Cuộc đời tôi thay đổi chóng mặt sau cái đám cưới được sắp đặt vội vàng, chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi. 18 tuổi, tôi vừa mới tốt nghiệp cấp ba, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện học hành, thế mà chỉ sau một quyết định của bố mẹ, tôi bị gả cho một người đàn ông lớn hơn tôi gần 30 tuổi. Ông ấy là bạn làm ăn của bố tôi, nghe đâu giàu có, quyền thế. Trong mắt bố mẹ, tôi chỉ là một món hàng để trao đổi, hy sinh để gia đình tôi được sống sung túc hơn.
Ngày cưới, tôi hoang mang không biết tương lai sẽ ra sao. Bạn bè tôi còn đang vui chơi, chưa ai nghĩ đến chuyện lập gia đình, thế mà tôi đã trở thành vợ của một người đàn ông lớn tuổi mà tôi không có tình cảm. Đêm tân hôn, tôi càng hoảng sợ hơn. Chỉ nghĩ đến việc phải đối diện với người đàn ông ấy trong căn phòng kín, tôi đã run rẩy. Tôi nghĩ đến hàng ngàn cách để thoát khỏi tình huống đó. Và cuối cùng, tôi nghĩ ra một kế hoạch kỳ quặc: mặc 5 cái quần bảo hộ để “bảo vệ” mình.
Khi anh ta bước vào phòng, tôi có thể cảm nhận ánh mắt của anh ấy nhìn tôi, nhưng không phải là ánh mắt thèm thuồng như tôi lo sợ, mà là ánh mắt… đầy sự cảm thông và hiền lành. Anh ấy không vội vàng, không áp lực tôi. Trái tim tôi đập thình thịch khi anh ấy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường. Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra như trong phim, nhưng không ngờ anh ấy lại lấy ra… một quyển sách.
Đó là một quyển sách về tâm lý học, về sự hiểu biết và tôn trọng đối phương trong hôn nhân. Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Anh biết em chưa sẵn sàng. Chúng ta có thể nói chuyện, đọc sách, làm quen nhau trước khi tiến xa hơn. Em không cần phải sợ hãi hay chịu đựng điều gì mà em không muốn.”
Tôi sửng sốt nhìn anh ấy. Cả đêm hôm đó, chúng tôi ngồi nói chuyện về cuộc sống, ước mơ và mong muốn. Anh ấy không hề tỏ ra nóng vội hay ép buộc. Tôi không biết từ lúc nào, sự sợ hãi trong tôi tan biến, và thay vào đó là sự cảm thông, sự thấu hiểu mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Lúc đầu, tôi mặc 5 cái quần để trốn tránh anh ấy, nhưng sau đêm ấy, tôi nhận ra, anh không phải là kẻ thù hay người đàn ông đáng sợ mà tôi tưởng tượng. Thay vì sợ hãi, tôi bắt đầu thấy anh ấy là một người đàn ông chân thành, biết lắng nghe và tôn trọng tôi. Tôi lắp bắp: “Anh… làm gì thì làm đi.” Nhưng không phải là trong sợ hãi, mà là trong sự tin tưởng rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi.
Đó là khởi đầu cho một mối quan hệ mà tôi không bao giờ ngờ tới.