Sau khi bố mẹ mất, tôi là con út trong nhà nên quyết định để lại toàn bộ gia sản cho chị gái lớn. Chị ấy đã chăm sóc bố mẹ những năm tháng cuối đời, vì vậy tôi nghĩ rằng chị xứng đáng nhận hết những gì bố mẹ để lại. Tôi không màng tài sản, chỉ mong bố mẹ được an nghỉ, còn chị và anh rể sẽ lo chu toàn mọi việc. Chị từng hứa rằng sẽ giữ gìn di sản của bố mẹ, lo việc hương khói đầy đủ.
Thời gian trôi qua, chị ít khi nhắc đến căn nhà cũ hay đất đai bố mẹ để lại. Năm ngoái, chị gọi điện khoe với tôi rằng anh chị đã bán mảnh đất bố mẹ để lại và dùng số tiền ấy để xây một nhà thờ mới cho ông bà ở đất nhà chồng. Chị nói rằng làm vậy để tiện cho việc hương khói và sum vầy trong những dịp lễ tết. Nghe chị nói, tôi có chút lấn cấn nhưng nghĩ rằng chị đã cân nhắc kỹ lưỡng, nên tôi im lặng, không nói gì thêm. Tôi cũng yên tâm rằng gia đình sẽ có một nơi để tưởng nhớ bố mẹ.
Rồi đến một ngày, tôi quyết định về thăm nhà, thăm lại mảnh đất bố mẹ từng sống, nghĩ rằng sẽ ghé thăm nhà thờ mới mà chị nói. Khi về đến nơi, lòng tôi tràn ngập những ký ức tuổi thơ, từng góc nhà, từng khu vườn đều in dấu hình bóng của bố mẹ. Nhưng đến khi bước chân đến mảnh đất nơi chị nói đã xây nhà thờ, tôi chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trước mắt tôi không phải là một nhà thờ trang trọng, khang trang như chị đã nói. Thay vào đó, đó chỉ là một mảnh đất hoang tàn, vắng vẻ, chẳng có lấy một dấu hiệu nào cho thấy nơi này từng được dùng để dựng nhà thờ cho ông bà.
Nhà thờ mà chị nói nằm sâu trong góc vườn, nhưng thay vì được chăm chút, nó lại chỉ là một túp lều nhỏ, xiêu vẹo, hoang phế. Nơi mà chị từng hứa sẽ là chốn hương khói cho bố mẹ, giờ đây chỉ là một góc quên lãng, lạnh lẽo và vô hồn. Không có bát hương, không có bàn thờ, chỉ có cỏ dại mọc um tùm. Lòng tôi thắt lại, không thể tin nổi những gì mình đang chứng kiến.
Tôi bước vào trong túp lều, nước mắt trào ra mà không thể kìm lại được. Những di ảnh của bố mẹ, của ông bà đã mờ đi vì bụi bặm và thời gian. Nơi đây, vốn dĩ là nơi để tưởng nhớ tổ tiên, lại chẳng khác nào bị bỏ rơi. Tôi chợt nhớ về lời khoe khoang của chị, rằng chị đã bán đất để xây dựng nhà thờ cho ông bà. Nhưng thực tế lại quá khác xa với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi không thể nào hiểu được tại sao chị lại để cho nơi linh thiêng này trở nên tàn tạ như vậy. Phải chăng, với chị, việc xây dựng nhà thờ chỉ là một cái cớ để bán đất, lấy tiền lo cho cuộc sống riêng của mình? Phải chăng, lòng hiếu thảo mà chị từng hứa hẹn chỉ là những lời nói suông? Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh trong đầu tôi, nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng.
Đứng trước nơi từng là chốn an nghỉ của tổ tiên, nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi đã tin tưởng chị, để chị lo liệu mọi thứ, nhưng giờ đây tôi chỉ thấy sự tiếc nuối và thất vọng. Cảm giác bị phản bội bởi chính người ruột thịt, người mà tôi từng nghĩ sẽ lo chu toàn mọi việc sau khi bố mẹ qua đời, là một nỗi đau khó có thể diễn tả.
Tôi quỳ xuống trước những di ảnh mờ nhòa, thắp một nén nhang cho bố mẹ, cho ông bà, và thầm hứa rằng từ nay, tôi sẽ tự tay lo liệu việc hương khói, không thể để những người thân yêu phải chịu cảnh lạnh lẽo và bị lãng quên như thế này nữa. Chị có thể đã chọn con đường riêng của mình, nhưng từ nay tôi sẽ giữ trọn trách nhiệm với tổ tiên, dù muộn màng.
Khi tôi gặp lại chị để hỏi về số tiền bán đất, chị không hề tỏ ra áy náy hay bối rối. Thay vào đó, chị bình thản nói rằng chị đã dùng số tiền đó để đầu tư cho cuộc sống của gia đình riêng. Chị bảo anh rể muốn mở rộng kinh doanh, cần vốn để đầu tư vào một dự án lớn, và số tiền bán đất là cơ hội để giúp anh thăng tiến. Chị cũng đã dùng một phần tiền để sửa sang nhà cửa bên gia đình chồng, xây thêm phòng cho các con và mua sắm thêm đồ đạc.
Tôi lặng người khi nghe chị nói, từng lời của chị như một nhát dao đâm thẳng vào lòng. Hóa ra, lời hứa về việc xây dựng nhà thờ cho bố mẹ chỉ là cái cớ để hợp lý hóa việc chiếm đoạt tài sản và dùng nó cho những mục đích riêng. Mảnh đất mà bố mẹ đã dành cả đời gìn giữ, đáng lẽ là nơi lưu giữ ký ức và công lao của tổ tiên, giờ chỉ là một món hàng để chị bán đi vì lợi ích cá nhân.
Chị còn nói thêm rằng chị không cảm thấy có lỗi, vì theo chị, việc đầu tư cho gia đình riêng là cần thiết hơn. “Mình cũng phải lo cho tương lai chứ em, chuyện của bố mẹ đã qua rồi,” chị thản nhiên nói, như thể bố mẹ chỉ là một phần nhỏ bé đã bị lãng quên. Lời nói của chị khiến tôi không khỏi đau đớn và thất vọng. Chị đã quên mất rằng, không có bố mẹ, thì chị làm gì có được ngày hôm nay? Sự lạnh lùng, tính toán ấy khiến tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là tài sản, mà còn là tình cảm và trách nhiệm với gia đình.