Con dâu vừa về được hai ngày, bà đã đuổi người giúp việc rồi đổ hết mọi công việc lên đầu tôi.
Chồng tôi thì bận rộn, đi sớm về khuya, thành ra trong căn nhà rộng lớn này, tôi luôn cảm thấy lạc lõng.
Tôi vẫn còn chưa hết sốc sau chuyện đã xảy ra. Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 3 năm trước. Nhà chồng tôi khá giả, trong khi đó, hoàn cảnh gia đình tôi lại khó khăn. Khi chúng tôi về xin cưới, trong nhà ai cũng khinh rẻ, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để ngăn cản chúng tôi đến với nhau.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Chia tay được một tháng thì tôi phát hiện mình có thai. Lúc này, chúng tôi quay lại, hai bên gia đình cũng ủng hộ chuyện tổ chức đám cưới. Cứ nghĩ đó là cái kết viên mãn của hai vợ chồng. Không ngờ khi về chung một nhà, tôi lại càng khổ hơn.
Mẹ chồng tôi là người khắt khe, lại có ác cảm với con dâu từ trước nên thường xuyên gây khó dễ. Con dâu vừa về được hai ngày, bà đã đuổi người giúp việc rồi đổ hết mọi công việc lên đầu tôi. Chồng tôi thì bận rộn, đi sớm về khuya, thành ra trong căn nhà rộng lớn này, tôi luôn cảm thấy lạc lõng.
Thế nhưng ông trời không để tôi được sống yên bình với chồng. Hai tháng trước, chồng tôi bị đột quỵ khi đang làm việc đêm. Lúc mọi người phát hiện, anh đã không qua khỏi. Đối với tôi, đây là cú sốc quá lớn. Còn mẹ chồng thì tìm đủ mọi cách nhiếc móc, thậm chí bà bảo do tôi không hợp tuổi nên mới làm hại chồng.
Những ngày gần đây, tôi ăn cơm mà chan nước mắt. Cho tới hôm qua, em chồng tôi đột nhiên đề nghị một chuyện. Chú ấy nói muốn thay anh trai, lo lắng cho mẹ con tôi. Còn bảo trước kia hai anh em có lần uống rượu, chẳng hiểu thế nào, chồng tôi lại dặn dò. Anh nói sau này nếu chẳng may anh có chuyện gì, chỉ mong chú ấy đứng ra làm chủ cho chúng tôi. Bởi chồng tôi thừa biết mẹ mình là người như thế nào. Nghe em chồng nói vậy, tôi càng thấy tủi thân hơn. Đúng là bây giờ, chẳng có ai để tôi dựa dẫm trong căn nhà này.
Em chồng tôi chưa có vợ, lâu nay cũng rất tốt với tôi. Có điều chồng mới mất chưa được bao lâu, tôi không có ý định sẽ mở lòng với ai khác.
Sau khi nghe lời đề nghị từ em chồng, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như càng mơ hồ và xa cách. Những lời nói của cậu ấy khiến tôi vừa cảm động vừa mâu thuẫn. Đã bao nhiêu năm tôi cố gắng xây dựng cuộc sống với chồng, chịu đựng những áp lực và sự khắt khe từ mẹ chồng, chỉ mong có một mái ấm hạnh phúc để nương tựa. Nhưng giờ đây, chồng không còn, còn mẹ chồng thì lạnh nhạt và trách móc.
Em chồng lại càng quan tâm tới mẹ con tôi hơn từ sau cái ngày tang chồng. Cậu ấy đến nhà thường xuyên để giúp tôi những công việc nặng nhọc, những ngày cuối tuần còn dẫn con tôi đi chơi để tôi có chút thời gian riêng tư. Tôi không thể phủ nhận rằng lòng mình có chút ấm áp hơn, nhưng nỗi đau mất chồng vẫn chưa nguôi ngoai.
Một hôm, khi em chồng đưa con tôi đi công viên chơi, chúng tôi ngồi bên nhau dưới bóng cây, cậu ấy lại đề cập đến chuyện muốn gánh vác trách nhiệm với mẹ con tôi. Cậu nói rằng, đó không chỉ là lời hứa với anh trai, mà là mong muốn của chính mình, mong tôi cho cậu một cơ hội. Tôi thấy lòng mình dậy sóng, nhưng cũng không tránh khỏi sự nghi ngại. Bởi lẽ, chồng tôi mới ra đi chưa lâu, mà tình cảm hiện tại có phải là tình yêu hay chỉ là sự thương hại?
Khi về nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng, suy nghĩ miên man. Có lẽ mẹ chồng cũng đã để ý thấy sự gần gũi giữa hai chúng tôi, nên bà không ngừng bóng gió rằng tôi đã không giữ gìn trọn đạo nghĩa với người chồng đã khuất. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, vì không muốn làm tổn thương đến bất kỳ ai, nhất là em chồng, người duy nhất đối xử tốt với tôi trong ngôi nhà này.
Một đêm khuya, tôi ngồi nhìn con mình say ngủ và nghĩ đến tương lai của hai mẹ con. Bất chợt, tôi nghĩ đến việc rời khỏi ngôi nhà này, bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi khác, nơi không có những ánh nhìn dò xét, không có những định kiến đè nặng lên mình. Tôi không muốn để con mình lớn lên trong một môi trường đầy những lời nói cay độc từ bà nội, và cũng không muốn làm khổ em chồng vì một mối quan hệ mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng ra đi nghĩa là tôi sẽ mất tất cả mọi thứ ở đây, liệu tôi có thể làm lại từ đầu được không?
Vậy là tôi đứng trước hai lựa chọn: hoặc là chấp nhận lời đề nghị của em chồng, hoặc là ra đi để xây dựng cuộc sống mới, để được tự do làm lại từ đầu. Còn quá nhiều điều tôi cần cân nhắc, nhưng tôi biết, dù lựa chọn thế nào, tôi cũng phải mạnh mẽ vì con mình.