Tôi tức giận khi thấy bố em làm phụ hồ mà em còn sĩ diện đi xe đẹp. Tôi quyết định chia tay để tìm cơ hội mới cho mình ai dè 5 tháng sau tôi suýt xỉu khi biết được…
Từ ngày yêu Mai cuộc đời tôi như trẻ lại, tôi không ngờ có ngày mình lại yêu được cô người yêu xinh xắn trắng trẻo như vậy. Nhìn Mai có dáng vẻ tiểu thư tôi nghĩ chắc nhà em cũng không tệ, nếu lấy nhau chắc chúng tôi sẽ được 2 bên gia đình đỡ đần.
Em nói bố mẹ mới ngoài 50 còn khá trẻ. Khi tôi hỏi nghề nghiệp thì em vảo: “Bố mẹ em làm khuôn vác thôi, vất vả lắm”. Nói xong em cười xòa nên tôi nghĩ em đùa vì nhìn em đi con xe gần trăm triệu tôi đoán là em đang khiêm tốn thôi vì nếu nhà không có điều kiện thì ai dám mua con xe như thế. Mai hiền lành, ít nói, học hành cũng rất giỏi giang. Tôi nghĩ đây là người vợ lý tưởng của mình rồi.
(Ảnh minh họa)
Yêu nhau được gần 1 năm , bao lần tôi muốn về quê Mai chơi nhưng em không cho. Em nói chưa phải lúc hơn nữa nhà em đang xây lại nên ngổn ngang lắm, em bảo bao giờ nhà cửa sạch sẽ đàng hoàng hơn thì em mới mời tôi về. Tôi nghe bạn gái nói vậy nên gật đầu đồng ý.
Thú thật đã trải qua vài mối tình nhưng đến khi yêu Mai tôi mới hiểu thế nào là quan tâm, là yêu và hạnh phúc. Chúng tôi ít cãi vã, Mai chăm sóc tôi rất chu đáo, nhiệt tình. Tôi biết em có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, tình cũ của em cũng giàu có luôn đòi quay lại nhưng em nói em yêu tôi rồi thì em sẽ không chia tay.
Tôi tin và yêu Mai, tôi mơ ước 1 ngày không xa chúng tôi sẽ về chung 1 nhà. Mỗi lần tôi kể về em với mẹ, tôi luôn tự tin nói: “Sau này bọn con cưới nhau chắc chắn nhà gái sẽ hộ trợ mua nhà mẹ yên tâm đi, vì nhà cô ấy chỉ có hai chị em con gái thôi, gia cảnh cũng khá giả”. Mẹ tôi nghe nói vậy thì mừng lắm, bà muốn tôi mua được nhà Hà Nội để mở mày mở mặt với dân làng.
Yêu nhau gần 1 năm, rồi 1 hôm tôi theo cậu bạn ra ngoại thành để xem nhà với nó. Đúng lúc ấy tôi vô tình thấy bố em, sở dĩ tôi nhận ra vì em đã cho tôi xem ảnh gia đình nhiều lần, mặt bố em có 1 vết sẹo nhỏ nên không lẫn vào đâu được. Nhưng khổ nỗi bố em lại đang làm phụ hồ, cái áo lao động ướt đẫm mồ hôi.
Tôi sững sờ đứng hình trong giây lát, tôi không nghĩ bố em lại đi làm nghề này, nhớ lại lời người yêu nói tôi nghĩ chắc em nói thật rồi. Nếu bố em làm phụ hồ thì chẳng phải sau này cưới xin chúng tôi chẳng được nhờ vả gì hay sao?
Khi cậu bạn tôi đến hỏi han gì đó thì tôi tránh mặt, nó rủ tôi lên xem nhà thì tôi bảo có việc đột suất phải về gấp. Tôi không muốn chạm trán bố em nên rút lui sớm. Tôi tự hỏi: “Bạn mình nó mua cả biệt thự vì có nhà vợ giàu cho hẳn 2 tỷ, giờ mình nghèo lấy vợ cũng nghèo thì suốt đời đi thuê nhà trọ sao? Vậy thì nhục nhã quá”.
Tự dưng tôi thấy khó chịu tức giận vô cùng, tôi lấy cớ chia tay Mai. Em quá bất ngờ nên khóc lóc đau khổ níu kéo, lúc em cứ hỏi lý do tôi bực quá liền nói thẳng:
Bố em đi làm phụ hồ, tôi và em lấy nhau thì biết bao giờ mới khá lên được. Nhà nghèo mà em còn sĩ đi xe sang, thật không biết xấu hổ là gì.
Nói rồi tôi dập máy, tôi biết nói vậy là phũ phàng nhưng lúc đó tôi quá thất vọng. Sau cuộc gọi đó Mai chặn luôn số của tôi, dù vẫn yêu em nhưng tôi muốn kiếm cho mình 1 người con gái khác, 1 cơ hội khác để đổi đời. Tôi không muốn thua kém đám bạn, vì 4 thằng thì 3 thằng đều có nhà Hà Nội, chúng xấu trai hơn tôi mà còn kiếm được vợ ngon lại giàu có, chẳng lẽ mình lại không thể.
Tôi chấm dứt mối tình đẹp đẽ ở đó, để rồi 5 tháng sau… Hôm đó tôi lên nhà cậu bạn chơi, nó mới nhận nhà. Nhìn căn biệt thự 3 tầng sáng loáng tôi cứ trầm trồ khen mãi. Lúc này tôi mới hỏi:
– Mấy người thợ hôm nọ mày thuê à, hay nhờ bạn bè thuê?
– À họ là bạn của bố vợ tao, mày nhớ cái chú cao cao hôm trước cũng làm ở đây không?
– Cái chú có sẹo ở mặt ấy à?
– Ừ, đó là chủ thầu đấy, mà công nhận chú ở siêng năng và sống tốt tính thật. Làm quản lý mà khi nào cũng xắn tay vào làm.
– Mày… mày bảo sao cơ, chủ thầu ư cái chú làm phụ hồ ấy à?
– Ừ hôm trước con gái chú ấy đấy, tao cũng đi dự.
Lúc này tôi bật dậy sửng sốt.
– Em ấy tên gì xinh không?
– Tôi đang hi vọng là cô út cưới chồng vì Mai và tôi mới chia tay được 5 tháng không thể nào cưới sớm vậy được.
– Ừ em ấy xinh lắm, tên Mai mày à. À người yêu mày cũng tên Mai nhỉ, bao lần muốn gặp em ấy mà chưa có dịp, sao hôm nay không đưa cô ấy đến đây?
(Ảnh minh họa)
Tôi nóng ran:
– Mày nói sao cơ, em ấy tên Mai ư?
– Ừ, ngày cưới mà em ấy cứ như biến thành cây vàng di động mày à, nhà gái nhà trai giàu có lắm. Căn biệt thự ông ấy mới xây nhìn hoành tráng vô cùng, nhà tao đây chưa là gì so với nhà ông ấy nhé. Nhà có mỗi 2 đứa con gái nên của hồi môn ông ấy cho nhiều lắm, mà cũng đúng bố thầu xây dựng mẹ thì buôn bán gốm sứ hơn 20 năm nay rồi tiền để đâu cho hết.
Lúc này tôi thấy choáng váng xây xẩm mặt mày:
– Chú rể tên gì mày?
– Hình như là Phúc thì phải, nhìn cũng cao to đẹp trai lắm.
– Mà mày hỏi kỹ thế, cứ như người yêu cũ đi lấy chồng ấy nhỉ?
– À ừ tao tò mò vậy thôi.
Vậy là Mai và gã tình cũ đã quay lại, tôi thấy mình thất bại thảm hại rồi. Hôm đó tôi uống nhiều lòng chát chúa, đau khổ, hụt hẫng tiếc nuối, hối hận đủ cả. Vậy là tôi đã đánh mất người yêu, đánh mất 1 tương lai bao người mơ ước chỉ vì 1 phút trọng phú khinh bần. Đây có lẽ là bài học và là quả báo cho 1 gã người yêu tồi như tôi.