường cau có, rất hiếm khi thấy anh cười, vì thế em muốn anh cười nhiều hơn, như vậy em cũng sẽ vui hơn phải không? Hôm nay anh đã cười cho em thấy rồi. Giờ em nằm dưới đó không còn trông thấy anh, anh mới dám khóc. Vợ ơi, tại sao em lại bỏ anh? Nếu biết trước, anh đã quan tâm em nhiều hơn, anh sẽ không lãng phí thời gian để tức giận hay cau có, dù là trong hoàn cảnh khó khăn nhất, anh cũng sẽ mỉm cười với em. Giờ nhận ra thì quá muộn rồi phải không em?