Bố chồng tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối. Biết mình không còn nhiều thời gian, ông đã gọi các con về để chia tài sản lần cuối. Trong căn nhà tràn ngập không khí u buồn, ông ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt xa xăm. Mỗi người đều hồi hộp chờ xem phần mình được nhận. Ông nhìn từng đứa con, như muốn gửi gắm nỗi lòng, rồi bắt đầu chia tài sản.
Anh cả được thừa kế chiếc xe Mercedes trị giá 5 tỷ đồng, anh hai được phần 2 tỷ tiền mặt. Khi đến lượt vợ chồng tôi, tôi mỉm cười nhẹ, không đặt quá nhiều kỳ vọng, bởi đã lâu tôi quen với việc không được ưu ái trong nhà. Ông chỉ im lặng, không nói gì thêm. Không có một đồng tiền nào cho vợ chồng tôi, không một tài sản gì, dường như chúng tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc. Tôi nén lại cảm xúc khó hiểu trong lòng và lặng lẽ ở lại với ông, vì từ lâu, tôi đã xem ông như người thân ruột thịt, việc chăm sóc ông mỗi ngày là trách nhiệm mà tôi luôn tự nguyện gánh vác.
Sau khi nhận phần của mình, hai anh lớn thu xếp đồ đạc và rời đi, không quay đầu nhìn lại. Căn nhà trở nên vắng lặng, chỉ còn tôi, chồng và ông. Nhìn bóng lưng các anh chị dần khuất, tôi thoáng buồn. Dù sao, ông cũng là người cha đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ họ, vậy mà cuối cùng, người ở lại chăm sóc ông đến giây phút cuối cùng lại chẳng nhận được gì.
Bố chồng tôi dường như đọc được thắc mắc trong ánh mắt tôi, ông nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt xa xăm như đang trôi về quá khứ. Ông khẽ giải thích rằng, ông không công khai cuốn sổ đỏ trước mặt các anh bởi ông hiểu tính cách từng người con của mình. Từ khi các con còn nhỏ, ông đã nhận thấy các anh lớn thường đua tranh, dễ sinh lòng đố kỵ lẫn nhau. Nếu ông trao căn nhà cho vợ chồng tôi ngay lúc đó, ông lo lắng rằng sự ghen tị có thể làm rạn nứt tình cảm anh em, khiến các con lại xa cách nhau hơn. Ông muốn các anh nhận phần tài sản của mình rồi rời đi, để giữ hòa khí trong gia đình, vì không muốn đến phút cuối lại chứng kiến cảnh gia đình chia rẽ, bất hòa.
Một lát sau, ông khẽ gọi tôi lại. Giọng ông yếu ớt nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Ông cầm lấy tay tôi, bảo rằng ông muốn gửi lại một thứ. Tôi nhìn ông ngạc nhiên, không hiểu điều gì đang xảy ra. Ông từ từ đưa tôi một chiếc túi nhỏ màu nâu cũ. “Con mở ra đi,” ông bảo, ánh mắt hiền từ nhưng lại có chút gì đó trầm lặng.
Tôi chậm rãi mở túi, và khi nhìn vào bên trong, tôi ngỡ ngàng đến sững sờ. Bên trong không phải là tiền hay vàng, mà là cuốn sổ đỏ – giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho căn nhà mà ông đang ở. Ông nhẹ nhàng nói, “Con là người đã ở bên cha trong những ngày cuối cùng, chăm sóc cha mà không hề than vãn hay đòi hỏi. Cha biết rằng con làm điều đó từ tấm lòng chân thành. Căn nhà này, cha muốn trao lại cho con, người con dâu đã coi cha như cha ruột, để con không phải lo lắng về tương lai sau này. Đây là món quà cuối cùng cha dành cho con.”
Ông cười buồn, ánh mắt như đọng lại những nỗi niềm chưa từng được thổ lộ. “Cha không muốn sự ích kỷ của người này làm tổn thương người kia, cũng không muốn con phải chịu thiệt thòi,” ông nói. “Với cha, sự bình yên trong nhà mới là điều đáng quý nhất.” Lời ông vừa nhẹ nhàng vừa sâu sắc, khiến lòng tôi ngập tràn cảm kích. Hóa ra, tình yêu và sự quan tâm của ông vẫn âm thầm lan tỏa, vượt lên trên cả những tính toán vật chất, để lại cho tôi một bài học quý giá về tình thân và sự bao dung.
Lòng tôi trào dâng xúc động, nước mắt không kìm được rơi xuống. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ nhận được sự tin tưởng và yêu thương đến vậy từ ông. Tôi nhìn vào đôi mắt hiền lành của ông và chỉ biết nghẹn ngào, không nói nên lời. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng tình cảm chân thành là điều quý giá hơn bất cứ tài sản nào, và rằng sự tận tâm của mình cuối cùng cũng đã được ông thấu hiểu.