Nhìn cái đũng quần ướt nhẹp của Tùng một cách khó hiểu. Hạ định hỏi nhưng lại sợ Tùng ngại. Hạ nghĩ bụng chắc Tùng sợ ma chăng? Mọi hôm không sao, hôm nay đột ngột sợ ma là sao chứ, Hạ thầm nghĩ. Hay ngoài đó có biến gì rồi?
Hạ lấy được Tùng ai cũng nói là may mắn. Mẹ Tùng hiền lành lắm, cả làng này ai cũng biết. Tùng vừa chăm làm, vừa chịu khó, tuy là có tiếng hơi đào hoa một chút nhưng đàn ông ai chẳng không tật này thì tật khác, có ai là hoàn hảo bao giờ đâu. Mà Hạ cũng tin rằng Hạ đủ bản lĩnh để sau khi kết hôn, Tùng không thể đi ngoại tình được. Chẳng ai có vợ đẹp, con khôn mà lại thích ra ngoài mèo mỡ cả. Nhưng Hạ đâu có hiểu, đó chỉ là suy nghĩ của mình Hạ mà thôi.
Cuộc sống hôn nhân của Hạ những ngày đầu vô cùng êm đềm. Vợ chồng cùng đi làm, tôi về lại cùng quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng. Mẹ chồng nàng dâu hòa hợp, vợ chồng lúc nào cũng thấu hiểu, chia sẻ nhau. Tiếng cười lúc nào cũng vang rộn khắp căn nhà nhỏ. Nhưng nguồn vui ấy duy trì chẳng được bao lâu
Mẹ chồng Hạ đột ngột lâm bệnh nặng đúng khi Hạ mang thai tháng thứ 3. Căn bệnh diễn biến quá nhanh khiến mẹ chồng Hạ mất sớm dù cho vợ chồng Hạ đã cố gắng chữa trị. Ai cũng nói đó là số trời. Hạ thương mẹ chồng, khóc hết nước mắt. Còn Tùng cứ như người mất hồn vậy. Mất đi người mẹ, ai chẳng như vậy. Vợ chồng chỉ còn biết nhìn nhau, động viên nhau vượt qua nỗi đau, cố gắng vì tương lai phía trước, vì cả đứa con đang ở trong bụng nữa.
Sau khi mẹ chồng mất, mọi công việc trong nhà đổ hết lên vai Hạ. Trước kia có mẹ chồng giúp ít nhiều, Hạ đi làm về còn có thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ thì Tùng cũng bận, là phụ nữ, thương chồng, Hạ lại dặn lòng phải cố gắng.
Bụng bầu của Hạ thấm thoắt rồi cũng sang tháng thứ 8. Chuyện vợ chồng cũng không còn tiếp diễn nữa. Thực ra là nó có vẻ ngừng trệ kể từ ngày mẹ chồng Hạ mất. Phần vì Hạ mệt và cũng vì Hạ sợ ảnh hưởng đến con. Chửa con so nên Hạ phải cẩn thận. Hạ cũng biết Tùng là người nhu cầu cao nên cũng để ý Tùng lắm. Không phải Hạ không tin Tùng mà sự đời này lắm chuyện khó lường lắm, phòng trước thì hơn. Ấy thế mà Hạ chẳng ngờ…
-Đêm qua mẹ về báo mộng dạo này mẹ lạnh em ạ!! Có khi anh ra ngủ trông mẹ mấy hôm. Chắc mẹ nhớ vợ chồng mình lắm!!
Hạ thì không tin lắm vào mấy chuyện tâm linh kiểu này nhưng có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mà mẹ chồng Hạ lúc sinh thời cũng tốt với Hạ lắm, đây cũng coi như chuyện hiếu nghĩa cả thôi. Hạ đồng ý.
Tính đến nay cũng đã được 2 tuần Tùng đi canh mộ cho mẹ. Cứ tưởng ra đó mất ngủ, người Tùng phải mệt mỏi thế mà Hạ thấy Tùng lại có vẻ khỏe ra, tinh thần sảng khoái lắm. Mà Tùng cũng không thấy cằn nhằn chuyện vợ chồng không được gần gũi nhau nữa. Hạ thấy kì lạ quá. Hỏi thì Tùng lại bảo:
-Em chẳng hiểu gì cả, do mẹ đang che chở, phù hộ cho vợ chồng mình thôi!! Còn chuyện vợ chồng mình gần nhau, anh nghĩ rồi, em nói đúng, anh phải cố nhịn vì con.
Hạ có lẽ sẽ không nghĩ nhiều thêm nữa cho đến hôm ấy, Tùng trở về nhà lúc 4 giờ sáng với cái đũng quần ướt nhẹp. Hôm ấy, Hạ tự nhiên mất ngủ, có lẽ vì con đạp nhiều mà trong lòng Hạ lại cứ thấy có gì đó bất an. Thấy Hạ, Tùng giật bắn mình như vừa làm xong chuyện gì lén lút.
Nhìn cái đũng quần ướt nhẹp của Tùng một cách khó hiểu. Hạ định hỏi nhưng lại sợ Tùng ngại. Hạ nghĩ bụng chắc Tùng sợ ma chăng?? Mọi hôm không sao, hôm nay đột ngột sợ ma là sao chứ, Hạ thầm nghĩ. Hay ngoài đó có biến gì rồi?? Hạ cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì rồi hôm sau, lúc Tùng vừa đi ra ngoài, Hạ lén bám theo để bảo vệ Tùng và tìm nguồn gốc sự lạ. Hạ đâu có ngờ…
Thay vì đi vào nghĩa trang, Tùng lại rẽ thẳng sang nhà cô hàng xóm góa chồng. Hạ có nhìn nhầm không, Hạ hoa mắt, do trời tối hay đích thị Tùng đã phản bội Hạ. Lại gần căn nhà đó, không gõ cửa vội, nhìn qua khe cửa sổ, Hạ chết lặng. Tùng đang ôm hôn cô hàng xóm đó trong tay, miệng còn không ngừng nói nhớ nhung nhau nữa. Tùng còn bảo cô nhân tình:
-Tại em sáng qua làm đổ nước vào quần anh làm anh về bị mụ vợ bắt gặp. May mà cô ta không nghi ngờ gì đấy không thì còn lâu anh mới sang được với em.
Hạ đẩy cửa vào, nhìn Tùng bằng ánh mắt căm hận. Tùng luống cuống buông cô hàng xóm ra, cô ta thì sợ Hạ đánh ghen, co rúm người lại nhờ Tùng bảo vệ. Hạ thực sự không dám tin Tùng lại có thể vịn vào cái cớ đi thăm mộ mẹ mà làm ra chuyện bỉ ổi đến vậy. Giáng cho Tùng cái tát trời giáng, Hạ lao ra ngoài. Trời tự nhiên nổi gió, người Hạ lạnh buốt. Nhưng có thấm vào đâu so với những gì Hạ đang chịu đựng. Nghĩ đến mẹ chồng, nghĩ đến đứa con chưa chào đời, Hạ rơi nước mắt. Cuộc hôn nhân này, Hạ phải làm sao đây??
Theo Thể thao xã hội