Sau 2 năm cưới, khi tôi đề nghị cả hai vợ chồng đi khám sức khỏe thì anh mới thừa nhận rằng mình bị vô sinh.
Chồng tôi xuất thân từ một gia đình khá giả, bố mẹ anh làm chủ một nhà máy và anh giúp đỡ gia đình lo việc kinh doanh. Bố mẹ tôi rất hài lòng với chàng rể này vì anh có gia cảnh tốt, bố mẹ đôi bên là bạn làm ăn của nhau, anh vừa đẹp trai lại chu đáo, ga lăng.
Hai đứa yêu nhau thì cưới vì hai bên gia đình đều thúc giục chuyện cưới xin. Sau khi lấy nhau, chúng tôi sống tách biệt với bố mẹ chứ không sống chung. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất êm đềm và ngọt ngào, ngặt nỗi bụng tôi chẳng có động tĩnh gì.
Mẹ chồng rất lo lắng, mẹ tôi cũng vậy. Lần nào gặp mặt hay gọi điện hỏi thăm họ đều thúc giục tôi:
– Con cái là chuyện quan trọng, các con làm gì thì làm, phải nhanh chóng sinh con đi. Cứ kế hoạch uống đủ thứ thuốc vào người hại lắm, sau này muốn thả nhỡ lại khó có thai. Hơn nữa càng có tuổi càng khó mang bầu, sức khỏe của đứa trẻ cũng không được tốt đâu.
Mẹ chồng còn hứa chỉ cần tôi sinh con, bà sẽ lo liệu từ A đến Z và tặng cho một căn nhà nữa. Tôi cũng muốn có con lắm chứ, cả hai vợ chồng có sử dụng biện pháp tránh thai nào đâu nhưng mãi mà tôi vẫn không thể mang thai.
Sau 2 năm cưới, khi tôi đề nghị cả hai vợ chồng đi khám sức khỏe thì anh mới thừa nhận rằng mình bị vô sinh. Khi ấy, anh đã quỳ xuống và xin tôi tha thứ vì đã cố tình che giấu chuyện này. Thấy chồng như vậy tôi thật sự không đành lòng nên đã tha thứ cho anh và hứa sẽ giữ kín bí mật này.
Tôi còn động viên chồng đừng từ bỏ hi vọng, không có con tự nhiên được thì hai vợ chồng sẽ đi khám để làm thụ tinh ống nghiệm. Không được nữa thì nhờ mang thai hộ hoặc cùng lắm sẽ nhận con nuôi. Tuy nhiên, nhiều lần thúc giục chồng đi khám để tìm hướng kiếm con thì anh lại tìm hết lý do này đến lý do khác để trì hoãn.
Một ngày nọ, em gái chồng mang theo một đứa trẻ tới nhà và nhờ chúng tôi nhận làm con nuôi.
– Em có nghe anh nói anh bị vô sinh, nên nay đánh bạo tới đây bàn với anh chuyện nhận con nuôi. Biết đâu anh chị có duyên với đứa trẻ này, nhận nuôi nó xong lại có tin vui thì sao? Nhiều đôi vợ chồng hiếm muộn như thế lắm.
Hai vợ chồng chưa đi khám, chưa hết hi vọng có con của riêng mình nên tôi đã khéo léo từ chối. Không ngờ em lại van xin và tiết lộ một bí mật:
– Thực ra đứa trẻ này là con của em và bạn trai cũ. Anh ta đã biến mất, không chịu trách nhiệm. Em không muốn vì đứa con này mà chặn đứng tương lai của mình, anh chị lại đang không có con, mong anh chị thương xót em mà nhận đứa trẻ này làm con nuôi đi.
Vợ chồng tôi mủi lòng và nhận thằng bé làm con nuôi. Con gái đi du học mấy năm trời giờ về nước lại mang theo một đứa nhỏ, bố mẹ chồng tôi tức giận lắm. Nhưng dù gì đó cũng là máu mủ của mình nên họ vẫn tận tâm giúp đỡ tôi chăm sóc đứa trẻ.
Tuy nhiên, nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, tôi cảm thấy thằng bé càng ngày càng giống chồng tôi. Thậm chí khi gia đình đi chơi, nhiều người còn khen thằng bé giống hệt bố khiến tôi hoang mang vô cùng rồi nảy ra suy nghĩ có khi nào thằng bé là con ruột của anh không.
Sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, tôi đã lén lấy tóc của chồng và con đi làm xét nghiệm quan hệ cha con. Khi nhìn thấy kết quả, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Đứa trẻ đó thực sự là con ruột của chồng tôi.
Biết chuyện, cả nhà xáo trộn. Biết không thể che giấu được nữa, chồng tôi khai thật rằng đứa trẻ là con của anh và bạn gái cũ. Vì bạn gái cũ gia cảnh nghèo khó lại đông anh em nên hai người bị bố mẹ anh ngăn cấm, sau đó anh được mai mối với tôi.
Để làm hài lòng bố mẹ, anh mới cưới tôi. Và đương nhiên, anh vẫn lén lút qua lại với bạn gái cũ rồi có con với cô ta trước từ trước khi cưới. Nhưng không may, cô gái đó lại qua đời vì khó sinh nên anh đành nhờ người nuôi dưỡng.
Còn về việc hai vợ chồng mãi không có con là vì anh đã âm thầm cho tôi uống thuốc tránh thai để vẽ ra câu chuyện anh bị vô sinh, đợi thời cơ thích hợp sẽ đón con ruột của mình về nuôi dưỡng. Sau này khi biết em gái sắp về nước, anh đã nhờ em gái diễn với mình màn kịch nhận con nuôi kia.
Thật không ngờ từ đầu đến cuối tôi đều bị lừa. Mặc cho anh quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, nói rằng giờ đã có tình cảm thật với mình thì tôi vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật phũ phàng này. Tôi quyết định ly hôn.