Câu chuyện đằng sau một cuộc hôn nhân tan vỡ thường có những nỗi đau âm ỉ, nhưng điều ám ảnh tôi nhất lại là ánh mắt buồn bã của mẹ chồng cũ và sự cô độc của bà trong căn nhà rộng lớn.
Ảnh minh họa.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và chồng cũ kết thúc sau hai năm đầy giông bão. Khi ấy, con gái tôi vừa tròn một tuổi, và tôi không thể tiếp tục sống cùng một người đàn ông chỉ biết lao đầu vào công việc. “Thà bỏ vợ, bỏ con, nhưng anh không thể bỏ công việc,” anh từng nói như đinh đóng cột. Lần đó, con gái tôi sốt cao, tôi gọi điện cầu cứu, nhưng anh chỉ đáp gọn: “Đang tiếp khách, em tự lo đi.”
Chuyến taxi đưa tôi cùng mẹ chồng vội vã đến bệnh viện giữa đêm đã trở thành giọt nước tràn ly. Anh đến thăm con, nhưng chỉ ngồi một lát rồi quay về ngủ vì quá mệt mỏi. Khi con gái ra viện, tôi nộp đơn ly hôn.
Người đau đớn nhất lại là mẹ chồng
Chồng tôi không níu kéo, nhưng người suy sụp đến mức bỏ ăn, khóc cạn nước mắt lại là mẹ chồng. “Con bỏ đi thì dẫn mẹ theo với, mẹ chỉ có mẹ con con là điểm tựa,” bà nài nỉ trong tiếng nấc. Nhưng tôi làm sao có thể đưa bà đi? Ngày ra tòa, bà đứng không vững, nước mắt lã chã rơi trên đôi bàn tay run rẩy. Còn chồng tôi, anh ta vẫn lạnh lùng như thể chuyện này chẳng hề liên quan.
Sau ly hôn, tôi đưa con về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng thỉnh thoảng ghé thăm, mang quà cho cháu. Bà bảo, chồng cũ của tôi giờ cũng quan tâm đến bà hơn, không còn vô tâm như trước. Nghe vậy, tôi vừa buồn vừa giận. Trước đây, bà nằm viện cả tháng, tôi là người túc trực ngày đêm, còn anh ta chỉ gửi tiền, cho rằng như thế là đủ trách nhiệm.
Tuần trước, bà ghé thăm con gái tôi, để lại một cuốn sổ tiết kiệm. Khi mở ra, tôi bàng hoàng: người thừa kế hơn 500 triệu đồng là con gái tôi, đứa trẻ mới hơn ba tuổi. Không yên tâm, tôi quyết định mang cuốn sổ đến nhà bà để làm rõ.
Khi bước vào căn nhà quen thuộc, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi thắt lại. Mẹ chồng ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, trước mặt bày ba bộ bát đũa. Thấy tôi, bà mừng rỡ: “Vào đây ăn cơm cùng mẹ, ăn một mình buồn lắm con ạ.” Tôi không cầm được nước mắt.
Khi hỏi chồng cũ đâu, bà chỉ cười buồn. “Nó đi công tác suốt, cả tháng nay mẹ không thấy mặt nó.”
Sự ám ảnh không dứt
Trên đường về, hình ảnh bà lặng lẽ vuốt ve tấm ảnh chụp mẹ con tôi cứ ám ảnh trong đầu. Tôi thấy thương bà đến đau lòng, nhưng cũng căm giận chồng cũ đến tận xương tủy. Người mẹ ấy, từng dốc lòng lo lắng cho gia đình, giờ lại chịu cảnh cô độc, nhớ nhung con trai đến mòn mỏi.
Liệu tôi có nhẫn tâm khi để bà lại? Số tiền 500 triệu ấy, liệu có thể dùng để xây một ngôi nhà nhỏ, đón bà về sống cùng mẹ con tôi và chăm sóc bà như một người con thực sự? Tôi cần quyết định, nhưng lòng cứ dậy sóng mãi.
Ai đã từng trải qua cảm giác như tôi, liệu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn?