Tôi vừa tống cả “tập đoàn nhà chồng” ra khỏi nhà. Mẹ chồng gọi cho con trai bà, mắng con dâu láo nhưng tôi mặc kệ, chỉ mong lần này về bà giận đừng lên đây nữa.
Tôi người thành phố lấy chồng ở quê. Cưới xong chưa dồn đủ tiền nên bọn tôi vẫn phải đi thuê trọ. Hồi đấy mẹ chồng ít lên lắm. Tôi đẻ đứa đầu tiên bà còn chẳng chăm vì chê chỗ ở chật chội không quen.
Ghét nhất là bà vẫn có cái tư tưởng con dâu cứ phải nghe lời mẹ chồng răm rắp. Vì vậy nên tôi với bà không hợp nhau, cứ lên được vài bữa bà cũng tự chán rồi bảo:
“Thôi mẹ về quê đây”.
Bà xấu tính lắm nhé, rất hay vòi vĩnh:
“Cho mẹ xin 500 nghìn đi xe ôm”.
Tính ra bà đi chưa hết 200 nghìn, vẫn còn lãi mấy trăm đút túi.
Tôi với chồng vất vả cày cuốc kiếm tiền, dồn góp mấy năm qua được hơn 4 tỷ, bố mẹ đẻ với anh em giúp mỗi người một ít. Tôi cố mua được căn nhà 5 tỷ cho đàng hoàng. Có nhà của mình thật là sung sướng, không phải bỏ khoản tiền thuê trọ mỗi tháng nữa cũng chẳng phải thấp thỏm bị đuổi bất cứ lúc nào.
Ảnh minh họa: Pantip.com
Mua nhà xong gần như cạn sạch tiền, tôi cố chắt chiu ăn chẳng dám ăn tiêu chẳng dám tiêu để còn sắm nội thất, trang trí nhà cho đẹp.
Từ lúc thấy con cái mua được nhà mới rộng rãi, mẹ chồng lại cứ thích lên đây ở. Trên này bà chẳng phải làm gì, sáng xin tiền con trai ra quán làm đĩa bánh cuốn rồi về buôn dưa lê với mấy bác hàng xóm.
Mẹ chồng ở một mình thì tôi không nói nhưng ghét nhất là bà rất hay kéo đội quân dưới quê lên cùng. Lúc thì bà dì, lúc thì vợ chồng cậu mợ, khi lại bác hàng xóm đi viện khám bệnh. Tất cả đều kéo nhau về nhà tôi cứ như nhà trọ.
Hôm trước bà đón một đoàn cả 4, 5 người toàn anh em đằng họ ngoại bảo xuống xin làm giúp việc hoặc bưng bê rửa bát cũng được. Thế nhưng việc thì chẳng xin cứ ăn dầm ở dề nhà tôi. Đi làm về đã mệt mỏi rồi nhìn cả đám nhà quê ăn uống bày bừa khắp nhà mà phát điên lên. Có ông còn hút thuốc lào sòng sọc, nhổ phì phì ra hè.
Đã vậy mẹ chồng chỉ tay năm ngón, sai con dâu hết việc nọ việc kia như thể ra oai:
“Về không thay đồ đi nấu cơm cho các bác, các chú ăn đi con”.
Bực quá tôi bảo:
“Mẹ đưa mọi người ra ngoài mà ăn cơm bụi, nhà con hết gạo rồi”.
“Ơ, thế là kiểu gì? Gạo cả tải trong bếp mà bảo hết. Chị định đuổi khéo chúng tôi à”.
Nói qua nói lại tôi với bà cãi nhau luôn. Ức quá tôi hét lên:
“Mọi người ra hết khỏi nhà tôi ngay”.
Các bác ấy nghe thấy lục tục kéo nhau thu gấp đồ đạc đi hết. Họ xì xào nói xấu là tôi con dâu ghê gớm. Mẹ chồng bị ôi mặt nên mắng tôi xơi xơi rồi tuyên bố:
“Tao không bao giờ lên nữa”.
“Vâng mẹ về quê luôn đi cho con nhờ”.
Bị đuổi khỏi nhà nên bà tức lắm, gọi điện cho con trai mắng té tát nhưng tôi mặc kệ. Nhà này tiền tôi bỏ ra mua chứ không phải bà ấy. Biết điều thì tôi cho ở, không thì đuổi thẳng cổ. Mong là từ nay bà đừng có đưa ai lên phiền hà lắm, tôi không hầu được.